“Đường …Nguyên lai Đường lão lục ngươi là lục công tử của thủ phủ Đường gia tại Thương Nhật Quốc! Ngươi là vị hôn phu của Long nhị công tử mà Thần quan quyết định!” Người từng cùng Đường Mặc Phi xém xảy ra tranh chấp đột nhiên nhớ tới, không khỏi thất thanh hô lên.

Đường gia phú khả địch quốc, từ chủ nhân đến nô bộc đều quản lý buôn bán, trong đó Đường lục công tử là nhân tài kiệt xuất, tục truyền rằng y ở Đường gia không chỉ kiếm ra rất nhiều tiền mà còn được cao thủ trong giang hồ chỉ dạy nên cũng có một thân võ công tuyệt đỉnh.

Bởi vì chuyện tân lang đào hôn trong đại lễ thành thân với Long nhị công tử, mà đại danh của Đường lục công tử thêm lan truyền khắp Thương Nhật Quốc. Hiện giờ đám thợ thủ công biết được đó là người trước đây bọn chúng vẫn luôn kinh thường, càng cảm giác mình quá sức ngu xuẩn.

Bất quá như Đường Mặc Phi là loại công tử gia tộc quyền thế, như thế nào lại trốn ở đây làm thợ thủ công bình thường? Chẳng lẽ là vì trốn tránh sự trả thù của Long Vũ.

Những thợ thủ công này không thể tiếp thu được trong vòng một ngày liên tiếp nhìn thấy đến hai vị đại nhân vật trong truyền thuyết, đều cảm giác choáng váng đầu, não trướng.

“Lời của ta chưa bao giờ lập lại hai lần, ngươi giờ phút này tốt nhất ngoan ngoãn đi theo ta!” Long Vũ hung hăng nhìn chằm chằm Đường Mặc Phi, để nói cho người đó biết hắn chưa phát tiết đủ lửa giận trong người, khi hắn đứng ở hỉ đường được người ta báo cho biết tin tức tân lang cùng tình nhân bỏ trốn thì cảm thấy nan kham cùng căm tức cỡ nào.

Huống chi Long Vũ còn là công tử kiêu ngạo được vạn người nâng niu trong lòng bàn tay lớn lên, hắn không có khả năng chịu được phần vũ nhục cùng cười nhạo này.

Nghĩ tới đây, mọi người không hẹn mà cùng nhìn về phía Đường Mặc Phi, không biết về sau y sẽ chết thảm thiết như thế nào.

“Nếu như ta nói không thì sao?”

Đường Mặc Phi nói đến đây thì ngẩng đầu, không hiểu ra sao vươn thẳng lưng lên. Hành động này lập tức làm cho thân hình của y thoạt nhìn cao ngất, khí chất cả người đột nhiên chuyển biến tốt đẹp, ngoại trừ khuôn mặt vẫn lây dính nước bùn, vẫn bẩn thỉu không thể nhận diện, y giống như thay đổi thành một người khác, có vẻ phi thường lanh lợi.

Ngưu Tố ở bên cạnh nhìn thấy, đột nhiên cảm giác nếu như Đường Mặc Phi cao lớn như vậy, có lẽ gã cũng không dám tuỳ tiện ra tay đánh y như vừa rồi bị y làm cho dính bùn tung toé.

“Ta đây đành phải làm như vậy.” Long Vũ thu tiên, sảng khoái vỗ vỗ tay, cung thủ lập tức tiến lên nhắm thẳng ngay vào đám thợ thủ công ở đây.

Bọn người Ngưu Tố sợ tới mức toàn thân phát run, đồng loạt quay đầu nhìn về phía Đường Mặc Phi, thấy y vẫn nở nụ cười không hề để ý.

“Long nhị công tử nếu cao hứng cứ việc giết. Bọn họ cùng ta cũng chẳng thân thiết gì, tuy nhiên rất xin lỗi mọi người, nhưng tiết thanh minh sang năm ta sẽ thấp nhang trước phần mộ của mọi người.”

Không thể nào? Sao không nghĩa khí gì cả vậy? Đám thợ thủ công nghe xong cảm thấy thật bi thương, quả thực muốn ôm đầu khóc rống.

“Miệng ngươi nói rất hay, chân như thế nào lại bất động?” Long Vũ kinh thường trừng mắt liếc Đường Mặc Phi một cái, nhàn nhạt nói ra.

“Ta chỉ nghỉ ngơi một lát lại đi, ngươi cùng thuộc hạ của ngươi có thể ngăn chận được ta sao? Cho dù lúc này ta vui vẻ đi về cùng ngươi, cũng khó bảo đảm ngày sau hai chân ta lại muốn chạy.”

Đường Mặc Phi đứng lên, vỗ vỗ tro bụi trên người.

“Ngươi đừng quên, võ công của ngươi từ nhỏ đã không bằng ta. Lúc trước đứng bất động cho ngươi quất hai roi, là vì ngày ấy thành thân ta không có đi, cho ngươi đánh hả giận. Hiện tại khoản nợ….”

“Hiện tại khoản nợ vẫn còn, người này cũng trong tay ta, sau này ngươi còn nghĩ muốn trốn, ta sẽ chặt đứt cổ của hắn.”

Long Vũ nói xong, nghiêng nghiêng đầu, hai gã kỵ sĩ của Long gia dẫn tới một thanh niên mặc cẩm y cùng vẻ mặt đoan chính.

Vẻ mặt của người đó có chút tiều tuỵ, xác nhận ở trong tay Long Vũ ăn không ít đau khổ. Gã thấy Đường Mặc Phi, cười khổ mấy tiếng, trong mắt hàm chứa oán giận.

“Oa, ngươi có hiểu lầm không? Ta cùng Hạ huynh chỉ đi chung một đoạn, sau đó chúng ta cũng tách ra, ngươi không cần dùng tánh mạng của hắn đến uy hiếp ta, ta cùng hắn chỉ là bằng hữu.” Đường Mặc Phi khó xữ gãi gãi đầu, sau đó nâng mặt tươi cười nhìn về phía ánh mắt hàm băng của Long Vũ, “Hạ huynh không có liên quan đến chuyện của chúng ta, ngươi thả hắn đi.”

“Ngươi nghĩ rằng ta sẽ bỏ qua cho kẻ cùng ngươi bỏ trốn ngày đó, làm ta mất mặt sao?” Long Vũ bất vi sở động, lạnh lùng nhìn chằm chằm Đường Mặc Phi.

Hắn không có ám chỉ gì, nhưng kỵ sĩ Long gia lại phi thường thông minh, ngay trên cổ “Hạ huynh” hung hăng cắt một nhát, một tầng mồ hôi theo trên trán của cẩm y thanh niên chảy xuống, sắc mặt của gã cũng trở nên phi thường khó coi.

Đám thợ thủ công ở đây rất ăn ý cùng lắc đầu nhìn Đường Mặc Phi, tỏ vẻ bọn họ đồng dạng khó có thể lý giải vì cái gì Đường lục công tử lại chọn một “Hạ huynh” tướng mạo bình thường như vậy, mà không muốn Long Vũ một mỹ nhân hiếm gặp này; đồng thời bọn họ cũng hết sức hướng Đường Mặc Phi biểu đạt đồng tình, bởi vì bọn họ cũng hiểu được Long Vũ sẽ không dễ dàng dừng tay.

“Ai, được rồi, ngươi đã thịnh tình khẩn thiết, ta sẽ miễn cưỡng cùng ngươi quay về. Nhiều ngày chưa có về nhà như vậy, cha nương cùng ca ta nhất định cũng rất lo lắng, cũng thuận tiện ngồi thử cỗ xe quý giá của ngươi một chút, cùng thưởng thức phong cảnh ven đường.”

Bản lĩnh kiến phong sử đà của Đường Mặc Phi có thể nói nhất lưu, y không có mở miệng cầu Long Vũ thả người, không nói hai lời, xách chân hướng cỗ xe ngựa quý giá của Long Vũ đi đến.

“Ngươi quả nhiên sợ ta giết chết hắn, mới sảng khoái đáp ứng đi cùng ta như vậy.” Long Vũ thấy Đường Mặc Phi rốt cuộc thành thật nghe lời, trên mặt không có lộ ra vui mừng, ngược lại có một tia tức giận nhàn nhạt vụt qua. Hắn cắn răng thấp giọng nói xong, mắt thấy Đường Mặc Phi tuỳ tiện đi vượt qua bên người hắn, lại không có liếc nhìn hắn một cái, tức giận trong đôi mắt tím càng thêm đậm

“ta có nói cho kẻ thối như ngươi lên xe sao?” Long Vũ vừa nói vừa vung roi linh hoạt quấn lấy chân Đường Mặc Phi.

Nhưng mà khi Long Vũ vung roi túm kéo y về phía sau, Đường Mặc Phi lại dựa theo lực kéo này ở giữa không trung nhào lộn một vòng, cánh tay y cuốn lại làm nhuyễn roi ở trên đùi bị rớt ra, hai chân nương nhẹ theo sức nổi của khí lưu bốn phía, trong chớp mắt thoát khỏi roi của Long Vũ, người bay ra xa mười trượng, lúc đáp xuống đất cách cỗ xe ngựa không xa.

“Ngươi càng không muốn cho ta ngồi vào xe ngựa, ta càng muốn ngồi, làm sao bây giờ?” Đường Mặc Phi cười tủm tĩm vươn tay đen xì ra, mắt thấy y sắp đụng phải xe ngựa, thủ hạ áp giải “Hạ huynh” hơi dùng sức một chút trên cổ gã, Đường Mặc Phi dừng tay, “Được rồi, ngươi chê ta thối, vậy không bằng…”

“Ít nói nhảm đi, ngươi cho rằng cố ý mặc thành như vậy, ta sẽ không có cách nào bắt được ngươi sao?” Long Vũ thu roi lại, một ít tiễn thủ chuyển cung qua nhắm ngay Đường Mặc Phi.

“Uy, uy, ngươi sẽ không vì một chiếc xe ngựa mà cùng ta trở mặt chứ?” Đường Mặc Phi liên thanh kêu lên. “Nếu như ngươi vì hiểu lầm nghĩ muốn mạng của ta, cũng đừng lấy cái cớ này a.”

“Tắm sạch sẽ!” Long Vũ không để ý tới nam nhân đang hét to ra vẻ uỷ khuất này, dùng thanh âm lạnh lùng ra lệnh.

“Hôm nay trời rất lạnh a, hơn nữa gần đây cũng không có sông, ngươi bảo ta tắm rửa như thế nào?” Đường Mặc Phi hỏi.

“Động thủ.” Long Vũ dời ánh mắt sang chỗ khác, không hề nhìn vẻ mặt cùng bộ dáng lưu manh của Đường Mặc Phi.

Bọn hộ vệ Long gia nhanh chóng hành động, đầu tiên không biết bọn họ từ chỗ nào đem ra một bồn tắm bạch ngọc thật to, tiếp theo là dụng cụ tắm rửa, một bộ quần áo cùng trang sức đi kèm đều được chuẩn bị tốt, đặt ở trên mâm gỗ bên cạnh, chỉ chờ Đường Mặc Phi tắm rửa xong mặc vào.

“Ngu ngốc, ở đây có nhiều người như vậy, chẳng lẻ muốn Long gia ta vì Đường gia hắn mà đốt lửa nấu nước tắm?” Long Vũ thấy thủ hạ của hắn cầm thùng nước đi đến bên cạnh giếng, nhịn không được giáo huấn.

Kỵ sĩ kia không rõ, không múc nước đun nóng, thì phu quân bạc tình của chủ tử tắm sạch sẽ như thế nào?

“Chẳng lẻ người ở nơi này đều chết sạch sao? Nếu như ngay cả một điểm hữu dụng cũng không có, vậy thì không bằng chôn sống toàn bộ cho ta.”

Lời nói lạnh như băng của Long Vũ hạ xuống, đám thợ thủ công Ngưu Tố lập tức nghe rõ. Mọi người phía sau tiếp phía trước chạy tới giếng nước, múc lên vài thùng nước, rồi như ong vỡ tổ phóng nhanh về phòng bếp, đem nước đun nóng đổ vào trong bồn tắm, sau đó quay đầu trừng mắt liếc nhìn Đường Mặc Phi, ánh mắt mỗi người lộ ra hung quang, sắc mặt cổ quái.

“Đem hắn tắm rửa sạch sẽ cho ta! Nếu như trên người hắn còn một chút bùn đất hoặc mùi hôi thối, các ngươi tự cắt cổ mình đi.”

Long Vũ truyền một đạo mệnh lệnh cuối cùng, đem roi ném cho một gã hạ nhân, sau đó ôm tiểu hắc miêu trở về từ trong tay hộ vệ, đứng nguyên tại chỗ giám sát.

Đường Mặc Phi biết rõ Long Vũ không trực tiếp thu tiên trở lại, là vì trước đó nhuyễn tiên này đã đánh qua y, cho nên Long Vũ muốn người đem đi lau khô sạch sẽ. Y vừa bất đắc dĩ lắc đầu, đã bị đám thợ thủ công vì bảo vệ tánh mạng, mà bổ nhào tới y, ba chân bốn cẳng đem y thả vào trong bồn tắm, ra sức chà xát toàn thân y.

Sau khi nhao nhao ồn ào hơn nữa ngày, nước trong bồn tắm được thay mấy lần, Long gia mang đến hương liệu để tắm rửa toàn bộ dùng hết, ngũ quan của Đường Mặc Phi rốt cuộc lại thấy ánh mặt trời.

Nam nhân được tắm rửa sạch sẽ giơ cao cánh tay lên, cúi đầu ngay dưới nách làm bộ ngửi ngửi, sau đó ngẩng đầu nhìn đám thợ thủ công mồ hôi đầy mình, đối với bọn họ khẽ cười nói. “Ơ, không nghĩ tới trên người của ta cũng sẽ có mùi thơm ngát thế này.”

“Bộ dạng tiểu tử ngươi khí khái như vậy sao?” Ngưu Tố kinh ngạc nhìn Đường Mặc Phi đổi mới hoàn toàn, cảm thấy có chút choáng váng.

Đây là “Người quái dị” ở chung với bọn chúng mấy tháng nay sao, kỳ thật không có một chút xấu xí, hơn nữa cũng không phải người gù.

Đường Mặc Phi trước mắt cao lớn kiên cường, bộ dạng sạch sẽ, toàn thân toát lên một cổ anh khí, thân hình so với Long Vũ bên cạnh cao lớn hơn phân nửa đầu.

Kỳ thật ngũ quan Đường Mặc Phi vốn cũng không có cái gì đặc biệt đẹp đẽ, nhưng tụ lại cùng một chỗ lại làm cho người ta cảm thấy phi thường thuận mắt, nhất là lúc y miễn cưỡng cười rộ lên càng tiêu sái mê người, làm cho người ta cảm thấy vô cùng thân thiết.

Một thanh niên có bộ mặt coi như anh tuấn như vậy, chỉ nhìn một mình thì cũng không thấy được dung mạo khí chất của y tính đến tuyệt hảo; nhưng khi Đường Mặc Phi cùng mỹ nhân Long Vũ đứng ở một chỗ thì y không những không có ảm đạm thất sắc, ngược lại tản mát ra một cổ hương vị tự nhiên nói không nên lời, làm cho người ta từ tâm đến mắt cảm thấy hai người này thật sự là một đôi giai ngẫu (vợ chồng), bất kể là bề ngoài hay là khí tức đều tương đương phối hợp, sự chênh lệch lúc nãy đã sớm hoá thành hư ảo.

Nếu là nam nhân như vậy, làm cho Long nhị công tử không ngại thiên sơn vạn thuỷ tìm kiếm trở về, cũng là điều dễ hiểu.

Ngưu Tố vụng về hầu hạ Đường Mặc Phi mặc vào một áo khoác màu xanh nhạt, nhìn người bằng hữu thay đổi hoàn toàn trong nháy mắt, có chút không dám nhìn thẳng vị giai công tử nhanh nhẹn này, thậm chí cảm giác đối phương cùng bọn chúng ở chung mấy tháng này có thể hay không là ảo giác?

“Ngưu đại ca, ngươi cúi đầu thấp như vậy làm cái gì?” Đường Mặc Phi phe phẩy mái tóc ướt đẫm, vỗ vỗ vai của Ngưu Tố, “Ngươi yên tâm, sau này gặp lại sẽ mời ngươi đi uống rượu, lại cùng nhau đi đánh bạc.”

Trong lòng Ngưu Tố buông lỏng, bỗng nhiên giác ngộ giai công tử anh tuấn này cùng với Đường lão lục hồ đồ, thích trêu ghẹo người sống cùng trong bùn nước với bọn chúng không khác gì nhau. Gã nhếch môi nở nụ cười hiền hậu, đột nhiên nghĩ đến răng cửa bị mất, vội vàng lấy hai tay che miệng lại.

Đường Mặc Phi thấy thế cười haha, không đợi y cười đến tận hứng, Long Vũ tiếp nhận nhuyễn tiên sạch sẽ cất kỹ, sớm không kiên nhẫn chờ đợi, ra tay như gió một chiêu diều hâu bắt thỏ, hung hăng kéo lấy lỗ tai của y, cũng không quay đầu lại lôi kéo nam nhân đang còn muốn nói cái gì với Ngưu Tố, chui vào xe ngựa.

Tại Đường Mặc Phi tận lực thở ra cùng tiếng kêu thảm thiết không hề đau đớn, xe ngựa chậm rãi quay đầu phi đi, kỵ sĩ của Long gia trang cùng tiễn thủ cũng vô cùng quỷ mị nhanh chóng biến mất, chỉ để lại một đám thợ thủ công vẫn đang dại ra, sững sờ nhìn bồn tắm ngọc thạch thật lớn đặt ở tại chỗ, cùng với tấm da lông trân quý trải trên mặt đất, bọn chúng lúc này mới xác định chuyện vừa rồi không phải là cảnh mộng.

“Tiểu Vũ mao, ngươi ra tay vẫn nặng như vậy!” Đường Mặc Phi thư thư phục phục ngồi thoải mái trong xe ngựa, khuỷu tay chống lên trên bàn trà nhỏ, dùng năm ngón tay sờ sờ lỗ tai đỏ lên, “Bất quá ngươi giống như thay đổi rất nhiều, ngươi trước kia tuyệt đối sẽ không đi tới chỗ ta ở tạm.”

Nói xong, y lắc đầu liên tục, tựa như phi thường khó hiểu vì sao hành tung của mình lại bị Long Vũ phát hiện.

“Không cho phép gọi ta như vậy! Miệng ngươi phóng sạch sẽ một chút, ta cùng với loại tiểu nhân bội bạc như ngươi không có giao tình!” Long Vũ giận tái mặt, nói đến đây, hắn nhớ tới tình hình vừa rồi, lại trách mắng: “Ngươi cùng những kẻ chợ búa kia xen lẫn trong một chỗ thật cao hứng lắm sao?”

“Cho nên nói, ngươi điểm này rất không tốt. Ta cùng người nào giao hữu, ta làm cái gì, không cần phải được ngươi cho phép. Còn có, không phải ngươi vừa mới nói chúng ta không có giao tình sao?”

Đường Mặc Phi cười hì hì, con mắt linh hoạt chuyển bốn phía, đánh giá trang sức bên trong xe ngựa xa hoa, tìm cách nói sang chuyện khác.

“Chiếc xe ngựa này của ngươi thật sự không tệ. Ta thấy trân châu của màn xe này là hạt trai ở Bộ Hồ nước ngọt a? Nghe nói loại ngọc trai sinh trưởng tại Bộ Hồ đem đặt ở trên người có thể duy trì đông ấm hạ mát, người bình thường có được một hạt đã là quý hiếm, ngươi lại đem bọn nó kết thành một màn xe, khó trách ngồi ở trong xe ngựa của ngươi lại cảm thấy thoải mái như thế.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play