Khoảng thời gian Tần Vấn Thiên bị vây trong động phủ, Vô Song giới đã xảy ra một chuyện lớn, đó chính là chuyện Mập Mạp đang yêu đương!
Nếu như chỉ là Phàm Nhạc yêu đương thì dĩ nhiên không tính là chuyện gì to tát, vấn đề là đối tượng yêu đương của Mập Mạp lại là Huyền Tâm. Thân phận của nàng lại là tiểu công chúa của điện Huyền Nữ!
Chuyện này hơi bị lớn rồi.
Mập Mạp gây ra chuyện lớn rồi!
Huyền Nữ điện khác với rất nhiều thế lực, chỉ thu nữ đệ tử và chỉ những nữ đệ tử có thiên phú cao nhất mới có tư cách trở thành dòng chính, tiểu công chúa Huyền Tâm của Huyền Nữ điện chính là một người trong số đó.
Lúc này, trong Vô Song giới, một đám người tụ tập lại, không ít người đều đang ngắm nhìn bốn phía xung quanh, một số người của Huyền Nữ điện xuất hiện ở Vô Song giới, chỉ thấy mặt mũi các nàng đều mang vẻ lạnh lùng, sắc mặt xanh mét, trong các nàng có Kiều Hiên, tình nhân của Vương Tiêu, còn có cả Liễu Hi từng bị Tần Vấn Thiên đánh tơi bời. Mặc dù thường ngày các nàng đều hay ghen tỵ với Huyền Tâm nhưng lúc này trên mặt các nàng chỉ viết có hai chữ “tức giận”, ánh mắt lạnh lẽo như băng nhìn chằm chằm thân thể có vẻ mập mạp phía trước kia.
Mập Mạp Phàm Nhạc, bằng hữu của Tần Vấn Thiên.
- Huyền Tâm, muội tới đây!
Lý Thi Ngữ đứng giữa đám người của Huyền Nữ điện, cảnh giới Nguyên Phủ tầng tám, nàng chính là niềm kiêu ngạo của Huyền Nữ điện. Nhưng cho dù là xuất chúng như nàng vẫn không thể lấy được thân phận công chúa.
- Thi Ngữ tỷ, hai người chúng ta là thật lòng yêu nhau.
Huyền Tâm nhìn về phía đám người Huyền Nữ điện, có phần sợ hãi.
- Huyền Tâm, muội không nên để lời ngon ý ngọt của tên mập này lừa dối.
Lý Thi Ngữ lạnh lùng nói:
- Muội tới đây trước đi.
- Không được đâu Thi Ngữ tỷ.
Huyền Tâm kéo tay Phàm Nhạc, có phần sợ hãi, Phàm Nhạc thì nắm thật chặt bàn tay nhỏ bé của nàng, ưỡn thẳng thân thể mập mạp một mình. Vốn là một động tác vô cùng dũng cảm nhưng khi hắn làm lại khiến cho những người bên cạnh buồn cười, nghĩ thầm một đóa hoa tươi bị đạp nát rồi, sao Huyền Tâm lại thích tên mập này được chứ. Điều này làm cho bọn họ tự nhận là ngọc thụ lâm phong (*) quả thực không có cách nào chấp nhận được sự thật này.
- Ta sẽ cưới Huyền Tâm làm thê tử.
Phàm Nhạc nghiêm túc nói, hắn thật sự thích nha đầu tươi vui trong sáng này. Huyền Tâm cực kì thông minh, từ lâu đã biết là hắn bốc phét nhưng vẫn không vạch trần, nhưng lại bị hắn chọc cười, vui vẻ ở bên cạnh cười đùa cùng hắn.
- Ngươi cưới Huyền Tâm làm thê tử? Ngươi dựa vào cái gì hả? Nghĩ hay lắm!
Lý Thi Ngữ lạnh lùng nhìn Phàm Nhạc nói:
- Ngươi cũng đã biết Huyền Tâm có thân phận như thế nào?
- Tên tiểu tử không biết tốt xấu, còn muốn “thấy người sang bắt quàng làm họ”!
Lâm Hạo Thiên khoanh hai tay ở trước ngực, lạnh nhạt lên tiếng, nữ nhân của Huyền Nữ điện từ trước đến giờ đều là mục tiêu của các thiên tài ở thành Thương Châu, không ngờ rằng tên mập này lại tóm được trái tim của tiểu công chúa.
- Lý Thi Ngữ, ở Vô Song giới, ngươi cũng không thể làm gì hắn. Nếu như hắn thật sự thích tiểu công chúa, ngươi cho hắn một cơ hội, hỏi xem hắn có dám đi Huyền Nữ điện với ngươi hay không?
Lại có một giọng nói truyền đến, Nhạc Băng Ảnh yếu ớt mỉm cười, nàng đã hạ lệnh tìm Tần Vấn Thiên khá lâu rồi mà mãi vẫn không tìm được.
Tần Vấn Thiên hình như vẫn luôn tránh né nàng, nghe nói Phàm Nhạc là bằng hữu thân thiết của Tần Vấn Thiên. Nếu như hắn xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn hẳn là Tần Vấn Thiên cũng sẽ xuất hiện.
- Đúng, Huyền Tâm, muội đã nói hắn thích muội, vậy sao muội không thử hỏi hắn xem, hỏi hắn có dám cùng muội trở về Huyền Nữ điện không?
Lý Thi Ngữ nói với Huyền Tâm, ánh mắt của nàng vẫn luôn nhìn về phía Phàm Nhạc.
Huyền Tâm lắc đầu, nói:
- Không đi, muội sẽ không cho huynh ấy đi.
- Muội...
Đôi mắt đẹp của Lý Thi Ngữ hơi ngừng lại, vẻ mặt vô cùng khó coi.
- Này, Lý Thi Ngữ, ta cảm thấy bằng hữu của ta và Huyền Tâm rất xứng đôi, sao lại nói là làm bẩn ngươi, người ta lại không muốn ngươi.
Một tiếng cười sang sảng truyền đến, Lý Thi Ngữ đưa mắt nhìn về phía vài bóng dáng đang đi tới phía Phàm Nhạc, Âu Dương Cuồng Sinh liền xuất hiện ở đó, lời nói vừa rồi phát ra từ trong miệng hắn.
- Âu Dương Cuồng Sinh, đừng tưởng rằng ngươi là người của Âu Dương thế gia thì ta không dám động tới ngươi, sao ngươi có thể nói năng lỗ mãng như thế!
Lý Thi Ngữ lạnh lùng nói.
- Không phải là bị ta nói trúng rồi ư, ngươi vội vã sợ không ai thèm, bằng hữu ta Sở Mãng, thiên phú lợi hại hẳn là xứng với ngươi, ngươi có muốn thử suy xét không?
Âu Dương Cuồng Sinh chỉ vào Sở Mãng đứng bên cạnh cười trêu khiến cho Sở Mãng nhìn Lý Thi Ngữ, sau đó hắn thấp giọng nói:
- Ta không cần!
- Ôi...
Sở Mãng vừa dứt lời, lập tức ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía hắn, ngay cả Âu Dương Cuồng Sinh cũng bị mấy chữ đơn giản của hắn làm cho nghẹn họng, ngay sau đó liền cười phá lên, Sở Mãng thật là quá đáng yêu!
Thấy sắc mặt Lý Thi Ngữ dần trở nên khó coi, người xung quanh đều thấy xấu hổ, câu nói kia của Sở Mãng giống như là giao Lý Thi Ngữ cho hắn, hắn cũng không thèm, hơn nữa giọng nói của hắn còn vô cùng nghiêm túc.
- Các ngươi được lắm!
Trên người Lý Thi Ngữ tràn ngập ý lạnh, lập tức trên người vài nữ đệ tử của Huyền Nữ điện cũng tràn ngập một luồng uy áp, người đứng xung quanh liền lục tục tản ra, Âu Dương Cuồng Sinh khẽ nhíu chân mày, muốn khai chiến ư? Hình như người phía bên hắn có phần phải chịu thiệt.
Tu vi của Lý Thi Ngữ chính là Nguyên Phủ tầng tám, Sở Mãng thì mới chỉ là Nguyên Phủ tầng bảy đỉnh phong, còn hắn cũng chỉ mới bước vào Nguyên Phủ tầng bảy không lâu. Huyền Nữ điện bên kia còn có Liễu Hi cũng đã vào Nguyên Phủ tầng bảy, ba vị nữ tử khác, một người là Nguyên Phủ tầng bảy, hai người là Nguyên Phủ tầng sáu.
Các thanh niên thiên tài của các thế lực đi tới Vô Song giới, phần lớn tu vi đều là Nguyên Phủ cảnh tầng ba và cảnh giới trên tầng ba tu hành đến Thiên Cương cảnh, rất nhiều người sẽ rời đi, không thể nào tu hành ở nơi này mãi. Sau Thiên Cương cảnh, sự trợ giúp của Vô Song giới đối với bọn họ dần dần giảm bớt, vì vậy trong Vô Song giới không có nhiều cường giả Thiên Cương cảnh như Nguyên Phủ cảnh.
Giờ phút này bên phía Huyền Nữ điện có năm người, một người là Nguyên Phủ tầng tám, hai người Nguyên Phủ tầng bảy, hai người Nguyên Phủ tầng sáu.
Còn bên phía bọn họ, ngoài Huyền Tâm ra thì có ba người, hai người Nguyên Phủ tầng bảy, một người Nguyên Phủ tầng sáu, rõ ràng là bên yếu thế, nếu như khai chiến chắc chắn sẽ thua.
Âu Dương thế gia cũng còn có mấy người đang ở Vô Song giới, ví dụ như Âu Dương Đình và Đoạn Thanh Sơn nhưng Đoạn Thanh Sơn thì đã đi đột phá Thiên Cương cảnh rồi. Âu Dương Đình thì ở lại Vô Song giới để tu hành, hôm nay cũng đã có tu vi Nguyên Phủ tầng sáu. Ngoài Âu Dương Đình ra vẫn còn người khác nhưng bọn họ sẽ không ra tay vì đây là Âu Dương Cuồng Sinh đang giúp người ngoài, không liên quan đến Âu Dương thế gia, Âu Dương Cuồng Sinh phải tự giải quyết.
Nơi xa, một người một thú đang ngự không đi tới, thấy đám người bên này tụ tập không khỏi sửng sốt.
Người nọ chính là Tần Vấn Thiên, hắn thấy được người trong đám đông là Phàm Nhạc, Âu Dương Cuồng Sinh và Sở Mãng, hình như bọn họ đang giằng co với một nhóm người khác.
- Có chuyện gì vậy?
Tăng nhanh tốc độ, bóng dáng Tần Vấn Thiên như gió, đạp chân lao về phía đám người bên này, không ít người nghe được giọng của hắn thì ngẩng đầu lên xem, đôi mắt lập tức khựng lại.
Tần Vấn Thiên, cuối cùng hắn đã xuất hiện.
Rất nhiều người đều nhìn về phía Nhạc Băng Ảnh, hình như nàng tìm Tần Vấn Thiên cũng đã được một thời gian rồi, lúc trước Tần Vấn Thiên vẫn không để ý đến nàng, cũng chưa từng xuất hiện. Mặc dù nàng vẫn luôn cho rằng hắn đang tránh né nhưng nếu từ đầu đến cuối Tần Vấn Thiên chưa từng xuất hiện, như vậy hiển nhiên có thể lý giải là hắn không muốn gặp nàng.
- Cái tên này, rốt cuộc ngươi cũng chịu lộ diện rồi.
Cũng rất lâu không rồi Âu Dương Cuồng Sinh mới nhìn thấy Tần Vấn Thiên, thấy hắn xuất hiện không khỏi cười lên.
Tần Vấn Thiên đứng ở trên hư không, lại bị người chặn đường, rõ ràng chính là mấy vị thanh niên của Tuyệt Sanh kiếm phái.
Lâm Hạo Thiên chậm rãi tiến đến nhìn Tần Vấn Thiên.
Lần trước, hắn đến mảnh đất phía trước mặt biển giáp với vách núi đá kia nói cho Tần Vấn Thiên là có người muốn gặp hắn, lại bị Tần Vấn Thiên giận dữ đuổi đi. Khoảng thời gian ấy Tần Vấn Thiên vẫn luôn núp ở phía sau Thần Văn, hôm nay cuối cùng hắn cũng đã xuất hiện.
- Cuối cùng thì ngươi cũng dám ra đây rồi!
Vẻ mặt Lâm Hạo Thiên giống như kiếm quang đâm thẳng về phía Tần Vấn Thiên.
Tần Vấn Thiên liếc mắt nhìn hắn một cái, đây là người cắt ngang chuyện tu hành của hắn lần trước, nghe Thương Lan nói, người này hẳn là tên chạy việc vặt cho Tư Đồ Phá ở Tuyệt Sanh kiếm phái.
- Mập Mạp, ngươi lại gây ra chuyện gì rồi?
Tần Vấn Thiên chỉ liếc mắt nhìn Lâm Hạo Thiên một cái rồi chuyển mắt nhìn về phía Phàm Nhạc. Hắn cũng nhìn thấy được Phàm Nhạc đang kéo tay Huyền Tâm, trong lòng thầm mắng Mập Mạp chết bầm này thật đúng là một nhân tài a, thế mà hắn lại theo đuổi thành công thật.
Tần Vấn Thiên đã thầm cầu nguyện cho Huyền Tâm ở trong lòng, tiểu cô nương đáng yêu này sao lại chịu được tên mập xấu xa này kia chứ?
- Ta và Huyền Tâm đều thích nhau, thế cũng gọi là gây chuyện ư?
Phàm Nhạc hèn mọn nói:
- Nhưng Huyền Tâm là tiểu công chúa của Huyền Nữ điện, trước kia ta không biết rõ lắm.
Mập Mạp cười, khóe miệng lại khẽ cong lên tỏ vẻ kiêu ngạo, tình nhân của Mập Mạp hắn lại là công chúa của Huyền Nữ điện đấy!
- Được rồi!
Tần Vấn Thiên lập tức hiểu được cảnh tượng trước mắt là chuyện gì xảy ra rồi, hắn lại càng cảm thấy sùng bái tên Mập Mạp này.
- Nhưng hình như cũng không chỉ có ta gây chuyện đâu.
Phàm Nhạc thoáng nhìn qua Lâm Hạo Thiên chặn trước người Tần Vấn Thiên, theo tin đồn người này cũng là một nhân vật có chút lợi hại, cũng là một thiên tài của Tuyệt Sanh kiếm phái, chỉ là vì có Tư Đồ Phá mà hào quang của hắn mới bị lu mờ đi phần nào, không hề tỏa sáng chói mắt.
- Hay là ngươi cứ thử nghĩ về mình trước xem, nên giải quyết chuyện giữa chúng ta như thế nào cho phải?
Giọng nói của Lâm Hạo Thiên giống như một lưỡi kiếm sắc bén, hắn nói với Tần Vấn Thiên:
- Ngày đó ngươi bảo ta biến, hôm nay ngươi thử nói xem nên giải quyết như thế nào?
- Đúng là nên giải quyết chuyện giữa chúng ta!
Tần Vấn Thiên gật đầu tỏ vẻ đồng ý, cắt ngang việc tu hành của hắn, hôm nay còn chủ động tìm hắn để tính sổ, trong thế giới võ đạo, võ lực mạnh yếu sẽ quyết định đúng sai.
- Vậy ngươi nói nên làm như thế nào?
Tần Vấn Thiên nhìn Lâm Hạo Thiên hỏi.
Lâm Hạo Thiên nhìn về phía Nhạc Băng Ảnh cách đó không xa, Tần Vấn Thiên theo ánh mắt của hắn cũng nhìn sang, lập tức nghĩ tới Nhạc Băng Ảnh là ai, nữ tử đến từ Thương Vương cung? Có lẽ sau này còn phải gặp mặt nhiều, suy cho cùng, đợi đến khi hắn trở nên mạnh mẽ, tất nhiên sẽ chỉnh đốn lại ẩn mạch của Thương Vương, cuối cùng sẽ đoạt lại Thương Vương cung.
- Các ngươi cứ thử xem hắn có tư cách luận võ hay không, nếu như không có, tự ngươi giải quyết đi.
Nhạc Băng Ảnh nói một cách tùy tiện, thực tế ban đầu nàng muốn gặp tên Tần Vấn Thiên này thuần túy là vì tò mò, muốn xem thử người này giành được quyền tu hành ở ba mươi sáu núi phải chăng cũng xuất chúng như Tư Đồ Phá.
Nhưng Tần Vấn Thiên lại từ chối gặp nàng.
Luận võ?
Tần Vấn Thiên cười lạnh lùng, Nhạc Băng Ảnh thật tự xem trọng mình quá rồi, muốn hắn luận võ thì hắn nhất định phải xuất hiện à?
Oong…
Kiếm sáng lấp lánh, hai cường giả của Tuyệt Sanh kiếm phái ra tay, đồng thời, kiếm của Lâm Hạo Thiên cũng đã tuốt ra khỏi vỏ. Trên người hắn, kiếm khí như mây, điên cuồng giận dữ phóng ra, hắn cũng biết, hai người kia không thể nào thắng được Tần Vấn Thiên, ngay từ đầu đối phương đã có thể đánh bại Liễu Hi tu vi Nguyên Phủ cảnh tầng sáu.
Hai luồng kiếm quang sắc bén ngay lập tức ép thẳng về phía Tần Vấn Thiên, chỉ trong phút chốc đã đánh vào người Tần Vấn Thiên. Chỉ nghe một âm thanh trong trẻo vang lên, đám người ngẩng đầu, chỉ thấy thân thể hai gã Tuyệt Sanh kiếm phái kia dừng lại trong hư không, kiếm của bọn họ đã bị Tần Vấn Thiên dùng hai tay cầm chặt!
Dùng tay trần cầm mũi kiếm!
***
(*) Ngọc thụ lâm phong: người có phong độ tự tại, dung mạo tú mĩ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT