Beta: Hắc Mộc Tử Lam

xOx

“Đã bảo mở cửa ra mà không chịu nghe. Giờ được lắm. Cả xe cũng bị kéo đi!!”

“Hừ! Tôi tình nguyện bị tịch thu! Mà có phải xe hư hay người chết gì đâu chứ?”

“Vậy anh nói tối này làm sao về nhà? Làm sao về? Làm sao về? Hả? Hả? Hả?”

“Chưa từng thấy xe buýt à? Chưa từng ngồi tàu điện à? Chân cậu bị cùi rồi à?”

“Tatsuya… tên Akanishi Jin này…”

Kamenashi vừa đẩy cửa, liền thấy Ueda đang ngồi sau chiếc bàn làm việc, hai chân gác lên bàn, tay cầm quyển sách, miệng cong thành hình cánh cung kì dị, bộ dáng giống như người bị táo bón.

Sau đó, Ueda liếc mắt thấy Kamenashi. Gương mặt vẫn không chút suy chuyển, nụ cười quỷ dị đến rùng mình.

“…” Kamenashi nuốt nước bọt, mấy lời muốn nói đều bị nuốt ngược trở về. Thoạt nhìn, tổ trưởng nhà hắn giống như đang bày mưu tính kế giết ai, hay có khi đang suy nghĩ làm thế nào để thủ tiêu tang chứng.

“=__=, tổ trưởng, sếp bị trúng gió à?” Akanishi bước qua người Kamenashi, cau mày nhìn sếp mình, “Sếp đang đọc cái gì đó?”

“Tuyển tập… truyện hài…” Ueda lật lại mặt sách, nheo mắt đọc tên.

“Ai chửi sếp mặt đơ à?” Akanishi ngồi xuống đối diện Ueda.

“Tôi chỉ luyện tập cách tươi cười thôi. Sau đó đi tới gặp tên Đầu To mặt đen hơn Diêm Vương kia mà nói, xin sếp hãy thu nhận bộ hạ Uesato Ryota của tôi. Đấy, câu thoại là thế~”

“A, vậy sếp không cần uổng công phí sức làm gì. Dù sếp có trang điểm kỹ càng mà chạy tới, Đầu To chỉ có một câu trả lời cho sếp thôi.” Akanishi nhếch mép, xua xua hai tay.

Akanishi và Kamenashi đồng loạt xoa cằm, bắt chước giọng điệu của Takizawa mà xướng, “Hàng Nhật Bản chất lượng cao như thế các cậu cứ giữ lấy mà xài, bộ muốn tôi mang về tổ để đặt lên bàn thờ à?”

“… Hàng tốt như vậy ở tổ mình cũng không có nhang khói mà cúng cho a a a a!!” Ueda ủy khuất quăng cuốn tuyển tập truyện cười sang một bên.

Kamenashi điềm nhiên cầm sách lên đọc.

“Tổ trưởng này, thật ra nếu sếp tìm Đầu To, chi bằng đi gặp đội phó đi. Mà nhắc tới đội phó thì không cần đích thân sếp phải ra tay.” Akanishi kề sát vào tai Ueda, bắt đầu mách nước, “Tổ mình không phải có con cưng của hai người đấy à?”

Cả Ueda và Akanishi cùng nghiêng đầu nhìn tên đồng sự đang ôm bụng cười ngặt nghẽo, Kamenashi Kazuya.

“Ha ha ha ha, điên quá… cái truyện này, truyện này!!!” Kamenashi ngước mắt lên. “… sao các người nhìn tôi như đang nhìn vàng thế?”

xOx

“Đội phó~~~~~~~” Kamenashi giật giật tay áo của Imai.

“Tối nay mời cậu đi ăn cơm, ngoan.” Imai xoa đầu đàn em.

“Không cần… Sếp điều Uesato đến tổ A được không?? Để ở tổ bọn em thật gây áp lực lắm…” Kamenashi cong môi xịu mặt, giống như đứa trẻ đang nhõng nhẽo với cha mẹ.

Takizawa bước ngang qua, lạnh lùng nói, “Hàng Nhật Bản chất lượng cao như thế các cậu cứ giữ lấy mà xài, bộ muốn tôi mang về tổ để đặt lên bàn thờ à?”

Lập tức Kamenashi nước mắt lưng tròng, môi trề ra, tròn xoe đôi ngươi nhìn Takizawa.

“Đừng có qua đây phá tôi à! Đừng có qua đây à!!!” Takizawa thụt lui về sau mấy bước. “Tôi không phải đội phó nhà cậu, chiêu này với tôi là vô dụng. Kame, nói đi nói lại, cậu cũng có thể dùng ánh mắt đòi nợ ngây thơ vô số tội này đi gặp Uesato. Nói không chừng, cậu ta không chịu nổi mà răm rắp vâng lời cậu. Cậu nói đi Đông, nó tuyệt không dám đi Tây. Cậu nói Akanishi Jin là nữ, nó tuyệt không dám phản bác tên kia là gay. Cậu điều nó đi đâu, thằng nhỏ tuyệt không dám cãi.” Takizawa thuần thục quàng vai Kamenashi, rồi lợi dụng đối phương không để ý mà đẩy thằng bé ra khỏi văn phòng tổ A, “Có khi cậu nói nó trở về tiền biên chế, nó cũng không dám lưu luyến cái tầng 24 này. Đi nhanh đi!” Trước khi rời đi, còn không quên tặng cho con rùa nhỏ một cước vào mông.

Đóng cửa lại, Takizawa khoái trá vỗ tay, “Hô~~~ thu phục!!!”

Imai tiến lên vỗ mấy cái vào bả vai hắn, “Cũng là cậu tài. Thế nên lần tới bọn họ mà cho Ueda Tatsuya tới thì lại phiền cậu vất vả chút!”

“Cái gì, cái gì? Vậy cậu không cần làm gì hết à?”

“Tôi có thể giúp cậu đối phó Akanishi jin.”

“Mấy tên tầm thường đó, đến một thì tôi giết một, đến hai thì tôi giết hai, cần tới cậu sao?”



Kamenashi bĩu môi nhìn Ueda và Akanishi quàng vai nhau, “Cả nhan sắc cũng hi sinh mà vẫn không được!!!”

Akanishi chép miệng lắc đầu, xoay người tiếp tục uống cà phê.

“Mà nói chứ… Uesato Ryota đâu? Sáng sớm đã không thấy cậu ta?”

“Cậu ta đi thi hành nhiệm vụ.” Ueda điềm nhiên trả lời.

“Ha? Tổ mình có việc làm từ hồi nào vậy?”

“Cậu có thấy cái đống hồ sơ cao hơn núi chất trên bàn kia không?”

“Tatsuya… cho dù cậu ta là hàng chất lượng cao, cũng không chịu nổi cái đống kia…”

“Hừ! Nói thì hay lắm. Thế cậu đi làm Ngu Công dời núi (một điển tích) với tên đó đi!”

“Coi như tôi chưa nói gì hết.”

xOx

“Tôi đề nghị cậu giết tên đó, nếu không có lá gan giết nó thì lại đây giết tôi, còn cả lá gan giết tôi cũng không có thì… đi tự tử đi. Không có thuốc ngủ thì nhảy lầu, không muốn nhảy lầu thì thắt cổ, không đủ can đảm thắt cổ thì cầm súng đi cướp ngân hàng… Cướp được hay không, cậu đều có thể bị bắn bỏ.” Ueda buồn bực đóng lại chiếc di động, rồi đẩy cửa bước vào văn phòng tổ B.

Uesato đang chăm chú đọc tập hồ sơ trong tay liền ngẩng lên nhìn hắn.

Akanishi điềm nhiên ngồi chơi điện tử trên máy tính, ánh mắt không buồn ngước.

“Thằng ranh con Kamenashi Kazuya đâu?” Ueda nhìn một lượt quanh mấy bộ hạ của mình.

“A! Đi đồn cảnh sát rồi.” Akanishi vừa chơi điện tử vừa trả lời. “Xe của bọn tôi bị kéo đi, thằng nhỏ đi nộp phạt.”

“… Cậu tính bôi tro trét trấu lên mặt tôi à? Có bao giờ nghe thấy nhân viên tầng 24 mà đi nộp phạt chưa hả? Không biết động não suy nghĩ sao?”

“A a!! Cả thẻ căn cước cũng đưa ra cho mấy tên cảnh sát giao thông đó rồi!!! Ai dè tên đó lại bảo, ‘ồ đồng nghiệp à, thế càng phải kéo xe thôi’ T___T…”

“Hừ!! Cả chuyện này mà cũng cần tôi xắn tay áo dạy cho cậu à?” Ueda chỉ tay vào mũi Akanishi. “Nếu chạy quá tốc độ thì khai đang truy bắt tội phạm. Nếu đậu xe phi pháp thì nói đang theo dõi kẻ tình nghi. Nếu không có giấy tờ xe thì nói cậu đang làm tay trong, cả hộ chiếu cũng đổi tên rồi. Nếu đụng vào xe người ta thì bảo kẻ tình nghi đang làm việc ở công ty bảo hiểm. Nói tóm lại, phải cho câu này vào ‘nếu không để bọn tôi đi, hậu quả thế nào là do các người gánh chịu!’”

“… Tổ trưởng, sếp bị sờ gáy mấy lần rồi mới thành chuyên nghiệp như vầy?” Akanishi nuốt nước bọt.

“Mọi người có mặt đông đủ chưa? Theo tôi ra ngoài nhận nhiệm vụ.” Takizawa đột nhiên từ ngoài bước vào. “Thằng ranh con Kamenashi Kazuya đâu?”

“… Ra ngoài bôi tro trét trấu vào mặt tôi.” Ueda nhún vai.

“Vậy ba người các cậu theo tôi. Án lớn.” Takizawa xua tay. “Bọn tôi không đủ người.”

“Vụ gì thế?”

“Cướp đồn cảnh sát, chưa từng nghe qua phải không?”

xOx

Kamenashi ngẩng đầu nhìn bọn cướp che mặt bằng khăn đen, trên tay cầm mấy khẩu tiểu liên, không tài nào thấy rõ bộ dàng của từng tên.

Một cô gái ngồi bên cạnh ôm ghì lấy cổ Kamenashi, thút thít khóc.

Kamenashi lặng lẽ cởi bỏ súng bên hông mình, nhét vào kẽ hở ở ngăn tủ gần đó. Sau đó từ túi quần, cậu lấy ra bộ tai nghe vô tuyến, để ra sau lưng, chia thành nhiều phụ kiện khác nhau, rồi nhét vào nhiều nơi trên người.

Hoàn thành trong 1 phút!

A… lúc thi cũng không được nhanh như vậy nha…

xOx

“Cướp có 7 tên, con tin 16 người. Trong đó, 10 người là cảnh sát, 6 người còn lại là thường dân. Thân thủ đối phương rất chuyên nghiệp, từ lúc xông vào tới khống chế toàn cục không tới 5 phút.”

Takizawa tiếp nhận tập hồ sơ từ vị cảnh sát địa phương.

“Yo!” Nishikido hướng Takizawa gật đầu.

“Từ lúc nào tầng 28 trông nom cả án cướp bóc đồn cảnh sát?” Takizawa không khỏi nhíu mày.

“Ikawa Shiba. Bí thư trực thuộc bộ quốc phòng.” Nishikido điềm nhiên trả lời. “Liên quan với vụ án buôn lậu súng đạn mà Uehara bên đội cậu theo đuổi cả năm nay. Hôm qua ở đây có bắt được một tên du côn… xem chừng có dính líu đến Ikawa.”

“Vậy là đám này đến…”

“Tên du côn vẫn bị giam lỏng trong đồn.” Nishikido vuốt cằm.

“Lá gan bọn này lớn thật, dám ngang nhiên ở đồn cảnh sát mà giết người diệt khẩu?”

“A… chỗ này khá đấy chứ. Có thể tìm ra tới ba địa điểm bắn tỉa!” Ueda từ đâu xuất hiện, chen vào giữa hai người.

“… Đầu To, cậu mang tên này tới làm gì? Cậu ta cả súng còn cầm không xong mà!!!” Nishikido hung hăng chỉ thẳng mặt Ueda.

“Hừ!!! Mấy chuyện cầm súng bắn người không chút động não thế này là dành cho cậu!” Ueda trừng mắt với đối phương.

“Tatsuya, Jin với Uesato, mau giao ra súng và thẻ căn cước cho tôi.” Imai bỏ xuống ống nhóm, rồi nói với ba người vừa tới.

“Tôi trước đây từng là sniper (tay súng bắn tỉa), để tôi thử một lần đi sếp.” Uesato.

“Tại sao? Phải giao súng đã là kỳ quái, cả căn cước cũng lấy là thế nào?” Akanishi.

“Hôm nay có tôi không có hắn, có hắn không có tôi!!!” Ueda.

“Kazuya ở bên trong.” Imai thấp giọng giải thích với ba người.

Nếu thành viên trong tổ dính líu vào vụ án, toàn bộ những người khác đều phải rời bỏ nhiệm vụ. Đây là luật.

xOx

“A!!!!!!” Akanishi trợn mắt há mồm, la bai bải.

“Cái thằng này ồn ào quá đi!!! Mau tránh ra!!!” Takizawa xuất một cước đạp thằng nhỏ sang một bên. “Hiện tại người tập kích là tôi!!!! Thật đáng tiếc, cả mấy trăm năm nay giờ mới được làm việc ở hiện trường.”

“… Đội trưởng, sếp để ý chút xíu đi!!! Coi chừng ngắm sai bây giờ!!! A a a a tính mạng của con rùa nhà em đó sếp!!!!!!” Akanishi lôi kéo tay áo Takizawa mãi không thôi.

“Cái thằng ranh con này!! Cậu đi chết đi!! Sao lại để tên Nishikido Ryo mặt đen kia chỉ huy?? Cấp bậc của hắn hơn tôi có ba tầng chứ mấy!!!”

“A… Jin, đừng lo lắng quá. Đội trưởng của cậu tuy nhiều năm rồi không làm sniper, nhưng cậu ta thường xuyên luyện tập đó.” Imai giơ lên ống nhóm, quan sát tình huống bên trong đồn. “Mấy tên này quả nhiên chuyên nghiệp, bọn chúng chỉ cho chúng ta nhìn thấy con tin.”

Takizawa điều chỉnh lại ống nhắm rồi quay ra hỏi Imai, “Có thấy Kazuya không?”

“Thấy. Thằng nhóc hình như chưa bị vạch trần thân phận, vẫn ngồi ở bên phía thường dân.”

“Sếp lớn luyện tập thế nào?” Akanishi bước tới bên Imai, giơ lên ống nhóm.

“Trùm CS chống khủng bố!!!!” Takizawa điềm nhiên trả lời, giọng nói còn pha chút tự hào.

“…” Trò chơi điện tử. “Đầu To… sếp đừng đùa… nếu sếp làm không được thì giao cho người khác đi, ở đây còn nhiều người là sniper mà! A!!!!! bọn chúng dám sờ soạng người Kame!!!”

“La cái gì mà la!! Có phải lột quần áo thằng nhỏ đâu?”

“Nhưng mà Kame là gay đó sếp!!! Cái này không phải là quấy rối tình dục à?”

“Uesato, mau đem cái loa phóng thanh Akanishi Jin này ra ngoài cho tôi!!! Tên này hiện tại cảm xúc không được ổn định, để nó ở đây chỉ thêm rách việc!” Takizawa khoát tay, quay ra nói với Uesato.

“A!!!!!!!!!!!!” Akanishi lại tiếp tục la bai bải.

“Cái gì nữa? Bộ tên nào lột quần con rùa kia à?” Takizawa buông ống súng ngắm trong tay, cau mày ngước nhìn Akanishi.

“Bọn họ phái chuyên gia đàm phán tới.” Akanishi chỉ xuống dưới lầu. “Nhưng lại là Uchi Hiroki!!!!! Cái tên này ngoại trừ việc ăn kẹo với phát kẹo còn biết làm gì nữa hả trời???”

“Uchi Hiroki trước kia từng là sniper. Cậu ta am hiểu vị trí nào của mấy tên cướp thuận tiện cho việc bắn tỉa của chúng ta. Đó là lý do Uchi được điều đến.” Takizawa giảng giải. “Nếu kế hoạch suôn sẻ, việc kết thúc cuối cùng phải trông cậy vào Kazuya. Súng của cậu ta chưa bị lấy đi, xem ra có thể phản kích.”

“Đội trưởng, sếp điên rồi à? Một mình con rùa đó làm sao được?”

“Bên trong chỉ có mình Kame, không còn ai khác. Những tên chưa bị hạ gục chỉ có thể trông cậy vào thằng nhóc ấy.”

“Jin, yên tâm đi, Kazuya làm được.” Imai vỗ về bả vai Akanishi. “Bởi vì nhóm chúng ta phụ trách lần này, phối hợp đều là người quen biết. Bọn tôi đảm bảo Kazuya sẽ bình an vô sự.”



Uchi đưa tay nhét ống nghe vào tai, gật gù theo từng lời dạy bảo của Nishikido.

“Nhớ rõ phải dụ bọn cướp đến mấy vị trí này. Còn nữa, vào trong rồi, trước hết phải tìm cách nói với Kamenashi là những tên cướp không bị chúng ta bắn trúng đều trông cả vào cậu ta.” Nishikido cẩn thận dặn dò.

“OK ~~ > <~~~”

“Cậu không cần phải hồ hởi như thế!!!! Trên tay cầm cái gì đấy?”

“<< 100 Câu Hỏi Khi Đàm Phán >> Tôi muốn ôn bài một chút trước khi vào.”

“O_______O”

“Ueda Tatsuya! Cậu đi!! Thay thế Uchi Hiroki!!” Nishikido ngửa mặt lên trời, thở dài thườn thượt rồi nói với Ueda.

“Hừ! Tôi không muốn đi. Chẳng phải tôi cả súng cũng cầm không xong à? Còn muốn giả mạo chuyên gia đàm phán… cái quyển 100 câu hỏi gì gì đó tôi còn chưa đọc qua nha~”

“Này!! Trong kia không phải thằng nhóc nhà cậu à?”

“Dù gì không phải tôi đẻ ra nó. Cậu làm gì khẩn trương như bố thằng nhỏ thế? Yên tâm đi, rùa sống ngàn năm mà!”

“Thế… tôi vào được chưa?” Uchi vui vẻ hướng nhìn hai người, cười tít cả mắt.

“Đã bảo là đừng có hồ hởi như thế!!!” Nishikido trừng mắt với Uchi.

“Lần đầu tiên người ta được làm chuyên gia đàm phán mà ~~~ > <~~~”



Kamenashi Kazuya, cậu có chết thì cũng đừng oán tôi. Có trách thì trách thứ nhất sếp của cậu, Ueda Tatsuya, thứ hai là cái tên ngu ngốc Uchi Hiroki!!!

xOx

Kamenashi ngồi xếp bằng trên đất, liếc mắt nhìn cô gái đang thút thít lau nước mắt cạnh mình. “Xin chào, tôi tên Kamenashi, Kamenashi Kazuya.”

“Senrui Kaori.”

Xem như quen biết.

Kamenashi ngước mắt quan sát bọn cướp đang dồn mọi sự chú ý vào mấy viên cảnh sát, rồi thấp giọng nói với Senrui, “Mặc kệ tôi làm cái gì, cô đều giữ im lặng được không?”

“Hử? Ý anh là…?”

Kamenashi mỉm cười nhẹ với Senrui, rồi rút những phụ kiện từ khắp nơi trên người, bắt đầu lắp ráp. Động tác thuần thục và nhanh gọn, duy ánh mắt vẫn dán chặt ở tên cướp đứng gác gần đó. Mãi lúc sau, Senrui mới nhìn ra hình dạng của bộ tai nghe vô tuyến.

Tiếp sau đó, Kamenashi đặt ống nghe vào hai bên tai.

“Cái kia là…”

“Máy truyền tin.” Kamenashi nháy mắt với Senrui, miệng hơi nhếch lên thành nụ cười.

“… Anh là ai?”

“Cảnh sát Tokyo.”

xOx

“Đội trưởng, đã nhận được tín hiệu của Kamenashi.” Uesato xoay người báo cáo với Takizawa.

Takizawa không chút manh động, mắt vẫn dán chặt ở ống nhắm. Imai từ sau bước tới, cau mày quan sát những hình sóng đang dần hiện ra. “Mật mã Morse. Jin!!”

“Hm?” Akanishi đang đứng sau lưng Takizawa liền quay đầu.

“Tôi có thể. Tôi biết mật mã Morse.” Uesato nói với Imai.

“Cướp 7 tên. Chuyên nghiệp. Tên cầm đầu không phải người Nhật. Trang bị là khẩu FG360 mới nhất trên thị trường và súng lục GH8.” Uesato chăm chú giải mã rồi báo cáo với Imai.

“Jin, mau qua đây.” Takizawa đột nhiên ngẩng đầu, vỗ vai Akanishi.

“Ha? Sếp cho tôi bắn à?” Akanishi trừng lớn hai mắt.

“Bắn cái đầu cậu à!” Takizawa phát nhẹ một cái vào đầu tên đàn em, rồi kéo cổ áo, nghiêm giọng nói vào bộ đàm, “Kế hoạch hủy bỏ.”



“Ha? Cậu nói gì? Uchi vào rồi!!” Nishikido đang đứng dưới lập tức cau mày.



“Một mình Kamenashi ở trong đó không thể đối phó hết.” Takizawa gấp gáp nói. “Mau hủy bỏ kế hoạch nhanh lên!”



“Bọn tôi không liên lạc được với Uchi.” Nishikido lắc đầu. “Cứ tiến hành theo kế hoạch.”

“Tiến hành cái đầu cậu a!!! Không hủy được cũng phải hủy!!! Thằng nhóc nhà tôi không thể chết một cách oan uổng như thế được!!!” Takizawa hung hăng xoay người nói với Uesato. “Mau báo cho Kamenashi, kế hoạch hủy bỏ, nói nó không cần liều lĩnh hành động!”

“Yes sir!” Uesato gật đầu.

xOx

Kamenashi khẽ nghiêng đầu, thân mình hơi động đậy, tín hiệu không tốt?

Từ phía sau, tên cướp đang chăm chú chơi đùa với bộ máy trên tay chợt đứng phắt dậy, bước tới bên kẻ cầm đầu, thì thầm nói vài câu.

Tiếp sau đó, tên kia đột nhiên hướng súng lên trời, bắn một phát.

Mọi người kinh hãi bịt tại, rụt cả thân người về.

“Ai??!!!!” Tên cầm đầu hung hăng quát lớn tiếng. “Ai truyền tin tức ra ngoài??”

Kamenashi và Senrui lén nhìn nhau.

“Bọn tao nhận được tín hiệu thu hồi…” Xem chừng là một tên cướp phụ trách về mặt kỹ thuật, hắn lại thấp giọng thì thầm với kẻ cầm đầu, “Ai trong bọn mày truyền tin ra ngoài?”

Senrui nắm chặt tay áo của Kamenashi.

“Yên tâm, không sao đâu.” Kamenashi khẽ trấn an đối phương. “Dù chuyện gì xảy ra, tôi sẽ bảo vệ cô.”

Senrui tròn mắt nhìn cậu.

Dù đôi mày đang nhíu lại, nhưng bộ dáng Kamenashi vẫn rất bình tĩnh và thản nhiên.

Tên cầm đầu huơ súng một lượt qua các con tin.

Senrui sợ hãi dụi đầu vào ngực Kamenashi. Cậu lập tức đưa tay vuốt nhẹ tóc cô ta.

Nếu ra vẻ tình nhân, tỉ lệ bị hoài nghi nhất định giảm xuống.

Từ bên ngoài, Uchi chợt bước vào.

“Hello~ tôi là chuyên viên đàm phán bên cảnh sát phái tới…”

“A!!” Kamenashi trợn trừng hai mắt, gương mặt đột nhiên sầm xuống, tựa hồ thất vọng vô cùng.

“Sao thế?” Senrui bất an lên tiếng.

“Người này…” Uchi… không phải tôi không tin tưởng cậu. Nhưng mỗi lần đến chỗ cậu để tư vấn tâm lý thì chỉ toàn bực bội thêm thôi…

xOx

“Cắt đứt rồi.” Uesato ngẩng đầu nói với Imai. “Kamenashi tự cắt đứt liên lạc.”

“Bị phát hiện.” Takizawa đưa tay xoa hai bên trán, rồi nhìn vào tòa nhà đối diện. “Cậu thông minh một chút cho tôi, Kazuya.”

Akanishi khoanh tay trước ngực, đứng ở một góc, không nói tiếng nào.

xOx

“A a a sao lại soát cả người tôi thế?” Uchi vừa nói vừa giãy dụa. “ Ha ha… nhột nhột~~”

“Có máy nghe trộm.” Một tên cướp rút ra cái máy từ trong người Uchi rồi đưa cho tên cầm đầu.

“… Không có máy nghe trộm mới là lạ đấy! Cái kia…” Uchi toét miệng cười với tên cướp thủ lĩnh.

Đối phương cầm lên chiếc máy vừa thu được, hắng giọng đe dọa, “Nghe được không? Tao cần một chiếc trực thăng… Cám ơn bọn mày đã cho tụi tao thêm một con tin. Bọn tao sẽ dẫn thằng nhóc mà dạo một vòng quanh Tokyo cho thỏa thích!”

Uchi bị mấy tên áp giải về phía con tin.

Cậu lập tức giả vờ té, ngã nhào bên cạnh Kamenashi, rồi gắng gượng ngồi dậy, nép mình bên đồng sự.

“3 phút sau động thủ.” Uchi khẽ nói với Kamenashi. “Cậu dụ tên bên cạnh về phía cửa sổ bên trái, phương hướng tám giờ. Những tên bên ngoài không giải quyết được thì phiền cậu tự mình lo liệu.”

“… Các người cũng để ý tới tôi quá ha?” Khóe miệng Kamenashi khẽ co giật.

“Còn tôi làm gì?” Senrui chỉ tay vào mình.

“Cô cứ ngồi yên ở đây, coi như không biết gì hết, mà cũng đừng manh động. Tốt hơn hết là nhắm hai mắt lại.” Kamenashi vội vàng nói.

“Woa~~ GH8 nha~~ tôi chỉ mới thấy loại này trên báo thôi!!” Uchi đưa tay sờ vào túi tiền của mình.

“!!!” Kamenashi tròn mắt nhìn cậu.

“Muốn không?”

“Không cần. Tôi có súng. Cậu lấy ở đâu thế? Vừa rồi chẳng phải bị soát người sao?”

“Hà hà hà, từ cái tên cướp ngu sàm sỡ tôi khi nãy a ~~ > <~~”

Từ phía sau, tên cầm đầu gật nhẹ đầu với một tên xem chừng là đội phó, “Động thủ.”

“Nhưng trực thăng còn chưa tới.”

“Cứ động thủ. Ở đây bọn mình có nhiều con tin như vậy, không sợ phiền toái.”

“OK.”

Vừa dứt lời, tên đội phó liền bước về cầu thang bộ.

xOx

Takizawa nhíu mày, “Bọn chúng sắp động thủ!… Kazuya… phải vững vàng!!!”



“Số 1 sẵn sàng.”

“Số 2 sẵn sàng.”

“Số 3 sẵn sàng.”

Nishikido bỏ tai nghe xuống, rồi bước tới bên cạnh Ueda.

Ueda ngước nhìn những con tin bên cửa sổ, đôi mày nhíu lại.

xOx

“1, 2, 3!” Uchi đứng phắt dậy, hô hoán “Khoan đã!!”

Đồng lọat bảy họng súng nhắm thẳng vào cậu.

Kamenashi lợi dụng thời cơ, đá một cước vào ống quyển tên cướp gần nhất, sau đó nhanh nhẹn lao mình tới chỗ cất giấu súng khi nãy.

Tên cướp chưa kịp ngã nhào xuống đất đã bị Takizawa ghim ngay một đạn vào đầu.

Uchi vừa chạy vừa né hàng lọat phát súng đang nã vào mình.

Đuổi theo cậu là tên đội phó trong băng cướp liền bị một sniper khác đánh gục.

Toàn bộ chú ý của bọn cướp lập tức dồn vào Kamenashi.

Hai tên chạy bổ về phía hắn chớp mắt đều bị Takizawa xử lý gọn ghẽ.

Phía bên kia, một sniper khác hạ được thêm một tên.

Takizawa ba tên, hai sniper còn lại, mỗi người một.

Tổng cộng năm tên dính đạn. Còn lại hai.

Tên cầm đầu nhanh chân chạy về phía cầu thang bộ, theo sau hắn là tên phụ trách kỹ thuật của bọn chúng.

“Uchi, cậu ở đây!” Kamenashi nhanh miệng nói, rồi cầm súng đuổi theo hai tên kia.

Một người đối phó với hai sát thủ chuyên nghiệp. Xuất thân khoa giám chứng mà chưa bao giờ đấu súng tay đôi như Kamenashi, quả thật là một chuyện vô cùng khó khăn.

Nhưng chuyện đã tới nước này, không thể chần chừ đợi tiếp viện.

xOx

“Nishikido Ryo, thủ hạ của cậu tính ngồi không húp cháo à?” Takizawa lớn tiếng quát mắng, nhanh tay rút khẩu súng bên hông Imai rồi quăng cho Akanishi, “Theo tôi! Còn lại hai tên, một mình Kamenashi không thể đối phó được!”



Ueda đá một cước vào người Nishikido, “Mau đi hỗ trợ, còn lại hai tên đó!”

“Thế sao cậu không vào?” Nishikido trừng mắt Ueda, thuận tay kiểm tra lại vũ khí bên mình.

“Hừ! Dù gì tôi cũng là một tên cầm súng không xong mà thưa sếp Nishikido!”

xOx

Kamenashi trước hết hạ gục tên phụ trách kỹ thuật vô dụng kia.

Dù gì tên cầm đầu cũng không có ý định bảo vệ bộ hạ của mình.

Tiếp theo sau, truy đuổi ở cầu thang bộ, chỉ còn một tên.

Thế nhưng đối phương được trang bị tốt hơn cậu rất nhiều.

Né mình sau bức tường để tránh mấy phát súng của đối phương, Kamenashi thở hổn hển. Chưa kịp định thần, cậu liền trừng lớn hai mắt. Cái cô Senrui kia không biết trời cao đất rộng mà dám đi theo mình.

“Cô tới đây làm gì? Điên à??” Kamenashi tức giận.

“Tôi là phóng viên. Với mấy chuyện này, đương nhiên phải… A!!!”

Senrui chưa kịp dứt lời, một viên đạn lập tức bắn xẹt qua cô ta, ghim thẳng vào tường.

Kamenashi giơ súng lên, nổ một phát về phương hướng đạn vừa bay ra, rồi nhanh tay kéo Senrui về sau bức tường với mình.

“Đàn bà đúng là bọn phiền phức!!!!” Kamenashi vừa đổi đạn vừa mắng.

Cậu lúc này vô cùng khẩn trương. Thực lực của đối phương cao hơn chính  mình rất nhiều lần, lại được trang bị tốt. Thế nên tóc Kamenashi từ sớm đã ướt đẫm mồ hôi.

“Cái gì chứ? Chẳng phải anh nói sẽ bảo vệ tôi sao??!!”

“Câm miệng!!!  Bộ cô muốn hắn biết chúng ta đang trốn ở đâu à?”

“A!! Giọng anh còn to hơn… “Senrui trợn trừng hai mắt nhìn người đang chĩa súng vào bọn họ, “tôi a…”

Kamenashi ngẩng đầu nhìn kẻ địch. Cậu vội vàng giương súng lên, đạn chưa kịp bắn ra, đối phương đã ra tay trước, súng trên tay Kamenashi lập tức bị đánh bật sang một bên.

“Chú em đổi đạn chậm hơn anh gấp hai, độ chuẩn xác lại chỉ bằng một phần ba của anh đây… lính mới à?” Đối phương buông lời giễu cợt. “A a chú em~ mệt đừ rồi à? Chảy nhiều mồ hôi như thế? Bị dọa sợ rồi sao?”

Kamenashi thở hồng hộc, mắt lăm lăm nhìn tên cướp.

“May mắn cho chú em đây… nói thế nào thì nói… anh cần con tin để thoát khỏi chỗ này. Nhưng mà hai người thì nhiều quá… nên mang theo chú em?”  Súng chĩa vào Kamenashi. “Hay cô em đây?” Rồi chỉ về Senrui.

“Đương nhiên là mang theo cô ta! Bộ mày muốn mang theo một cảnh sát đã trải qua huấn luyện mà bỏ chạy à?”

“A nha~ chú em thật là anh dũng! Mà đáng tiếc… anh đây không thích phụ nữ… anh chỉ thích mấy chú em… đặc biệt là xinh xắn trắng trẻo như thế này.” Vừa nói, tên cướp vừa dí súng vào Senrui.

Kamenashi lập tức vòng tay qua cổ Senrui, ôm đầu cô vào lòng, dùng thân thể chính mình để che chắn.

ĐOÀNG!!!!





Tại sao trúng đạn lại không đau?

Chết rồi sao?

Toàn thân Kamenashi run lẩy bẩy.

=___=

Không sao hết?

Buông ra cô phóng viên trong lòng, Kamenashi ngoảnh đầu nhìn tên cầm đầu đang nằm sõng xoài trên đất.

“A ha~ GH8 lợi hại thật!! Lần đầu xài mà đã thuận tay như thế~” Uchi hướng Kamenashi nở một nụ cười rạng rỡ.

xOx

“Kazuya! Làm khá lắm!!” Takizawa rạng rỡ ôm Kamenashi vào lòng, đưa tay xoa đầu thằng bé.

“Được rồi, được rồi!!”  Imai mỉm cười, ra tay cứu giúp một Kamenashi sắp chết vì nghẹt thở trong vòng tay Takizawa. “Chặt nữa là thằng bé khóc mất!! Lại đây cho đội phó ôm một cái!! Không sao, không sao~~”

“Tôi nữa, tôi nữa~~~” Akanishi từ đâu chạy lại, lớn giọng hô hào.

“A!! Đến tôi!!! Con rùa này, vận khí của cậu còn tốt lắm… Anh đây thật nhẹ nhõm!!” Ueda đá Akanishi sang một bên rồi ôm chầm lấy Kamenashi.

“Đến tôi chưa?”

Vất vả lắm mới thoát khỏi vòng tay của mọi người, Kamenashi thế nhưng lại khoát tay, đẩy Akanishi ra, “Anh, miễn.”

“Con rùa chết tiệt!!!!! Có biết ở đây ai lo cho sống chết em nhất không hả???? Còn dám giở giọng lạnh lùng như thế với anh???”

“Dù gì nhất định không phải anh! Nếu không nhờ mọi người, có khi tôi đã chết queo từ lâu rồi!”

“A!!!!! Từ nay về sau đừng hòng người ta ôm em lần nữa!!!!!”

“Ai thèm???? Anh đang mơ ngủ à??”

“Thôi mà~~ Lại đây cho người ta ôm một xíu…”

“Anh đi chết đi!!! Này!!! Đừng có lấy thịt đè người như thế!!!!!!!!”



“Hắc hắc~~ viên đạn kia không phải do Kazuya nhà cậu bắn ra nha~~” Uchi vỗ vai Ueda.

“Thật sự cảm ơn cậu. Để chuyện đó tôi xử lý.” Ueda khom người trước Uchi.

“Thế… cậu nói mời tôi ăn cơm… là thật à?”

“Đương nhiên!! Quý trọng cơ hội này đi!! Cả trăm năm Ueda Tatsuya tôi mới mời cơm người khác một lần đấy!!!”

“Đã biết ~~ > <~~~”



Bị ôm ghì trong vòng tay của Akanishi, Kamenshi không khỏi đưa mắt nhìn Uchi đang đứng trò chuyện với Ueda.

Người kia…

Không hổ là một sniper!!

Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Tại sao cậu ta lại chuyển nghề làm tư vấn tâm lý?

Còn dặn dò không được nói chuyện cậu ấy đã nổ súng với một ai khác…

xOx

“Có phải ngay từ đầu cậu đã bàn bạc kỹ càng với Uchi, nhờ cậu ta tiếp ứng cho Kamenashi?” Nishikido ngồi phịch xuống đối diện Ueda.

“Hử? Hử?” Ueda có chút chột dạ, mắt liền hướng xuống nhìn cốc nước chanh trước mặt.

“Có nghĩ tới làm thế sẽ đẩy tôi vào tình huống khó xử không? Lỡ Uchi Hiroki có chuyện gì, ai chịu trách nhiệm??? Tên đó bị treo súng trong ba năm đó!!”

“A! Tôi không thấy cậu ta nổ súng nha, cậu ta nổ súng à?” Ueda chớp chớp mắt nhìn Nishikido.

“…” Đối phương trừng mắt trong chốc lát, rồi thở dài, bộ dáng chịu thua.

“A! Cái này cậu trả nha. Tôi đi trước.” Ueda thản nhiên đứng dậy.

“Này, cậu có nghe qua chuyện cấp trên muốn chuyển công tác cho tôi không?” Nishikido ngẩng đầu nhìn hắn.

“Đương nhiên có. Lão già đó còn nói cho tôi đứng thứ ba về quyền hành.” Ueda nhún vai.

“Thế… cậu tính làm sao bây giờ?” Nishikido nhíu mày.

Ueda nhếch mép, cúi thấp người, nhỏ giọng thì thầm bên tai Nishikido, “Hoan nghênh trở về làm người đỡ tiếng xấu cho tôi, viết báo cáo cho Đầu To, chịu nghe đội phó mắng… A, còn nữa, hai thằng ranh con nhà tôi không thích cậu!”

“Cậu đi chết đi!!!! Hóa đơn này tự mà trả lấy!!!!!”

——————-

(*) Ngu Công dời núi: một điển tích của Trung Quốc

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play