Người công hội Tinh Hà đi rồi, Bạch Lộc Di tựa như cười mà không phải cười nhìn Tần Vấn Thiên làm cho vẻ mặt của Tần Vấn Thiên vô cùng nghi hoặc, trêu ghẹo nói:
- Ta dễ nhìn như vậy sao?
- Công hội Tinh Hà vô cùng thần bí, người có thể được bọn họ mời, đều là người cực kỳ có tiềm lực, mà lần này công hội Tinh Hà luyện khí phân hội điện chủ tự mình đến đây mời ngươi, tuyệt đối coi như là cho ngươi mặt mũi rất lớn.
Bạch Lộc Di cười cười, nhìn Tần Vấn Thiên lóe lên dị sắc.
Người này, từ lúc biết hắn bước vào Học viện Bạch Lộc theo nàng học tập Thần Văn, không nghĩ tới chỉ thời gian ngắn ngủi như vậy hắn đã tới trình độ này, quá kinh người.
Công hội Tinh Hà luyện khí phân hội điện chủ tới mời, hơn nữa còn bị hắn cự tuyệt.
- Ngươi khẳng định cự tuyệt như vậy, cũng không nói suy tính một chút, điện chủ kia có lẽ sẽ cảm giác bị ngươi vả vào mặt.
Bạch Lộc Di cười khổ lắc đầu, tuy nói Tần Vấn Thiên đã khéo léo cự tuyệt, nhưng vẫn trực tiếp một chút.
- Ta không muốn cùng thế lực này có quá nhiều quan hệ.
Tần Vấn Thiên cũng không để ý nhún vai.
Người sống trên đời, cũng không thể lo lắng mọi chuyện nhiều như vậy, ngay cả một chút việc nhỏ cũng phải suy tính chu đáo, như thế quá mệt mỏi.
Đối nhân xử thế, hà tất để ý quá nhiều, hắn hành sự đúng là vẫn còn tùy tâm. Hắn đối với thế lực công hội Tinh Hà này, không có thiện cảm, có lẽ bởi vì sự tình Sở Quốc mà giận chó đánh mèo thành Vọng Châu công hội Tinh Hà rất không có đạo lý, nhưng người sống một đời, nơi nào có thể lý trí như vậy, thích chính là thích, không thích chính là không thích.
- Được rồi, chúng ta đi gặp người Thiên Tuyệt Minh đi, cũng không biết ngươi đối với công hội Tinh Hà ở đâu ra thành kiến.
Bạch Lộc Di mỉm cười nói, lại dẫn Tần Vấn Thiên tới một trang viên khác, người Thiên Tuyệt Minh ở chỗ này chờ đợi.
Hai bên tất nhiên lại khách sáo vài câu, sau đó liền bước vào chủ đề chính.
- Tần đại sư, mục đích ta tới đây chắc ngươi cũng đoán được một chút. Ở Thiên Tuyệt Minh, chia làm nội minh và ngoại minh. Nội minh là sức mạnh bản thân Thiên Tuyệt Minh, lấy hình thức giống như tông môn mà tồn tại. Ngoại minh là khách khanh, người ngoại minh, đều là người có năng lực phi phàm Thiên Tuyệt Minh ta mới có thể mời.
Ở đối diện Tần Vấn Thiên là một nữ tử từ nương bán lão, vẫn còn phong lưu tao nhã, lộ vẻ cực kỳ lão luyện, lúc nói chuyện làm người ta cảm thấy thân cận.
Tần Vấn Thiên nghe được lời của đối phương nhẹ nhàng gật đầu, nội minh và ngoại minh rất dễ hiểu. Nội minh là sức mạnh bản thân của Thiên Tuyệt Minh, giống như phủ Trích Tinh điện Đan Vương, đẳng cấp sâm nghiêm, vãn bối phải nghe theo mệnh lệnh của trưởng bối cùng với cao tầng, nhưng ngoại minh đều là khách khanh, Thiên Tuyệt Minh sẽ không tận lực bồi dưỡng, nhưng không thể ra lệnh cho bọn họ làm cái gì, độ tự do cao. Nên ở ngoại minh, bọn họ sẽ mời một chút tán tu bản thân có thực lực không tệ hoặc ở phương diện khác có tạo nghệ phi phàm.
Thiên Tuyệt Minh đã thăm dò, Tần Vấn Thiên không có tông môn, cũng không thuộc về Học viện Bạch Lộc, có chăng là cùng Học viện Bạch Lộc Bạch Lộc Di có tình cảm lưu luyến, rất nhiều người Học viện Bạch Lộc đều cho là như vậy.
- Tần đại sư, nếu ngươi nguyện ý gia nhập nội minh của Thiên Tuyệt Minh ta, tất nhiên sẽ là đệ tử hạch tâm nhất bồi dưỡng trực tiếp. Còn nếu gia nhập ngoại minh, sẽ tấn thăng làm Ngũ Tuyệt khách khanh, hưởng thụ quyền lực của Ngũ Tuyệt khách khanh, không bị bất kỳ trói buộc nào.
Nữ nhân này nhìn Tần Vấn Thiên mỉm cười nói, nụ cười của nàng cực kỳ thanh sạch, làm người ta cảm giác thoải mái, nhân vật như vậy tới làm thuyết khách, đúng là cực kỳ thích hợp.
Bạch Lộc Di ở bên cạnh trong lòng hơi kinh hãi, Tần Vấn Thiên trở thành Thần Văn Đại Sư tứ giai quả nhiên đưa tới sự coi trọng lớn. Nội tình của Thiên Tuyệt Minh so với thế lực cấp độ bá chủ khác hơi lộ vẻ yếu kém, cho nên bọn họ càng coi trọng việc đưa người mới vào, bây giờ vì Tần Vấn Thiên, trực tiếp cho địa vị Ngũ Tuyệt khách khanh.
Bạch Lộc Di biết, Thiên Tuyệt Minh đối với đẳng cấp khách khanh, chia làm cửu tuyệt, nhất tuyệt thấp nhất, cửu tuyệt cao nhất.
Nhất Tuyệt là vãn bối có tiềm lực; Nhị Tuyệt là một chút vãn bối thiên phú kiệt xuất; Tam Tuyệt cũng đã là thanh niên có một số danh khí; Tứ Tuyệt không phải thanh niên có thể bước vào bảng Thiên Mệnh không thu; Ngũ Tuyệt khách khanh, nhân vật cảnh Thiên Cương mới có tư cách, có thể cùng cường giả cảnh Thiên Cương trong Thiên Tuyệt Minh nói chuyện ngang hàng, hưởng thụ không ít quyền lực.
Còn Lục Tuyệt khách khanh, đã không chỉ tiềm lực hoặc thực lực hùng mạnh là được, phải có cống hiến lớn với Thiên Tuyệt Minh mới được, mà Lục Tuyệt khách khanh, thậm chí có quyền lực điều động cường giả cảnh Thiên Cương trong Thiên Tuyệt Minh trợ giúp.
Thất Tuyệt khách khanh, địa vị đã cực cao.
Tới Cửu Tuyệt khách khanh, là cực hạn, còn gọi là Thiên Tuyệt khách khanh, có thể cùng Thiên Tuyệt Minh minh chủ nói chuyện ngang hàng, quyền lực kỳ thực cũng đã cách nhân vật đỉnh cấp của Thiên Tuyệt Minh không bao nhiêu, hầu như có thể hiệu lệnh Thiên Tuyệt Minh.
Bây giờ, Thiên Tuyệt Minh trực tiếp ban cho Vấn Thiên Ngũ Tuyệt khách khanh, tương đương với địa vị cao nhất trong quyền hạn.
- Bất kỳ trói buộc gì cũng không có?
Tần Vấn Thiên mỉm cười nói, con ngươi có vài tia sáng.
- Không có.
Nữ tử lắc đầu cười nói:
- Thiên Tuyệt Minh ta do tán tu liên minh tổ hợp thành, nội tình hơi kém thế lực cấp độ bá chủ, chính là dựa vào việc không ngừng đưa người mới vào nên những năm gần đây mới càng ngày càng mạnh, có thể cùng với những thế lực cấp độ bá chủ khác tranh phong mà hấp dẫn nhân tài, tất nhiên dành cho đầy đủ tôn trọng. Đối với nhân tài ưu tú, Thiên Tuyệt Minh cung cấp giúp đỡ, lại không có bất kỳ hạn chế.
Tần Vấn Thiên cười gật đầu, như vậy, quả thực rất mê người.
- Đương nhiên ta thanh minh trước, Ngũ Tuyệt khách khanh trở xuống, bao quát Ngũ Tuyệt, mặc dù Thiên Tuyệt Minh cung cấp một chút quyền lực, như tình báo, trợ giúp tìm hiểu tin tức, hoặc trợ giúp hối đoái mua bảo vật… nhưng bởi vì không có bất kỳ trói buộc, nếu khách khanh tao ngộ cường giả truy sát, Thiên Tuyệt Minh ta sẽ không cung cấp nhân lực trợ giúp.
- Đây là chuyện đương nhiên.
Tần Vấn Thiên gật đầu, không công hưởng thụ một chút quyền lực, còn muốn người khác bảo vệ, vậy thì có chút hoang đường.
- Tuy nhiên Lục Tuyệt khách khanh lại khác, bởi vì Lục Tuyệt khách khanh cần làm ra cống hiến nhất định với Thiên Tuyệt Minh mới có thể tấn thăng, bởi vậy, Lục Tuyệt khách khanh có thể yêu cầu cường giả cảnh Thiên Cương của Thiên Tuyệt Minh trợ giúp, nếu là Thất Tuyệt khách khanh, có thể điều động nhân vật Thiên Cương cảnh ở một phương, trực tiếp hiệu lệnh.
Trung niên nữ tử mỉm cười nói.
- Ta tiếp thu.
Tiếng nói của hắn hạ xuống, Tần Vấn Thiên cười, đây là chuyện chỉ có chỗ tốt không có chỗ xấu, hắn tìm không được bất kỳ lý do gì để cự tuyệt.
- Tần đại sư quả nhiên sảng khoái.
Nữ tử cười cười, sau đó nàng lấy ra một lệnh bài, phía trên có khắc hai chữ Ngũ Tuyệt, sau đó nữ tử nhắc nhở:
- Có một chuyện xin Tần đại sư ghi nhớ, lệnh bài chỉ cho phép bản thân sử dụng, nếu phát hiện có người mạo danh sử dụng Thiên Tuyệt Lệnh, Thiên Tuyệt Minh sẽ căn cứ tình huống mà xử lý, thậm chí có khả năng đánh chết người mạo danh tại chỗ.
- Ta hiểu rõ.
Tần Vấn Thiên gật đầu, đây đại khái là vì lo lắng tình huống có khách khanh vẫn lạc, Thiên Tuyệt Lệnh rơi vào tay người khác bị dùng, nếu như có thể dùng, vậy thì rối loạn.
- Nếu như vậy, ta liền trở về phục mệnh, phía trên biết ta hoàn thành nhiệm vụ, Tần đại sư trở thành khách khanh của Thiên Tuyệt Minh ta, tất nhiên sẽ vô cùng cao hứng.
Lời của nữ nhân khiến người ta nghe cực kỳ thoải mái, Tần Vấn Thiên và Bạch Lộc Di đứng dậy đưa tiễn.
Tần Vấn Thiên tay cầm Thiên Tuyệt Lệnh tượng trưng cho Ngũ Tuyệt khách khanh, trên mặt lộ ra nụ cười nhạt. Có một việc cũng nên làm, hắn tới thành Vọng Châu chính là vì việc này.
Giết Hoa Tiêu Vân!
Lúc trước, ở Sở Quốc Mạc gia, Hoa Tiêu Vân dám làm việc đê tiện với Khuynh Thành, làm hại Khuynh Thành tự sát, suýt nữa bỏ mình, sự việc này là một cây gai trong lòng Tần Vấn Thiên.
Hơn nữa từ đó về sau, hắn thậm chí còn không gặp lại Khuynh Thành, không có cơ hội cáo biệt. Mạc Khuynh Thành rời Sở Quốc đến điện Đan Vương, mặc dù gần trong gang tấc nhưng thấy mặt cũng khó khăn.
Có lẽ Khuynh Thành cũng bị đả kích rất lớn, bây giờ, cũng không biết nàng như thế nào.
Hoa Tiêu Vân không chết, hắn khó an lòng, hắn cảm thấy thẹn với Khuynh Thành.
Thời điểm Tần Vấn Thiên nghĩ muốn giết Hoa Tiêu Vân, Hoa Tiêu Vân làm sao không muốn giết Tần Vấn Thiên?
Trong một tửu lâu, Hoa Tiêu Vân niết chén rượu trong tay nát bấy, bởi vì hắn ở trong tửu lâu nghe được một cái tên, Tần Vấn Thiên.
Ba chữ này rơi vào trong tai hắn cực kỳ chói tai, nháy mắt làm cho trên người Hoa Tiêu Vân hiện ra một luồng sát ý băng hàn, làm cho người xung quanh đều tách ra rất xa.
Hoa Tiêu Vân đương nhiên hận, hắn cũng có lý do hận.
Hắn là Hoa gia nhị thế tổ, có thể muốn làm gì thì làm, nhưng một lần tới Sở Quốc làm cho hắn suýt nữa vạn kiếp bất phục.
Hắn bị Tần Vấn Thiên chặt đứt một cánh tay, sau khi trở về sự việc này huyên náo nhốn nháo. Về sau, theo Mạc Khuynh Thành ở điện Đan Vương bộc lộ tài năng, địa vị càng ngày càng cao, biết hắn từng làm chuyện xấu xa với Mạc Khuynh Thành, trưởng bối gia tộc kém chút nữa là giao hắn cho Mạc Khuynh Thành xử trí.
Hoa gia, muốn ca ca hắn Hoa Thái Hư và Mạc Khuynh Thành kết hôn, nhưng sự việc Hoa Tiêu Vân đã làm trở thành một cây gai, nếu không phải hắn là thân đệ đệ của Hoa Thái Hư, hắn sẽ cực kỳ thảm.
Nhưng dù vậy, bây giờ hắn cũng rất bi kịch, địa vị ở trong gia tộc xuống dốc không phanh. Hắn thậm chí không có cách nào ra lệnh cho các nhân vật lợi hại trong gia tộc, chỉ có phụ mẫu hắn còn giữ lại cho hắn một cảnh Thiên Cương làm hộ vệ, sau khi người bên ngoài biết, cũng khinh thường hắn, đoạn tuyệt qua lại với hắn.
Hết thảy biến hóa, Hoa Tiêu Vân làm sao sẽ không nhìn ra, tình trạng của hắn bây giờ, chỉ có một chữ thảm.
Bây giờ, nghe được cái tên Vấn Thiên, sát ý trong lòng hắn có thể nghĩ.
Tần Vấn Thiên, Hoa Tiêu Vân, hai người trong cùng một lúc, cách nhau xa xôi, đều sinh ra sát niệm mãnh liệt với đối phương.
- Tần Vấn Thiên, Thần Văn Đại Sư tứ giai? Ta ngược lại muốn xem xem, có phải Tần Vấn Thiên kia hay không.
Trong mắt Hoa Tiêu Vân lóe lên một tia sát khí lạnh lẽo, sau đó đứng dậy đi ra khỏi tửu lâu.
- Thiếu gia, chúng ta đi đâu?
Một gã hộ vệ ở bên cạnh mở miệng hỏi.
- Ám Ảnh Lâu.
Hoa Tiêu Vân lạnh lẽo nói, làm cho thần sắc hộ vệ của hắn ngưng tụ.
- Đi Ám Ảnh Lâu làm gì?
Hộ vệ nghi hoặc hỏi.
- Tìm hiểu một tin tức, nếu như tin tức ăn khớp, ta còn muốn giết hắn.
Hoa Tiêu Vân lạnh lùng nói, có lẽ Tần Vấn Thiên cũng sẽ không liệu được, ở thời điểm hắn muốn giết Hoa Tiêu Vân, đối phương cũng đang muốn giết hắn.
Tần Vấn Thiên, đi tới dưới chân điện Đan Vương.
Lúc này Tần Vấn Thiên mặc bạch y, ngẩng đầu nhìn về phía thế lực được bảo vệ sâm nghiêm kia, cùng với điện Đan Vương cao vút đến tận trời.
Có cơn gió phất qua, gợi lên trường sam của Tần Vấn Thiên, cũng lay động tiếng lòng của hắn.
Giai nhân ở trong đó.
Nhưng khi nào có thể gặp?
Trong điện Đan Vương, hai thân ảnh dạo bước mà ra, dần dần tới gần, ánh mắt bọn họ trong lúc lơ đãng nhìn Tần Vấn Thiên, không khỏi sửng sốt một chút, sau đó trong mắt của bọn họ hiện lên một tia phức tạp.
Hai người này chính là Kinh Vũ, Yến Thất lúc trước đi theo Lạc Hà tới Sở Quốc, bọn họ dĩ nhiên thấy được thiên tài tiểu quốc kia, hắn dĩ nhiên không biết tự lượng sức mình, đuổi tới điện Đan Vương.
Sở dĩ ánh mắt phức tạp là bởi vì Mạc Khuynh Thành hôm nay bọn họ cũng cao không thể với tới, chỉ có thể ngưỡng vọng.
Càng không nói đến, tiểu nhân vật tới từ Sở Quốc này, con mắt của bọn họ là không thèm để ý chút nào, thật là một tên ngu ngốc si tình!
Nhưng thì thế nào đây? Gà vịt, chú định không thể làm bạn cùng Loan Phượng!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT