Đàm Phong ngẩng đầu, đưa mắt nhìn về phía Tần Vấn Thiên trên bầu trời, loại thần thông dịch chuyển tức thời này quả là rất lợi hại, trong khoảnh khắc tốc độ của Tần Vấn Thiên đã nhanh đến mức lực cảm giác của hắn cũng không thể đuổi kịp.
- Ngươi chỉ biết trốn thôi sao?
Đàm Phong lạnh lùng lên tiếng, huyết mạch bắt đầu khởi động trên người, khí lưu nóng rực xoay chuyển quanh thân hắn, hào quang đỏ đen làm cho người ta cảm thấy cực kỳ nguy hiểm.
Lúc này Đàm Phong cũng rất buồn bực, hắn am hiểu về lĩnh vực công kích, còn Tần Vấn Thiên lại có năng lực né tránh siêu đỉnh, nếu có Tinh Hồn loại khống chế thì mới có thể dễ dàng hạn chế hắn hơn, sau đó tru sát. Nhưng tu sĩ võ mệnh không thể nào hoàn mỹ, trừ khi tu hành đến cảnh giới thông thiên triệt địa, có được sáu hay thậm chí là bảy, tám Tinh Hồn, năng lực mới càng ngày càng hoàn thiện.
- Trốn?
Tần Vấn Thiên nhìn Đàm Phong:
- Không phải là chỉ mình ngươi có lực lượng huyết mạch!
Tần Vấn Thiên vừa dứt lời, chỉ trong nháy mắt trên người hắn đã tỏa ra tia sáng huyết mạch ngập trời, một luồng yêu khí kinh người càn quét cả đất trời, tạo thành một luồng thác yêu đầy đáng sợ ở xung quanh thân thể Tần Vấn Thiên. Giữa ấn đường của hắn xuất hiện ánh sáng rực rỡ đáng sợ, toàn thân trở nên cực kỳ yêu dị, đôi mắt sâu thẳm đầy yêu dị kia làm cho người ta sinh ra một loại cảm giác vô cùng kính sợ, đó chính là khí chất của một vị vua.
- Để ta xem thử thiên tài Thiên Cương cảnh tầng sáu của Tử Lôi tông mạnh chừng nào!
Trong tay Tần Vấn Thiên xuất hiện một thanh trường thương, ánh sáng chói lọi khủng khiếp lưu chuyển ở trên trường thương, Đàm Phong đưa mắt nhìn về phía bóng dáng trên hư không, không phải là không cảm thấy được sự uy hiếp mãnh liệt.
Hai tay vươn ra, trong phút chốc lòng bàn tay cùng với thân thể Đàm Phong hóa thành kim sắc, kim quang lóe sáng từ trên thân khiến cho phòng ngự của hắn trở nên mạnh mẽ thêm, đồng thời còn lộ ra một luồng hơi thở sắc nhọn đáng sợ, cả người như được khoác một lớp áo giáp kim sắc.
Sau đó, trên hai bàn tay kia xuất hiện ánh sáng màu đỏ và màu đen đan xen vào huyết sắc, lộ ra một luồng sát khí máu tanh.
- Oong!
Tần Vấn Thiên lao ra, mang theo uy áp đáng sợ, ánh sáng chói mắt chuyển động quanh thân thể hắn làm cho người ta cảm thấy vô cùng kinh sợ, trường thương phá không nhưng không phát ra một chút tiếng động nào, vượt qua tốc độ của âm thanh, lao thẳng về phía Đàm Phong. Một thương này được phóng ra vô cùng quyết đoán, làm cho người ta cảm thấy kinh hoảng và hãi hùng, cứ tựa như là một thương tuyệt mệnh.
- Đại Phá Phôi chưởng ấn!
Đàm Phong giơ bàn tay trái lên, trực tiếp đánh ra, một vòng chưởng ấn khổng lồ trực tiếp chặn lại trường thương ở phía trước, tiếng ầm nổ vang, trường thương rơi xuống, Đại Phá Phôi chưởng ấn cũng xuất hiện vết nứt, ngay sau đó liền vỡ tan, một luồng khí lưu cực kỳ nguy hiểm chuyển động trong hư không.
Đàm Phong không hề dừng lại, hắn biết Đại Phá Phôi chưởng ấn cũng có thể không ngăn được thương pháp của đối phương, một luồng ấn ký huyết sắc xuất hiện ở trong lòng bàn tay hắn, huyết văn đáng sợ hiện lên, một tiếng ầm vang lên, chưởng ấn huyết sắc chống lại công kích của trường thương. Đàm Phong chỉ cảm thấy ấn ký huyết sắc cũng đang không ngừng bị hủy diệt, trên cánh tay có từng luồng lực lượng đáng sợ đánh tan ra.
Nhưng hắn không cần sợ, tay phải của hắn tung ra một chưởng, đánh vào người Tần Vấn Thiên.
Từng luồng kiếm khí ngập trời điên cuồng đánh ra, Tần Vấn Thiên bất chợt vung tay trái ra, giống như là một thanh kiếm bén chém ra đáng sợ, đụng thẳng vào tay của đối phương, trong nháy mắt hai người tách ra, Tần Vấn Thiên cảm giác được một luồng lực lượng hủy diệt máu đen xông vào bên trong cánh tay của mình, ăn mòn cánh tay hắn. Đó là Diễm Huyết lực lượng ý chí sáp nhập vào huyết chi võ đạo, tính ăn mòn và hủy diệt cực mạnh. Nhưng không phải là Đàm Phong không chịu tổn hại gì, cánh tay hắn khẽ run, hiển nhiên là rất khó chịu.
Thực lực của Đàm Phong mạnh hơn những người có tu vi Thiên Cương tầng sáu mà trước kia Tần Vấn Thiên từng gặp, nhất là ở phương diện công kích.
- Ăn mòn!
Ánh mắt Đàm Phong lạnh như băng, dứt lời, chỉ trong giây lát đã có một luồng huyết mạch màu đen như muốn phá thể mà ra, bao phủ về phía Tần Vấn Thiên.
- Không ổn!
Sắc mặt mọi người Trượng Kiếm tông khẽ biến, bọn họ đều có thể cảm nhận được trong luồng lực lượng này tích chứa sức mạnh hủy diệt, loại lực lượng này e rằng có thể trực tiếp ăn mòn người ta.
Nhưng trông thấy Tần Vấn Thiên vẫn không hề lui lại, giữa ấn đường của hắn như mở ra con mắt thứ ba, võ đạo ý chí khủng bố xông vào trong đầu đối phương.
- Đi vào giấc mộng!
Tần Vấn Thiên lạnh lùng quát một tiếng, trong nháy mắt này Đàm Phong lập tức nhắm hai mắt lại, cắn chặt đôi môi, muốn làm mình giữ vững sự tỉnh táo, đồng thời đưa một ngón tay về phía trước, một con mãng xà màu hắc huyết quấn quanh đánh về phía Tần Vấn Thiên.
Quanh thân Tần Vấn Thiên đều bị loại lực lượng nguy hiểm này bao phủ, giống như không còn chỗ nào để trốn.
- Gào!
Một tiếng gào khủng khiếp vang lên, chỉ thấy một con yêu thú đáng sợ xuất hiện, vô cùng khổng lồ, đây chính là Đế Yêu, nó trực tiếp xuất hiện ở phía sau Tần Vấn Thiên rồi ôm lấy hắn, hướng về phía tiền phương, toàn bộ luồng công kích chứa lực lượng ăn mòn kia đều rơi vào trên người Đế Yêu. Thế nhưng đây chính là Võ Mệnh Thiên Cương của Tần Vấn Thiên, không có có sinh mạng, sao có thể e ngại loại lực lượng hủy diệt có tính ăn mòn này được.
Trong thời khắc này, Đàm Phong cũng phóng ra Võ Mệnh Thiên Cương của mình, bốn Võ Mệnh Thiên Cương đồng thời bộc phát ra, một Viêm Ma, một Huyết Mãng, một Lôi Đình Cự Nhân và một thanh kiếm bén nhọn kim sắc.
- Giết!
Đàm Phong nhắm chặt mắt, lần nữa giơ tay lên đánh về phía Đế Yêu, khí lưu Lôi Hỏa sáng chói cuồng loạn như muốn phá hủy khoảng hư không này, không để Tần Vấn Thiên có cơ hội tới gần hắn.
Tần Vấn Thiên vỗ bàn tay, kiếm Vương Giả Thiên Cương xông phá tất cả, một luồng kiếm uy tối cao càn quét lao tới, đi xuống khoảng không, tiếng kiếm vù vù vờn quanh vang vọng giữa trời đất, xé rách mọi thứ.
Đàm Phong né tránh, bàn tay điên cuồng đánh ra công kích, khí lưu bạo loạn che lấp cả hư không nhưng Tần Vấn Thiên vẫn ở đó, bầu không khí sát phạt lạnh đến thấu xương, cơn gió lốc cuồng loạn này dường như muốn xé nát mọi thứ.
Thanh kiếm kim sắc và thanh kiếm Vương Giả màu đen liền va chạm với nhau, lại thấy Tần Vấn Thiên đạp chân một lần nữa, tiếng vang răng rắc lanh lảnh truyền ra, vậy mà lợi kiếm kim sắc lại xuất hiện vết nứt. Đàm Phong kêu lên một tiếng đầy đau đớn, sắc mặt tái nhợt, không thể ngờ rằng Võ Mệnh Thiên Cương của Tần Vấn Thiên lại mạnh hơn hắn, phải biết rằng, cảnh giới của hắn cao hơn Tần Vấn Thiên, đáng lẽ Võ Mệnh Thiên Cương của hắn phải hoàn thiện hơn mới đúng.
Tần Vấn Thiên lại đạp xuống một lần nữa, vết nứt lan rộng, kiếm khí tối cao trực tiếp xông vào trong thân thể Đàm Phong, huyết mạch của hắn điên cuồng bộc phát, Tinh Hồn nở rộ, dưới luồng kiếm ý này sớm muộn gì hắn cũng sẽ bị phá hủy.
- Oong!
Thu hồi Võ Mệnh Thiên Cương kiếm kim sắc, Lôi Đình Cự Nhân và Viêm Ma điên cuồng lao ra chặn đường, Huyết Mãng đối kháng với Đế Yêu, Đàm Phong không tiếc gì cả, xông về phía Tần Vấn Thiên, bàn tay của hắn điên cuồng đánh ra, loại chưởng ấn dung hợp mà sinh ra này chỉ có tác dụng hủy diệt, phá hủy tất cả!
- Giết!
Thất Sát kiếm thuật được bộc phát hoàn toàn, Đàm Phong gào lên một tiếng đầy đau đớn, khóe miệng xuất hiện vết máu, tất cả lực lượng và thủ đoạn mà hắn tung ra trào đều bị phá hủy chỉ trong phút chốc. Luồng kiếm khí hủy diệt kia tàn sát bừa bãi trong thân thể hắn, khiến cho đôi mắt của hắn hiện lên sự sợ hãi đến tột độ.
- Cút ngay!
Thanh kiếm kén đuổi theo Võ Mệnh Thiên Cương của đối phương, Tần Vấn Thiên cầm trường thương trong tay, giống như một luồng ánh sáng, một thương phá không lao ra, trong nháy mắt này, đầu óc Đàm Phong hoàn toàn đắm chìm, ngay sau đó có một tiếng động nhỏ vang lên, trường thương như thế chẻ tre, đâm thẳng vào ấn đường của hắn.
Lực lượng hủy diệt ngập tràn trong hư không dần dần tiêu tân, Võ Mệnh Thiên Cương trở về vị trí cũ, mọi người nhìn về phía bầu trời trên đấu chiến trường, Tần Vấn Thiên ngạo nghễ đứng trên hư không, trường thương đâm vào ấn đường Đàm Phong, trông thấy mà giật mình.
Với cảnh giới Thiên Cương tầng bốn, hắn đã giết chết được Đàm Phong, nhân vật thiên tài có cảnh giới Thiên Cương tầng sáu của Tử Lôi tông, chiến tích bực này khiến cho lòng người khiếp đảm.
- Phụt!
Tần Vấn Thiên rút trường thương ra, thân thể Đàm Phong từ trên không trung rơi xuống, một nhân vật thiên tài đáng được kiêu ngạo như thế lại ngã xuống ở đấu trường của nước Diệp.
Tất cả mọi người của Tử Lôi tông đều đứng bật dậy, mặt mũi xanh mét, có thế nào thì bọn họ cũng không thể ngờ được cuộc chiến này lại có kết cục như vậy, Tần Vấn Thiên lại mạnh đến mức có thể giết chết Đàm Phong.
- Loại năng lực chiến đấu này thật là lợi hại!
Người của Trượng Kiếm tông cũng có phần khiếp sợ, rồi cũng có phần vui mừng, hai cuộc chiến đấu này không thể nghi ngờ rằng đây là lời tuyên cáo với mọi người rằng Trượng Kiếm tông bọn họ mạnh đến mức nào, giẫm trên mặt đám người Tử Lôi tông để chứng minh chính mình.
- Ngươi còn có lý do gì nữa không?
Tần Vấn Thiên chỉ trường thương về phía Diệp Không Phàm, liên tục giết chết hai người, bao gồm cả Đàm Phong Thiên Cương cảnh tầng sáu, Diệp Không Phàm, còn có thể tỏ ra đường hoàng được như lúc trước ư?
Sắc mặt Diệp Không Phàm xanh mét, Đàm Phong chết, chỉ sợ hắn cũng phải khai báo một phen với sư tôn. Điều càng làm hắn tức giận chính là Đàm Phong lại chết ở trong tay đệ tử của Trượng Kiếm tông trước mặt biết bao nhiêu người như thế này. Hơn nữa còn là do bọn họ khiêu khích trước, đã thế, người đệ tử Trượng Kiếm tông tham gia trận chiến này còn là người trong lòng của Mạc Khuynh Thành.
Trong đôi mắt toát ra sát ý nặng nề, nếu như có thể, hắn thậm chí còn muốn đích thân ra tay giết chết Tần Vấn Thiên. Nhưng hắn hiểu được người của Trượng Kiếm tông sẽ không để chuyện như thế phát sinh, hắn chỉ có thể ẩn giấu sát niệm vào trong lòng.
Hiển nhiên là Tần Vấn Thiên cũng cảm nhận được sát ý tỏa ra từ đám người Tử Lôi tông, hắn lạnh lùng cười rồi lại nói tiếp:
- Không cần phải tiếp tục khiêu chiến với người của Trượng Kiếm tông ta nữa đâu, các ngươi thật sự không xứng!
Dứt lời, Tần Vấn Thiên thu trường thương lại, thân hình phóng lên tiến về phía khán đài, khi hắn tới khán đài, vài người của Tử Lôi tông giẫm chận tại chỗ, sát khí cuồng bạo bốc lên, lại thấy tất cả đám người Trượng Kiếm tông đều lộ ra tia sáng lạnh lẽo, thấy thế Đoạn Hàn cũng đứng dậy, lạnh lùng lên tiếng:
- Khiêu chiến thất bại, bây giờ lại muốn mất hết mặt mũi hay sao? Tử Lôi tông đúng là khiến người ta phải mở rộng tầm mắt.
- Thế nào, chỉ là tận mắt thấy sư huynh đệ chết đi khiến lòng chúng ta sinh ra cảm xúc tức giận mà thôi!
Diệp Không Phàm lạnh nhạt lên tiếng, hắn phất phất tay, mọi người lập tức lui lại, Tần Vấn Thiên vẫn tiếp tục tiến về phía trước, không coi ai ra gì, đi tới bên cạnh Mạc Khuynh Thành, hắn thấp giọng nói:
- Khuynh Thành, mặc dù đấu trường này cũng có chút ánh sáng nhưng những người ở nơi này cũng quá khiến người ta mất hứng, chúng ta đi thôi.
- Được.
Tất nhiên là Mạc Khuynh Thành sẽ nghe theo Tần Vấn Thiên, nàng đứng dậy, sau đó sóng vai đi cùng Tần Vấn Thiên, khiến cho vô số người ở đấu trường đều phải kinh ngạc. Giữa thánh nữ Dược Hoàng cốc và tên đệ tử Trượng Kiếm tông này hình như là có mối quan hệ không hề tầm thường.
Đệ tử Trượng Kiếm tông đồng loạt toát ra nụ cười lạnh lùng, nhìn lướt qua đám người Tử Lôi tông sau đó cũng trở về.
Cường giả của Dược Hoàng cốc đương nhiên là sẽ đi theo phía sau Mạc Khuynh Thành, rất nhanh, nơi này chỉ còn lại có đám người Diệp Không Phàm bọn họ.
Cục diện hôm nay vốn là tự mình bày ra nhưng kết cục lại hoàn toàn trái ngược với dự tính, mất hết mặt mũi trước mặt nhiều người thế này, thật sự là vô cùng khó chịu.
- Không Phàm, thù này không báo thề không làm người!
Một thanh niên cường giả của Tử Lôi tông lạnh lẽo lên tiếng, sát khí lan tràn.
Diệp Không Phàm siết chặt hai nắm đấm, trong đôi mắt lóe lên tia sáng ác liệt, trong lòng có sát niệm ngập trời, người mất thể diện nhất ngày hôm nay chính là hắn, cũng là vị trí “chủ nhân” này!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT