Một tháng sau, tại núi Trọng Lực, phía trên hẻm sâu, Lưu Vân ngồi đang ôm bầu rượu uống rượu, thỉnh thoảng lại nhìn xuống dưới, có thể thấy được dưới hẻm núi có một người thanh niên mặc trên mình một chiếc áo mỏng manh đang ra sức mà chạy.
- Người này có năng lực thích ứng rất mạnh, Lăng Sương sư muội, muội có muốn uống một hớp không?
Lưu Vân đưa hồ lô rượu về phía Diệp Lăng Sương ở bên cạnh, lại thấy Diệp Lăng Sương trừng mắt liếc hắn một cái.
- Không uống thì thôi, cần gì phải hung dữ như thế, dù gì cũng là công chúa cơ mà.
Lưu Vân thu hồ lô rượu về, lại thấy sắc mặt Diệp Lăng Sương trầm xuống, trong đôi mắt xinh đẹp xuất hiện cảm xúc buồn bã.
- Lưu Vân!
Khương Hoài đứng ở phía sau lạnh lùng gọi, Lưu Vân lại uống rượu, thản nhiên nói:
- Sư muội, bình thản một chút đi, ta không nói sai.
- Ta biết.
Diệp Lăng Sương khẽ đáp, vẻ mặt Lưu Vân hơi khựng lại rồi hắn cười đùa nói:
- Hay là sư muội gả cho ta đi, ta nhất định sẽ chăm sóc sư muội thật tốt.
- Cút!
Diệp Lăng Sương mắng, da mặt của tên khốn này đúng là dày đến mức không bình thường.
- Haiz, xem ra phải đi Hồ Quang Tiểu Trúc để tìm tiên tử rồi, tháng sau ta lại đến xem.
Lưu Vân xoay người chậm rãi rời đi, rất là tiêu dao tự tại, Diệp Lăng Sương và Khương Hoài vẫn còn ở lại, chỉ thấy Diệp Lăng Sương nhìn Tần Vấn Thiên chạy, thầm nghĩ trong lòng:
Năng lực thích ứng của hắn đúng là mạnh thật, không ngờ có thể chạy với tốc độ như vậy.
Lúc Tần Vấn Thiên vừa mới bước vào hẻm núi Trọng Lực, chỉ bước đi thôi đã thấy khó khăn, hẻm núi Trọng Lực thật là đáng sợ, hắn phải mất hơn một tháng mới từ từ thích ứng được, có thể chạy dựa vào chính ý chí và sức mạnh của bản thân, không ngừng vượt xa giới hạn của chính mình.
Chỉ thấy lúc này Tần Vấn Thiên tới cạnh một tảng đá khổng lồ màu mực, thấp giọng nói:
- Không biết tảng đá này nặng bao nhiêu nhỉ?
Tần Vấn Thiên điều động Tinh Thần Nguyên Lực trong cơ thể, ngay sau đó một luồng lực lượng ý chí kinh khủng phủ trên cánh tay, dùng sức trong giây lát, tiếng vang ùng ùng truyền ra, Tần Vấn Thiên mạnh mẽ ôm lấy một tảng đá lớn, nhưng sau đó lại có một tiếng chấn động đáng sợ lập tức vang lên, cả vùng đất như bị đập cho nát vụn, tảng đá khổng lồ rơi xuống đất, Tần Vấn Thiên nằm úp sấp ở phía trên mà thở dốc.
- Tảng đá này nặng ngàn cân nhưng đó là ở chỗ khác, còn ở trong khu vực có trọng lực thì sẽ nặng gấp trăm ngàn lần.
Tần Vấn Thiên than thở trong lòng, không ngờ hắn lại không nhấc nổi một tảng đá nên đành bất đắc dĩ đi tới phía rừng cây kia. Cầm lấy chiếc rìu ở bên cạnh chém vào cây cổ thụ, hắn lại phát hiện trên thân cây chỉ mất một lớp vỏ, hắn không khỏi than thở, dù hiện giờ lực lượng của hắn bị hạn chế rất nhiều nhưng gốc cổ thụ này quá là kiên cố rồi!
Quay đầu lại nhìn thoáng qua một hàng đá bên kia, hình như còn có một số tảng đá hơi nhỏ hơn một chút, Tần Vấn Thiên đi tới, sau đó nhấc lên, bắt đầu khó khăn chậm chạp bước đi, mỗi một bước đều để lại dấu chân rất sâu in trên mặt đất, giống như là sắp lún xuống dưới mặt đất đến nơi rồi.
- Nặng quá!
Tần Vấn Thiên buồn bực nhưng chỉ có thể cắn răng kiên trì, đi hơn mười bước, hắn liền đổ đầy mồ hôi nhưng hắn vẫn cố cắn chặt răng, đây là rèn luyện ở núi Trọng Lực, giúp hắn tìm được cảm giác lần đầu bước vào con đường võ đạo, cái cảm giác nguyên thủy nhất, không ngừng đột phá giới hạn của mình, từ đó kích thích cơ thể của mình khiến lực lượng của cơ thể trở nên mạnh mẽ.
Một tháng này, hắn đã dần dần thích ứng với loại trọng lực kinh khủng này, đối với bản thân hắn thì đây chính là tiến bộ rất lớn.
Tần Vấn Thiên yên lặng rèn luyện ở trong núi Trọng Lực, thỉnh thoảng cũng sẽ thấy những người khác đi vào, rèn luyện ở phía bên kia hẻm. Ba tháng sau, rốt cuộc hắn đã có thể ôm được tảng đá, đồng thời cũng cầm được chiếc rìu lớn trong tay để chém cổ thụ.
Mỗi tháng, Lưu Vân và Diệp Lăng Sương cũng sẽ tới xem hắn một lần.
….
Hôm nay, Tần Vấn Thiên vẫn đang chặt cây, mỗi một rìu mà hắn chém xuống đều rất nhẹ nhàng, giống như là theo quán tính, hắn thử dung nhập võ đạo ý chí vào trong chiếc rìu, mỗi một rìu chém ra đều có sự tiến bộ rất nhỏ, tích lũy theo thời gian, loại tiến bộ này dần dần lớn hơn, mỗi một rìu của hắn cũng có thể chém vào sâu hơn một chút.
- Người này tiến bộ nhanh thật!
Đáng người Lưu Vân lại tới nữa, họ ngồi bên vách núi nhìn Tần Vấn Thiên vung rìu chém lên cổ thụ, trên thân cây cổ thụ liền xuất hiện một vết chém rất sâu, mười mấy rìu chém xuống, một gốc cây cổ thụ lập tức bị chặt đổ.
Lần này, Lưu Vân vẫn chưa tới xem Tần Vấn Thiên chặt cây, chưa đến một ngày, Tần Vấn Thiên đã chặt đổ hết một trăm cây nhưng hắn vẫn không dừng lại mà cứ tiếp tục chặt.
- Không phải là hắn định chặt hết cả cánh rừng này đấy chứ, trưởng lão chịu trách nhiệm trồng cây sẽ đau lòng chết mất.
Lưu Vân thầm thì lên tiếng, mỗi một thân cây ở nơi này là mỗi một hạt giống, có thể khiến cho cổ thụ nhanh chóng lớn lên, sau đó để các đệ tử của Trượng Kiếm tông tới chặt cũng không phải là chuyện dễ dàng.
- Sao lại càng ngày càng yếu rồi, có một cây mà phải chém lâu như vậy ư?
Lưu Vân nhíu mày, có chút khó hiểu.
- Hắn không dùng võ đạo ý chí nữa, hắn đang chặt cậy bằng sức mạnh thuần túy.
Lúc này, ờ phía xa có một giọng nói truyền đến, Diệp Lăng Sương quay đầu lại, liền thấy một bóng người đang bay đến, Diệp Lăng Sương lộ ra vẻ ngạc nhiên. Đây là đệ tử chịu trách nhiệm đưa tin của Trượng Kiếm tông, đã xảy ra chuyện gì rồi ư?
- Thư của ngươi.
Đối phương đưa một phong thư cho Diệp Lăng Sương, Diệp Lăng Sương mở ra xem, trong nháy mắt toàn thân nàng để lộ ra hơi thở lạnh lẽo như băng, mặt không có một chút máu, sắc mặt xanh mét.
- Sư muội, sao thế?
Lưu Vân thấy vẻ mặt Diệp Lăng Sương, chăm chú hỏi.
- Phụ thân ta bị thương nặng, đe dọa đến tính mạng.
Diệp Lăng Sương lên tiếng đáp lại, lòng Lưu Vân khẽ run, hắn biết Diệp Lăng Sương là ai, công chúa của một quốc gia cổ xưa, phụ thân nàng chính là một vị hoàng đế.
Quốc gia cổ xưa này kế tục trên vạn năm, thực lực rất rất mạnh, nội bộ mâu thuẫn tranh đấu vô cùng phức tạp, Lưu Vân cũng biết được đôi chút.
- Có phải là Tử Lôi tông nhúng tay vào hay không?
Lưu Vân hỏi.
- Không biết.
Sắc mặt Diệp Lăng Sương vẫn còn trắng bệch, Lưu Vân lại nói:
- Chúng ta đi báo cho sư tôn, xem thử có cách gì để giải quyết hay không, trong Trượng Kiếm tông cũng có cao thủ về y đạo.
Diệp Lăng Sương để bức thư xuống, thấp giọng nói:
- Đã mời Thánh nữ của Dược Hoàng cốc rồi.
Trong đôi mắt của Lưu Vân hiện lên tia sáng, thấp giọng nói:
- Thánh nữ mới của Dược Hoàng cốc đã được đặc cách thăng cấp thành Đan Vương cấp năm trước thời hạn, lại còn là do Dược Hoàng chân truyền, hiện giờ được xem như là nhân vật truyền kì của thế hệ thanh niên của Hoàng Cực Thánh Vực. Nếu đã mời được nàng thì chắc sẽ không có vấn đề gì.
Thánh nữ của Dược Hoàng cốc chính là một nhân vật truyện kỳ. Nghe nói thời điểm ban đầu được người đưa vào Dược Hoàng cốc còn đang hấp hối, gần như là sắp chết, nhưng không biết thân phận của người đưa nàng vào Dược Hoàng cốc ra sao mà lại có thể khiến cho Dược Hoàng tự mình ra tay cứu giúp, hơn nữa còn hao hết tâm tư và sức lực giúp nàng thay xương hoán cốt, cải tạo sinh mệnh, sau đó còn truyền thụ cho nàng sở học từ lúc sinh ra. Chỉ trong một khoảng thời gian vô cùng ngắn ngủi đã khiến cho vị Thánh nữ này tựa như sao chổi mà từ từ bay lên, vô cùng nổi bật.
Tên thật của Thánh nữ Dược Hoàng cốc là gì, không ai biết được.
- Bọn họ sẽ không dễ dàng buông tay.
Lòng Diệp Lăng Sương loạn cào cào, nàng không có tâm trạng để nghĩ nhiều như thế, lúc này nàng có phần không biết phải làm sao.
- Chúng ta đi tìm sư huynh, nhờ huynh ấy nghĩ cách đi!
Lưu Vân biết giờ phút này lòng Diệp Lăng Sương đang rất loạn nên hắn lập tức đưa ra quyết định, nhanh chóng dẫn Diệp Lăng Sương rời đi.
Trong lòng Diệp Lăng Sương vẫn đau thương không nguôi.
Trong quốc gia cổ xưa này xuất hiện một kỳ tài tuyệt thế, từ đó về sau, trong nội bộ hoàng tộc bỗng gia tăng nguy cơ bị rạn nứt.
Hắn ta có tuổi tác lớn hơn huynh trưởng của nàng, tài năng xuất chúng, gia nhập Tử Lôi tông, có thể không cần trải qua kiểm tra mà được đưa thẳng vào Hoàng Cực Thánh tông. Đây là lời hứa hẹn của Tử Lôi tông, hôm nay, hắn ta đã đến được trình độ thế nào rồi?
Tất cả những chuyện này Tần Vấn Thiên đều không biết, hắn vẫn cứ chặt cây, mệt thì nghỉ ngơi, tiếp đó lại đi khuân đá.
Hiện giờ hắn đã bắt đầu cam tâm tình nguyện làm những chuyện này rồi, hắn vô cùng lạc quan, thỉnh thoảng sẽ lĩnh hội được đôi điều khi luyện rìu hay vác đá, hoặc là vận dụng Thiên Chuy. Những ngày này trôi qua vô cùng thích chí, mặc dù cảnh giới không tăng lên nhưng hắn cũng không gấp gáp, cảnh giới tăng lên là chuyện nước chảy thành sông, cơ sở vững chắc thì lực chiến đấu mới mạnh được, đợi đến sau khi cảnh giới tăng lên, dĩ nhiên là sẽ càng mạnh hơn.
Lại qua hai ngày, Tần Vấn Thiên thoải mái nằm ở trên tảng đá, ánh nắng chiếu rọi xuống hẻm núi, rơi vào trên người của hắn, đường cong trên cơ thể hắn cũng tràn đầy mỹ cảm hơn. Đó là mỹ cảm của sức mạnh. Hôm nay trong hẻm núi Trọng Lực kinh khủng này, hắn cũng đã dần dần không còn cảm giác gì nữa, hắn biết bản thân cũng đang trải nghiệm một lần tẩy rửa, sau khi được làm cho tinh khiết thân thể của hắn đã trở nên mạnh hơn trước kia rất nhiều.
- Tần sư đệ!
Một giọng nói quấy rầy giấc mộng đẹp của Tần Vấn Thiên, mở mắt ra, hắn liền thấy Lâm Soái ở trên hẻm nủi.
- Sư huynh!
Tần Vấn Thiên ngồi dậy, nhìn về phía Lâm Soái.
- Thế nào, rừng cây cũng đã bị ngươi chém sạch, vẫn còn không nỡ ra ngoài?
Lâm Soái nhìn thoáng qua rừng cây kia, trong lòng run sợ, người này thật đúng là lợi hại, đã vậy còn thích ứng rất nhanh, đã chặt sạch cả khu rừng rồi.
Tần Vấn Thiên mỉm cười, sau đó đạp mạnh chân một cái, thân thể phóng vút lên cao, ngay sau đó đáp xuống trên vách đá bên hẻm sâu, trong nháy mắt này không còn trọng lực cực mạnh áp chế, Tần Vấn Thiên cảm giác cả người đều nhẹ nhàng như bay, không có một chút sức nặng nào, cảm giác này thật sự rất tuyệt diệu.
- Sao sư huynh lại rảnh rỗi mà tới đây?
Tần Vấn Thiên cười hỏi.
- Ta tới nói cho ngươi biết một việc, Diệp Lăng Sương sư tỷ của ngươi chính là công chúa của nước Diệp, một quốc gia cổ xưa vạn năm. Nhưng nước Diệp có mấy vị thân vương có thế lực rất mạnh, hơn nữa Diệp Lăng Sương còn có một vị đường huynh tuổi tác xấp xỉ, là đời sau của một vị thân vương, thiên phú tuyệt đỉnh, gia nhập Tử Lôi tông, vô cùng chói mắt nên đã khiến Diệp gia tranh đấu kịch liệt vì hoàng quyền.
Nghe Lâm Soái chậm rãi nói, ánh mắt Tần Vấn Thiên khựng lại, hắn liền hiểu ra, thân vương của quốc gia cổ xưa này có thế lực rất mạnh, ngoài ra còn được Tử Lôi tông trợ giúp, chỉ sợ rằng đang muốn cướp lấy hoàng quyền.
- Bản thân nước Diệp có thực lực rất mạnh, tranh chấp trong đó Trượng Kiếm tông và Tử Lôi tông vốn không nên tham dự nhưng vì một số nguyên nhân đặc biệt, e là Tử Lôi tông sẽ ngấm ngầm tham dự ở phía sau. Phụ thân của Lăng Sương thân là Nhân Hoàng, hôm nay lại bị thương nặng, đe dọa đến tính mạng, nước Diệp đã mời được Thánh nữ của Dược Hoàng cốc ra tay.
Lâm Soái tiếp tục nói sau đó xoay người chậm rãi bước đi, Tần Vấn Thiên không nói gì đi theo phía sau Lâm Soái, đối phương đã tới nói với mình những chuyện này, chứng tỏ lới ít ý nhiều.
- Lăng Sương muốn trở về ngay, ta lo lắng nàng sẽ gặp phải chuyện ngoài ý muốn vì vậy đã ngăn cản nàng. Dù sao với thực lực của nàng có trở về cũng không có bất kỳ tác dụng gì, còn có thể sẽ bị ám sát. Hơn nữa ta cũng đã sai người điều tra chuyện của nước Diệp, tình thế hiện tại quả thật rất cấp bách, Trượng Kiếm tông ta chuẩn bị để một số đệ tử lên đường tới đô thành của nước Diệp trước, chính là ngày hôm nay, ngươi cũng đi cùng đi.
Lâm Soái nói, Tần Vấn Thiên khẽ gật đầu, mặc dù cảnh giới hiện tại của hắn vốn dĩ không thay đổi được cái gì nhưng nếu Lâm Soái đã nói như vậy, chứng tỏ là cũng hy vọng hắn ra ngoài nhiều một chút, xông xáo rèn luyện một phen.
Chỉ chốc lát sau, Tần Vấn Thiên liền thấy được phía trước có một đám người đang chuẩn bị lên đường, chính là đám người Diệp Lăng Sương.
- Có các ngươi cùng đi thì sẽ không còn ai dám ám sát Lăng Sương rồi. À Tần sư đệ, ngươi hãy nhớ kỹ quy củ bất thành văn này. Ở Hoàng Cực Thánh Vực có nhiều thế lực lớn cũng đang tranh chấp, liên tục va chạm, cường giả Thiên Cương cảnh không được nhúng tay vào chuyện của cường giả Thiên Tượng cảnh. Thế nhưng vì đệ tử các bên va chạm dẫn đến cường giả Thiên Cương cảnh mất mạng rất nhiều. Dù vậy người ở cảnh giới Thiên Tượng thông thường không thể ra tay trả thù, nếu không rất dễ gây ra đại chiến.
Những lời Lâm Soái nói khiến vẻ mặt Tần Vấn Thiên khựng lại. Hắn từng trải qua cuộc tranh đấu của các thế lực cấp bá chủ ở hoàng triều Đại Hạ. Một khi tầng lớp ở bên trên xảy ra va chạm, như vậy vốn dĩ chính là cuộc chiến giữa các môn phái, cho tới khi nào một bên bị diệt môn mới có thể dừng. Đại khái là các thế lực lớn ở Hoàng Cực Thánh Vực cũng kiêng kỵ việc xảy ra các cuộc đại chiến giữa các môn phái nên mới có quy tắc ngầm như vậy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT