Ánh mắt Tần Vấn Thiên giống như một thanh kiếm sắc bén muốn xé rách không gian.

Hắn nhất định phải đi đến Đan Vương điện ở thành Vọng Châu.

- Vấn Thiên, hắn ta đang khiêu khích ngươi đấy. Nếu như lời hắn là thật thì sẽ có rất nhiều cường giả tập trung tại Đan Vương điện ở thành Vọng Châu. Nếu ngươi đi thì sẽ nguy hiểm lắm.

Tông Nghĩa nhíu mày nói.

- Ta biết chứ.

Tần Vấn Thiên gật đầu nói:

- Nhưng ta nhất định phải đến thành Vọng Châu.

Trong mắt Tông Nghĩa lộ ra vẻ suy tư, hắn im lặng một lát rồi lên tiếng:

- Vậy thì ta đi đến đó với ngươi.

- Tông thúc, ngươi còn phải dàn xếp Tông gia cơ mà.

Tần Vấn Thiên lắc đầu đáp.

- Không sao đâu, Tông gia còn có các vị nguyên lão nữa. Một mình ngươi đi Đan Vương điện thì ta không yên tâm. Có điều ta sẽ không đi chung với ngươi mà giả làm người qua đường trà trộn trong đám đông đi theo ngươi, sẽ không có ai nhận ra ta đâu.

Tông Nghĩa nói. Tần Vấn Thiên nhìn Tông Nghĩa một hồi rồi xoay người nhìn vào khoảng không mà cười lớn.

- Được, nếu Tông thúc đã nói như thế thì ngươi cứ đi theo ta.

Ngay khi hắn vừa dứt lời thì toàn thân Tần Vấn Thiên lóe lên một cái, sau đó đáp lên trên yêu kiếm kia.

Tần Vấn Thiên nhìn yêu kiếm chằm chằm rồi rạch đầu ngón tay mình. Ngay sau đó, máu tươi không ngừng nhỏ xuống thân yêu kiếm rồi bị nó hấp thu ngay lập tức.

- Vấn Thiên, ngươi đang làm gì vậy?

Tông Nghĩa trông thấy cảnh này thì biến sắc. Không ngờ Tần Vấn Thiên lại dùng máu nuôi kiếm

- Ta muốn rút kiếm.

Giọng nói Tần Vấn Thiên vô cùng lạnh lẽo. Sau đó hắn nhắm mắt lại, còn máu vẫn liên tục nhỏ xuống thân yêu kiếm. Thoắt cái yêu kiếm lại rít lên, kiếm quang chiếu thẳng lên bầu trời.

Bên cạnh ngọn nến trong cơ thể hắn có một tia sáng màu vàng kim đang chuyển động, sau đó hóa thành máu tươi theo huyết mạch chi yêu chui vào thanh yêu kiếm nọ. Trong phút chốc, tiếng ngâm của yêu kiếm càng đáng sợ hơn trước. Trên bầu trời cũng xuất hiện dị tượng.

Nhóm người của thành Bái Kiếm đứng trên vách núi vốn muốn rời khỏi đây. Nhưng lúc này lại có một cỗ kiếm ý khủng bố rít lên, dị tượng trên trời lại xuất hiện thêm lần nữa khiến trong lòng họ chấn động.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế?

- Oong!

Một đạo kiếm quang chiếu thẳng lên trời vô cùng rực rỡ. Trong không trung thì tràn ngập âm thanh rít gào của thanh kiếm, như thể mãi mãi không dừng khiến bọn họ cảm giác bên cạnh chỉ toàn gió lạnh của thanh kiếm thổi qua, vô cùng lạnh lẽo.

Lúc này ở dưới vách núi. Tần Vấn Thiên nhìn thanh cự kiếm trước mắt một cách chăm chú. Trong mắt lộ ra vẻ kiên trì đáng sợ, hắn nói:

- Ngươi hận trời quá thấp nên không chịu thét vang cửu thiên, ngươi hận thực lực ta kém cỏi nên mới liên tục rên rĩ. Dù hiện tại ta còn yếu kém nhưng ý chí của ta có thể chọc thủng cả trời.

Giọng nói của Tần Vấn Thiên vô cùng trang nghiêm, âm thanh hòa vào bên trong kiếm khí. Lời nói của hắn vang vọng khắp không gian.

Hắn đang câu thông với thanh yêu kiếm kia.

Tần Vấn Thiên không muốn bỏ qua nó.

Khi nãy Vương gia lấy Mạc Khuynh Thành ra để khiêu khích Tần Vấn Thiên, hắn ta biến sắc nhìn dị tượng xung quanh mình rồi cười khẩy một tiếng:

- Yêu kiếm hận trời quá thấp không muốn ra ngoài. Sao hắn có thể rút kiếm ra được cơ chứ, chỉ cần bước vào thành Vọng Châu chính là vào nơi thiên la địa võng.

Chẳng qua Tần Vấn Thiên không nghe thấy giọng nói của hắn ta.

Hắn có thể cảm giác được sự kiêu ngạo của yêu kiếm, âm thanh rên rỉ của nó cộng hưởng với huyết mạch trong tim hắn.

Yêu kiếm rên rỉ là vì hận trời quá thấp, hận không có chủ nhân cũng như không có người có thể giữ được nó.

Tần Vấn Thiên có thể cảm giác được tâm trạng của yêu kiếm. Hơn nữa, sau khi yêu kiếm nghe thấy những lời hắn vừa nói thì càng rít vang lên.

- Nếu ngươi muốn chọc thủng trời, vậy thì đi theo ta đi.

Giọng nói Tần Vấn Thiên nghiêm túc như thể đang nói chuyện với viễn cổ. Máu của hắn không ngừng chảy xuống thân kiếm, thế nhưng mặt hắn không hề có chút biểu cảm nào cả, tựa như dù máu có bị nó hút cạn đi chăng nữa thì hắn vẫn muốn rút thanh kiếm này.

Một tiếng “oong” vang lên, huyết mạch trong người Tần Vấn Thiên xao động. Hai tay hắn đặt lên chuôi kiếm. Sau đó hắn gầm lên một tiềng, dồn sức vào hai tay, rút nó lên ngay lập tức.

- Ầm ầm...

Cả không gian chấn động dữ dội, vạn kiếm cùng hợp. Ngay cả vách núi cũng chấn động rung lên.

- Nó... di chuyển rồi.

Vẻ mặt nhóm người Tông Nghĩa cũng hoảng hốt vô cùng, yêu kiếm chuyển động rồi.

- Ầm...

Kiếm mạch sụp, vách núi đổ. Lúc yêu kiếm được rút khỏi mặt đất thì một cỗ kiếm uy vô thượng bay thẳng lên trời. Một đạo kiếm quang đâm thủng tầng mây, như thể chọc thủng bầu trời.

- Yêu kiếm sắp ra rồi.

Trong lòng Tông Nghĩa cuộn trào từng cơn sóng to gió lớn. Hôm nay Tần Vấn Thiên không rút được yêu kiếm, thề không bỏ qua!

- Vù vù...

Lúc yêu kiếm được nhấc ra từng chút một, cùng lúc đó cũng xuất hiện một luồng kiếm tiêm. Lúc này khắp không gian bỗng nổi lên một cơn gió lốc cực kỳ đáng sợ.

Đám người Tông gia nhanh chóng lùi ra sau, trên mặt bọn họ đều lộ vẻ sợ hãi.

Từng đạo kiếm quang chém lên vách núi khiến cho trên vách đá xuất hiện từng đạo vết nứt đáng sợ như thể bị cắt nhỏ ra vậy.

Vô số kiếm quang chuyển động xoáy vào nhau tạo thành cột sáng chiếu thẳng lên tận trời cao tựa như muốn tranh cùng trời.

Nhiều người đứng trên vách núi dường như có thể nghe được tiếng tim đập của bản thân mình. Họ ngẩng đầu nhìn lên không trung thì thấy kiếm quang chọc thủng trời tạo thành một lỗ đen, các tầng mây tách ra như thể bầu trời bị chọc thủng một lỗ, còn thanh kiếm kia vẫn rên rỉ ở trên cao.

Hận trời quá thấp.

- Ầm ầm!

Cả vùng đất cứ như bị sụp xuống, khi vách núi bị chém đứt, thậm chí đã có người quỳ rạp dưới mặt đất bái lạy cỗ kiếm uy vô thượng này.

Yêu kiếm muôn đời bất động, một khi cử động sẽ kinh thiên động địa.

Cả người Tần Vấn Thiên đẫm mồ hôi và máu. Lúc hắn rút yêu kiếm ra thì cả hai tay nhuốm đầy máu tươi. Sau đó hắn dùng hết sức ngửa đầu từ từ bay lên không.

Mà yêu kiếm cũng theo đó bay lên.

- Ngươi hận trời quá thấp, tuy bản thân có kiếm uy vô thượng nhưng lại không chịu cho ta dùng nó.

Giọng nói của Tần Vấn Thiên vang vọng khắp không gian tựa như xuyên qua hư không.

- Hiện tại yếu kém nhưng sao biết ngày sau không thể lên trời cơ chứ.

Tần Vấn Thiên ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, trong mắt tràn đầy chấp niệm mãnh liệt.

Vì sao Lạc Hà của Đan Vương điện lại làm trái với lời hứa?

Hiện tại kém cỏi, một khi đắc tội với trời của Đại Hạ sẽ bị xem như người chết.

- Lên đi!

Tần Vấn Thiên gầm lên một cách điên cuồng, thân thể từ từ bay lên cao. Sức mạnh khắp cơ thể hắn đều bộc phát ra ngoài.

Hàng tỉ kiếm ý vây xung quang cơ thể hắn, yêu kiếm cũng được rút ra.

Yêu kiếm theo hắn bay lên không trung, muốn thoát khỏi vách núi này.

Đám người Vương gia, Lý gia, Thiên Kiếm tông tái mặt nhìn cảnh này với vẻ sợ hãi, toàn thân run rầy. Còn gương mặt của kẻ vừa mới khiêu khích Tần Vấn Thiên càng trắng bệch ra. Hắn không ngờ tới việc Tần Vấn Thiên sẽ vì câu nói của hắn ta mà tiếp tục rút yêu kiếm ra.

Hơn nữa, không rút được kiếm thề không làm người.

- Lẽ nào yêu kiếm sẽ theo hắn mà xuất hiện ở Đại Hạ ư?

Trong lòng cường giả Vương gia tự hỏi. Hắn có thể cảm giác được Tần Vấn Thiên đang cầm theo yêu kiếm mà hướng lên trên này.

- Chúng ta đi thôi.

Tông chủ Kiếm Vô Ưu của Thiên Kiếm tông chợt bừng tỉnh, hắn ta hét lớn một tiếng. Cơ thể người Thiên Kiếm tông vội vàng lóe lên chuẩn bị rời khỏi đây.

- Kiếm đã kêu, sao có thể thoát được cơ chứ?

Dường như có một giọng nói từ trong vách núi vang lên, mà những kiếm ý đang bộc phát xung quanh bất chợt phát ra vô số thanh kiếm sắc bén về phía đám người Thiên Kiếm tông.

Đám cường giả Thiên Kiếm tông quay đầu nhìn lại thì thấy ngàn vạn kiếm khí từ trời giáng xuống, che khuất cả bầu trời.

Sao có thể thoát được đây?

Kiếm đã ra, Tần Vấn Thiên cũng sinh sát niệm.

Lúc này, trên người Kiếm Vô Ưu đuọc bao phủ bởi vô số kiếm quang, đồng thời Võ Mệnh Thiên Cương cũng được phóng ra bao quanh khắp người hắn. Hắn đạp cự kiếm dưới chân một cái rồi hóa thành một luồng kiếm khí màu đỏ bay xẹt lên không.

- Phập, phập...

Kiếm vừa rơi, người cũng chết. Thoắt cái đã có vô số cường giả tan thành tro bụi.

Bỗng từ xa có một tiếng kêu thảm thiết vang lên. Kiếm Vô Ưu hóa thành một luồng sáng đỏ, còn kiếm quang bao phủ người hắn ta đã bị hủy, Võ Mệnh Thiên Cương cũng bị nghiền nát. Không những thế còn đứt một cánh tay, máu chảy ròng ròng.

Thế nhưng, hắn ta ta không dám xoay đầu lại mà điên cuồng chạy thoát khỏi đây.

Mọi người thấy thế, cả đời không thể quên được cảnh tượng này.

Đám người Lý gia, Vương gia cũng biết rõ tình huống lúc này, bọn họ vừa mới ngây người vì việc Tần Vấn Thiên có thể tiếp tục rút yêu kiếm ra. Dường như bọn họ cũng quên rằng một khi yêu kiếm được rút ra thì người đầu tiên mà Tần Vấn Thiên muốn giết chính là bọn họ.

- Đi mau.

Lý Trấn Thiên gào lớn một tiếng, đám người Vương gia cũng vội vàng rời khỏi đây. Nhưng mà kiếm đã rít gào bay tới, từng đạo máu tươi xuất hiện. Tuy thực lực đám cường giả Vương gia rất mạnh, thế nhưng kiếm ý như thể đều hướng đến từng người bọn chúng vậy.

- Giết!

Âm thanh lạnh lẽo vang lên trong đầu hắn ta. Trong phút chốc, kiếm rít gào, từng vệt máu tóe lên. Tuy cơ thể hắn ta vẫn theo đà lao về phía trước nhưng ánh mắt lại dần dần tan rã.

Trước khi chết, trong lòng hắn ta rất hối hận. Tại sao lại lấy Mạc Khuynh Thành ra khiêu khích Tần Vấn thiên cơ chứ.

Ánh mắt mọi người tập trung vào vách núi. Một bóng người thanh niên từ từ bay lên độ cao ngàn mét, mà thanh yêu kiếm kia cũng lộ ra hoàn toàn, dài cũng cả ngàn mét.

- Ầm!

Tần Vấn Thiên rơi xuống mặt đất, hắn gục trên đất hộc máu nhưng hai tay vẫn nắm chuôi kiếm không buông.

Mọi người phát hiện tay cầm chuôi của hắn không phải là tay người mà là một bàn tay yêu quái thật lớn cầm lấy chuôi kiếm. Trong mắt lộ ra sự cố chấp đáng sợ.

- Nếu ngươi không chịu để ta khống chế vậy thì ta sẽ cầm ngươi đi bộ mười vạn dặm, để ngươi thấy được chấp niệm của ta xứng đáng cầm ngươi rạch nát trời cao.

Cứ như Tần Vấn Thiên đang nói chuyện với yêu kiếm vậy. Sau đó hắn nâng thanh yêu kiếm đó lên, bước từng bước về phía trước, còn thanh kiếm kia trượt trên đất để lại vệt kiếm thật sâu, như thể mặt đất bị kiếm chém rách.

Toàn bộ nhóm người trước mặt hắn đều tản ra, không người nào dám ngăn cản hắn cả. Những nơi hắn bước qua đều có kiếm uy vô thượng càn quét xung quanh.

Tiếng rên rỉ của kiếm yếu dần.

Như thể yêu kiếm đang cảm nhận chấp niệm của hắn.

- Vấn Thiên.

Đám người của Tông gia nhảy xuống dưới nhìn thấy vết kiếm thật sâu rồi ngẩng đầu nhìn bóng lưng đang tập tễnh bước đi đằng kia đánh mạnh vào tim bọn họ, chấn động vô cùng.

Bọn họ cho rằng hạng nhất của bảng Thiên Mệnh là do có thiên phú mạnh mẽ nhất.

Họ nghĩ rằng hạng nhất bảng Thiên Mệnh là tuyệt thế khinh cuồng.

Thế nhưng, ngay lúc này đây, dường như bọn họ hiểu được vì sao hạng nhất của bảng Thiên Mệnh lại là Tần Vấn Thiên.

- Không lẽ hắn muốn nâng yêu kiếm đi như thế này đến thành Vọng Châu ư?

Tông Nghĩa thì thào. Hắn không thể nào ngờ được chấp niệm của Tần Vấn Thiên lại đáng sợ đến dường này.

Người này không sợ Đại Hạ, vậy còn ai có thể khống chế Cửu Châu nữa đây.

- Các vị nguyên lão, tạm thời ta xin giao Tông gia lại cho các ngươi quản lý. Ta phải đi theo Kiếm Tử đến thành Vọng Châu rồi.

Tông Nghĩa từ tốn nói, sau đó hắn nhấc chân đi theo vệt kiếm nọ, hộ tống Tần Vấn Thiên đi mười vạn dặm về phía thành Vọng Châu.

Không biết chuyến đi này phải mất bao lâu nữa?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play