Thần trí đang lúc bối rối, Nakajima chợt cảm giác dây trói mình được nới lỏng. Trừng mở hai mắt, cậu liền nhìn thấy—

“Trò chơi của chúng ta đã chuẩn bị xong xuôi. Nakajima, cuộc chơi bắt đầu từ đây. Mày và thằng anh Kazuya của mày cứ thong thả. Đừng để cảnh sát bắt được. Chỉ cần một tên túm được, thằng anh mày lập tức bị bom nổ banh xác. Trên cổ áo mày có gắn camera, nên đừng hòng giở trò với tao. Nhớ nghe tai nghe điện thoại cho kỹ, tao sẽ có chỉ lệnh cho mày.

Nakajima trợn trừng hai mắt, nhìn người đàn ông trước mặt mình.

“Trò chơi… bắt đầu… Nói đến trốn tìm, không có người lớn nào là đối thủ của trẻ con nhỉ?”

Không còn lý do gì để lưu lại nơi này. Với những trò chơi như thế, chính mình tuy không tham gia, nhưng là người chứng kiến cũng có cái phấn khích của nó.

xOx

Năm tiếng đã trôi qua. Phía bên cảnh sát tựa hồ án binh bất động, một cái gật đầu cũng không có.

Takizawa ngồi trước máy vi tính, ngón tay nhấn chuột không ngừng.

Imai đẩy cửa bước vào, vừa nhìn thấy đội trưởng của mình chăm chú như thế, hắn không khỏi cau mày, “Cậu đổi trò khác chơi không được à? Tôi chả biết CS có gì hấp dẫn mà cậu say mê như thế.”

“Hm…” Takizawa không chút đoái hoài, mắt vẫn dán chặt vào màn hình.

“Koyama bỏ cuộc.” Imai đặt tập hồ sơ trước mặt Takizawa. “Sốt tới mức mê sảng, xe cấp cứu đưa đi rồi.”

“Lở mồm long móng à?”

“Nghe đồn là cúm gà.” Imai ngồi xuống. “Ở phòng bếp tìm thấy dấu răng trên chiếc bánh. Xuất hiện sau khi Kazuya mất tích. Bọn tôi đã đem về xét nghiệm và đối chiếu. Không ngoài dự liệu của cậu, là của Kamenashi. Rốt cuộc trong đầu cậu đang nghĩ cái gì?”

“Trước hết, phải tin tưởng vào khả năng bảo hộ của chúng ta. Cho dù Kame có bị bắt cóc, không có khả năng hung thủ mang thằng bé ra ngoài được. Mà nếu hung thủ ép buộc Kame buông tay chịu trói, cũng nhất định để thằng bé ở trong nhà mà lẩn trốn chúng ta. Nói đi nói lại, không chừng hung thủ còn không có mặt ở hiện trường nữa.”

“Sao cậu không nghĩ thi thể của Kame có thể bị giấu trong nhà?”

“Tôi tin tưởng hung thủ có động cơ để khiến Kame tự buông tay mà bắt cóc chính mình. Nhưng hắn không có khả năng khiến Kame tự sát rồi giấu thi thể. Cho dù Kame có bị giết, với năng lực tìm kiếm của Koyama dù có bị lở mồm long móng cũng sẽ đào ra thi thể. Bởi vì thế nên tôi mới để tâm đến dấu răng trên chiếc bánh kia. Thứ nhất, chứng minh thằng bé còn sống. Thứ hai, có thể nói cậu ta đi lại tự do trong nhà.”

Imai liếc nhìn Takizawa, “Vậy rốt cuộc hung thủ muốn bày trò gì?”

“Cái này thì phải hỏi Kamenashi Kazuya mới biết được.” Takizawa vươn người đứng dậy. “Có thể uy hiếp được thằng bé, cậu cho là gì?”

“… Nakajima Yuto?”

“Bingo!” Takizawa nhếch mép cười, rồi lấy một đồng xu từ trong túi áo, “Hình là Kame, chữ là Nakajima. Cậu ném hay tôi ném?”

“Đương nhiên là cậu.”

Imai vừa dứt lời, Takizawa liền ném bật đồng xu lên cao, sau đó nhanh nhẹn đón lấy, ép chặt hai bàn tay vào nhau, rồi từ từ mở ra. Chữ.

“Tôi phụ trách Nakajima Yuto. Cậu tiếp tục theo bên Kame.” Takizawa vỗ vai Imai, bước về phía cửa phòng. “Để Shigeaki Kato lại cho tôi. Những người khác cậu tùy ý sai bảo.”

“Vụ Nakajima Yuto không có tới một manh mối, cậu định tra thế nào?” Imai nhíu mày nhìn đội trưởng của mình.

“Đối thủ của chúng ta bày ra lắm trò màu mè như vậy. Căn cứ vào lý luận của tâm lý tội phạm, đây là một kẻ khoái giương oai tác quái. Màn biểu diễn phấn khích thế này, đáng tiếc hắn chỉ thưởng thức được một lần.”

“Thế nên?” Đôi mày Imai càng cau lại. “Cậu cho rằng Nakajima vẫn ở tại trụ sở này?”

“Thế nên tôi mới mê CS.” Takizawa gật gật đầu.

“Cái này liên quan gì tới CS chứ!”

xOx

Còn 15 tiếng trước khi bom nổ.

Ngực Kamenashi phập phồng không thôi. Cậu đưa mắt nhìn Yokoyama đang quay lưng về phía mình, rồi nhanh chân chạy vụt qua phía hành lang bên kia.

“Tuy hiện tại không thể để mọi người bắt lại, nhưng đừng ai rút quân a!!!! Còn đang tìm cách liên hệ với mọi người cơ mà T_T!” Kamenashi thở hắt một hơi, rồi liếc nhìn đồng hồ. Chỉ còn 15 giờ.



Akanishi gục đầu trên bàn, chằm chằm nhìn Ran liếm láp bàn tay mình, rồi ngước mắt lên với Imai.

“Về sở đi! Đã bị cách ly rồi, nhỡ có chuyện gì, tôi không chịu trách nhiệm cho cậu được.” Imai xoa xoa đầu Akanishi. “Những gì điều tra được đã cho cậu xem cả rồi còn gì.”

“Sếp cho tôi ở lại hành động đi!” Akanishi để Ran sang một bên, rồi theo sát Imai.

“Cậu ở tầng 24 lâu như vậy mà không hiểu hai chữ ‘cách ly’ có nghĩa gì à?”

“Đội phó! ‘Cách ly’ là đội trưởng nói thôi, đội phó không mách lại là được rồi. Đội phó nể mặt đi mà…”

“Kêu tổ trưởng các cậu tới đi rồi tôi nể mặt cho.”

Akanishi méo miệng, thế thì chẳng khác nào kêu hắn về luôn cho rồi.

Từ phía sau, Ran bỗng nhiên chạy lại, cắn lấy ống quần Akanishi.

“A… Ba của mày mất mạng tới nơi rồi mà còn đòi ăn với uống cái gì!” Akanishi thở dài, gõ đầu Ran.

Ran ngước đầu, ném cho Akanishi một cái liếc rồi xoay mông bỏ chạy.

“Đi đi, đi đi! Tìm ba kế như tao làm gì, đi mà tìm cái người hay cho mày ăn—-“

Akanishi đột nhiên khựng lại.

Kame từng nói với hắn—-

Ran là một tay Kame nuôi lớn. Mỗi lần nó đói bụng, lập tức sẽ đi tìm chủ—

Chính là người còn sống và vẫn quanh quẩn trong nhà, Kamenashi Kazuya.

xOx

“Đói…” Kamenashi đưa tay xoa bụng.

Chỉ còn 14 tiếng 30 phút.

“Phải kiếm gì ăn thôi, dù bị bom tạc chết cũng không làm ma đói!” Vừa nghĩ đến đây, Kamenashi lén bò ra hành lang.

Cậu lẳng lặng mở cửa, bỗng nhiên tiếng sủa hưng phấn của Ran vang lên từ đằng xa.

Kamenashi chưa kịp phản ứng, thanh âm của một người sau đó liền khiến tim cậu muốn nhảy thỏm ra ngoài.

“Con gái, con gái! Chạy chậm một chút a, ba con đang ở gần đây à? Sao mà con cứ bay nhảy tưng tưng thế kia?”

!!!!

Mình có chết thì cũng do cái tên đầu heo Akanishi Jin này hại a!!!!!” Kamenashi mắng thầm trong bụng. Cậu trợn mắt nhìn về phía hành lang, khẽ cắn môi rồi lại quay đầu về cánh cửa sổ đang mở gần đấy.

Không ổn, Ran đã đến giờ ăn. Cả nhà bây giờ đều bận rộn chuyện của mình, Ran chỉ có thể tìm đến mình.”

xOx

“Người cần đi đều đã đi cả. Chỉ còn lại người của mình.” Yokoyama báo cáo với Imai. “Cứ như vậy được hả sếp?”

Imai ngẩng đầu nhìn Yokoyama. Đối phương do dự một lát, nhưng vẫn không nói lời nào.

“Tôi không nói chắc chắn 100% không phải người ở hiện trường gây ra. Nhưng tôi tin tưởng đồng đội mình. Đây là nguyên tắc của tôi. Mọi người hiện tại là tôi tin tưởng nhất. Cho dù ai nói tôi đang đánh cược với hung thủ, nhưng đội phó của tầng 24 tôi đây vẫn sẽ làm như vậy.”

“Tôi hiểu được thưa sếp.”

“Chỉ cần có phát hiện mới thì sẽ không hoài nghi chính minh. Hiện tại đầu mối duy nhất chúng ta có là Kazuya vẫn ở trong này. Nhưng chúng ta sẽ không dồn lực đi tìm thằng bé. Việc cần làm là tìm cách liên lạc với cậu ta mà không phải chạm mặt.”

“Sếp yên tâm. Thằng nhóc Kazuya tuy không thông minh xuất chúng, nhưng cũng thuộc dạng sáng dạ. Nó sẽ nghĩ ra biện pháp liên lạc với chúng ta.” Yokoyama gật gật đầu. Phụ trách tìm manh mối đều là người của mình, không tuyệt đỉnh nhưng cũng đủ xài a.”

“Gọi thêm thuộc hạ của Koyama. Tổ trưởng xếp xó thì cấp dưới vẫn xài được. Cậu phụ trách chỉ huy.”

“Yes, sir.”

xOx

Kamenashi cắn môi, nhanh tay thu gom một đống đồ ăn trong nhà bếp.

“Mày đang làm gì đó?” Thanh âm đã qua xử lý chợt vang lên từ trong tai nghe.

“Đương nhiên là tìm đồ ăn cho thú cưng chứ gì. Bằng không nó đói bụng chạy khắp nơi, thể nào cũng tìm ra tao.”

“Kamenashi, tao mong là mày ý thức được trí thông minh của mày và tao. Tuy nói trò chơi có tính khiêu chiến thì mới ra trò chơi, nhưng mày nên nhớ, mày còn không có tới 18 tiếng đâu.”

Kamenashi bỏ một gói xúc xích to vào trong bịch.

“Thú cưng của mày giống gì thế? Voi Phi Châu à?”

“Con mày chẳng lẽ không ăn nhiều vậy sao?”

“Tao không rảnh nói chuyện cười, mày chỉ còn mười mấy giây thôi.”

Nghe đến đấy, Kamenashi lập tực nhanh tay hơn. Cậu còn mở cả ngăn đông tủ lạnh.

“Mày lại muốn gì?”

“Trời nóng a, con gái tao chỉ ăn đá tinh khiết thôi.”

Nói rồi, Kamenashi gom một đống đá lớn bỏ vào bịch.

Đá tan cần có thời gian, dựa theo nhiệt độ máy lạnh hiện tại, Kamenashi chỉ có nửa tiếng hành động.

Hé mắt quan sát tình cảnh lúc bấy giờ ở hành lang, Kamenashi dựa sát tường, rồi cất kỹ túi đồ ăn của Ran.

Sau đó cậu đứng dậy, chuẩn bị quay đi.

“Khoan.” Đối phương đột nhiên lên tiếng.

Toàn thân Kamenashi liền cứng đờ.

“Quay lại, ta muốn xem mày bỏ món ngon gì cho con chuột cưng của mày.”

Camera vốn được đặt trước ngực Kamenashi, thế nên cậu đành đưa tay ra sau hành động. Có thế, hung thủ mới không thể nhìn đến.

Đây là cách tốt nhất lưu lại ám hiệu cho cảnh sát.

Kamenashi thầm đoán có lẽ hung thủ sẽ nghi ngờ. Thế nên cậu thận trọng quay về hướng khác.



Chỉ là mấy khối xúc xích thôi sao?

“Đem cái cục đá cho tao xem!”

Kamenashi liền giơ chiếc túi chứa đá đến trước camera.

Đá bên trong tựa hồ không vơi bớt phần nào.

Kamenashi Kazuya tựa hồ không lưu lại ký hiệu nào. Hoặc tên này liều lĩnh, muốn giở trò.

“Mày kiên quyết muốn giết con tin bọn tao như thế, nghĩ sao mà tao ngu dại hành động thiếu suy nghĩ chứ?”

Vừa nói, Kamenashi vừa nghĩ thầm trong lòng, “Haiz~ chỉ sổ thông minh của mày cũng không được cao cho lắm a~ Đá tan trong túi sẽ làm túi càng căng ra. Ở đằng sau chích một lỗ nhõ, nước đá cứ thế chảy giọt ra ngoài. Nếu tốc độ tương đương gần bằng, mắt thường làm sao để ý thấy sự khác biệt?”

Trong đầu nghĩ là vậy, Kamenashi vẫn phải thận trọng khi hành động. Nhất định phải để lại ám hiệu cho mọi người.

xOx

Khác với thường ngày, Uchi khi này không hề ngậm kẹo trong miệng. Điều này cũng khiến mọi người yên tâm phần nào a~

“Sếp các cậu đâu?” Imai có chút không an lòng, đành lên tiếng hỏi.

“Ai da… vẫn ở trụ sở chính, nghe nói còn đang tìm Nakajima. Đội trưởng phái tôi đến đây giúp a~” Vừa nói, Uchi vừa dúi tay vào túi áo, lấy ra túi kẹo bạch hà.

“Cậu cứ giữ lấy mà ăn.” Imai nhún vai.

“Không được a, mọi người đang khẩn trương lắm. Kẹo bạc hạ sẽ giúp đầu óc tỉnh táo hơn. Mỗi người ăn một viên đi ~><”

“Không cần, tôi dị ứng bạc hà.” Imai lập tức từ chối.

“Đội phó,” Yokoyama bỗng nhiên gõ cửa tiến vào. “Có phát hiện.”



“Bọn tội ở tủ lạnh tìm thấy vân tay của Kazuya. Sau đó kiểm tra thì thấy trong bếp mất đi những món này.” Yokoyama đưa ra một danh sách cho Imai.

Uchi cũng tò mò đọc. “… Ui, sức ăn của Kazuya mạnh thiệt nha!”

“A a, phát hiện được gì rồi?” Akanishi từ đâu chạy vào nhà bếp. Tất cả mọi người đều có mặt tại hiện trường.

Imai giương mắt nhìn Akanishi, rồi vẫy tay gọi hắn, “cậu lại đây.”

“Sao vậy sếp?”

“Con rùa nhà cậu lấy mấy món này từ tủ lạnh.”

Akanishi nhìn danh sách trước mặt, “Lạ nha, có mấy món con rùa này không ăn được.”

“Vậy lấy làm gì?”

“A…  đồ ăn cho chó!” Akanishi đưa tay chỉ vào mấy món, “bánh quy, mơ khô, trứng cá muối nữa.”

“… Nhà này cho chó ăn mấy món đó?” Yokoyama trợn trừng hai mắt.

“Tôi đang nhờ Ran truy tìm con rùa kia nha. Cái con chó này chỉ ăn được mấy món kia thôi.” Akanishi bĩu môi. “Nhưng nó ăn no căng rồi, nên đâm làm biếng, chỉ nằm bẹp dí một chỗ. Chó gì mà chả trung thành, chỉ biết theo chủ đòi ăn. Nhưng đến giờ ăn kế tiếp tôi lại tiếp tục đi tìm!”

“Tức là… Kazuya lấy mấy món này chỉ để cho chó ăn?” Yokoyama nhìn Imai.

“Thằng bé còn lấy đá nữa.” Imai lắc đầu cau mày. “Lấy đá làm gì chứ?”

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, không ai nói tiếng nào.

xOx

Kamenashi đưa tay hứng nước rửa mặt, rồi ngẩng nhìn mình trong gương.

Ai~ mười mấy tiếng không ngủ, mắt thâm quầng cả lên.

Liếc mắt nhìn chiếc đồng hồ trên tường— còn năm phút nữa, anh ba sẽ vào tắm.

Kamenashi lặng lẽ đưa tay vào túi đồ ăn. Chỉ còn một cục đá, đủ chống cự đến lúc anh ba tới không?

Kamenashi lẳng lặng bỏ cục đá vào bồn rửa mặt, rồi mở nước. Cục đá chặn lại chỗ thoát nước, nhưng vì màu sắc trong suốt nên rất khó phát hiện.

Thọat nhìn có vẻ thuận lợi.

Bước ra khỏi phòng tắm, phía bên kia vẫn không lên tiếng. Kamenashi khẽ thở phào. Xem như qua được một ải.

xOx

“Sếp Imai, sếp qua đây một lát.” Con trai thứ hai nhà Kamenashi từ đâu xuất hiện, gương mặt có chút kinh động.

Imai liền đứng dậy.

Akanishi đang ngồi nghỉ ở một góc khi ấy cũng đi theo.

“Jin, cậu ở lại. Thuộc hạ của Uehara theo tôi. Những người khác đợi lệnh. Uchi, cậu cũng qua đây.”



Phòng tắm lầu hai.

“Khối băng này— đã tan gần hết. Là do Kazuya để lại.” Cậu hai nhà Kamenashi nói, giọng điệu vô cùng chắc chắn.

“Khẳng định như vậy sao—“ Imai cau mày nhìn đối phương.

“Kazuya thích nhất mầy trò nghịch ngợm thế này. Nó hay bỏ đá hay túi chườm đá vào bồn tắm của tôi. Cái này nhất định là Kazuya làm.”

Imai quay đầu  nhìn Uehara.

“Này, còn có chuyện càng kỳ quái hơn.” Uchi chợt lên tiếng từ phía cửa phòng tắm. “Xem tôi phát hiện gì ở cửa nè.”

Là một hàng bánh bích quy được xếp ngay ngắn.

“Đồ ăn của Ran à?” Imai hỏi cậu hai.

“Chính xác.” Cậu hai gật đầu. “Nhà bọn tôi chỉ Ran mới ăn món này.”

Imai đưa tay sờ thảm. Màu sắc tối, nên dù nước có thấm một chút cũng không nhận ra, nhưng nếu đầu ngón tay sờ vào thì sẽ cảm giác được.

Ẩm.

Imai lập tức quỳ phụp xuống, cả hai tay chậm rãi sờ lấy thảm. Rồi hắn mò mẫm, phạm vi mỗi lúc một rộng.

“Không xem là sáng suốt nhưng cũng đủ đáng khen.” Imai gật gật đầu rồi nói với cậu hai. “Thời gian cấp bách, không kịp chuẩn bị, có thể cho tôi ít bột mì?”

“Làm gì?”

“Muốn xem tin nhắn Kazuya để lại cho chúng ta.”

Bột mì được vung trên đất, đến những chỗ có nước thì đọng lại, ẩn hiện càng rõ ràng.

“Nhanh tay, nhưng phải chờ Kazuya. Cậu hiểu ý tôi không?” Imai nói với Yokoyama, “nếu không mau, nước sẽ bốc hơi hết, nhưng vẫn phải để thời gian cho Kazuya hành động. Nếu chúng ta vô tình tìm được Kazuya, hậu quả thế nào, khó mà đoán trước được.”

“Đã hiểu.” Yokoyama gật gật đầu.

“Đội phó, người đã tới.” Một thuộc hạ của Koyama đột nhiên tiến vào, báo cáo với Imai.

xOx

“Sếp Ueda giới thiệu tôi tới.” Totsuka gật đầu với Imai, ra chiều chào hỏi.

Bộ trang bị kỹ thuật cao cấp, chuyên gia xử lý thông tin, Totsuka Shota.

Thời gian chỉ còn lại chừng 14 tiếng.

“Đầu tiên phải nắm bắt được tần số hung thủ dùng để liên lạc với Kamenashi. Việc này có chút mạo hiểm vì tin gửi đi sẽ bị chậm chừng năm tới mười giây.” Totsuka vừa đảo tay trên máy tính, vừa nói với Imai. “Thứ nhất, nếu đối phương theo dõi tần số của chúng ta, sau năm tới mười giây mà hắn vẫn không nhận được tin, hắn sẽ thấy kỳ quái. Thứ hai, năm tới mười giây có thể không đủ để bắt tần số. Cuối cùng, cũng là điểm nguy hiểm nhất, nếu hung thủ xài chung một tần số với chúng ta—-“

“Thì sẽ thế nào?” Imai hỏi

“Thì đối phương sẽ biết chúng ta đã bắt được tần số của hắn.” Totsuka bình tĩnh trả lời. “Như vậy, hắn sẽ biết mọi người đã nắm giữ thủ pháp của mình, rồi Kamenashi vẫn ở tại hiện trường, rồi cách liên lạc giữa hắn và Kamenashi. Những gì mọi người phát hiện được, hắn đều sẽ biết.”

Tất cả mọi người liền đưa mắt nhìn Imai.

“Cậu bắt đầu đi.” Imai điềm tĩnh ra lệnh. “Chúng tôi không còn nhiều thời gian. Dù thế nào cũng phải mạo hiểm một chuyến.”

Dường như chỉ đợi có thế, Totsuka lập tức xoay người, mắt dán sát vào màn hình, “đã hiểu.”

Imai cúi đầu, nói vào bộ đàm trên cổ áo, “30 giây sau đóng toàn bộ máy truyền tin. Thời gian là 10 giây.”

Totsuka khởi động chương trình dò tần số, rồi gật đầu với Imai.

Mọi người liền chằm chằm cúi nhìn đồng hồ trên tay mình.

“7, 6, 5… 4… 3, 2, 1———“



Totsuka chỉ cần tám giây.

Tần sồ không xuất phát từ nội bộ, đây là tín hiệu tốt.

Mọi người dán mắt vào đồ thị trên màn hình, tần suất vô cùng tĩnh lặng.

Đối phương tựa hồ không muốn nói điều gì.

Uchi thở hắt một hơi, thiếu điều muốn té khỏi ghế.

“Có thể nói được không?” Imai hỏi Totsuka.

Totsuka gật đầu, “10 phút.”

xOx

Totsuka liếc nhìn đồng hồ, rồi nói với Imai, “Thời gian không có nhiều lắm. Nếu giữa chừng đối phương muốn liên lạc với Kamenashi thì rất phiền toái. Mọi người tranh thủ thời gian chút.”

“Đã biết.” Imai cầm lấy bộ đàm, điều chỉnh một chút.

Totsuka nhấn vào nút Nói.

“Kazuya, không cần trả lời tôi, hiện tại đang dùng tần số của hung thủ để liên lạc với cậu. Nghe lệnh của tôi.”

Totsuka nhấn vào nút Dừng.

“Làm sao… để biết cậu ta có nghe hay không?” Uchi đột nhiên lên tiếng.

“Nghe được đã là thành công, không kết nối được mới là thất bại.” Totsuka lạnh lùng nói. “Không có cách nào liên lạc hai hướng.”



Kamenashi thở hắt một hơi.

A…

Là đội phó!

Chợt cảm thấy an toàn thế nào.

Nhưng—-

Mọi người phải giái được ám hiệu tôi để lại a!!!

xOx

“Ê.” Kazama hướng đèn pin về phía trên đầu Takizawa.

Cửa thông gió tầng mười lăm.

Takizawa lấy đèn từ trong tay Kazama rồi tự mình soi vào.

Trên cửa lưu dấu hiệu có người bò qua.

Một đứa bé không thể bị bắt, giống một trò chơi trốn tìm. Chơi với người lớn, đứa bé có thể phát huy khả năng của chính mình, trốn ở những chỗ không ai tìm thấy. Điển hình như—- đường thông gió.

“Xem ra có manh mối.” Takizawa gật đầu. “Xem xét chỗ này, rồi chụp ảnh.”

“Yes sir.” Kazama hứng khởi trả lời, phát hiện mới xem chừng có lợi.

Nếu cứu được Yuto, Kazuya sẽ không sao.

Chỉ còn 12 tiếng.

xOx

Yokoyama nhìn hình vẽ trước mặt, rồi lại nhìn hàng bánh quy Kamenashi để lại.

“Có manh mối không?” Imai từ sau bước lại.

“Tìm được gì đã tìm hết cả.” Yokoyama đưa tay xoa cổ. “Bên kia thế nào?”

“Cảm ơn người Ueda Tatsuya giới thiệu đi. Bắt được rùa rồi.”

“Vậy ám hiệu này ý là gì?” Yokoyama chỉ vào hình vẽ trên đất.

“Bảng chữ cái tiếng Anh?” Imai bước đến trước hình vẽ, rồi lại nhìn vào ảnh chụp chỗ đồ ăn.

“Bộ sếp nghĩ bọn mình hồi đó học tiếng Ả Rập chắc?”

“Mật mã? Số? Ngày quốc khánh? Khoan…” Imai đột nhiên giơ tay.

“Thế nào?”

“Cậu xem hình vẽ này đi.”

“Nhìn theo hướng khác, cùng với hàng bánh.” Imai chỉ vào hình vẽ. “Mấy con số, rồi hướng nước chảy— A11, A21, B4, G8, F5— F11.”

“Vậy là?”

“11.21—– 04.08 —— 05.11” Imai liền ngước nhìn Yokoyama. “Trên người thằng bé có bom.”

“Hả?” Yokoyama xem chừng chưa hiểu rõ.

“Năm năm trước đội mình nhận ba án, đều là bom đặt trên người nạn nhân.”

xOx

“Gì thế này?” Takizawa nheo mắt nhìn một hàng những thiếu niên đứng trước mặt mình.

“Nghe nói là đội đặc huấn thiếu niên.” Kazama đưa tay xoa hai bên trán.

“Từ đâu?”

“Tầng 30, nói không chừng bé đừng đầu còn lớn hơn sếp a. Nakajima Yuto không phải cũng thuộc đội thiếu niên còn gì?” Kazama nhỏ giọng nói với Takizawa.

“Vậy… bọn họ muốn làm gì?” Takizawa tròn mắt, đưa tay chỉ vào mấy đứa nhỏ.

“Thì tìm Nakajima Yuto chứ gì! Nghe nói là lệnh trực tiếp của hoàng thái thượng tầng 30 a!”

“Ha? Bộ muốn xem bọn mình là bảo mẫu giữ trẻ chắc?”

“Ai da, sếp, mấy bạn thiếu niên này đều là tinh hoa của đất nước đấy. Mà nghĩ cũng tội, còn bé mà đã… ai u~~” Kazama vừa thở dài, tay đặt lên vai Takizawa, ra chiều an ủi.

“Sếp Takizawa của tầng 24?” Một đứa bé gương mặt xinh xắn chợt bước đến trước Takizawa.

“…” Con ông cháu cha nào đấy a?

“Bọn tôi là đội đặc huấn được điều tới tiếp trợ cho sếp. Việc tìm kiếm Nakajima Yuto cứ giao cho bọn tôi.” Bảng tên trên áo viết “Yamada Ryosuke.”

“… Nếu như đã dưới quyền chỉ huy của tôi thì các cậu phải họat động theo chỉ lệnh.”

“Chúng tôi là nhóm độc lập ở tầng 30, đến đây chỉ để tiếp viện. Đương nhiên quyền chủ đạo vẫn thuộc về sếp Takizawa, nhưng xét về cấp bậc sao trên vai thì của tôi lớn hơn sếp.”

Takizawa liền méo miệng.

“Vậy chúng ta bắt đầu hành động.” Yamada xoay người bước đi.

“Đám này là đám nào thế?” Takizawa mặt nhăn mày nhó hỏi Kazama lần thứ hai.

“…đội đặc huấn thiếu niên của tầng 30.” Kazama thấp giọng trả lời.

Bất chợt điện thoại Takizawa vang lên.

“Takizawa nghe…” Takizawa hậm hực trả lời, không thèm nhìn đến ai là người gọi.

“Khoan hãy tìm Yuto.” Thanh âm Imai vô cùng khẩn cấp. “Trên người thằng bé có bom.”

Takizawa lập tức hướng tới nhóm thiếu niên đang chuẩn bị hành động kia, “khoan đã!”

“Không được tìm Nakajima. Hiện tại không được.” Takizawa nói với Yamada.

“Vì sao?”

“Trên người thằng bé có bom. Nếu tìm được, bom sẽ nổ.”

xOx

Ueda liếc mắt nhìn đồng hồ, Kame đã biến mất được 15 tiếng.

Không biết phía bên Đầu To và đội phó tiến triển thế nào.

Đột nhiên nhớ tới chính mình đã không ngủ suốt 24 tiếng, lòng Ueda không khỏi buồn bực.

Rút ra điện thoại bên người, Ueda bấm gọi tổng đài, “Có thể giúp tôi tìm cách liên lạc với Ikuta Toma được không?”

xOx

Totsuka đảo mắt nhìn mọi người, tuy đã nắm giữ không ít thông tin, nhưng vẫn tiến thoái lưỡng nan.

“Totsuka—-“

“Không có cách nào gỡ bom từ xa. Tôi không vạn năng như thế.” Totsuka lắc đầu, cắt lời Yokoyama.

“Nhưng quả bom kia không phải được kích nổ từ xa sao? Nhất định có biện pháp ngăn chặn.” Uehara lên tiếng nghi vấn.

Totsuka lắc đầu. “loại bom điều khiên từ xa này rất khó lường, không nắm chắc 100%, tôi không thể thử. Hơn nữa, các thiết bị hiện tại không thể dừng tín hiệu kích bom. Trong thời gian ngắn ngủi, tôi không tìm được tần số của bom để chặn. Trừ phi—-“

“Trừ phi cái gì?” Imai lập tức hỏi.

“Trừ khi Kamenashi hoặc Nakajima, một trong hai hi sinh, nhờ đó tôi có thể bắt được tần số bom, cứu ra người còn lại.” Totsuka nhún vai.

Uchi không khỏi méo miệng.

“Này, chuyên gia tâm lý, cậu ở đây từ đầu tới giờ vẫn không đóng góp ý kiến nào a.” Yokoyama đưa chân đá nhẹ vào ống quyển Uchi.

“…Ý kiến gì chứ?” Uchi tròn xoe hai mắt nhìn Yokoyama.

“… Quên đi.”

“Tôi về đây, chỗ này xem chừng không cần tới tôi.” Uchi đứng dậy.

Imai ngẩng đầu nhìn hắn.

“Có gì thì liên hệ. Tôi có chuyện phải làm.” Uchi gật gật đầu với Imai.

“Ít ra cũng phải để lại ý kiến gì chứ?”

“A… Hm… đàn ông, 23 tới 35 tuổi. Người Kansai. Làm việc cẩn thận, nghiêm túc tới mức cả chớp mắt cũng thận trọng. Kiên trì và sâu nặng với một số chuyện trong lòng. Hơn nữa lại rất tuân thủ luật chơi. Thích bày vẽ một màn phạm tội, hưởng thụ cả quá trình gây án. Tôi cảm giác hung thủ đang chơi một trò giống như bom nổ chậm, thời gian không phải 24 thì cũng là 36 tiếng. Dựa theo tình huống hiện tại thì hung thủ chỉ là một người. Làm việc nghiêm cẩn, có kinh nghiệm, có thể tỉnh táo suốt 24 hoặc 36 tiếng. Chúng ta thay ca, nhưng đối phương từ đầu chí cuối vẫn một mình. Còn nữa, hắn rất quyết đoán, nên đừng chọc giận. Một khi đối phương phát hiện chúng ta giở trò— có khi sẽ giết cả hai con tin.”

Imai cúi nhìn thời gian, nếu thực sự thời hạn là 24 tiếng thì chỉ còn lại 8 giờ đồng hồ.

“Rồi, tôi đi nga~”

“Nói Ueda Tatsuya nhanh chân lẹ tay lên.” Imai hắng giọng với Uchi.

“Yên tâm, yên tâm. Tên đó bao giờ mà chẳng nhanh tay lẹ chân!”

“Đừng để tôi ngoạn cái trò gì tới phút chót. Không phải tim ai cũng cứng như tim cậu ta đâu.”

“Biết rồi, biết rồi. Tôi trễ tới nơi rồi này.” Uchi gật gù, rồi biến ra khỏi cửa.

“Vậy…” Yokoyama giơ tay. “Làm sao bây giờ?”

Totsuka quay đầu nhìn Imai.

“Nếu 7 tiếng rưỡi sau, bên Ueda vẫn không có động tĩnh, cả phía Nakajima và chúng ta bên này cùng lúc đột phá.” Imai đứng dậy. “Bây giờ xác định vị trí của Kamenashi đi đã.”

Mọi người đưa đồng hồ đến trước mắt.

Còn 7 tiếng 45 phút.

xOx

Khi Uchi tới địa điểm đã hẹn, Ueda lúc ấy đang thản nhiên xoa phấn lên mặt.

“Này, máy phân tích số liệu.” Uchi vỗ vai Ueda.

“Ai… con rùa chết tiệt… sau lần này nhất định bắt nó mua cho tôi phấn thượng hạng xài cho cả năm.” Nói rồi, Ueda gập chiếc gương lại. “Còn nữa, cậu đừng học theo cách ăn nói bậy bạ của Nishikido Ryo.”

“A, tôi tưởng đấy là khen?”

“Mặc dù khả năng của cậu chỉ bằng nửa cây súng, nhưng tạm thời chấp nhận được!” Ueda quàng vai Uchi.

“OK, vậy giờ làm gì?”

“Bắt hung thủ.”

“A~”

“Nhưng mà tôi chỉ mới nghi ngờ, phải điều tra thêm chút.”

“=__= cậu đùa đấy à? Còn có hơn 6 tiếng.”

“Yên tâm, bên này chúng ta không thành thì còn có Đầu To với đội phó mà. Chúng ta là tam đại cao thủ a~~ Ha ha~”



xOx

Còn lại 3 tiếng.

Bên Ueda vẫn chưa có tin tức gì.

“Nói với Kamenashi camera của chúng ta đang hướng ở đâu, kêu thằng bé quay mặt về đó, tốt—“ Imai ra lệnh với Yokoyama.

Yokoyama liền truyền lời lại với Kamenashi.

Kamenashi quả nhiên nhìn đến chiếc camera được bố trí cẩn thận trên cao. Màn hình lập tức phóng đại quả bom cùng camera được gắn trước ngực Kamenashi. Sau đó, cậu xoay người bỏ đi.

Họat động từng bước một.

Không thể để bọn cướp phát hiện.

Hết thảy phải cẩn thận.



“Có thể phân tích loại bom nào không?” Imai hỏi Kazama, vốn là chuyên gia phá bom nên được đổi vị trí với Yokoyama.

“… F320, do Nhật sản xuất, mức công phá là 5km.” Kazama nhìn vào hình ảnh quả bom trước mặt, ánh mắt đăm chiêu. “Thời gian gỡ bom nhanh nhất là 10 giây, do tôi giữ kỷ lục.”

“10 giây— cậu chưa kịp phá thì chỉ sợ hung thủ đã kích ngòi.” Totsuka lắc đầu.

“Nhưng bên Nakajima vẫn chưa truy được loại bom nào.” Kazama cau mày.

“Khoan, các cậu chưa liên lạc được với Nakajima?” Totsuka đột nhiên hỏi. “Chỉ mới liên hệ với Kamenashi?”

“Thằng bé kia còn nhỏ, không được thông minh như Kazuya. Liên hệ với nó chỉ sợ hỏng việc. Nhưng xem ra bên đó đã tìm được manh mối khá hữu dụng.” Kazama gật gật đầu.

“Các cậu xử lý đám thiếu niên kia thế nào? Cho đi ăn kem hết rồi à?” Imai nhướn mày.

“Đang luyện tháo bom. Nếu trốn ở đường thông gió thì người gỡ bom chỉ là bọn trẻ.”

Bỗng nhiên trên màn hình chợt xuất hiện hai vị khách không mời mà tới.

Akanishi và con gái của Kamenashi.

Cả hai mỗi lúc một tiến gần vị trí đang trốn của Kamenashi.

“Ai cho tên này đến đây làm loạn thế hả?!!??” Imai nhảy dựng. “Mau gọi nó về!!!!!!!!”

“Nguy rồi!” Kazama đột nhiên lớn tiếng.

Ran khi ấy đã tìm thấy Kamenashi, hứng khởi chạy về phía chủ mình.

Akanishi theo sát đằng sau.

Vì để thuận lợi cho vị trí của camera, nơi Kamenashi trốn rất dễ bị phát hiện.

Kazama liền xông ra ngoài.

“Kenta, mau ngăn Akanishi lại!!!” Uehara lớn tiếng nói vào bộ đàm.

Imai lắc đầu, “không kịp rồi.”

xOx

Ran chạy về phía Kamenashi, hồ hởi sủa mấy tiếng, mỗi lúc một chạy nhanh hơn.

Kamenashi khi ấy đã chuẩn bị nhảy qua cửa sổ, nhưng ngẫm nghĩ lại rồi thôi. Đang ở lầu bốn a!! Chết người như chơi! Nhưng nếu là lầu hai thì chắc không đến nỗi… Cầu thang ở quá xa—–

“Kazuya…”

Cái tên này đuổi theo Ran làm gì??? Khi cần thì không thấy đâu, khi không cần thì lại thù lù trước mắt.

Kamenashi không chút chần chừ, lập tức chạy về phía cầu thang.

“Em chạy gì nữa!!!” Akanishi lập tức đuổi theo.

“Đừng lại gần——–“

“Bị phát hiện rồi… Kamenashi——–“ Thanh âm quỷ dị kia chợt vang lên từ tai nghe.

Kamenashi vẫn không phản ứng, cắm cổ chạy xuống lầu.

Ở đằng sau đã có người ngăn lại Akanishi.

“Akanishi———- đừng qua đó!”

“Buông ra!!! Đó là Kamenashi Kazuya a!!! Các người đui hết rồi à???”

“Trên người cậu ta có bom!!!”

Akanishi sững sờ.

“Vậy là——-“ thanh âm lạnh như băng, lại pha chút phần sung sướng vang lên trong tai nghe, “GAME OVER.”



Ở phòng tổng chỉ huy, mọi người nhắm chặt hai mắt.

Nhưng—- không chuyện gì xảy ra hết.



Akanishi khi ấy đã thoát được, liền chạy tới Kamenashi đang đứng ở cầu thang mà ôm lấy vào lòng.



“Chuyện gì thế này?” Người đầu tiên bình tĩnh lại là Uehara.

“Không nổ?” Totsuka thiếu điều muốn tắt thở.

“Vậy chúng ta… không có chuyện gì…?” Một thuộc hạ của Uehara lên tiếng. “Chẳng lẽ… phía bên đội trưởng….”

Imai là người cuối cùng lên tiếng, “Người gặp chuyện không phải Kazuya, mà là phía bên kia————“



“Đồ khốn!!!!!!!!!!!!!” Kamenashi hung hăng một đấm vào mặt Akanishi. Đối phương thiếu điếu té xuống cầu thang.

“Gì chứ??? Em làm tôi sợ muốn chết đây nè! Có biết không???”

“Anh hại chết Yuto rồi!!!! Đồ khốn, khốn nạn!!!!!” Kamenashi trừng mắt, đấm thùm thụp vào ngực Akanishi, rồi hung hăng túm lấy cổ áo đối phương. “Nếu tôi bị phát hiện— người chết là Yuto!!!! Khốn nạn!!! Tại sao lại tùy tiện hành động như vậy??? Sao không tin vào đội phó??? Tại sao chứ????” Tại sao…”

Kamenashi thoáng chốc như kiệt sực, ngã cả vào người Akanishi.

Tại sao lần nào người sống sót cũng đều là chính mình…

Sống như vậy—-

Có gì hạnh phúc?

xOx

“Hả?” Takizawa nói vào bộ đàm, “không sao hết a.”

“Cậu xem lại đi, bom của Yuto không nổ?” Imai chau mày.

“Cậu nghĩ tôi mù à? Thằng bé còn trên màn ảnh đây nè.” Takizawa lắc đầu.

“Không sao?”

“Cậu mộng du à?”

“Kazuya đã được bọn tôi cứu. Không có thời gian, mau gỡ quả bom trên người Nakajima ra!” Imai liền cúp điện thoại.

“??”

Yokoyama đưa mắt nhìn Takizawa.

“Đội đặc huấn thiếu niên… mau kêu mấy nhóc hành động đi.” Takizawa gật gật đầu.

“Yamada, hành động được rồi.”



xOx

“Không chết… thật à?” Kamenashi tròn xoe hai mắt nhìn Imai.

“Có thể mua phải bom giả cũng nên. Lại hàn huyên mấy câu với em cưng của cậu đi này. Thằng bé khóc lóc nói hại chết anh rùa của nó, giống như cậu cứ bu lu bu loa kêu bọn tôi hại chết em cưng nhà cậu.”

“Ai da…”

“Tôi bị đánh tới thiếu điều hi sinh vì nhiệm vụ, ai trông nom?” Akanishi một bên xoa mặt, ủ rũ lên tiếng.

“Hi sinh cái đầu cậu!!!! Lần này cậu về viết báo cáo ít nhất dày như cuốn bách khoa toàn thư cho tôi!!!!” Imai trừng mắt, tặng cho Akanishi một đá.

Imai trước giờ vốn ít xử phạt cấp dưới. Xem ra lần này thật sự nổi giận. Hiểu rõ điều đó, Akanishi đành ngậm ngùi nén lời, không dám hó hé tiếng nào.

xOx

“Vì sao tra tới?” Kobayashi ngẩng đầu, nhìn người đang tựa bàn, hai tay khoanh trước ngực, Ueda Tatsuya.

Ở đằng sau, Uchi thản nhiên cầm súng chĩa vảo đầu hắn.

“Bởi mới nói đừng coi thường tầng 24.” Ueda nở một nụ cười tươi tắn với Kobayashi. “Đặc biệt là khi đã đụng tới người của bọn tôi.”

“Nếu không phải bọn mày, tao đã thành công.” Kobayashi trừng mắt với Ueda. “Bọn mày chỉ cần chậm ba giây thôi— Nakajima Yuto đã bị bom tạc chết.”

“Thắng làm vua, thua làm giặc, Kobayashi, ngài phải hiểu quy luật đấy chứ.” Ueda đưa tay ngoáy lỗ tai, vẻ mặt điềm nhiên không thôi.

“Sớm biết thế đã bắt cóc mày.” Kobayashi liếc mắt nhìn khẩu súng lục trên tay Uchi.

“Mặc dù là tay súng bắn tỉa trước đây, nhưng tốc độ phản ứng cũng khá lắm nga. Đánh chết người thì không, nhưng liệt nửa người thì có thể a.” Ueda nhướn mày nói với Kobayashi.

“Hừ! Gần như vầy thì liệt toàn thân luôn chứ nửa người gì!” Uchi lập tức kháng nghị.

“Vì sao tra tới? Con tao lúc đó chẳng phải—-“

“Chỉ có vậy mà ngài tưởng không ai nghi tới mình? Bình tĩnh thản nhiên động thủ? Cư nhiên dám lưu lại nửa dấu vân tay ở camera tại trụ sở và nhà Kamenashi nữa a. Đương nhiên, chỉ với nửa dấu vân tay, không nghi tới ngài cũng phải thôi, chả sao cả. Nhưng vấn đề chính là tôi nghi a.”

“Thế nên tao mới hỏi vì sao.”

“Ngay từ đầu, vụ của con trai ngài.”

Kobayashi chợt sững người.

“Số liệu các vụ bắt cóc là cao nhất trong thời gian ngài còn họat động ở tầng 24 cùng với Yamashita Tomohisa. Thế nào lại có người dùng chính thủ pháp đã từng sử dụng trong mấy vụ trước mà bắt cóc con trai ngài? Tốt xấu gì, sếp Kobayashi đây cũng đứng đầu tổ chống khủng bố. Giao tiền chuộc là ngài, nhận tiền chuộc cũng là ngài. Phát hiện túi không, rồi lại tìm đến một lớp khác trong túi.”

“Tao không đảm nhiệm vụ án kia. Năm đó…”

“Nhưng báo cáo là do ngài viết. Ký tên là ngài rõ ràng. Tôi đã xác minh rồi.” Ueda thản nhiên ngồi xuống ghế. “Dưới tay Tomohisa có rất nhiều vụ bắt cóc, ngài chọn ra ba vụ mình không tham gia nhưng đảm nhận viết báo cáo. Cẩn trọng như thế nên ngài rất yên tâm, chẳng phải sao?”

“Chỉ với mấy điều đó mà mày cho là tao?”

“Đương nhiên khi án mới bắt đầu, không thể kiểm chứng. Từ đầu tới cuối ngài không ra mặt, cũng không để lại giấu vết nào. Nhưng đến vụ của Kazuya, ngài xem ra hơi thiếu kiên nhẫn. Tôi đã điều tra, ngài không có việc gì, lại chạy tới nhà Kamenashi tham gia họat động, chỉ một mình, thế này chẳng phải rất đáng nghi sao? Được rồi, ngài có thể nói là ngài quan tâm vụ án đi, nhưng ngài không hề nói gì với bọn tôi a—“ Ueda rướn người, hướng gần tới Kobayashi. “Ngài muốn bố trí hiện trường, chẳng phải sao?”

“Chỉ với nửa dấu vân tay?… Vậy động cơ là gì? Tao dám giết cả con tao—“

“Dù gì đứa con trai chỉ là bình phong với xã hội rằng ngài là một người đàn ông bình thường thôi.”

Lời Ueda vừa thốt lên, toàn thân Kobayashi lập tức cừng đờ.

“Cũng khó hiểu a, chẳng lẽ đồng tính luyến ái là bệnh tật gì sao?”

“Mày… mày nói gì?”

“Chỉ vì Yamashita Tomohisa mà làm tất cả, rốt cuộc, ngài thích người đó bao lâu rồi a?” Ueda ngả người, thả lỏng toàn thân, “sếp Kobayashi, lần đó ngài nhường vị trí tổ trưởng cho người ta, chính mình đi tổ chống khủng bố. Bây giờ lại vì người đó mà cả con mình cũng giết.”

“…”

“Hay để tôi tóm tắt một lượt lại cho ngài?” Ueda đứng dậy. “Đầu tiên, ngài tìm được Ikuta Toma ở Ý. Vì cái chết của Yamshita có điều mập mờ, ngài hoài nghi sự thực không phải như thế, nên đã ra sức tìm hiểu, dùng ngày nghỉ phép của mình để đi Ý một chuyến. Tôi không biết ngài dùng cách nào, nhưng cái tên Ikuta khờ khạo kia lại đem mọi chuyện kể hết cho ngài. Bởi lẽ đó mà ngài hận thù không dứt, nhắm thẳng vào Kamenashi Kazuya. Kamenashi Kazuya là hung thủ. Nếu không có Kamenashi Kazuya, Yamashita Tomohisa đã không phải chết. Ngài đã nghĩ vậy, đúng không? Thế nên ngài bày ra một màn kịch. Lúc nào thì ngài quyết định đưa con trai mình vào kế hoạch ấy? Ngay từ đầu? Hay chỉ để tự vệ?”

“Người tao muốn trả thù không chỉ là Kamenashi Kazuya.” Kobayashi nghiến răng, cắt lời Ueda. “Mà nguyên tầng 24 bọn bay.”

“A, vậy sao?”

“Một lũ khốn nạn! Quăng Tomohisa vào ngục, sau đó lại để người đó không đầu không đuôi mà chết. Bọn bay đều là hung thủ!!! Đồng đội? Anh em? Tao khinh! Thời điểm mấu chốt, ai nấy đều bán đứng! Khi phải lựa chọn giữa Kamenashi Kazuya và Nakajima, người bọn bay muốn cứu nhất là ai? Kamenashi? Hay là thái tử của tầng 30? Từ đầu đã biết là người nội bộ gây ra, bọn mày cảm giác mất mặt nên không điều tra rõ ràng mà tống Tomohisa vào ngục. Người kia còn chưa nhận tội mà đã bị xếp xó một bên. Rốt cuộc, lòi đâu ra một Ikuta Toma phán xét hắn bị tâm thần phân liệt. Bọn mày không nghĩ người phải chịu trách nhiệm là bọn mày sao? Vì sao Tomohisa chết một cách bí ẩn như thế mà cả Ikuta và Kamenashi đều không phải ngồi tù đền mạng? Bọn mày gọi đó là lẽ phải, công bằng sao?”

“Vậy ngài nói cái gọi là công bằng… chính là cái tư tưởng chỉ xoay quanh một người này à?” Ueda thản nhiên tiếp lời. “Nếu vậy thì thế giới này không công bằng chút nào. Nhưng nếu ranh con nhà tôi mà bị bom của ngài giết chết—“

Kobayashi ngẩng đầu nhìn Ueda.

“Tôi cũng không cho phép ngài còn sống mà hầu tòa!!!!”

Kobayashi thoáng chốc bị ánh nhìn của Ueda làm lạnh người, toàn thân không khỏi run rẩy. Hắn vội vàng xoay mặt đi chỗ khác.

“Ikuta Toma ở đâu?” Ueda đột nhiên hỏi. “Ngài hỏi xong thì người ở đâu?”

“Mày nghĩ tao sẽ để yên cho kẻ tự tay nổ súng giết Tomohisa sao?”

Ueda chợt bật cười.

“Có gì buồn cười?” Kobayashi liếc mắt nhìn Ueda.

“Giết người vì đó là hung thủ giết Yamashita, hay là vì—-“

Kobayashi nuốt nước miếng, gương mặt thoáng tái nhợt.

“Hay vì đó là người duy nhất Yamashita yêu trước khi chết? Ngài ghen tị? Giết Toma vì người ngài yêu lại yêu hắn. Huống hồ chuyện này lại không thể thay đổi. Mà nói đi nói lại, sau này, ngài chợt cảm thấy không thể đối mặt với người đã khuất là Yamashita Tomohisa. Giết người hắn yêu, Tomohisa còn tự nguyện bị Toma giết nga. Thế nên ngài tự tìm lấy một động cơ. Đúng vậy a, giết Toma vì hắn là hung thủ. Như vậy chưa đủ, hung thủ không chỉ một Toma, còn có Kazuya, có Jin, có cả tầng 24— dừng lại không được, nếu dừng lại, thì chứng tỏ ngay từ đầu chính mình đã sai. Thế nên ngài không muốn dừng—- trừ phi giết sạch tầng 24, diệt gọn đồng đội ngày xưa của mình cùng tình địch!”

“Câm mồm!!!” Kobayashi đột nhiên kích động.

Uchi càng nắm chặt khẩu súng.

“Bằng không, ngài dám ngồi tù sao? Chỉ cần ngài dừng lại thì sẽ nghĩ tới nạn nhân đầu tiên của ngài, nghĩ tới Yamashita Tomohisa rồi sẽ tha thứ cho ngài sao nếu ngài đã giết người hắn yêu.”

“Câm mồm!! Câm mồm!!! Câm mồm!!!!!!”

Cửa đột nhiên bị phá. Takizawa và Imai xông vào—

“A… chuyển giao.” Ueda nhún vai, giơ cao hai tay, rồi lẻn mình bước ra ngoài.

“A!!! Tatsuya!! Đừng bỏ lại tôi!! Cậu nói bao tôi một chầu no nê còn gì!!!” Uchi bỏ mặc tội phạm ở một bên mà nhanh chân đuổi theo.

xOx

“Tôi nghỉ phép!” Ueda nói vào di động, không đợi đối phương trả lời thế nào, hắn liền cúp máy.

“Tatsuya, chờ tôi a!” Uchi rốt cuộc đuổi tới nơi. “Đi nhanh thế làm gì!”

“Không đi nhanh thì sẽ bị đè đầu bởi bản báo cáo dày như cuốn bách khoa toàn thư a!!!” Ueda mếu máo, ngước mắt nhìn chiếc phi cơ đang bay trên trời. “A… tôi muốn qua châu Âu gặp chồng yêu~~”

“Nghỉ phép à?” Uchi huých nhẹ vào hông Ueda. “Tính đi bao lâu?”

“Ba tháng. Ít nhất.”

“Ai da… ngắn thật a… Mà cậu cố ý phải không? Nói này nói nọ, chỉ là muốn Kobayashi tự sát. Thế mới xin nghỉ phép chứ gì? Bằng không sẽ bị đi gặp bác sĩ tâm lý, mà không sao, tôi giúp cho~”

“… Dẹp đi, cậu thọat nhìn chả đáng tin như Ikuta Toma.”

“Nhưng Tatsuya này, cần gì phải làm vậy? Gián tiếp giết Kobayashi như thế—- kỳ thật hắn cũng muốn đền tội còn gì—“

“Đấy là nguyên tắc của tôi. Ai bảo hắn động tới thuộc hạ của Ueda Tatsuya a.” Ueda thở dài. “Xem ra mình vẫn may mắn. Không hổ xuất thân từ tầng 24 bọn tôi. Dù là Đầu To hay đội phó, nếu không có thần may mắn ở bên thì cũng không phải đối thủ của hắn. Người như thế để lại trên thế giới này chỉ tổ gây thêm họa. Tôi thuận tay trừ gian diệt bạo thôi.”

“Tatsuya vĩ đại thật nga~~ a a, tôi sùng bái cậu luôn!”

“Vậy cậu bao tôi một chầu đi.”

“A…”

“Uchi… Tôi thân là người của luật pháp mà lại dùng miệng mình giết người như thế, hiện tại tôi thương tâm lắm a, lòng đau như cắt, ruột đứt từng miếng, từng miếng đây này.”

“… Tatsuya… cậu muốn ăn món gì?”

xOx

“T__T Bản báo cáo… dày như bách khoa toàn thư…” Akanishi mếu máo nhìn Imai.

“Cậu tạm thời cách chức ba tháng đi. Không lương.” Imai nghiêm mặt.

“A…”

“Cậu đã hành nghề nhiều năm mà còn dám phạm cái sai lầm như thế, không phải suýt mất mạng người sao?” Imai hung hăng tặng cho Akanishi một cú đá.

“Em đã hiểu, thưa đội phó… Đừng đuổi em khỏi tầng 24 a~~~”

“Không đuổi.”

“Hô… Vậy cũng cách chức con rùa kia đi. Một mình em bị đình chỉ sẽ mất mặt lắm a…”

“Cần gì phải cách chức thằng bé, nó cũng đang tạm thời nghỉ công tác đấy thôi. Chuyện lần này động tới lão thái gia Kamenashi mà… Ai da… Jin… Haiz….”

“Sao tự nhiên sếp nhìn em như thể em sắp chết tới nơi vậy?”

“Cho cậu nghỉ ba tháng, ráng động não nghĩ cách nào mà bắt lại rùa vàng đi. Bây giờ lão thái gia Kamenashi ghét nhất cảnh sát a.”

“HẢ?????????????”

Di động Imai chợt vang lên. Là Takizawa.

Imai đón lấy, thuận tay đuổi Akanishi ra ngoài.

“Chuyện gì? Lần này không phải giao cho Koyama viết báo cáo à? Bị cúm gà thì vẫn viết được chứ.”

“Kobayashi tự sát trong tù.” Takizawa cắt lời Imai. “Ueda Tatsuya nói không sai. Nếu người đã muốn chết thì không cách nào ngăn cản.”

Imai thở dài, “muốn tôi viết báo cáo không? Chuyện đề cử Ueda Tatsuya lên chức rất miễn cưỡng. Người này làm việc hay cảm xúc…”

“Khi nào Nishikido Ryo đến rồi bàn tiếp.” Takizawa cũng thờ dài. “Chính cậu ta đã xin tạm thời cách chức ba tháng.”

“Ikuta Toma thì sao?”

“Vẫn không có tin tức. Căn cứ theo lời của Kobayashi trước khi chết, có lẽ không hi vọng gì nhiều.”

Imai trầm ngâm một lúc, rồi lại lên tiếng, “Kazuya biết không?”

“Ueda nói sẽ nói với thằng bé.”

“Vậy lần này đình chỉ họat động của cả tổ B ba tháng đi! Ai nấy đều có lý do tạm thời nghỉ việc.”

“Báo cáo phức tạp như thế thì cậu viết cho rồi. Cậu nghĩ Koyama giỏi thuyết phục người thế à?”

“… Thực ra thì từ đầu tôi đã hi vọng đội trường đây sẽ giở ngón thu phục lòng người của mình a…”

“=___=”

xOx

“Báo cáo, em mới học thành tài trở về. Kusano Hironori.” Kusano hồ hơi khom người chào Takizawa. “Hi vọng có thể tham gia tổ B của sếp Kamenashi.”

“A… À….” Takizawa quay đầu nhìn Imai, ngẫm nghĩ một lát, rồi nhấc điện thoại chuẩn bị gọi Koyama, thế nhưng nhớ ra tên này đang họat động ở ngoại thành, thế là đành tự mình đối phó với thái tử gia, “chuyện này… được rồi… cậu vào trước đi, dọn dẹp lại nội vụ của tổ B cho tốt vào.”

“Yes sir!!”

Kusano hào hứng ôm chiếc thùng bảo bối của mình, lòng đầy nhiệt huyết, bước vào văn phòng tổ B.

“HẢ?”

Mọi người đi đâu hết cả rồi????

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play