Đến cuối tháng Châu Sưởng xin nghỉ phép năm, anh cũng không lên kế hoạch gì cả, chỉ đi theo Nhuệ Dương đến gara sửa xe.
Trước giờ anh vốn là người rất chú trọng vẻ bề ngoài, bây giờ đến gara xe rõ ràng có thể nhìn thấy con người này không liên quan gì đến nơi này cả.
Nhuệ Dương đang kiểm tra lại các phụ tùng ở thùng máy của xe, đệ tử của cậu- Trần Hào giúp cậu mang phụ kiện, cậu vừa ngẩng đầu thì liền bắt gặp hình ảnh Châu Sưởng ngồi bên cạnh đó, sắc mặt đột nhiên ửng hồng. Ngón tay của Châu Sưởng thật đẹp, khi Nhuệ Dương nhìn thấy, đúng lúc anh đang chán chường tùy ý cầm cục rubic nghich ngợm. mười ngón tay cứ thế mà quay qua quay lại. Đầu óc Nhuệ Dương không kiểm soát được lại cứ nghĩ đến chuyện tối hôm đó, mười ngón tay của anh cứ đùa giỡn trên thân thể cậu, nghĩ tới mặt lại càng đỏ.
“Sư phụ” Trần Hào chọt nhẹ lên má cậu.
Nhuệ Dương giật mình, vội vàng bình tâm.
Trần Hào nhìn cậu một lúc, vô ý vô tứ lầm bầm” nhìn thấy đàn ông mặt cũng đỏ …”
Nhuệ Dương cúi đầu, chăm chú làm việc của mình, được một lúc liền đem hết công việc vứt cho Trần Hào, gỡ bao tay nhanh chóng kéo Châu Sưởng lên lầu.
Câu vốn dĩ không đặc biệt giới thiệu với ai về Châu Sưởng, nhưng cũng không cố ý giấu diếm mối quan hệ của bọn họ. Đường đường chính chính, không bao giờ giả vờ ngại ngùng.
Nhuệ Dương đối với chuyện này nghĩ rất thông thoáng, khi nào cậu cảm thấy muốn anh liền chủ động với anh. Cửa phòng vừa đóng, anh liền bị cậu hôn chặt, Châu Sưởng ngây ra một lúc, liền vòng tay đỡ lấy gáy cậu xoay người ép cậu vào tường đáp trả nồng nhiệt.
Anh nhẹ nhàng luồn lưỡi vào khoang miệng của cậu, hôn đến lúc cậu không thể thở được mới dứt ra, Nhuệ Dương nhìn anh hô hấp rất khó khăn” Ngày mai anh đi chơi với bạn bè anh đi, đừng đến đấy nữa”
Châu Sưởng cười, nhanh chóng hôn lên khóe miệng của cậu:” Không chịu được nữa rồi sao?”
Nhuệ Dương kéo khóa áo bảo hộ trên người” Đợi em tắm rửa thay đồ xong mình về nhà”. Nói rồi cậu bước vào phòng tắm.
Châu Sưởng liền đi theo vỗ nhẹ lên mông cậu:” không đợi được nữa rồi, ai bảo em dụ dỗ anh trước “
Vừa bước vào phòng tắm, Châu Sưởng liền cởi hết đồ trên người cậu, Nhuệ Dương cũng không buồn quan tâm, nếu không phải anh nhanh tay thì cậu cũng sớm tự mình cởi ra.
Nhuệ Dương quay người dựa vào tường, đợi chờ anh tiến vào bên trong cậu. 1 tay vô thức xoa nhẹ phần phân thân của chính mình, sau khi làm ” công tác chuẩn bị” anh nhẹ nhàng hôn lên tai cậu, một bên đang tập trung đưa phân thân của mình vào bên trong cậu, khi đã vào trong hoàn toàn, anh thoải mái thở nhẹ, anh liếm nhẹ tai cậu thì thầm” Dương Dương”
Nhuệ Dương nghe xong liền không còn phản ứng gì, cậu bèn kéo tay anh đặt lên chỗ nhạy cảm của mình,” Ân” 1 tiếng rồi nói, ” Anh giúp em…”
Châu Sưởng 1 tay ôm chặt eo Nhuệ Dương, 1 tay vòng ra phía trước cậu giúp cậu cảm thấy dễ chịu.
Châu Sưởng quá quen thuộc với cơ thể của cậu. đã sớm biết chỗ nào là chỗ nhạy cảm của cậu, không ngừng luật động vào chỗ đấy.
Nhuệ Dương cắn nhẹ môi, cậu cũng không dám kêu to. Một chốc lại quay lại hôn lên môi Châu Sưởng để khống chế âm thanh trong cổ họng mình.
Cho đến lúc Châu Sưởng phát ra trong người cậu, cậu mới thở ra nhẹ nhõm, chỉ là phần phân thân của mình vẫn như lúc chưa bắt đầu nằm im không động đậy gì cả.
Châu Sưởng trườn nhẹ dưới người cậu nhẹ nhàng” Anh giúp em”
Nhuệ Dương kéo Châu Sưởng ” Không cần đâu” thở dài ” Tuần này không thể làm thêm một lần nào nữa “
Châu Sưởng đi qua lấy quần áo, quay đầu nhìn cậu cười” Vậy em đừng có dụ dỗ anh nữa nha”
Nhuệ Dương trừng mắt nhìn anh.
Điện thoại của Châu Sưởng reo từ lúc nãy, anh với tay mở điện thoại mới thấy có mấy cuộc gọi nhỡ từ nước ngoài gọi về.
Châu Sưởng xem một lúc rồi qua giúp Nhuệ Dương cài nút áo, nhẹ nhàng nói:” Lúc nãy Tống Dương có gửi tin nhắn, một chút nữa anh đi gọi điện thoại cho cậu ấy, nếu cậu ấy đi Đức, tiện thể anh nhờ mua mô hình xe Bugatti phiên bản đặc biệt cho em, anh thấy trên tạp chí em mới mua có quảng cáo.”
Nhuệ Dương cười nói: ” Cảm ơn anh, nhưng mà thôi anh đừng mua, mô hình đó đắt quá”
Châu Sưởng nắm lấy tay cậu” Là anh tặng em, anh thật sự rất muốn đối tốt với em, em cho một cơ hội để thể hiện nhé, được không?”
“Ân, em biết rồi”
” Lần trước không cùng em về quê, anh còn 3 ngày phép, khi nào em có thời gian xin nghỉ 2 ngày nhé, anh đưa em về quê một chuyến”
Nhuệ Dương nâng cằm lên chờ anh chỉnh lại quần áo cho mình, kéo dài 1 chữ ” Được” trả lời anh.
Nhuệ Dương định bước xuống lầu thì bị Châu Sưởng kéo lại” Em đừng làm nữa, nằm nghỉ tí đi, anh đi gọi điện thoại”
Trong văn phòng có một phòng nhỏ để nghỉ ngơi, phía trong cậu có để 1 cái giường nhỏ, bình thường là nơi của cậu khi nghỉ trưa. Châu Sưởng kéo cậu bắt nằm xuống, còn anh thì ngồi kế bên gọi điện thoại cho Tống Dương nói y mua giúp anh mô hình xe. Tống Dương nghe xong rõ ràng tâm tình không được tốt, nhưng cũng đồng ý.
Châu Sưởng gọi điện thoại xong, cúi người hôn nhẹ cậu, sau đó ngồi kế bên nhìn cậu ngủ, đôi lúc nhẹ nhàng chạm vào mắt cậu. Cứ như thế này, thật ra cũng không có gì là không tốt, ít gì cũng cảm thấy nhẹ nhõm rất nhiều.
Sang ngày thứ 2, Châu Sưởng đưa Nhuệ Dương về quê, bọn họ ở đó 3 ngày, so với thành phố, không khí ở thị trấn nhỏ này trong lành hơn nhiều, nhà lại là nhà vườn, trước mặt có 1 khu vườn nhỏ, so với tòa nhà cao tầng ở thành phố thì ở đây thoải mái hơn nhiều. Khi đến thăm mẹ Nhuệ Dương, Châu Sưởng kính trọng quỳ lạy ba lạy, Nhuệ Dương đứng cạnh không nói gì, nhưng trong tâm sớm đã trở nên quá mơ hồ.
Tống Dương đi được 2 tháng thì quay về thành phố N, cầm mô hình xe đi gặp Châu Sưởng
Nhuệ Dương sau khi nhận được quà định cùng anh mời Tống Dương một bữa cơm. Mô hình này cậu thích lâu lắm rồi nhưng không mua được. Dù có thế nào, cũng nên cảm ơn Tống Dương cất công mang món quà này từ bên Đức về.
Tống Dương từ trong ánh mắt đến trong tâm đều cảm thấy càng ngày càng thất vọng. Y cùng vợ y mối quan hệ vốn không hề tốt, thật ra anh cơ bản đều không muốn kết hôn, là người lớn hai bên tạo áp lực cho cả hai muốn cả hai kết hôn. Bây giờ kết hôn rồi lại càng lúc càng cảm thấy phiền. Vốn dĩ định hẹn một mình Châu Sưởng, y không có ý đính dẫn vợ theo, còn đang muốn cùng Châu Sưởng tâm sự than vãn về cuộc sống hôn nhân phiền phức này, vừa nhìn thấy Nhuệ Dương cùng đến, Y không thể nói ra được một câu nào.
3 người ăn cơm xong rồi ai về nhà nấy, trên đường về nhà, Nhuệ Dương không ngừng để ý đến sắc mặt của Châu Sưởng, bị anh phát hiện, anh liền thừa cơ hội nghịch ngợm trên mặt cậu một lúc mới chịu buông tha.
Nhuệ Dương biểu hiện cũng không nói gì nhiều, nhưng càng lúc càng thấy nhẹ nhàng hơn. Cho đến bây giờ biểu hiện của Châu Sưởng hoàn toàn giống với biểu hiện của người yêu bình thường, đôi lúc còn ghen với đệ tử của cậu – Trần Hào.
Còn với Châu Sưởng, 2 tháng không gặp Tống Dương, anh cũng không phải khó chịu như mình tưởng tượng trước đó, sau khi Tống Dương quay về, anh cũng rất ít khi gặp riêng Tống Dương. Không những thế vị trí của Nhuệ Dương trong cuộc sống của anh càng lúc càng lớn.
Cho đến khoảng nữa năm sau, Châu Sưởng nhận được điện thoại của Tống Dương. Tống Dương ly hôn.
Châu Sưởng đến quán bar tìm được Tống Dương thì y đã uống say không biết trời đất gì rồi. Anh dìu y ra xe, gọi điện thoại cho Nhuệ Dương báo là sẽ đưa y về nhà.
Nhuệ Dương nhận tin, ngáp ngắn ngáp dài đi dọn dẹp phòng khách.
Đợi Châu Sưởng không dễ dàng gì vác được Tống Dương về nhà cũng đã 2h sáng. Nhuệ Dương giúp anh dìu Tống Dương vào phòng khách. Mặc bộ đồ ngủ nhẹ nhàng đúng bên cạnh nhìn anh lau mặt cho Tống Dương một lúc không nói một câu nào. Châu Sưởng ngước lên nhìn thấy cậu, đi đổ thau nước rồi quay ra giúp cậu cài lại cúc áo của áo ngủ” Em có lạnh không?”
Vừa nói vừa vuốt tóc cậu” Đừng nghĩ lung tung vậy, cậu ta hôm nay ly hôn, uống nhiều rượu, nên anh đưa cậu ta về nhà”
Nhuệ Dương chỉ ” Ân” 1 tiếng, lại tiếp tục ngáp.
” Em buồn ngủ rồi, đi ngủ đi” Châu Sưởng quay lưng nhấc bổng cậu lên đưa cậu vào phòng ngủ, ” Mai em không cần phải dậy sớm đâu, đồ ăn sáng để anh làm cho”
Sáng hôm sau Nhuệ Dương tỉnh dậy thì đã thấy Tống Dương đã dậy, ngồi cùng với Châu Sưởng ăn sáng, cậu bước ra từ nhà vệ sinh đã thấy Châu Sưởng nhìn cậu ngoắc cậu lại,” lại ăn sáng đi, anh có làm trứng ốp la cho em, ăn xong anh đưa em ra tiệm.”
“Hôm nay anh không đi làm hả?” Nhuệ Dương vừa cầm muỗng vừa hỏi.
“Có chứ, nhưng Tống Dương không đi xe, anh đưa cậu ấy lên công ty, tiện đường đến tiệm của em, nên em không cần phải đi xe.”
Nhuệ Dương cười coi như là đã biết, ngước đầu nhìn Tống Dường cười nhẹ, ” còn đau đầu không?, trong nhà có thuốc đó”
Tống Dương lắc đầu, từ tốn ăn miếng bánh mì cầm trên tay từ lúc nãy.” Có thể tôi sẽ làm phiền bọn anh mấy ngày đó. Tạm thời ba tôi còn chưa biết tin tôi ly hôn”
Châu Sưởng liền quay đầu nhìn Nhuệ Dương, thấy cậu không nói tiếng nào vẫn tiếp tục ăn liền gật đầu. ” Không vấn đề gì, em cứ ở đây”. Nói rồi liền gắp 1 ít thức ăn vào đĩa của Nhuệ Dương,” ăn từ từ thôi, anh chờ em”
Tống Dương ngồi đối diện cố tình hướng mắt ra cửa sổ, rất mơ hồ.
Châu Sưởng không phải lần đầu tiên có bạn trai, nhưng người trước đó nhiều lắm chỉ được mấy tháng. Chỉ riêng với Đàm Nhuệ Dương bọn họ bên nhau cũng sắp được 3 năm rồi. Nhưng Tống Dương có thể thấy được, Châu Sưởng đối với Nhuệ Dương không còn như 2 năm trước đại khái cho qua chuyện nữa. Nữa năm gần đây Châu Sưởng thật sự đã thay đổi rất nhiều.
Tuy là không muốn thừa nhận, nhưng thực sự y bắt đầu cảm thấy hối hận.
Châu Sưởng lái xe đưa Nhuệ Dương đến trước của tiệm, trước khi xuống xe Nhuệ Dương đột ngột kéo Châu Sưởng lại hôn nhẹ lên môi anh, nhẹ giọng ” Sau khi tan ca nhớ đến đón em”
Châu Sưởng nhìn đôi mắt cười lúng liếng của cậu, còn đang định ôm cậu lại hôn một lúc nữa, nhưng lại nghĩ đến Tống Dương còn đang ngồi phía sau, chỉ nói “ok”
Nhuệ Dương cảm thấy mãn nguyện bước xuống xe, vẫy tay tạm biệt anh, nhìn xe đi khỏi tầm mắt mới bước vào tiệm
Sự xuất hiện của Tống Dương thực sực có làm cậu thấy bất an, nhưng nghĩ đến nhưng gì Châu Sưởng cố gắng làm trong nữa năm qua đã thay đổi rất nhiều bao nhiêu đó cũng khiến cậu có thêm tự tin.
Vừa đến công ty Tống Dương, anh mở khóa xe cười nói với y ” em vào đi, lúc về đi tàu điện ngầm Line 2, là có thể trực tiếp đến Tiểu Khu Môn.”
” Em biết rồi” Tống Dương cười nói ” Sao tự nhiên anh lại khách sáo vậy?”