Tuyết đọng ở hoàng thành ngày càng dày, Tần Vấn Thiên đứng trong lầu các nhìn ra ngoài. Thầm nghĩ trong lòng không biết trận tuyết này bao giờ mới kết thúc.

Lúc này phía dưới có một bóng người đạp tuyết đi tới, hắn ngẩng đầu nhìn về phía Tần Vấn Thiên rồi nói:

- Tần Vấn Thiên, tin tức ngươi muốn ta đã thăm dò giúp ngươi rồi.

Nghe vậy Tần Vấn Thiên lập tức nhảy từ trên lầu các đáp xuống mặt tuyết.

- Dương thúc, phụ thân ta thế nào rồi?

Tần Vấn Thiên nhờ Thần Binh Các giúp đỡ hỏi thăm tin tức về Tần Xuyên.

- Mấy tháng trước tin tức ở yến tiệc bị truyền ra ngoài, không ít người có thái độ phê bình kín đáo với cách làm của hoàng thất, dù sao thì Tần phủ cũng là trung thần, vì thế Sở Thiên Kiêu muốn bắt Tần Xuyên nhận tội.

Dương Trầm nhìn về phía Tần Vấn Thiên nói:

- Tất nhiên là phụ thân của ngươi không muốn nên hoàng thất quyết định hai ngày sau áp giải Tần Xuyên diễu hành khắp hoàng thành.

- Phụ thân ta một đời thiết huyết, chắc chắn sẽ không cam lòng chịu sự nhục nhã này.

Đột nhiên vẻ mặt của Tần Vấn Thiên trở nên sắc bén hơn hẳn.

- Ta cũng nghĩ như vậy, đối với phụ thân ngươi mà nói thì điều này quá tàn khốc. Hơn nữa chỉ sợ Tần Dao cũng sẽ không ngồi yên. Có lẽ bọn họ muốn lợi dụng phụ thân ngươi để dụ Tần Dao ra khỏi học viện Đế Tinh, sau đó lại lấy Tần Dao ra để uy hiếp phụ thân ngươi nhận tội, một hòn đá ném trúng hai con chim.

Dương Trầm hạ thấp giọng nói.

Tần Vấn Thiên hít sâu một hơi, con người của tên Sở Thiên Kiêu thật sự quá độc ác!

Phụ thân Tần Xuyên của hắn là nhân vật thế nào chứ, sợ rằng ông thà chết còn hơn là phải chịu sự nhục nhã như thế này.

- Ta biết rồi.

Nói xong, Tần Vấn Thiên đưa mắt vọng về phía những bông tuyết đang thả mình trong không trung phía xa, không biết trong lòng đang suy nghĩ điều gì.

- Vấn Thiên, đây là nhẫn thần văn, có thể đựng đồ. Mặc dù nó chỉ là nhẫn thần văn đơn giản nhất nhưng cũng có thể đựng được không ít đồ, ngươi cầm lấy đi.

Dương Trầm đưa một cái nhẫn đá cho Tần Vấn Thiên rồi nói.

Tần Vấn Thiên nhận lấy chiếc nhẫn rồi rót tinh thần lực vào kiểm tra, ngay sau đó hắn lập tức cả kinh. Không ngờ hắn có thể cảm nhận được không gian bên trong nhẫn đá.

- Thứ này trân quý quá.

Tần Vấn Thiên nói với Dương Trầm.

- Thần Binh các của ta chỉ có một người có thể luyện chế ra nhẫn thần văn, bởi vì thần văn không gian này vốn rất trân quý, hơn nữa cũng cực kỳ khó khắc.

Dương Trầm mỉm cười rồi nói. Tuy hắn không trả lời thẳng nhưng sao Tần Vấn Thiên có thể không hiểu được giá trị của nó chứ.

- Dương thúc, ta nhận.

Tần Vấn Thiên cười với Dương Trầm.

- Cố gắng lên nhé, kỳ tài mười bảy tuổi đã có thể khắc chế ra thần văn cấp ba, cả đời này ta mới chỉ nghe qua một lần.

Dương Trầm vỗ vai Tần Vấn Thiên, mỉm cười nói rồi lập tức rời đi.

Trong lòng Tần Vấn Thiên hiểu rất rõ, Thần Binh các cực kỳ coi trọng hắn. Một luyện khí sư lợi hại có thể sở hữu tài sản vô tận.

Nếu nước Sở có một vị luyện khí sư cấp bốn ra đời, thế thì chắc chắn sẽ khiến toàn chúng oanh động, rất nhiều cường giả ở cảnh giới Nguyên Phủ cũng sẽ đến nhờ vả.

Không thể nghi ngờ rằng Tần Vấn Thiên có tiềm lực này. Nếu một ngày nào đó hắn có thể khắc ra được thần văn cấp bốn, thì Thần Binh các có thể khiến các luyện khí sư khác phụ trợ hắn luyện chế ra thần binh cấp bốn.

Nhấc chân lên, Tần Vấn Thiên bước về phía Luyện Khí điện, chuẩn bị luyện chế thần binh cho bản thân mình.

Trên các con đường ở hoàng thành, tuyết đọng dầy hơn nửa thước, các tòa kiến trúc nguy nga tráng lệ lúc này cũng bị tuyết trắng bao phủ. Cả tòa thành như được bao trùm trong một màu trắng tinh khôi.

Trong không khí tràn ngập một cỗ hàn ý.

Nhưng dù là thế đám người vẫn dồn về phía Tuyên Vũ đài ở hoàng thành, còn có không ít người mạo hiểm gió tuyết để đến đây.

Nghe nói hôm nay Diệp gia suất lĩnh quân vệ áp giải Tần Xuyên diễu hành khắp hoàng thành để tuyên tội.

Tần Xuyên của Tần phủ ở thành Thiên Ung, hậu nhân của tướng quân Tần Vũ sẽ nhận tội trên Tuyên Võ đài sao?

Ở phía xa có một nhóm kỵ sĩ đang dần tiến đến. Mấy trăm quân sĩ đó đang áp giải một cái lồng giam bằng sắt, trong lồng giam đó có một người tóc dài xốc xếch tán loạn không khác gì một kẻ ăn mày.

- Tần Xuyên của Tần phủ.

Mọi người xung quanh nhìn thấy ông đều than thầm một tiếng.

Sau khi đám quân sĩ kia vừa áp giải Tần Xuyên đến Tuyên Vũ đài thì chỉ thấy một người đạp ngựa xông đến trước mặt Tần Xuyên.

- Tần Xuyên, Tần phủ đã khởi binh tạo phản, tại sao ngươi không tự nhận tội, thừa nhận Tần phủ sớm có dự mưu, đồng thời khai ra những con cờ ngươi đã gài, như thế sẽ bớt được chút khổ sở đấy.

Người nọ nói với Tần Xuyên.

Tần Xuyên ngẩng đầu nhìn vào đối phương, trong con ngươi ánh lên một tia miệt thị.

- Bạch Thanh Tùng, ngươi cũng có tư cách hỏi ta sao? Cút!

Giọng nói của Tần Xuyên vẫn vô cùng khí khái, ánh mắt sắc bén chiếu thẳng vào Bạch Thanh Tùng.

- Ngươi làm càn!

Một giọng nói vang dội dòn giã từ bên cạnh truyền tới. Chỉ thấy Bạch Thu Tuyết ngồi trên chiến mã nhìn xuống Tần Xuyên với ánh mắt lạnh như băng.

- Bạch Thu Tuyết, ngươi và phụ thân ngươi cũng chỉ xưng làm tay sai cho Diệp gia thôi. Thiên phú dị bẩm gì chứ, đến Tinh Hồn thứ hai mà mãi cũng chưa ngưng tụ được. Hừ! Có phải do không có Vấn Thiên nhà ta giúp đỡ nên ngươi căn bản không thể ngưng tụ được Tinh Hồn tầng trời thứ ba mà chỉ có thể tiếp tục tăng cường lực cảm ứng đúng không.

Tần Xuyên châm chọc Bạch Thu Tuyết:

- Lúc đầu là ta mắt mù mới đáp ứng hôn sự kia. So với Vấn Thiên thì ngươi không khác gì quạ đen với phượng hoàng cả!

- To gan!

Vẻ mặt Bạch Thu Tuyết lúc này cực kỳ khó coi, giống như là bị ai chọc trúng chỗ đau vậy. Quả thực cô vẫn chưa ngưng tụ được Tinh Hồn thứ hai, nhưng không phải là không thể, mà là do không thể nào lựa chọn được Tinh Hồn tầng trời thứ ba theo ý muốn nên mới muốn tiếp tục tu luyện, nâng cao lực cảm ứng tinh thần. Không ngờ chuyện này lại bị Tần Xuyên biết được.

- Phụ trách việc áp giải ngày hôm nay là do hai nhà Yến, Diệp. Bạch gia ngươi chỉ có thể làm con tốt chạy vặt mà thôi!

Dù thân nơi hiểm cảnh nhưng Tần Xuyên vẫn thản nhiên như trước bởi vì ông đã sớm chẳng màng sinh tử rồi.

- Câm miệng! Sợ là Tần Vấn Thiên cũng đã là người chết rồi.

Yến Vũ Hàn đạp ngựa phi tới, ngón tay chỉ thẳng vào Tần Xuyên dường như có kiếm ý tuôn ra.

- Nếu hắn không chịu nhận tội thì giải đi, lên đường!

Yến Vũ Hàn quát lạnh một tiếng, ngay lập tức đoàn quân xếp thành trận hình ngay ngắn, chuẩn bị áp giải Tần Xuyên diễu khắp hoàng thành.

Người dân hai bên đường nhìn thấy trong đội ngũ quân sĩ áp giải đều là các đệ tử thanh niên, bao gồm Yến Vũ Hàn của Yến gia, Diệp Triển của Diệp gia cũng ở đó. Những đại gia tộc này đang dần dần cho đời sau của bọn họ lộ mặt ở bên ngoài bởi vì tương lai những thanh niên này mới là trụ cột của gia tộc.

Trong đám người có một cô gái mặc áo dài trắng, đầu đội nón che, hai tay nắm lại thật chặt, đó chính là Tần Dao.

Có điều Nhược Hoan đứng ở bên cạnh Tần Dao đang kéo tay cô lại.

- Nhược Hoan tỷ!

Tần Dao cắn răng gọi, nội tâm vô cùng giãy dụa.

- Phụ thân muội tuyệt đối không muốn nhìn thấy cục diện như lần trước nữa đâu.

Nhược Hoan nói.

- Nhưng phụ thân muội là một nam nhân thiết huyết, sao ông có thể chịu được nỗi nhục nhã này chứ!

Giọng nói Tần Dao có chút run rẩy, Nhược Hoan thấy vậy cũng bèn thở dài một tiếng, nói:

- Nhìn thêm chút nữa đi. Ta nghe sư phụ nói Vấn Thiên vẫn còn sống, nhưng không biết tại sao hắn lại không trở về học viện. Ta sợ hôm nay hắn sẽ đến.

Trong lúc hai người nói chuyện, vó ngựa và bánh xe cũng đồng thời day qua mặt tuyết, khiến mặt tuyết xuất hiện từng hàng dấu hằn.

Đội ngũ áp giải Tần Xuyên bắt đầu khởi hành.

Nhưng vừa đi được mấy bước, chỉ thấy người phía trước vẫy vẫy tay, đoàn xe ngựa nhất thời dừng lại.

Ánh mắt của bọn họ cũng đồng thời nhìn về phía trước. Ở đó, một bóng người thon gầy đầu đội nón che mặt, người khoác áo choàng da thú đứng yên lặng không một tiếng động ở trên tuyết. Không biết hắn đã đứng đó từ bao giờ nhưng khung cảnh ấy khiến người khác cảm giác như hắn vẫn luôn ở đó.

Ánh mắt lạnh lẽo của Yến Vũ Hàn đột nhiên trở nên bén nhọn như kiếm, hắn nhìn chòng chọc vào bóng người kia, phun ra một câu nói lạnh như băng:

- Tần Vấn Thiên!

Hắn vừa dứt lời, đám người xung quanh lập tức giật mình, Tần Vấn Thiên của học viện Đế Tinh sao?

Ánh mắt của Tần Dao và Nhược Hoan cũng lập tức hướng về phía đó, đôi mắt đẹp khựng lại, thật sự là Vấn Thiên!

- Quả nhiên tiểu gia hỏa này vẫn tới.

Nhược Hoan thở dài một tiếng, đúng là thiếu niên chỉ giỏi xúc động thôi.

Nhưng kiểu xúc động này lại khiến người khác cảm thấy vô cùng ấm áp.

Tần Vấn Thiên gỡ nón xuống ném vào tuyết. Ánh mắt hắn không nhìn vào Yến Vũ Hàn, không nhìn vào Diệp Triển và Liễu Nghiên, cũng không nhìn Bạch Thanh Tùng và Bạch Thu Tuyết mà nhìn về phía xe tù phía xa.

- Đứa nhỏ ngốc này.

Thấy bóng người thon gầy nhưng cao ngất của Tần Vấn Thiên đứng trong gió tuyết, hốc mắt của nam nhi thiết huyết Tần Xuyên có chút cay xè.

Nam nhi tốt không phải là không có nước mắt, chỉ là chưa tới lúc động tình mà thôi.

Đây đã là lần thứ hai Tần Vấn Thiên ngu ngốc thế này rồi. Tần Xuyên đưa mắt nhìn vào những bông tuyết đang nhảy múa trên bầu trời, trong lòng cảm thán:

“Nếu ông trời đã cho ông một thiếu niên như thế này làm con, tại sao lại phải an bài vận mệnh thế này chứ.”

- Vấn Thiên, nếu con còn sống thì tội gì phải tới đây chứ.

Tần Xuyên than thở một tiếng.

Nghe vậy, trong đôi mắt của thiếu niên lộ ra ý cười:

- Thân làm con sao có thể không đến được.

- Ta nay đã thân nơi hiểm cảnh, con cũng không thể thay đổi được gì, tại sao phải ngu ngốc như vậy.

Tần Xuyên nói.

- Sinh ra làm nam nhi chỉ mong có thể ngẩng mặt nhìn thẳng đất trời, không thẹn với lòng mình. Nếu hài nhi đã biết, chắc chắn không thể không đến được.

Tần Vấn Thiên vẫn mỉm cười như cũ:

- Ít nhất, có con ở đây, sẽ không cho phép kẻ khác làm nhục phụ thân của con!

Trong gió tuyết, bóng người của thiếu niên ấy vẫn cao ngất vời vợi, lời nói của hắn vang đội hữu lực khiến đám đông xung quanh cũng cảm thấy có chút xúc động.

Tuổi trẻ thanh xuân, nhiệt huyết đầy mình.

- Vấn Thiên, nói hay lắm.

Đúng lúc đó một giọng nói thanh thúy truyền đến. Tần Dao cũng ném nón che mặt xuống, bước ra khỏi đám đông đứng sóng vai với Tần Vấn Thiên.

- Tỷ, tại sao tỷ lại ngốc như vậy.

Tần Vấn Thiên nhìn Tần Dao, bàn tay vuốt nhẹ gò má cô.

- Không phải đệ cũng thế sao?

Tần Dao đáp lại sau đó ánh mắt của hai người đều dồn về đám kỵ binh kia.

Chỉ thấy bọn chúng đạp ngựa xông tới, tay cầm trường thương, thần sắc sấc bén ẩn chứa sát khí hừng hực.

- Bắt lại!

Yến Vũ Hàn quát lên một tiếng, lập tức đám kỵ binh hóa thành một cơn lốc, bay về phía Tần Dao và Tần Vấn Thiên.

Khí tức trên người đám kỵ sĩ kia đồng thời cùng bộc phát ra khiến hoa tuyết bắn lên tung tóe, bay lượn trong không trung. Không ngờ tu vi của tất cả bọn chúng đều là cảnh giới Luân Mạch, có thể thấy đội quân áp giải này đều là đội quân tinh nhuệ.

- Tỷ, để ta.

Tần Vấn Thiên kéo Tần Dao ra phía sau lưng mình. Bóng người cao ngất của hắn đứng im tại chỗ, nhìn chiến mã đang phi nhanh về phía mình.

Tròng mắt của thiếu niên ấy lúc này còn sắc bén hơn cả kiếm!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play