Vào thời thượng cổ, hồng thủy có một dạo được thiên đế ưng chuẩn làm phương pháp trừng phạt thế nhân.

Sau lại trải qua một đại tai kiếp thiên lậu, dân chúng trên mặt đất không chịu nổi khổ cực này, thiên đế mới quyết định chấm dứt đại hồng thủy trên mặt đất. Nhưng sau khi mệnh lệnh này được tuyên cáo, thuỷ thần Cộng Công phụ trách tạo hồng thủy vẫn tác loạn khắp nơi như trước, cho nên hắn đã trở thành ác thần trong truyền thuyết.

Có người nói, Cộng Công là cho rằng dân chúng trên mặt đất vẫn chưa bị phạt đủ; có người nói, Cộng Công tạo thủy tạo đến cao hứng, căn bản đã quên mất mục đích ban đầu. Thủ lĩnh các bộ lạc cùng đế vương trên mặt đất phát động đại quân đi chinh phạt Cộng Công, nhưng luôn vô ích trở về; các thần linh trên trời chẳng biết tại sao lại thờ ơ với việc này. Nhân vô lực, thần không quản, đại hồng thủy trên mặt đất cứ như vậy theo từng bước của Cộng Công mà tràn ngập khắp nơi.

Giữa nạn hồng thủy, mặt đất trải qua nhiều thế hệ tới thời vua Nghiêu. Vào một ngày nọ, mưa to đang bao phủ mặt đất thì trên không xuất hiện một con bạch mã có cánh.

Bạch mã tên là Cổn, là tôn tử (cháu trai) của thiên đế. Không giống như phần lớn đại thần vô tư trên thiên đình, hắn không thể chịu được dân chúng trên mặt đất bị đại thủy hành hạ như thế. Hắn đã nhiều lần hướng thiên đế góp lời, hy vọng có thể chấm dứt hình phạt quá nặng này. Mệnh lệnh tạo hồng thủy trên mặt đất nhờ vào hắn khuyên bảo đã được huỷ bỏ, vì vậy hắn đặc biệt không thể tha thứ chuyện Cộng Công kháng lệnh, bèn quyết định tự mình hạ phàm đối mặt với tên ác thần này.

Cổn ngược sóng lớn bay về phía đầu nguồn, bất tri bất giác đến một đoạn sườn dốc sụt lở nước chảy. Từ xa hắn đã nghe thấy có tiếng khóc lẫn trong âm thanh nước chảy ầm ầm, hơn nữa không phải là tiếng khóc kêu trời dậy đất của bách tính lang thang bình thường. Tiếng khóc kia cực bi thương, cực thâm trầm, phảng phất như chứa vô tận bi ai của cả thế gian trong đó, rồi lại vì bị miệng khoá chặt lại, chỉ có thể miễn cưỡng từ khoang mũi thoát ra từng tiếng nức nở.

Nghe thấy tiếng khóc bi ai như thế, Cổn vốn nhân từ tâm can đều tan nát. Hắn đáp xuống mặt đất, hóa thành bạch y nam tử đi tìm nguồn gốc phát ra. Cổn nhẹ nhàng vén bụi cây đi về phía trước, hướng về phía tiếng khóc kia. Trên đoạn vách đá chỉ có một thân hình nam tử y bào mặc lục (xanh thẫm), một mình ôm gối ngồi đối mặt sườn núi, mái tóc dài màu đỏ tán loạn sau lưng. Không ai có thể tưởng tượng được tiếng khóc như vậy lại xuất phát từ miệng của một nam tử trưởng thành thế này.

Vô luận đối tượng là ai, nhìn thấy có người khóc đến như vậy Cổn đều rất khó chịu. Hắn rốt cục nhịn không được bước ra khỏi bụi cây đang ẩn thân, hỏi đầy thiện ý: “Ngươi làm sao vậy?” (ôi, cứ như Bụt = =)

“Ai đó?”

Không hỏi không sao. Vừa hỏi, nam tử vốn hoàn toàn không biết sau lưng có người bị kinh sợ nhảy dựng lên, làm cho Cổn thoáng chốc lúng túng.

“Ách… Ta là Cổn.” Cổn có chút ngượng ngùng hỏi, “Đã xảy ra chuyện gì sao? Ngươi tựa hồ rất đau lòng.”

“Đã xảy ra rất nhiều chuyện, cũng chưa từng xảy ra chuyện gì.” Nam tử xóa đi nước mắt, khẽ động khóe miệng cười rộ lên, tuy trên mắt phượng hàm lệ nhưng mi đầu lại nhíu chặt.

“Cái gì gọi là “Đã xảy ra rất nhiều chuyện, cũng chưa từng xảy ra chuyện gì”?” Thiên thần sửng sốt.

“Không giới thiệu trước thực xin lỗi.” Người kia cười nhưng mi tâm lại nhíu thêm, mang theo ý vị tự giễu, “Tất cả mọi người gọi ta là Cộng Công.”

Cổn lúc này mới chú ý tới, nước mắt theo mu bàn tay của nam tử chảy xuống, hồng thủy trên mặt đất lại cao thêm một tấc.

“Ngươi chính là thuỷ thần Cộng Công?”

Đại thần không thể tin vào mắt mình. Ác thần giương sóng tạo gió nguy hại vạn dân trong truyền thuyết sao lại là một thanh niên thon gầy thanh tú, thậm chí còn mang chút khí tức của thiếu niên thế này? (đây là ví dụ cho câu anh đẹp trai nên anh vô tội)

“Đúng vậy! Thế nào?” Cộng Công như cũ mỉm cười, nhưng trong nụ cười lại mang theo chút cảnh giác nào đó.

“Ngươi chính là Chúc Dung…”

“Đúng vậy.” Nụ cười của thanh y nam tử nháy mắt biến mất, ánh mắt chuyển thành hung ác, “Ngươi không phải là phàm nhân? Ngươi biết tên kia sao? Là hắn phái ngươi tới sao?”

Nháy mắt sóng lớn phác thiên cái địa (xé trời chuyển đất) lao thẳng đến, điên cuồng tập kích nơi Cổn đặt chân. Cổn không bỏ chạy nhưng vẫn kinh hãi, còn Cộng Công đã chớp lấy thời cơ, xoay người muốn nhảy vào đại thủy.

“Đợi đã!” Một bước hướng về phía trước, Cổn chế trụ tay phải của Cộng Công giữa đại thủy, đem y mạnh mẽ kéo trở về. “Nói cho ta biết! Ngươi vì sao muốn tạo ra hồng thủy tràn ngập khắp nơi?”

“Cái gì?”

Cộng Công cứng người, còn Cổn thì kinh sợ. Vào nháy mắt bị bắt lấy, Cộng Công trên mặt tràn ngập kinh hãi, tuyệt vọng cùng kiên cường ra sức giãy giụa. Nhưng hết thảy biểu tình đều là sau khi Cổn hỏi câu kia, cơ mặt chưa phản ứng kịp, nhưng ánh mắt đã để lộ ra sự khó tin và một tia hy vọng?

Lập tức Cổn liền khẳng định, nam tử trước mắt tuyệt đối không phải là hồng thủy chi thần bạo loạn tà ác trong miệng thế nhân. Nếu đại thủy đích thực là do người này tạo nên, vậy nhất định trong đó có nỗi khổ riêng.

“Cái này có gì đáng hỏi chứ?” Mạt sinh cơ kia chỉ chợt lướt qua, ánh mắt Cộng Công lại lạnh lùng mỉa mai, giống như nước sông thâm trầm, “Không phải thiên đế muốn ta giáng hồng thủy trừng phạt Tam Miêu sao?”

“Thiên đế sớm đã huỷ bỏ trừng phạt đối với Tam Miêu rồi, ngươi không biết sao?” Cổn kỳ quái hỏi.

“Cái gì?” Trước tiên là sửng sốt, sau đó Cộng Công lập tức phản ứng, “Ta không nhận được mệnh lệnh này.”

“Vậy mới là lạ.” Cổn mặt nhăn mày nhíu, cố gắng suy tư, “Ta nhớ rõ còn nghe phụ thân ngươi tự nguyện tiếp nhận nhiệm vụ truyền đạt mệnh lệnh mà?”

“Vậy không cần hoài nghi nữa. Nếu là phụ thân ta phụ trách truyền đạt, vậy nhất định là ta sau khi nhận được mệnh lệnh đã quên rồi.” Cộng Công lạnh lùng cười, một cỗ nước xiết từ trong bắn ra, y giãy khỏi bàn tay nắm chặt của Cổn, “Dù sao hỏa thần vĩ đại cũng sẽ không phạm sai lầm, cũng sẽ không quên truyền đạt mệnh lệnh. Vậy đương nhiên là do ta không nghe rồi!”

“Khoan đã!”

Lần này Cổn chưa kịp bắt được thuỷ thần linh hoạt, Cộng Công đã xoay người hóa thành một con hồng tông thanh long (rồng xanh bờm đỏ) lặn vào đại thủy. Cổn đương nhiên chưa từ bỏ ý định, xác định phương hướng thanh long chạy xong, đang muốn hóa thân đuổi theo thì một thanh âm sang sảng sau lưng gọi hắn lại.

“A! Ngươi ở đây!” Trên trời hạ xuống một thanh niên cao lớn, “Ta còn sợ ngươi đã rơi vào ma chưởng của Cộng Công rồi!”

“Phòng Phong?” Cổn thoáng nhìn người mới tới, “Khoan đã, trước tiên để ta đuổi… A!”

Đáng tiếc, vừa quay đầu vừa tiếp lời như thế, thanh long đã ở giữa đại thủy lặn mất tăm hơi.

Cổn bất đắc dĩ nhìn đại thủy, ủ rũ ngồi xuống bên vách đá.

Nam tử cao lớn tên gọi Phòng Phong thị, là một vị thần không lớn không nhỏ trên trời, cũng là hảo hữu của Cổn. Không giống như Cổn, Phòng Phong thị một thân y bào màu vàng đất đầy tùy hứng lại đơn giản, để lộ ra tính cách hoàn toàn bất đồng giữa y và một Cổn luôn nghiêm túc. Y và Cổn nguyên bản cùng nhau hạ phàm, chẳng qua ở trên đường phân tán, hiện tại mới gặp mặt một chỗ.

“Như thế nào rồi?” Phòng Phong thị kỳ quái ngồi xổm xuống bên cạnh hảo hữu, “Ngươi muốn đuổi theo cái gì?”

“Thuỷ thần Cộng Công.” Cổn chỉ về hướng thanh long đã đi xa, tức giận trừng mắt Phòng Phong thị, “Ngài đây tới thật đúng lúc, hại ta chưa hỏi xong đã để hắn chạy mất rồi.”

“A…” Phòng Phong thị có chút khẩn trương, “Hắn không có làm ngươi bị thương chứ?”

“Không có.” Cổn có điểm buồn cười, “Không cừu không oán người ta đi hại ta làm gì?”

“Không có việc gì là tốt rồi.” Phòng Phong áy náy giật nhẹ vạt áo màu vàng đất của mình, “Hôm nay thật sự thực có lỗi. Lần sau sẽ cùng tìm với ngươi?”

“Nói thật đơn giản…” Cổn cười cười, đột nhiên lại nhớ ra cái gì đó, “Uy, Phòng Phong…”

“Cái gì?”

“Ngươi cảm thấy Cộng Công thật sự là ác thần sao?”

“A?”

Phòng Phong thị chưa thấy qua Cộng Công nên không thể trả lời vấn đề này. Bản thân Cổn cũng không có biện pháp, đành phải tiếp tục lưu lại thế gian tìm kiếm hồng tông thanh long kia. Hai vị thần ngày qua ngày ở trên mặt đất đuổi theo lũ lụt, nói đến cũng khéo, mãi đến ngày Phòng Phong thị rốt cục chịu không nổi việc tìm kiếm vô mục đích khắp nơi mà trở về trời, thì Cổn mới gặp lại Cộng Công. Lần này Cộng Công không phải đang khóc mà là diện vô biểu tình đứng ở chỗ cao nhìn đại thủy.

Trong nước nổi lên một khối xác chết trôi cùng gỗ vụn, mùi hôi thối làm cho Cổn nhịn không được bịt mũi.

“Lại là ngươi.” Đưa lưng về phía Cổn đang đến gần, tiếng nói thâm trầm của Cộng Công hòa thành một cùng tiếng nước.

“Bởi vì ngươi vẫn chưa trả lời vấn đề của ta.” Cổn nói.

Cộng Công hờ hững quay đầu lại, mặc lục y bào của y ở trong gió ôm lấy thân hình thon dài, mái tóc đỏ tựa như hoả diễm lan trên thảo nguyên xanh biếc. Nhưng ngọn lửa kia lại lạnh như băng, lửa quanh mặt cũng là lạnh, cho dù khuôn mặt kia trắng như ngọc, tinh xảo như điêu, vẫn như xưa lạnh như nước.

“Ngươi hình như rất ghét ta?”

“Ta chán ghét thần.”

“Ngươi chán ghét… Cái gì?”

“Nghe không hiểu sao?” Nhãn châu đen láy của Cộng Công lạnh đến thấu xương, “Ta nói ta chán ghét các ngươi, những người luôn tự cho là đúng, bởi vì có sức mạnh liền cho mình là thần linh có quyền lực khống chế sống chết của vạn vật.”

“Nhưng ngươi không phải cũng là thần sao?”

Cổn theo trực giác nói ra nghi vấn, đáng tiếc chỉ đổi lấy trầm mặc lạnh lẽo của Cộng Công.

“Mấy ngày nay ta đã nghĩ qua. Ta đoán, khơi lên hồng thủy chỉ đơn thuần bởi vì ngươi đang khóc?” Cổn lớn mật đặt giả thiết, “Chúc Dung là vì bảo hộ ngươi, mới đem chuyện trừng phạt Tam Miêu làm cái cớ che giấu trận đại thủy này.”

“Một nửa đúng, một nửa không.” Cộng Công ngữ điệu lạnh lẽo như cũ, nhưng ánh mắt lại dẫn theo một tia hứng thú.

“Vậy chỗ nào đúng?”

“Hồng thủy đích thật là do cảm xúc của ta phản ứng tạo thành.” Cộng Công lạnh lùng cười, “Bất quá Chúc Dung sẽ không bao giờ bảo hộ ta.”

“Vậy ta không hiểu, nếu không phải để bảo vệ ngươi, phụ thân ngươi vì sao phải tìm lý do cho trận đại thủy này? Vì sao lệnh dừng thủy không truyền đến tay ngươi?” Cổn nghĩ nghĩ, lại hỏi tiếp, “Năm đó ngươi vì sao lại cùng phụ thân ngươi đánh nhau?”

“Có can hệ đến ngươi sao?” Cộng Công trên mặt biểu tình bình tĩnh, nhưng sóng lớn mãnh liệt phía sau đã biểu hiện tâm tình y đang phiền muộn.

“Đương nhiên là có can hệ! Dân chúng khắp thiên hạ bởi vì chịu nạn thủy mà rất khổ sở!” Cổn sốt ruột nói, “Ngươi không muốn nói, cũng được. Ít nhất hãy nghĩ biện pháp triệt bỏ trận đại thủy này đi.”

“Vì sao ta phải làm như vậy? Ai sống ai chết không phải chuyện của ta.” Cộng Công khinh thường lắc đầu.

“Bởi vì ngươi là thuỷ thần a!”

“Đây là lần thứ hai.” Nộ khí hàn sương của Cộng Công bức người kéo tới, “Ta cảnh cáo ngươi, đừng lặp lại những lời này, nếu không ta sẽ lấy cái mạng nhỏ của ngươi.”

“Vì sao không thể nói? Rõ ràng đây là sự thật! Ngươi cũng là thần, là vị thần được người dân kính ngưỡng sợ hãi! Chẳng lẽ ngươi nhìn không thấy tế phẩm được ném xuống nước của dân chúng đang chịu khổ vì hồng thủy sao?” Cổn nói, “Chẳng lẽ ngươi nghe không ra tiếng khóc cầu xin ngươi bớt giận dừng nạn tai của dân chúng sao?”

“Cũng không phải ta muốn làm thần!” Cộng Công rốt cục nổi giận, gào đến xé họng. Cổn dựa vào cái gì mà mắng y? Cổn thì biết gì chứ? “Ta làm thần không phải vì ta muốn làm! Ta vì sao nhất định phải đi quản sống chết của người khác?”

“Vậy ngươi thì có gì khác với loại thần ngươi xem thường?” Cổn có chút tức giận, “Ta mặc kệ ngươi vì sao chán ghét thần, cũng không quản ngươi có muốn làm hay không. Dù ngươi không phải thần cũng được! Ngươi hôm nay có năng lực giúp người, có thiên phú trời sinh, ngươi nên trợ giúp kẻ yếu! Đây không phải là chuyện rất đơn giản sao?”

“Ta, không ai giúp ta! Vì sao ta phải đi giúp người khác?”

“Ngươi cần giúp đỡ sao? Ta sẽ giúp ngươi! Không cần tìm cớ!”

“Ngươi…!”

Cộng Công nhất thời nghẹn lời. “Ta sẽ giúp ngươi” Những lời này từ sau khi mẫu thân qua đời đã không còn nghe thấy nữa, xa lạ, ấu trĩ đến buồn cười. Nhưng y cười không nổi.

“Trong mắt của ta, ngươi nhờ vào thiên địa tư dưỡng dựng dục (nuôi dưỡng) mà trưởng thành, đó chính là lý do ngươi nên giúp nhân!” Cổn lòng đầy căm phẫn nói, “Ngươi cần lý do sao? Vậy đây chính là lý do!”

“Phải không…”

Cộng Công tiếp thu không nổi nữa, lăng lăng nhìn khuôn mặt phẩm hạnh đoan chính của nam tử trước mắt. Theo từng lời xao động vào tâm của Cổn, Cộng Công đột nhiên cảm thấy được có gì đó bị phá vỡ.

“Vì sao? Vì sao ta phải làm?” Một góc cảm xúc nào đó bị phủ bụi đã lâu ào ạt tuôn ra, không hề kiềm nén, “Thời điểm ta lớn tiếng gào khóc cầu cứu, có ai đáp lại sao? Thời điểm ta nói “Ai cũng được, hãy mau tới cứu ta”, các người ở chỗ nào?

“Không có! Không thần, không người! Một cái cũng không có! Căn bản không ai nghe thấy tiếng kêu của ta!

“Không! Là căn bản không ai muốn để ý tới!”

“Lúc ta cầu cứu chính là lúc ta thực sự cần giúp đỡ. Nhưng không có! Một cái cũng không có! Ngay cả chút thông cảm bố thí cũng không nhận được! Nhiều người đi đi lại lại như vậy nhưng không có lấy một người nhìn thấy ta, nghe được ta!

“Ta rất cô đơn! Rất đau đớn! Ta khóc đến khàn giọng đến cuối cùng khóc không ra tiếng! Các ngươi hiểu không? Các ngươi hiểu không?”

“Nếu thời điểm ta cần giúp đỡ không ai vươn tay ra, vậy thế giới này có bị hủy thì thế nào? Vì sao ta cần phải lo lắng chuyện người khác sống chết?” Cộng Công gào thét đến khàn giọng, đầu cũng choáng váng kịch liệt, “Cái gì gọi là không cần lý do? Nói thật dễ nghe! Khi đó ngươi ở đâu?”

Kích động qua đi, Cộng Công dừng lại thở hổn hển, một đôi mắt dài mảnh giận dữ trừng Cổn. Có thứ gì đó đảo quanh trong mắt, chua xót tìm không thấy lối ra, hình như là nước mắt, nhưng lại không giống như tình cảm gắn với hồng thủy ngày đêm. Y không hiểu biểu tình hiện tại của Cổn có nghĩa gì, y chưa từng thấy qua nó cho nên không hiểu.

Hơn nữa y cũng không hiểu vì sao Cổn muốn vươn tay vòng qua cổ mình, càng không hiểu vì sao mình lại không đẩy ra.

“Thực xin lỗi, khi đó ta không có mặt.” Cổn ôm lấy Cộng Công, dịu dàng nói, “Nhưng từ giờ trở đi sẽ có ta, cho nên muốn khóc muốn gào, thì liền cao giọng khóc ra đi!”

Cộng Công ngẩn ngơ đứng đó tùy ý người chi phối, còn Cổn ôm chặt Cộng Công, trong ngực lo lắng đến đau đớn.

Hắn nắm không được, đoán không ra — tổng ti thuỷ thần thần lực khôn cùng này rốt cuộc ẩn giấu bao nhiêu ủy khuất và đau khổ?

“Khóc xong nói cho ta biết… Như vậy ngươi còn cô độc không?” Cổn nói.

Có gì đó đã thay đổi, bất đồng. Cộng Công cảm giác được chua xót quanh quẩn ở chóp mũi khóe mắt đã giảm xuống; tâm đã buông lỏng, không còn đau đớn như cũ, gánh nặng như tuyết đọng vạn năm cũng giảm bớt một chút.

“Cô độc… sao?”

Giọng nói từ sâu trong yết hầu vang lên, nước mắt lại theo khuôn mặt của thủy thần lăn xuống. Vì sao? Vì sao hai từ này lại đột nhiên khiến cho người ta không thể chịu được? Là vì đây là sự thật sao? Hay vì đây là sự thực chưa bao giờ nhận ra?

“Cô độc sao…”

Vô luận Cộng Công đang suy nghĩ gì, Cổn đều không thể đọc được tâm của y. Cổn chỉ biết Cộng Công lại bắt đầu khóc, hắn sợ hồng thủy lại dâng đến mức hồn vía lên mây.

“Thực, thực xin lỗi! Là ta không đúng! Ta nói bậy.” Hắn luống cuống tay chân kéo tay áo muốn giúp Cộng Công lau nước mắt, “Ta không nên nói nhảm! Ngươi không thể khóc! Ngươi không được khóc! Đừng khóc! Xin ngươi đấy!”

“Ngu ngốc.” Nụ cười của Cộng Công hiện ra giữa nước mắt. Đau xót đã chảy ra, hồng thủy không dâng lên, ngược lại hơi rút xuống một chút.

“Thực xin lỗi, là ta ngu ngốc! Xin ngươi đừng khóc nữa!” Cổn vẫn còn rối loạn.

“Ta vẫn chưa khống chế được năng lực của mình hoàn toàn, ngươi có thể giúp ta không?”

“Cái gì?”

Cổn lúc này mới ngẩng đầu, chú ý tới khuôn mặt tươi cười không hề buồn khổ của Cộng Công. Khuôn mặt kia mang theo nước mắt còn có nước mũi rất không mỹ quan, nhưng không còn vẻ tuyệt vọng lạnh lẽo như trước, mà lại giống như mặt trời ló dạng sau mây đen tỏa đầy ánh nắng.

Rốt cuộc Cộng Công không còn ngập trong phẫn hận, ngày đêm lấy nước mắt rửa mặt nữa, hồng thủy trên mặt đất cũng không còn dâng cao mà bắt đầu chậm rãi rút lui. Năng lực của thuỷ thần có thể gọi thủy chiêu thủy khống thủy, nhưng không cách nào làm thủy hư không tiêu thất, cho nên Cổn bồi người bằng hữu mới này, giúp y dẫn đường cho dòng nước trên mặt đất bằng phẳng. Ngồi cùng bàn, ở cùng phòng, ngày đêm tình cảm gắn bó nhưng có một câu hỏi vẫn luôn xoay quanh trong lòng Cổn: Chúc Dung vì sao không truyền đạt mệnh lệnh rút hồng thủy cho Cộng Công?

“Bởi vì ta và tên kia mỗi lần chạm mặt đều rất bận rộn, căn bản không có cơ hội truyền đạt lại mệnh lệnh của thiên đế.” Vào đêm nọ, khi hai người ngồi chơi trên gò núi, Cộng Công nhìn lên bầu trời đầy sao, thản nhiên trả lời vấn đề này.

“Bận? Bận cái gì?” Cổn nằm trên mặt đất kỳ quái quay đầu nhìn Cộng Công, “Ngươi không phải nói rằng phụ tử các ngươi tình cảm không tốt sao?”

“Nếu không tin thì coi như ta đang nói dối đi…” Cộng Công nhắm mắt lại, khóe miệng lại hiện lên một mạt cười khổ như có như không, “Ta nói rồi thiên thần vĩ đại sẽ không phạm sai lầm, cũng sẽ không quên truyền đạt mệnh lệnh. Vậy đương nhiên chính là do ta không tuân lệnh…”

“Ta tin ngươi.” Cổn nghiêm túc ngồi dậy, “Cho nên ta muốn biết sự thật.”

“Nhưng ta không muốn nói.” Thanh niên thon gầy khóe miệng lại khắc sâu thêm cay đắng.

“Cộng Công…” Cổn thở dài. “Ngươi từng hỏi ta “Ngươi có thể giúp ta sao?” còn câu trả lời của ta là…”

“Đúng, ta biết. Xin thứ ta nói không nên lời.”

“Quên đi.” Cổn nhìn Cộng Công cười khổ, đột nhiên cảm thấy được cho dù không biết đáp án cũng không sao, “Không muốn nói thì đành chịu vậy, coi như xong!”

Gió dịu dàng thổi qua, thay thế hết thảy âm thanh trò chuyện. Thật lâu sau, Cộng Công mới lại mở miệng.

“Cổn, ngươi đã từng hận ai chưa?” Y hỏi.

“Hận?” Cổn nghiêm túc tự hỏi, “Cảm giác thật sự tức giận với chuyện gì đó thì từng có, có điều nói hận thì… Phải phẫn nộ đến mức nào mới có thể tính là hận đây?”

“Không chỉ là phẫn nộ mà thôi.” Cộng Công quay mặt về phía trời cao, biểu tình chỉ có trời mới nhìn thấy được, “Bởi vì vô lực, vô pháp thay đổi, rồi trốn như thế nào cũng trốn không thoát, cho nên bất đắc dĩ biến thành phẫn nộ, phẫn nộ tích lũy thành hận…”

Cổn không cắt ngang lời nói của Cộng Công, âm lượng gần như là tự ngôn tự ngữ (lầu bầu lẩm bẩm) nhỏ dần rồi biến mất. Lại qua hồi lâu, Cộng Công mới quay đầu đối mặt với Cổn đang ngồi bên cạnh.

“Người không hiểu hận rốt cuộc là thiện lương? Hay là hạnh phúc đây?” Thuỷ thần tựa tiếu phi tiếu hỏi.

“Hay là do ta chưa từng trải qua các thứ quan hệ này kia? Thực xin lỗi…”

“Đừng xin lỗi, không phải lỗi của ngươi.” Cộng Công chậm rãi đứng dậy khỏi mặt đất, phủi phủi bụi đất cất bước xuống núi, “Nếu muốn biết thì buổi tối đừng rời khỏi nhà ta. Thật lâu không thấy, cái tên kia hẳn là sắp tới rồi.”

“Hảo, ta sẽ không đi.” Cổn xoay người nhảy lên, đuổi theo Cộng Công đang rời đi.

“Nếu có thể…” Gió lạnh giữa xuân kèm theo tiếng nói của Cộng Công chậm rãi truyền đến, “Ta không hy vọng ngươi biết, đặc biệt là ngươi…”

Vì thế từ đó về sau mỗi đêm Cổn đều ở lại trong tiểu ốc của Cộng Công, hoặc ngồi hoặc nằm, cùng Cộng Công tán dóc suốt đêm đến bình minh. Mãi đến một khuya nọ, đồng hoang ngoài tiểu ốc xa xa truyền đến tiếng bước chân gầm vang, cùng với âm thanh đặc trưng của cây cỏ bị thiêu đốt.

“Đến đây.” Cộng Công ngữ khí tuy rằng bình tĩnh, nhưng đầu ngón tay lại run rẩy, “Mau trốn xuống dưới sàng. Mặc kệ phát sinh chuyện gì cũng không được đi ra.”

“Nhưng…”

“Nghe ta! Ngàn vạn lần không được đi ra.” Cộng Công đem Cổn đẩy xuống gầm giường, “Ngươi đi ra sẽ chỉ làm sự tình càng thêm rối mà thôi!”

“Cộng…”

“Xuỵt! Đừng lên tiếng!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play