Vẻ mặt của Tấn Vấn Thiên vẫn bình tĩnh như cũ, hắn nhìn thấy sự khinh thường trong mắt Lạc Thiên Thu, hắn ta căn bản không hề quan tâm đến hắn.
Thứ Lạc Thiên Thu muốn là Huyết Viêm Quả. Theo hắn thấy thì Huyết Viêm Quả vốn thuộc về hắn, còn sống chết của Tần Vấn Thiên thì hắn không quan tâm.
Trong mắt Lạc Thiên Thu, chuyện giết hay không chẳng quan trọng mấy.
Tần Vấn Thiên âm thầm thu Kim Hình kiếm lại, hắn mỉm cười nhìn theo bóng lưng Lạc Thiên Thu. Trước đây, hắn không để ý đến chuyện Lạc Thiên Thu có phải là yêu nghiệt của học viện hay không, nhưng bây giờ thì hắn để ý rồi.
Nỗi nhục nhã ngày hôm nay, có ngày hắn sẽ đòi lại gấp mười lần cho xem.
- Sư đệ.
Nghe thấy Nhược Hoan gọi, Tần Vấn Thiên nhìn về phía Nhược Hoan nở nụ cười. Như thể hắn đã quên sạch chuyện vừa xảy ra vậy. Trước khi có thực lực chà đạp lại tên Lạc Thiên Thu đó thì hắn để ý làm gì cơ chứ.
- Đa tạ sư huynh.
Tần Vấn Thiên ngẩng đầu nhìn Lăng Hoa ở trên không, nói một tiếng cám ơn.
Nếu như Lăng Hoa không xuất hiện thì hắn đã giết chết Lạc Thiên Thu rồi. Cho dù là ai đi chăng, chỉ cần muốn giết hắn thì hắn không thể bỏ qua cho kẻ đó.
Có điều, sau khi giết Lạc Thiên Thu thì hắn sẽ gặp phiền phức lớn khác. Việc Lăng Hoa xuất hiện giúp hắn tránh khỏi tình huống ấy. Hiện giờ hắn cần âm thầm tăng thực lực của mình lên.
- Không cần khách sáo như thế, ngươi phải cố gắng lên.
Lăng Hoa gật đầu mỉm cười với Tần Vấn Thiên rồi chậm rãi rời đi.
- Sư tỷ, phiền ngươi giúp ta thêm một chuyện nữa.
Tần Vấn Thiên nói với Nhược Hoan.
- Khách khí với ta như thế làm gì.
Nhược Hoan ôm lấy cánh tay của Tần Vấn Thiên nói.
- Ta muốn gặp Tần Dao tỷ, sư tỷ có cách nào giúp ta không.
Tần Vấn Thiên nói.
- Hiện tại thì có lẽ tỷ tỷ của ngươi đang ở học viện Hoàng Gia, ta sẽ nghĩ cách, có tin gì thì ta sẽ báo cho ngươi hay.
Trong mắt Nhược Hoan lộ ra một tia suy tư, dù gì cô vẫn quen biết một ít trong học viện Đế Tinh.
- Vậy làm phiền sư tỷ rồi.
Tần Vấn Thiên cười nói.
- Được rồi, ngươi đừng để ý đến mấy chuyện nhỏ nhặt như thế này nữa, ngươi cần phải tăng thực lực của bản thân lên.
- Ừm, ta biết rồi.
Tần Vấn Thiên hơi nhếch môi đáp lại, lộ ra vẻ bất cần đời. Lạc Thiên Thu, Âu Thần, Kỵ Sĩ minh, đúng là càng ngày càng khiến người khác mong chờ đây. Trong quá trình trưởng thành có bọn hắn làm bạn nhất định sẽ không cô đơn đâu nhỉ.
Tần Vấn Thiên hắn rất thích chấp nhận những khiêu chiến như thế này.
Hết thảy đều thúc đẩy hắn không ngừng mạnh mẽ hơn.
Sau khi trở về phòng, Tấn Vấn Thiên củng cố tu vi của bản thân thêm vài ngày nữa. Dược hiệu của ba trái Huyết Viêm Quả lần trước vẫn còn, cho nên Tần Vấn Thiên tiếp tục dùng nó để kích phát khiếu huyệt mở rộng luân mạch.
Đôi lúc hắn sẽ ghé Thần Binh các một chuyến để luyện chế thần binh rồi lấy thêm một ít Tinh Vẫn thạch để tu luyện. Tu luyện Luyện Đồ Thần Lục cực tốn Tinh Vẫn thạch.
Dường như Phàm Nhạc cũng chịu kích thích theo. Vì thế mấy ngày này đều tu luyện vô cùng khắn khổ. Thỉnh thoảng thì chạy tới Thiên Tinh các và Thiên Hà điện nữa.
Trong ảo mộng chi thành trong mộng cảnh của Thiên Mộng lâm.
Trên một khu đất trống trải có hai người đang chiến đấu với nhau. Một trong số đó mặc bộ đồ kỵ sĩ, còn người kia chỉ mặc một bộ quần áo màu trắng đơn giản. Nhưng mà, trên mặt lại mang một chiếc mặt nạ kỳ lân màu đỏ, tản ra một cỗ khí tức cuồng dã.
- Răng rắc.
Một âm thanh thanh thúy vang lên, người mặc bộ đồ kỵ sĩ nọ đã bị bẻ gãy một cánh tay. Hắn ta đau đến mức mồ hôi lạnh đổ ào ào.
Thế nhưng người mặc bộ đồ trắng dường như không có ý bỏ qua cho hắn, cánh tay giống như long trảo của người nọ run lên một cái. Trong chớp mắt, một tiếng hét thảm thiết vang lên. Sau đó chỉ nhìn thấy cánh tay còn lại của hắn cũng bị bẻ gãy luôn.
- Ngươi là ai? Là người của học viện nào hả?
Gương mặt của gã kỵ sĩ kia trở nên tái nhợt, hắn tức giận quát. Hắn chính là người của Kỵ Sĩ minh thuộc học viện Đế Tinh, không ngờ có kẻ lại dám tra tấn hắn thế này.
- Răng rắc.
Đáp lại hắn là hai tiếng gãy vỡ vang lên. Lúc này, chân hắn đã bị người nọ đánh gãy nốt, cả người mềm nhũn nằm bẹp trên đất giống như người chết. Còn người áo trắng kia nhanh chóng rời khỏi chỗ đó. Trong phút chốc đã biến mất tiêu.
Không lâu sau đấy, một nhóm kỵ sĩ khác chạy tới đó nhìn thấy đồng bạn của bọn hắn nằm trên đất. Trong mắt họ đều phát ra tia sáng lạnh lẽo.
- Là kẻ nào làm?
Đây là hình phạt vô cùng tàn nhẫn, tra tấn kẻ khác đến chết. Cũng chỉ có kẻ thù mới làm vậy trong mộng cảnh mà thôi.
- Ta không biết, hắn mang mặt nạ kỳ lân.
Người nọ đau đến mức cả người co quắp lại, hắn nói:
- Giết ta trước rồi tính.
- Ừm.
Một trong số đó gật đầu rồi cầm trường thương đâm thẳng vào đầu hắn, để hắn có thể thoát khỏi mộng cảnh.
Cùng lúc đó Tấn Vấn Thiên cũng đang chạy trốn ở trong ảo mộng chi thành. Thân thể hắn tựa như chim đại bàng đang bay lượn trên không, cực kỳ tiêu sái. Hơn nữa trên mặt hắn còn mang một chiếc mặt nạ kỳ lân.
Nếu như đám người Kỵ Sĩ Minh có thể mặc cả trường bào kỵ sĩ để tiến vào trong mộng cảnh, thế là hắn nghĩ liệu đeo mặt nạ ở bên ngoài thì tiến vào trong mộng cảnh mặt nạ có còn hay không. Có thể thấy hắn đã thành công. Sau khi hắn mang chiếc mặt nạ này rồi, hễ gặp thành viên Kỵ Sĩ minh không quá mạnh lại đi riêng lẻ thì hắn đều ra tay trừng phạt không chút nương tay.
Tần Vấn Thiên sẽ không bao giờ quên cảnh tượng lúc trước. Khi đám người kia đâm trường thương vào người của Phàm Nhạc, còn liên tục xoáy mũi thương.
Tần Vấn Thiên chạy đến một bệ đá hình tròn thì ngừng lại. Hắn từ từ xoay người lại rồi nói:
- Ngươi đi theo ta lâu như thế cũng nên xuất hiện rồi đấy.
Sau đó, một bóng người bước ra từ tòa kiến trúc gần đấy. Vóc dáng thướt tha uyển chuyển, có lồi có lõm vô cùng xinh đẹp. Người này là một cô gái, có điều không thể nhìn rõ mặt cô ta. Bởi vì cô cũng đeo mặt nạ giống như Tần Vấn Thiên.
- Ta đã thấy ngươi chiến đấu rồi, Hàng Long quyển thêm cả Cầm Nã Thủ, đúng là độc ác.
Cô ta cất giọng nói trong trẻo, từ từ bước tới gần Tần Vấn Thiên.
- Sau đó thì sao?
Tần Vấn Thiên hỏi.
- Ta muốn tỷ thí một trận, xem thử thân pháp của ngươi nhanh đến mức nào.
Ngay khi cô ta vừa dứt lời thì cả người lao tới chỗ Tần Vấn Thiên hệt như một đạo cuồng phong rồi bất ngờ tung chưởng tấn công, giống như một cỗ gió lốc đáng sợ.
Chân Tần Vấn Thiên di chuyển theo quy luật vô cùng tinh xảo làm cho toàn thân hắn lóe lên, hóa thành từng đạo tàn ảnh.
- Hừ.
Thấy thế, cô ta chỉ hừ một tiếng, chưởng phong càng lúc càng sắc bén, hệt như những lưỡi dao bén nhọn quét tới. Mà tốc độ của cô gái này cũng cực nhanh. Lúc này thân pháp của cả hai đều tinh xảo vô cùng.
Sau một hồi chiến đấu, cô gái kia giật mình phát hiện cứ mỗi lần chường phong của cô đánh về phía đối phương tưởng chừng đã trúng rồi thế nhưng người kia có thể tránh thoát ngay lúc nguy cấp nhất, thân pháp diệu không thể tả.
Đột nhiên cô ta phóng Tinh Hồn của mình ra. Không gian nơi này bỗng nổi lên một cơn gió lốc vô cùng khủng bố. Cô ta quát khẽ một tiếng thì có muôn vàn chưởng lực vô tận đồng thời được tung ra từ trong cơn gió lốc. Tần Vấn Thiên cảm thấy toàn thân đều bị bao phủ, hắn chỉ có thể giơ tay tấn công, tiếng rồng ngâm vang lên liên hồi, nhưng quyền phong của hắn vẫn bị đánh tan. Hắn mượn lực lui lại, thân thể nhẹ nhàng đáp xuống ở phía xa, vô cùng tiêu sái.
Trốn cũng vô dụng thôi.
Cô quát một tiếng, thân pháp cũng nhanh hơn. Một cơn gió lốc cuồng bạo tựa như muốn cuốn cả Tần Vấn Thiên vào trong. Thoắt cái cô cũng di chuyển đến ngay bên cạnh Tần Vấn Thiên, đồng thời đánh ra vô số chưởng ấn.
Ánh mắt Tần Vấn Thiên lóe lên. Sau đó thân thể hắn hóa thành một cái bóng. Tần Vấn Thiên phát huy Cửu Thiên Côn Bằng quyết cấp tinh diệu đến mức cao nhất, liên tục tránh thoát vô số đạo chưởng ấn kia, cực kỳ nguy hiểm. Đồng thời hắn cũng tung nắm đấm thẳng về phía mặt của cô gái kia.
Cô gái kia trông thấy quyền mang sắp đánh tới thì ánh mắt chợt khựng lại, quát to:
- Ngày mai lại đấu tiếp.
Ngay vừa dứt thời thì Hàng Long quyền đã giáng xuống giết chết cô ấy. Gần như cùng lúc đó, Tần Vấn Thiên cũng không thể nào tránh thoát một đạo chưởng lực của đối phương nên cũng bị đánh bay ra khỏi mộng cảnh.
- Hộc...
Tần Vấn Thiên hít sâu một cái, hắn đang ngồi ở chỗ khá kín trong Thiên Mộng lâm.
Sau khi cất mặt nạ thì Tần Vấn Thiên đừng dậy.
- Luân mạch cảnh tầng năm, Phong Bạo Tinh Hồn, thân pháp lẫn chưởng pháp đều lợi hại như nhau. Không biết cô ta là người của học viện nào nữa.
Tần Vấn Thiên thì thào. Hắn nhận ra việc chiến đấu với cô ta có thể rèn luyện Cửu Thiên Côn Bằng quyết, tất nhiên với điều kiện là hắn không sử dụng chưởng lực thần nguyên giết chết đối phương ngay lập tức.
Sau khi rời khỏi Thiên Mộng lâm, Tần Vấn Thiên lại tiếp tục tu luyện.
Ngày hôm sau, hắn bước vào Thiên Mộng lâm, tiến vào ảo mộng chi thành tiếp tục rèn luyện. Mà hắn cũng không quên săn giết đám người của Kỵ Sĩ minh. Lúc hắn đi đến chỗ hôm qua thì thấy cô ta thật sự đang chờ ở đó.
- Lần này ngươi sẽ không may mắn như thế nữa đâu.
Cô gái đó vừa nói xong thì lập tức nhào tới muốn giết Tần Vấn Thiên. Hai người lại tiếp tục so thân pháp với nhau, mãi đến khi Tần Vấn Thiên không chút khách khí đập chết đối phương mới thôi.
Khoảng thời gian sau đó, tuy mỗi ngày cô ta đều bị giết chết nhưng lại không thèm để ý đến điều đó. Cô phát hiện lúc tỷ thí với Tần Vấn Thiên thì thân pháp lẫn thần thông của mình tiến bộ khá nhiều. Chẳng qua điều làm cô bực bội nhất đó là chàng trai mang mặt nạ kỳ lân lại tiến bộ nhanh hơn cô. Tuy tu vi hắn yếu hơn cô nhưng mỗi lần đều có thể đánh chết cô.
Đối với Tần Vấn Thiên thì đây chỉ là một khúc nhạc đệm mà thôi. Mỗi ngày đều đến chỗ đó chiến đấu một lần có thể rèn luyện thân pháp của hắn. Ngoại trừ việc rèn luyện thân pháp, hắn còn rèn luyện lực chiến đấu của bản thân thông qua việc khiêu chiến với nhiều người. Hiện giờ, trong người ở trong ảo mộng chi thành đều biết có một người đeo mặt nạ kỳ lân ra tay vô cùng ác độc, thực lực không tầm thường chút nào.
Bên học viện Hoàng Gia cũng có một mảng Thiên Mộng lâm, do chính vị tiền bối ở học viện Đế Tinh sáng tạo ra.
Lúc này, trong Thiên Mộng lâm của học viện Hoàng Gia có một cô gái vừa gỡ mặt nạ xuống vừa giậm chân ra vẻ không cam lòng.
- Khốn khiếp!
Mục Nhu lại bị giết tỉnh lại lần nữa, cô mắng thầm một tiếng. Tên kia thật không biết thương hoa tiếc ngọc gì cả. Lần này cô còn chưa kịp mở miệng nói chuyện thì đã giết chết cô rồi.
- Sao thế, Mục tiểu thư của chúng ta lại bị người khác ngược đãi à?
Bên cạnh cô bỗng vang lên tiếng cười khẽ. Người kia cũng là một cô gái đeo mặt nạ giống như Mục Nhu vậy. Sau khi hai người rời khỏi Thiên Mộng lâm đều gỡ mặt nạ xuống, cả hai đều có gương mặt cực kỳ xinh đẹp.
- Đi chết đi! Chẳng qua là do thân pháp tên kia lợi hại quá thôi. Bây giờ ta không thể chạm tới hắn được nữa.
Mục Như buồn bực nói.
- Thật à? Thế thì ngày mai ta cũng muốn đi gặp hắn, xem hắn là ai mà có thể khiến cho Mục tiểu thư của chúng ta nhớ mãi không quên như thế.
Sở Linh trêu đùa.
- Bộ ngươi còn rảnh rang lắm sao? Không phải gần đây nhà ngươi muốn ngươi đi cùng với Tần Dao của Tần phủ sao?
Mục Nhu hỏi.
- Nữ nhi của một gia tộc phản nghịch lại có thể trờ thành một trong số những người được chọn làm thái tử phi của nước Tuyết Vân, đúng là buồn cười.
Trong giọng nói Sở Linh lộ vẻ khinh thường.
- Cũng đâu thể nói như thế, thật ra Tần phủ cũng rất thảm đấy chứ.
Mục Nhu thở dài nói.
- Mấy câu này ngươi nói trước mặt ta thì được, chứ đừng nói lung tung ở bên ngoài.
Vẻ mặt Sở Linh khẽ thay đổi, Mục Như cũng gật đầu đáp lại. Chuyện này cô đương nhiên biết rõ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT