“Đừng khóc.” Giọng nói yếu ớt vang bên tai, tay run rẩy xoa hai má Diêu Hoa, bàn tay lạnh lẽo nhưng lại quen thuộc nhường ấy, nó từng chạm lên từng tấc da tấc thịt trên người anh, khiến anh đổ mồ hôi đầm đìa mỗi đêm khuya, từng nơi nó chạm tới đều khiến anh run rẩy.

Diêu Hoa đang nằm trên người hắn trừng lớn mắt. Hắn tỉnh?

Anh không ngước lên, vùi đầu càng sâu vào ngực hắn, anh không khóc, anh đã chẳng còn nước mắt nữa rồi, cho dù lúc này anh thật sự muốn khóc.

“Đừng khóc.” Phạm Tử Cơ xoa mặt anh, ngẩng đầu áp mặt vào mặt anh, yếu ớt cầu xin: “Đừng khóc.”

Mặt giáp mặt một lúc lâu, Diêu Hoa không hề cử động, duy trì tư thế như ban đầu, anh nằm lên ngực hắn, mặc cho hắn rướn cổ áp mặt vào anh, không hứng thú với việc hắn tỉnh dậy. Hoặc có thể cũng có hơi hứng thú, anh nghĩ, Diêu Thanh vẫn còn trong tay nhà họ Phạm.

“Đừng khóc.” Đã lâu rồi Phạm Tử Cơ mới cảm nhận được hơi ấm của Diêu Hoa, mãi mới phản ứng lại, hắn sờ lên mặt mình lẩm bẩm: “Em không khóc, người đó đang khóc?”

Nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống, thấm vào gối, lăn xuống hai má. Thật lâu sau, Phạm Tử Cơ cảm thấy hốt hoảng, khó tin, và một chút khổ sở, hắn giơ bàn tay ướt nước mắt lên miệng liếm, vị mặn kích thích đầu lưỡi đã mất cảm giác bấy lâu nay.

“Anh đang khóc.” Sau một lúc lâu im lặng, hắn mới thì thào.

Diêu Hoa đè ngực hắn, tưởng tượng mình đang cầm một con dao moi tim hắn ra. Phạm Tử Cơ cảm thấy khó thở, hắn không biết vì sao Diêu Hoa lại trở nên xa lạ như vậy, anh rời xa hắn không quay đầu lại khiến hắn kinh sợ nhưng bây giờ lại ở cạnh hắn, hắn vẫn cảm thấy sự hiện hữu của anh có gì đó không thực.

Ngay sau đó, hắn cởi bỏ lớp ngụy trang, vì đã từng được hưởng sự dịu dàng của người này, hắn cầu xin với thái độ hèn mọn trước nay chưa từng có. “Tiểu Hoa, Tiểu Hoa, đừng bỏ anh, anh sai rồi, anh không dám nữa. Anh nghe lời em mà, anh không bao giờ làm loạn nữa.” Hắn rớt nước mắt vặn người cọ mặt vào gương mặt lạnh như băng của người đang im lặng kia.

Diêu Hoa không đáp lại, mãi đến khi Phạm Tử Cơ rút kim truyền dịch ra, máu tươi rơi xuống drap giường trắng tinh, nước mắt của hắn cũng ướt hết mặt anh, anh mới từ từ ngẩng mặt lên, ánh mắt vô hồn, anh thản nhiên nói: “Anh tỉnh hả?”

Vẻ mặt không hề tức giận kia khiến Phạm Tử Cơ hoang mang, vừa tỉnh hắn đã cảm thấy yếu ớt, sự kiên cường cũng bỏ hắn mà đi, rồi hắn cảm thấy người này thật sự không còn yêu thương mình nữa. “Tiểu Hoa…” Hắn run lên, vì sợ hãi mà cơ thể run lẩy bẩy.

“Tỉnh là tốt rồi.” Diêu Hoa vẫn hờ hững, anh đứng lên, bình tĩnh lấy khăn trên bàn lau khô mặt, thờ ơ nói: “Tỉnh rồi thì tôi đi gọi bác sĩ.” Phạm Tri Hùng kín đáo “dặn dò” Diêu Hoa, khi Phạm Tử Cơ khỏe thì ông sẽ tới, bao gồm cả Diêu Thanh.

Diêu Hoa cười lạnh đồng ý, thật ra cũng chẳng sao cả, anh đã buông tay từ trước rồi, đối diện với Phạm Tử Cơ cũng không quan trọng, chỉ cần Diêu Thanh có thể sống tốt thì anh có làm chuyện trái lương tâm cũng không là gì, chị anh đã làm rất nhiều chuyện vì anh rồi.

Phạm Tử Cơ hồi phục rất nhanh, có Diêu Hoa bên cạnh nên hắn có thể ăn ngon ngủ ngon. Khỏe rồi nên không hề yếu đuối như lúc mới tỉnh dậy, giờ hắn có thể bình tĩnh nhìn Diêu Hoa như thể mình đang nắm rõ mọi chuyện, anh đi vệ sinh hắn cũng theo sau, chỉ cần đi xa một chút thì phía sau đã có người tò tò bám đuôi.

Phạm Tử Cơ nhìn Diêu Hoa chằm chằm như nhìn phạm nhân, sợ anh chạy trốn. Có lúc Diêu Hoa đi ra ngoài rất lâu, hắn ngồi trên xe lăn canh cửa, thấy anh trở về liền cười cầm lấy thứ gì đó Diêu Hoa vừa mới xách về. Thái độ của Phạm Tử Cơ rất tốt nhưng người kia vẫn lạnh lùng, dáng vẻ mệt mỏi, mắt khẽ đảo qua Phạm Tử Cơ; những lúc khác anh thường đứng bên cửa sổ hút thuốc nhìn ra bên ngoài, thoáng cái đã nửa tiếng, không ai gọi thì anh không quay lại, lúc mệt mỏi anh sẽ dựa vào tường, mắt khép xuống, dáng vẻ rất mệt mỏi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play