Lần này công hội Tinh Hà có bốn người đến, người dẫn đầu thoạt nhìn chừng năm mươi tuổi. Khi hắn vừa bước vào thì tầm mắt lập tức dừng lại trên họa quyển nọ.
Người đi bên trái hắn lại chính là Mộc Thanh. Còn phía sau Mộc Thanh chính là đệ tử Quan Duyệt của học viện Hoàng Gia. Cô biết tin hôm nay phó hội trưởng sẽ đến nên cố ý đến đây dẫn đường.
- Tả hội trưởng.
Trưởng lão học viện Hoàng Gia và những người đứng xung quanh họa quyển nhìn thấy người đến đều chắp tay chào hỏi. Hiển nhiên người tới lần này cũng là một nhân vật quan trọng.
Tả Dận là phó hội trưởng công hội Tinh Hà, phụ trách mảng luyện khí của công hội Tinh Hà, quyền lực cực cao. Bản thân hắn cũng là một luyện khí sư cấp ba. Nhân vật như vậy lại tự mình đến đây xem xét.
Tả Dận gật đầu với mọi người rồi lập tức nhìn về phía Tuyết Diên nói:
- Tiểu cô nương, họa quyển này có thể bán cho ta được không, ta có thể dùng thần binh cấp ba để trao đổi.
Trong lòng Tuyết Diên như nổ tung, vô cùng rung động. Cô thật sự rất muốn đổi, nhưng đây không phải của cô. Dám lấy đồ của phường Thiên Vận gửi tới làm của riêng, cái giá đó cô thừa nhận không nổi.
- Không được.
Trong lòng Tuyết Diên đã bị chấn động thật sâu.
- Tiểu cô nương muốn cái gì thì cứ nói ra, cơ hội thế này cũng không nhiều đâu.
Tả Dận tiếp tục mở miệng. Tuyết Diên thậm chí không dám nhìn thẳng vào hai mắt của hắn nữa.
- Tả Dận, ép một tiểu nha đầu như vậy hình như không tốt lắm đâu.
Lúc này lại có lên một giọng nói vang lên. Tả Dận đưa mắt nhìn về phía bóng người đang đi tới, đồng tử co rụt lại.
Người đến ăn mặc rất đơn giản, thoạt nhìn như là một vị lão giả cực kỳ tầm thường, đứng ở trong đám đông sẽ không có ai liếc nhìn hắn một cái. Nhưng khi hắn vừa xuất hiện thì trong lòng Tả Dận lại nhịn không được mà rung động. Lão gia hoả này ở đây thì có vẻ không dễ gì giành được họa quyển này rồi.
- Xem ra phải âm thầm làm việc thôi.
Tả Dận thầm nghĩ ở trong lòng, lập tức kề sát bên tai Mộc Thanh nói:
- Phải lấy cho bằng được họa quyển này. Ngoài ra còn phải nghĩ biện pháp tìm được chủ nhân đã vẽ nên họa quyển này nữa. Nếu là ở nước Sở nhất định phải đưa hắn vào công hội Tinh Hà.
Mộc Thanh gật đầu, nếu nha đầu kia không chịu nói thì mấy ngày tiếp theo e là phải vận dụng sức mạnh tình báo của công hội Tinh Hà để tìm kiếm rồi.
Oanh động do chuyện này tạo ra càng lúc càng lớn, trong lòng Tuyết Diên cũng càng ngày càng hoảng hốt. Trải qua bao lần giãy dụa, cô quyết định ngày mai sẽ lấy lại họa quyển sau đó trả cho Mục Nhu.
Tin tức này thậm chí truyền đến các học viện và võ phủ lớn khác, cũng dẫn đến một vài động tĩnh ở học viện Đế Tinh.
Hiện tại học viện Hoàng Gia thậm chí còn mở cửa với bên ngoài, cho phép người khác đến học viện Hoàng Gia thưởng thức họa quyển nọ.
Tâm trạng Mục Nhu hôm nay tốt hơn không ít. Cô lại tới Thiên Mộng lâm. Sau khi bị mọi người xa lánh thì cô càng thích ở trong ảo mộng chi thành rèn luyện, không ngừng khiến mình trở nên mạnh mẽ hơn.
Thói quen đi tới nơi quen thuộc kia, Mục Nhu lúc này lại gặp được Tần Vấn Thiên, không khỏi cười nói:
- Sao ngươi lại ở đây thế?
- Ngày hôm qua cô hẹn ta tới nói một tiếng chúc mừng sinh nhật cô, nhưng ta tới trễ nên không gặp được cô. Không thể làm gì khác hơn là hôm nay trở lại thử xem sao vậy.
Tần Vấn Thiên nhún vai nói, khiến Mục Nhu lộ ra vẻ xấu hổ nói:
- Ngươi thật sự đến đây đợi ta sao? Hôm qua ta không có hứng lắm nên chỉ ở một chút đã đi rồi, xin lỗi nhé.
- Thì ra là thế, ta còn tưởng rằng cô gặp phải chuyện gì không vui ấy chứ.
Tần Vấn Thiên cười khẽ. Hắn đã xem Mục Nhu như bằng hữu của mình nên đương nhiên sẽ quan tâm đến tâm tình của đối phương rồi.
- Là ngươi suy nghĩ quá nhiều thôi.
Mục Nhu dịu dàng nói:
- Đúng rồi Tần Vấn Thiên này, ngươi là thiên tài có thể khắc hoạ ra thần văn cấp ba. Hôm nay ở Triển Lãm điện của học viện Hoàng Gia ta nhìn thấy một họa quyển. Theo như lời của các đại sư luyện khí thì nó là một họa quyển thần văn cấp ba có tính đột phá gì đấy, ngươi có muốn đến học viện Hoàng Gia xem một chút không?
- Họa quyển thần văn?
Tần Vấn Thiên một lòng tu luyện, mặc dù học viện Đế Tinh cũng nhận được tin tức, nhưng hắn cũng không nghe kỹ.
- Ừ, là một họa quyển vẽ người, cầm Phương Thiên Họa Kích trong tay. Có vẻ rất giống với thần binh mà ngươi đang dùng kia.
Mục Nhu nghĩ đến Phương Thiên Họa Kích mà Tần Vấn Thiên dùng trước kia.
Tần Vấn Thiên nghe đến đây thì nhướng mày, họa quyển thần văn vẽ hình người cầm Phương Thiên Họa Kích trong tay? Đây không phải là món quà hắn tặng cho Mục Nhu sao?
- Mục Nhu, ngày hôm qua ta có tặng cô một món quà, cô đã nhận được chưa?
Tần Vấn Thiên lơ đãng hỏi.
- Quà?
Mục Nhu sửng sốt, rồi nở một nụ cười vui sướng kinh ngạc, cười nói:
- Không ngờ ngươi lại tặng quà cho ta. Bây giờ vẫn chưa nhận được, ngươi nhờ bằng hữu hay phường Thiên Vận chuyển đến vậy? Tặng gì cho ta thế?
Lời nói của Mục Nhu không thể nghi ngờ đã chứng minh suy đoán của Tần Vấn Thiên là thật. Xem ra phải đi tìm người phường Thiên Vận hỏi cho rõ ràng rồi.
- Cô ở học viện Hoàng Gia chờ ta, ta sẽ đến đó một chuyến.
Tần Vấn Thiên nói xong thì lập tức xoay người rời đi.
- Gấp như vậy làm gì chứ?
Mục Nhu có chút nghi hoặc, lập tức hô to với Tần Vấn Thiên:
- Ta ở trước cửa lớn học viện chờ ngươi nhé.
Nói xong cô cũng mỉm cười rời đi. Nghĩ đến việc có người vẫn nhớ đến sinh nhật của mình, trong lòng Mục Nhu cảm thấy ấm áp hơn hẳn. Vì đang gặp khó khăn mà chịu sự xa lánh của mọi người khiến cô coi như thấy rõ lòng người ấm lạnh rồi.
Bằng hữu chân chính sẽ không xem trọng những thứ đó.
Tần Vấn Thiên nhanh chóng liên hệ với người phường Thiên Vận ở học viện Hoàng Gia. Sau khi người phường Thiên Vận nhận được tin tức cũng bắt đầu bắt tay vào điều tra, vô cùng phối hợp với Tần Vấn Thiên.
Về phần bản thân Tần Vấn Thiên thì đi tới học viện Hoàng Gia. Chỉ thấy Mục Nhu quả nhiên đã đứng ở trước cửa học viện Hoàng Gia chờ hắn
- Nhanh như vậy sao?
Mục Nhu có chút giật mình nhìn thân thể của Tiểu Hỗn Đản bên cạnh Tần Vấn Thiên nhanh chóng hóa nhỏ lại, trong đối mắt đẹp hiện ra ánh sáng kỳ dị.
- Tốc độ của tiểu gia hỏa này còn nhanh hơn cả Long Mã nữa.
Tần Vấn Thiên lại cười nói:
- Đi thôi, đi xem họa quyển thần văn thần kỳ mà cô nói kia cái đã.
- Xem ra ngươi thật sự hứng thú với thần văn nhỉ.
Mục Nhu cười nói rồi đi phía trước dẫn đường. Mặc dùai người ở trong hiện thực rất ít tiếp xúc, đại đa số thời gian đều là gặp nhau ở trong mộng cảnh. Nhưng giờ phút này giữa hai người lại vô cùng quen thuộc, đều xem đối phương như bạn tốt.
Người vây quanh Triển Lãm điện càng ngày càng nhiều. Rất nhiều đại sư luyện khí của giới luyện khí đều chạy đến đây. Khi nhìn thấy họa quyển thần văn đang triển lãm đều có vẻ vô cùng khiếp sợ. Đây là một thần văn có tính đột phá, hơn nữa thần văn này giống như có thể phân chia ra nhiều thần văn khác, nhưng nó vẫn là một chỉnh thể cực kỳ hoàn chỉnh.
Rất nhiều người cũng sinh ra suy nghĩ muốn chiếm làm của riêng, đều có xúc động cầm về tìm hiểu nghiên cứu, nhưng lại không có người nào dám lớn mật đến mức ra tay giết người cướp đồ ngay trong học viện Hoàng Gia này cả.
Tần Vấn Thiên còn chưa tới được Triển Lãm điện thì đã gặp được người quen, chính là Diệp Triển và Liễu Nghiên.
Diệp Triển thấy hắn thì lập tức dừng lại, trong mắt ẩn giấu ánh sáng lạnh lẽo, nhưng trên miệng vẫn treo một nụ cười nhẹ thường trực, nhìn thoáng qua Mục Nhu nói:
- Mục Nhu, hoá ra quan hệ của cô với Tần Vấn Thiên lại tốt như vậy. Chuyện này nếu truyền đến Mục phủ thì sẽ không tốt lắm đâu.
- Liên quan gì tới ngươi chứ.
Mục Nhu liếc nhìn Diệp Triển một cái rồi lạnh lùng nói.
Tần Vấn Thiên thì nhìn về phía Liễu Nghiên, vẻ mặt cực kỳ bình tĩnh. Trước kia hắn chỉ hiểu lầm tưởng Liễu Nghiên là ân nhân cứu mạng, hôm nay nếu đã biết rõ sự thật thì hắn cũng rất tự nhiên. Nếu Liễu Nghiên muốn quen với Diệp Triển thì hắn cũng không ngăn cản được, nhưng nếu Diệp Triển rơi vào tay hắn thì hắn chắc chắn sẽ không khách khí.
- Vậy sao?
Diệp Triển cười lạnh nói, tựa hồ lại muốn nói cái gì nữa thì nghe Tần Vấn Thiên đáp trả:
- Tốt nhất là ngươi hãy câm miệng lại đi.
Trong lúc nói ra câu này, cả người hắn bỗng toả ra hàn ý lạnh người phóng về phía Diệp Triển, khiến cho vẻ mặt Diệp Triển cứng đờ. Hắn ta nhìn chằm chằm Tần Vấn Thiên, cười lạnh nói:
- Nếu không phải có học viện Đế Tinh làm chỗ dựa thì ngươi có thể sống đến hôm nay sao?
- Nếu không phải hiện đang ở học viện Hoàng Gia thì ngươi bây giờ đã là một xác chết rồi.
Tần Vấn Thiên đi về trước vài bước, một luồng khí thế mênh mông phóng ra, khiến cho vẻ mặt Diệp Triển đại biến, vội lùi về sau hai bước.
- Đi thôi.
Tần Vấn Thiên nói với Mục Nhu. Chỉ thấy Mục Nhu vẻ mặt lạnh lùng nhìn Diệp Triển:
- Nếu không phải sinh ở Diệp gia thì ngươi lấy tư cách gì mà kiêu ngạo. Còn hắn, tất cả những gì hắn có hôm nay đều dựa vào chính mình giành được, ngươi thì có tư cách gì nói hai chữ nếu như kia chứ?
Vừa nói xong thì Mục Nhu nhìn thoáng qua Liễu Nghiên bên cạnh, nói:
- Mắt ngươi đúng là đui mù.
Nói xong cô lập tức đi theo Tần Vấn Thiên bước vào Triển Lãm điện. Để lại Diệp Triển sắc mặt xanh mét, trên khuôn mặt vẫn luôn ôn hòa kia lúc này thêm vài phần dữ tợn.
- Ta muốn nhìn hắn có thể nhảy nhót được bao lâu nữa.
Diệp Triển lạnh lùng nói, lập tức nắm lấy tay Liễu Nghiên nói:
- Hắn sẽ không đi được bao xa, sau này hắn sẽ không thể nào với tới địa vị của muội đâu.
- Ừ.
Liễu Nghiên nhẹ nhàng gật đầu, cũng đi vào Triển Lãm điện.
Trong khoảng khắc Tần Vấn Thiên nhìn thấy họa quyển kia thì đôi mắt hắn lộ ra vẻ sắc bén. Đây chính là món quà mà hắn tặng cho Mục Nhu. Nhưng Mục Nhu căn bản lại không nhận được, còn món quà thì không có sự đồng ý của bọn họ lại tuỳ tiện triển lãm trong học viện Hoàng Gia. Đổi thành bất kỳ kẻ nào thì e là tâm trạng chẳng tốt đi đâu được.
Khi Tần Vấn Thiên muốn đến gần họa quyển thì bị người tiến đến ngăn cản, người kia nói:
- Đệ tử không được tới gần.
Tần Vấn Thiên hừ lạnh một tiếng, đồ của hắn lại không để hắn đến gần sao.
- Hắn là người của học viện Đế Tinh, Tần Vấn Thiên.
Thanh âm của Diệp Triển vang lên, trong phút chốc đã có không ít ánh mắt rơi xuống người Tần Vấn Thiên.
Có người cười lạnh nói:
- Tần Vấn Thiên của học viện Đế Tinh, đến tham quan học viện Hoàng Gia ta sao?
- Nghe nói hắn có thể khắc hoạ thần văn cấp ba, không biết là thật hay giả, chắc là đến học tập đấy.
Trưởng lão học viện Hoàng Gia đều nhìn về phía Tần Vấn Thiên, chỉ nghe một người nói:
- Nếu là người học viện Đế Tinh thì đứng đằng sau đi.
Học viện Hoàng Gia trước giờ đều là cạnh tranh ngay mặt với học viện Đế Tinh, nhất là khi học viện Đế Tinh luôn luôn mang danh là học viện số một của nước Sở. Trong tình trạng thế này tất nhiên là học viện Hoàng Gia sẽ có địch ý với học viện Đế Tinh. Huống hồ gì đệ tử học viện Đế Tinh này lại là Tần Vấn Thiên nên lại càng không ưa gì hắn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT