Tần Vấn Thiên ngắm nhìn quả trên cây thật kỹ. Qủa có màu vàng đất, toát ra vẻ nặng nề, dường như đã nuốt chửng tinh hoa của mặt đất ngưng tụ lại mà thành, nó đúng là Đại Địa quả trong lời đồn.

Như vậy, cây cổ thụ khổng lồ cành lá đan chen trước mặt hẳn là cây Đại Địa.

Cây Đại Địa trăm năm mọc rễ, hai trăm năm trưởng thành, ba trăm năm mới cho ra Đại Địa quả, hấp thu tinh hoa đại địa. Chẳng trách xung quanh ngọn núi này lại có vẻ hoang vu như thế, bởi vì toàn bộ tinh hoa đã bị gốc cây này hấp thu. Tất cả tinh hoa linh khí của đất đai chung quanh đều bị nó nuốt sạch. 

Ngưu yêu canh giữ cây Đại Địa tất nhiên là Đại Địa Thanh Ngưu vương rồi.

- Nhân loại hãy cút ngay.

Ánh mắt của con Thanh Ngưu kia nhìn về phía Tần Vấn Thiên, một trọng lực nặng không gì sánh được đè xuống trên người Tần Vấn Thiên, tựa như muốn nâng chân lên cũng khó, ý chí võ đạo đại địa cường đại cùng với cái trọng lực chi ý nọ khiến cho thân thể của hắn như nặng mấy ngàn cân. 

Thanh Ngưu vương thủ hộ nơi này mấy trăm năm, bây giờ Đại Địa quả được sinh ra, cho nên đương nhiên nó không thể nhìn chúng bị nhân loại cướp đi được. Quả chín trên cây nó đã ăn mấy quả, Đại Địa quả còn lại cần chờ lần sau lại dùng tiếp. Nếu nuốt trọn hết một lần thì đúng là lãng phí, bởi vậy nó quyết không cho phép người khác chen chân vào.

- Quả này hấp thu tinh hoa đại địa mà thành, Thanh Ngưu vương, ngươi đã ăn Đại Địa quả, lại còn muốn giữ làm của riêng hết thì đúng là tham lam quá rồi đấy.

Cô gái nọ quát lớn. Móng trước của ngưu yêu đạp một cái lên mặt đất, trong nháy mắt đại địa điên cuồng rung chuyển, từng đợt địa chấn khủng bố liên tục được tạo ra. Tần Vấn Thiên cảm giác như ngũ tạng lục phủ trong cơ thể mình đều đang đảo lộn. 

Vẻ mặt Tần Vấn Thiên nghiêm túc, không dám khinh thường yêu thú này chút nào.

Yêu thú có lực sinh mệnh cường đại, thân thể và khí phách tráng kiện, trời sinh lực lượng và phòng ngự càng hoàn mỹ hơn so với võ tu nhân loại.

- Ta là Cơ Tuyết, đây là sư huynh ta Từ Lam, bây giờ có thể biết tên ngươi là gì rồi đúng không? 

Cô gái kia nhìn Tần Vấn Thiên cười hỏi.

- Tần Vấn Thiên.

Tần Vấn Thiên đáp lại. 

- Tần huynh, con Thanh Ngưu yêu này có thể chế tạo Đại Địa Tù Lao, ý chí võ đạo đại địa xuất thần nhập hóa, ba người chúng ta liên thủ đối phó nó sẽ đơn giản chút. Ta tới khống chế, ngươi hỗ trợ phá phòng ngự, sư huynh ta công kích lợi hại, để hắn đánh giết.

Tần Vấn Thiên khẽ gật đầu:

- Có thể. 

- Được rồi, vậy chúng ta ra tay.

Cơ Tuyết phóng ra Võ Mệnh Thiên Cương của bản thân, lại là một Khốn Tiên Tác, trong nháy mắt càn quét mà ra. Thanh Ngưu vương kia dường như biết Võ Mệnh Thiên Cương này lợi hại, rít gào một tiếng, đại địa run rẩy, từng lưỡi dao sắc bén vô cùng từ khắp mặt đất trực tiếp đâm ra, muốn xuyên thủng thân thể ba người.

Thân thể đám người Tần Vấn Thiên phóng lên trời, nhưng Thanh Ngưu vương kia há mồm phun một cái, trong hư không xuất hiện một Đại Địa Tù Lao vây hãm toàn bộ ba người. 

- Phá!

Trong tay Từ Lam xuất hiện trường thương, công kích đáng sợ xuyên thấu tất cả, trực tiếp phá lao tù ra. Trên người Cơ Tuyết xuất hiện rất nhiều mũi kiếm đáng sợ đâm vào mỗi một phương vị của Đại Địa Tù Lao. Một tiếng ầm vang nổ ra, lao tù vỡ vụn, Khốn Tiên Tác của cô vọt thẳng về phía Thanh Ngưu vương, vững vàng trói chặt thân thể nó, không cách nào né tránh được.

Khốn Tiên Tác tựa như một tấm lưới lớn vô hình không có lực công kích gì nhưng lại cực dẻo dai, vô phương vùng ra được. 

- Vù!

Thanh Ngưu vương phóng lên trời, thân thể Cơ Tuyết cũng bị kéo theo. Lực lượng của cô không bằng Thanh Ngưu vương nên bị mang theo bay về phía hư không.

- Tần huynh! 

Cơ Tuyết hô một tiếng, lúc này Tần Vấn Thiên cũng đã phá vỡ lao tù, thân thể gào thét mà ra. Yêu khí đáng sợ trên người lan tràn, trong tay hắn xuất hiện một thanh cự kiếm màu đen.

Thanh Ngưu yêu này phòng ngự đáng sợ, e rằng dùng kiếm âm công kích cách không thì không giết được nó.

Công kích kiếm âm nhọn mà sắc, nhanh mà dị, nhưng lực công kích chân chính hơi yếu, đối phó với võ tu nhân loại thì dễ dàng chút, nhưng loại yêu thú phòng ngự siêu cấp đáng sợ như Thanh Ngưu vương thì sợ rằng khó mà giết chết nó. 

Nếu bàn về lực công kích thuần túy, dung hợp lực chi ý chí võ đạo cường đại cùng với yêu chi ý chí võ đạo Hư Không Liệt hiển nhiên càng mạnh. Cảnh giới thứ hai lực chi ý chí võ đạo của Tần Vấn Thiên chính là Hư Vô Chấn Ba, Hư Không Liệt đánh vào trên thân người khác có thể chấn vỡ tất cả mọi thứ bên trong cơ thể họ, cách không sát phạt.

Tuy phòng ngự của Thanh Ngưu vương mạnh, nhưng tốc độ của nó lại là nhược điểm, huống hồ lúc này còn đang bị Khốn Tiên Tác trói buộc.

Thấy Tần Vấn Thiên đánh tới, con ngươi khổng lồ của Thanh Ngưu vương nhìn Tần Vấn Thiên chằm chằm, phẫn nộ hừ một tiếng, tức khắc thân thể Tần Vấn Thiên nảy lên thình thịch, dường như sắp bị chấn đến nứt ra. Một luồng trọng lực và lực hút đáng sợ khiến thân thể hắn như muốn rơi xuống, tốc độ không cách nào phát huy được. 

“Quả nhiên lợi hại.” Tần Vấn Thiên nhìn Thanh Ngưu vương chằm chằm, trên người yêu khí ngút trời, huyết mạch quay cuồng. Đấu Chuyển Tinh Di, thân thể hắn trực tiếp xuất hiện trước người Thanh Ngưu vương, đánh cự kiếm về phía trước.

Thanh Ngưu vương gào thét một tiếng, toàn thân được hào quang màu vàng đất bao phủ hóa thành màn sáng đại địa, tựa như một pho tượng vậy. Đây là năng lực phòng ngự siêu cấp của nó, người có thực lực Thiên Cương cảnh tầng năm bình thường thì không thể phá vỡ phòng ngự của nó, càng không cần nói tới chuyện đánh chết nó.

- Vỡ! 

Tần Vấn Thiên quát lạnh một tiếng, một cự kiếm màu đen vô cùng nặng nề trực tiếp chấn vào phía trên màn sáng, thậm chí kèm theo kiếm chi ý chí của hắn. Một luồng sóng chấn động sắc bén kinh khủng bắn ra, màn sáng đại địa bị bóc ra tầng tầng lớp lớp rồi bị chấn vỡ, lập tức tan rã rơi xuống.

Lấy công kích cường đại của Tần Vấn Thiên cũng vẻn vẹn chỉ khiến màn sáng phòng ngự của nó nổ nát. Mặc dù luồng dư ba kia chấn vào thân thể Thanh Ngưu vương nhưng cũng không thể làm nó trọng thương.

Nhưng Từ Lam vẫn luôn giữ thế chờ đợi lúc này liền xuất thủ, cả người tựa như một tia chớp từ trên trời giáng xuống, mũi trường thương có từng luồng ánh sáng màu vàng trong nháy mắt hạ xuống. Màn sáng trên thân Thanh Ngưu vương hội tụ lại lần nữa, nhưng thanh trường thương kia quá nhanh, xuyên thẳng từ đầu đối phương xuyên qua. Tiếng phập truyền ra, trường thương phá vỡ hết thảy, đâm vào đầu lâu đối phương. Thanh Ngưu vương phát ra tiếng gào thét tuyệt vọng khiến cả vùng đất này điên cuồng rung chuyển. 

Từ Lam rút trường thương ra, thân thể Tần Vấn Thiên cũng lui về sau. Chỉ thấy khí tức điên cuồng của Thanh Ngưu vương càng ngày càng yếu, tròng mắt lạnh băng ánh lên vẻ không cam lòng, lập tức rơi xuống mặt đất, phát ra tiếng nổ ầm ầm.

- Kết thúc rồi.

Cơ Tuyết thấp giọng nói. Thanh Ngưu vương này thật sự khó chơi, công kích của sư huynh cô tuy mạnh nhưng trước đây vẫn luôn dây dưa với nó, có thể phá phòng ngự nhưng lập tức bị phản kích, căn bản không có khả năng tìm được cơ hội một kích tất sát. Không ngờ Tần Vấn Thiên cũng lợi hại như vậy, một kích phá tan phòng ngự của Thanh Ngưu vương. Ba người phối hợp mới có thể trong nháy mắt ngắn ngủi kết thúc chiến đấu. 

- Lợi hại.

Cơ Tuyết xoay người khen Tần Vấn Thiên một tiếng. Tần Vấn Thiên không nói gì. Ánh mắt bọn họ chậm rãi chuyển qua, lập tức đôi mắt ngưng đọng lại. Chỉ thấy Đại Địa quả trên cây Đại Địa bị hái xuống hai trái, chó nhỏ trắng như tuyết nằm trên mặt đất ôm Đại Địa quả khổng lồ, thoạt nhìn rất khôi hài. Miệng nó không ngừng gặm một Đại Địa quả, ăn đến ngon lành.

Tần Vấn Thiên đảo cặp mắt trắng dã. Tiểu Hỗn Đản này, hắn ở đây chiến đấu, tiểu gia hỏa này thì ngược lại, đã bắt đầu ăn vụng. 

Thân hình Từ Lam lóe lên, rơi xuống phía trên cây Đại Địa hái những Đại Địa quả kia.

Cơ Tuyết cũng đi tới thân cây hái xuống một quả ném cho Tần Vấn Thiên nói:

- Tất cả bảy quả, coi như ngươi và tiểu gia hỏa ba quả, hai người bọn ta mỗi người hai quả. 

Từ Lam nghe được lời Cơ Tuyết thì nhíu nhíu mày, có điều nghĩ đến gốc Huyết Ảnh Chi kia hắn cũng không nói gì, để Tần Vấn Thiên chiếm chút lợi lộc. Tuy rằng bọn họ cũng có thể giết được Thanh Ngưu vương nhưng sợ rằng phải phí chút công sức, Đại Địa quả này tuy vô cùng trân quý, có điều đối với bọn họ thì tác dụng không quá lớn, dùng để giao dịch thì lại không tệ.

Nhưng đúng vào lúc này, phương xa có cuồng phong gào thét mà đến, chỉ thấy bảy tám người lóe lên trong hư không, không bao lâu đã đi tới bên này. Ánh mắt người cầm đầu rơi vào trên thân Từ Lam và Cơ Tuyết, trong con ngươi ánh lên nét khác thường.

- Từ Lam huynh, Cơ Tuyết tiểu thư, không ngờ các vị cũng ở trong kỳ cảnh. 

Người này hơi hơi chắp tay lộ vẻ hơi khách khí.

Phía sau hắn lại có một người nhìn Tần Vấn Thiên chằm chằm, lập tức truyền âm nói gì đó với hắn, ngay sau đó mắt người nọ sáng lên, cũng nhìn về phía Tần Vấn Thiên. Thì ra chính là người này đã từng đắc tội Thương Duyệt trước đó, còn ngược Ân Thành cùng với Kim Chiến một trận, hắn ta vậy mà lại đột phá phòng ngự bên ngoài xông vào kỳ cảnh.

- La Hầu môn Tạ Vũ. 

Từ Lam nhìn thanh niên trong hư không. Đoàn người này chính là thế lực lớn La Hầu môn của thành Huyễn vương, Tạ Vũ là một đời nhân vật thiên tài yêu nghiệt của La Hầu môn. Xem ra người thuộc các thế lực lớn đều phát hiện kỳ cảnh này, tiến vào bên trong.

- Từ Lam huynh, chúng ta phát hiện một ít vật thần kỳ trong kỳ cảnh, tổn thất nặng nề, bỏ mình hơn mười vị huynh đệ, bây giờ gặp được hai vị, không bằng liên thủ có được không?

Tạ Vũ mở miệng nói. Mấy người Tần Vấn Thiên cũng phát hiện khí tức đoàn người này bất ổn, hình như đã trải qua một trận đại chiến. 

Ánh mắt Từ Lam và Cơ Tuyết hơi ngưng tụ lại, nhìn nhau một chút tựa như đang giao lưu ý nghĩ, ngay sau đó Từ Lam hỏi:

- Ngươi phát hiện cái gì?

- Còn chưa rõ, nơi vật này tồn tại là một tòa mạch khoáng tinh vẫn thạch, lực lượng ngôi sao trong quặng mỏ này vậy mà lại bị hút khô toàn bộ, trở thành một ngọn núi đá phong hóa trên mặt đất hóa thành động phủ, bên trong tiết ra khí tức đáng sợ, có mấy yêu thú vô cùng khủng bố bảo vệ, người của ta đều bị giết chết ở bên ngoài. 

Tạ Vũ mở miệng nói khiến Từ Lam và Cơ Tuyết thầm nghĩ trong lòng: quả nhiên những người này cũng phát hiện. Lúc trước Cơ Tuyết bị thương chính là ở nơi mà Tạ Vũ nhắc đến, sau đó bọn họ đi ra ngoài khôi phục thương thế rồi lại tiếp tục thăm dò kỳ cảnh này. Chẳng qua họ không dám không kiêng nể gì như trước đây mà chậm rãi thăm dò.

Từ Lam hỏi:

- Nếu vật này lợi hại như vậy, cộng thêm hai người chúng ta, chẳng phải cũng vẫn khó đói phó sao. 

- Nơi đó không khó phát hiện, trừ ta ra, tất có thế lực khác phát hiện được. Thế lực khắp nơi cảm giác được áp lực sẽ tạm thời liên thủ trước, chẳng qua nếu thật sự xuất hiện trọng bảo thì khẳng định sẽ xảy ra tranh đoạt. Ta mời hai vị tất nhiên là vì phòng ngừa chu đáo.

Tạ Vũ chậm rãi mở miệng. Người nơi này không có ai là kẻ ngu, đương nhiên hắn sẽ thẳng thắn thành khẩn khai báo.

- Được. 

Từ Lam khẽ gật đầu đồng ý. Hắn cũng muốn tra xét xem bên trong đến cùng có cái gì.

- Tần huynh, đi cùng nhé?

Ánh mắt Cơ Tuyết nhìn về phía Tần Vấn Thiên hỏi ý. 

Tần Vấn Thiên suy nghĩ chốc lát, lập tức khẽ gật đầu. Nếu người mỗi phe thế lực như Tạ Vũ đều không thành công thì tất nhiên thực lực của một mình hắn cũng không đủ. Cơ Tuyết này làm người không tệ, liên thủ với cô cũng yên tâm. Huống hồ, sau khi hắn có được Bút Không Gian đã khắc họa quyển trục không gian, đó là chỗ dựa lớn nhất của hắn, mặc dù thật sự gặp phải nguy hiểm hắn cũng không sợ hãi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play