Sau khi Tần Vấn Thiên và Bạch Lộc Di đi xa, chỉ thấy ánh mắt thanh thuần của Bạch Lộc Di vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm Tần Vấn Thiên.
Thời khắc này vẻ lạnh lùng trên người Tần Vấn Thiên đã qua, thấy Bạch Lộc Di nhìn mình chằm chằm, không khỏi cười hỏi:
- Thích nhìn ta như thế hả?
- Nhìn chi tên rắm thối như ngươi.
Bạch Lộc Di lườm hắn một cái, ánh mắt chuyển qua, đôi mắt đẹp giật giật, chung quy vẫn không nhịn được nhìn về phía Tần Vấn Thiên, nhẹ giọng nói:
- Mạc Khuynh Thành, thật sự là bạn gái của ngươi?
Vừa rồi Tần Vấn Thiên cùng Bạch Phỉ đối thoại nàng là nghe được, Bạch Phỉ là người của điện Đan Vương, hơn nữa, Tần Vấn Thiên chính miệng nói hắn sẽ đi điện Đan Vương tiếp Mạc Khuynh Thành, cứ như vậy, điều này tựa hồ là thật.
Lần trước Tần Vấn Thiên nói Mạc Khuynh Thành, Bạch Lộc Di còn tưởng rằng hắn chỉ là tùy ý nói đùa.
- Ừ.
Tần Vấn Thiên nhún vai một cái nói.
Đôi mắt đẹp của Bạch Lộc Di sáng lên, tùy tiện nói:
- Có thể cùng ta nói một chút hay không, ta thật sự rất tò mò.
- Mỹ nữ cũng ưa thích bát quái?
Tần Vấn Thiên cười:
- Ta và Mạc Khuynh Thành đều tới từ một tiểu quốc tên Sở quốc, nơi đó ở dưới Cửu Huyền cung quản hạt, gia tộc ta và Hoàng thất có mâu thuẫn, một lần ngẫu nhiên, ta ngất ở trong rừng rậm, Khuynh Thành cứu ta, nhưng ta lại không biết là nàng, mãi về sau ta biết nàng, nàng mới nói…
Tần Vấn Thiên nhìn Bạch Lộc Di nói ra một đoạn chuyện cũ, Bạch Lộc Di nghiêm túc nghe, trong con ngươi xinh đẹp tỏa ra dị thải, nghe cực kỳ nhập thần.
- Ngươi trảm cánh tay của Hoa Tiêu Vân?
Nghe đến sau cùng, Bạch Lộc Di kinh hô một tiếng.
- Ừ, nếu không phải có Lạc Hà ở đó, có lẽ lúc đó người Hoa gia sẽ không bỏ qua ta.
Tần Vấn Thiên gật đầu nói.
- Nói như vậy, ngươi đến thành Vọng Châu, là vì tìm Mạc Khuynh Thành?
Trong lòng Bạch Lộc Di có chút cảm động, từ một tiểu quốc, Tần Vấn Thiên đi tới hoàng triều Đại Hạ thành Vọng Châu.
Nàng rất rõ ràng, muốn từ trong tay điện Đan Vương tiếp tục đi cùng Mạc Khuynh Thành, này có bao nhiêu khó khăn.
- Chủ yếu là vì giết Hoa Tiêu Vân, đương nhiên, còn có quan hệ tới học viện Bạch Lộc các ngươi.
Tần Vấn Thiên nhìn Bạch Lộc Di nói.
- Học viện Bạch Lộc?
Bạch Lộc Di lộ ra vẻ giật mình, có chút không giải thích được.
- Nếu như ta nói cho ngươi biết, ngươi đừng trách ta vì trước đây không nói ra.
Tần Vấn Thiên nói.
Bạch Lộc Di thấy Tần Vấn Thiên thần bí, càng thêm tò mò:
- Ừ, nhất định.
- Ngươi biết Thương Vương ẩn mạch không?
Tần Vấn Thiên nhìn Bạch Lộc Di nói, trong lòng Bạch Lộc Di run rẩy mãnh liệt, cước bộ ngừng lại, trong tâm dấy lên ba đào to lớn, đây là bí mật lớn nhất của học viện Bạch Lộc, trong học viện Bạch Lộc chỉ có người hạch tâm nhất mới biết, qua nhiều năm như vậy, thậm chí càng lúc càng mờ nhạt.
Nhưng Tần Vấn Thiên, hắn dĩ nhiên biết việc này?
Thấy thần sắc của Bạch Lộc Di, Tần Vấn Thiên đã tinh tường, Bạch Lộc Di biết đến.
- Ngươi...?
Đôi mắt đẹp của Bạch Lộc Di nhìn chằm chằm Tần Vấn Thiên.
- Ta là người thừa kế của Thương Vương nhất mạch.
Tần Vấn Thiên nhìn Bạch Lộc Di nói, Bạch Lộc Di nghe mà thân thể run nhè nhẹ, chỉ cảm thấy đầu có chút không đủ dùng.
Tần Vấn Thiên, hắn là người thừa kế Thương Vương nhất mạch?
Chỉ thấy bàn tay của Tần Vấn Thiên vươn ra, lấy ra một lệnh bài, phía trên lệnh bài kia có khắc một chữ “Thương”.
- Thương Vương lệnh.
Thanh âm của Bạch Lộc Di chấn động, thấy Tần Vấn Thiên thu lệnh bài, nàng hít một hơi thật sâu:
- Nói như vậy, ngươi là muốn tới tiếp thu ẩn mạch “học viện Bạch Lộc” này rồi?
- Ngươi cho rằng có khả năng sao?
Tần Vấn Thiên nhìn Bạch Lộc Di nói.
Bạch Lộc Di ngẫm nghĩ khoảnh khắc, thấp giọng nói:
- Rất khó nói, sự tình đã qua mấy nghìn năm, học viện Bạch Lộc độc lập truyền thừa lâu như vậy, chỉ là bởi vì một lệnh bài, mà muốn học viện Bạch Lộc phục tùng mệnh lệnh, sợ là rất khó.
- Ta thật không muốn học viện Bạch Lộc phụ thuộc ta, chỉ có điều, đã là Thương Vương nhất mạch, một mực ẩn nấp ở trong hoàng triều Đại Hạ như vậy, học viện Bạch Lộc thật cam tâm sao? Vì sao không thể để cho hoàng triều Đại Hạ run rẩy?
Tần Vấn Thiên vừa cười vừa nói, nhẹ như mây gió, nhưng trong lòng Bạch Lộc Di lại sinh ra sóng dậy to lớn.
- Chuyện này cũng mạo hiểm, một khi thất bại, học viện Bạch Lộc sẽ có khả năng vạn kiếp bất phục.
Bạch Lộc Di nghiêm túc nói:
- Tần Vấn Thiên, ngươi cần đồng ý với ta, trước khi không có đủ sức mạnh, ngươi tuyệt không thể tuyên truyền với bên ngoài rằng học viện Bạch Lộc thuộc về Thương Vương nhất mạch. Năm đó Thương Vương ngã xuống, có quá nhiều thế lực tham dự, nếu như bọn họ biết Thương Vương nhất mạch vẫn còn, nhất định sẽ trảm thảo trừ căn (*).
- Yên tâm đi, trước khi ta có đủ thực lực, vĩnh viễn không để người biết quan hệ giữa ta và học viện Bạch Lộc, tránh tối đa việc để cho người khác hiểu lầm quan hệ giữa chúng ta.
Tần Vấn Thiên nói đùa, làm cho Bạch Lộc Di lườm hắn một cái.
- Tốt lắm, ngươi nỗ lực đạt được học viện Bạch Lộc.
Bạch Lộc Di lộ ra nụ cười xán lạn.
- Nói như vậy, ngươi ủng hộ ta hả?
Tần Vấn Thiên cười nói, làm cho Bạch Lộc Di lại nhìn hắn chằm chằm:
- Ngươi nói cho ta biết không phải là muốn ta ủng hộ ngươi sao?
Tần Vấn Thiên cúi đầu cười một tiếng, sau đó ánh mắt nhìn về phương xa, tiếp tục dạo bước, trong miệng lại thấp giọng nói:
- Nếu như ngươi cũng không ủng hộ ta, ta sẽ trực tiếp bỏ học viện Bạch Lộc, học viện Bạch Lộc sẽ vĩnh viễn là học viện Bạch Lộc.
Nghe được thanh âm của Tần Vấn Thiên, trong lòng của Bạch Lộc Di lại run lần nữa, nếu nàng không ủng hộ, Tần Vấn Thiên hắn sẽ bỏ qua sao? Hơn nữa, bí mật lớn như vậy, Tần Vấn Thiên nói cho nàng cũng không phải chỉ là muốn được nàng ủng hộ, mà là muốn trưng cầu thái độ của nàng, đây là tín nhiệm, Tần Vấn Thiên coi nàng là người tín nhiệm đáng giá nhất.
- Ta chờ, một ngày nào đó Thương Vương nhất mạch đứng sừng sững ở đỉnh phong của Đại Hạ.
Thân ảnh phía trước dường như trở nên cao lớn, khuôn mặt thanh thuần của Bạch Lộc Di có dáng tươi cười, xán lạn. Nàng cũng tin rằng Tần Vấn Thiên có thể làm được điều đó.
Tần Vấn Thiên và Bạch Lộc Di tiếp tục đi về phía trước, đi tới nơi trước đây không lâu Tần Vấn Thiên giết chết người trung niên kia. Nhưng còn chưa tới gần, Tần Vấn Thiên liền dừng bước, nhìn Bạch Lộc Di làm ra động tác chớ lên tiếng, ghé vào phía sau sườn núi.
Thần thức mạnh mẽ của Tần Vấn Thiên có thể rõ ràng cảm giác được có người tới chỗ kia, là người của điện Đan Vương, Trảm Trần, cùng với người yêu của hắn.
Trảm Trần thân là cường giả bài danh mười một trên bảng Thiên Mệnh, hắn tới chỗ này tốc độ quả thực rất nhanh, nhìn người yêu Thanh Nguyệt, Trảm Trần lấy ra một viên đan dược, đưa cho nàng nói:
- Thanh Nguyệt, ngươi trước tiên hãy dùng viên đan dược này, có thể kích phát sức mạnh trong cơ thể.
Thanh Nguyệt nhìn Trảm Trần, đôi mắt đẹp bình tĩnh như nước, sau đó tay nàng chậm rãi nhận lấy đan dược của Trảm Trần, không chút do dự nuốt vào.
- Nơi này đã có người đến, người có thể tới trước chúng ta, thực lực không thể nghi ngờ, nhưng hắn đã chết, còn có vừa rồi, Lý gia lão tam, hắn cũng không thể phá trận, chết ở bên trong.
Trảm Trần chỉ về phía hai Thần Văn Giới chỉ, bình tĩnh nói:
- Chỗ này đúng là chỗ nguy hiểm nhất, nhưng đi qua con đường này có lẽ có thể đến được lối vào Thiên Tôn truyền thừa.
Nói xong, trên khuôn mặt nho nhã của Trảm Trần lại có một tia sắc bén, đó là dã tâm.
Hắn là người mạnh nhất của thí luyện lần này, nếu Thiên Tôn có truyền thừa, như vậy, nhất định đúng là hắn.
- Vâng.
Thanh Nguyệt mặc quần áo lam sắc, sạch sẽ mà mỹ lệ, ánh mắt nàng nhìn Trảm Trần luôn nhu hòa như vậy, ngay cả trong thời khắc này.
- Trảm Trần, ngươi nhất định sẽ thành công.
Thanh Nguyệt nở nụ cười, trong giây phút này, nàng xinh đẹp không thể tả. Mặc dù Trảm Trần cũng không tránh khỏi được sợ hãi, trong mắt lại lóe lên vẻ không đành lòng.
- Sau khi ta chết, tương lai của điện Đan Vương, nhất định sẽ là của ngươi.
Dáng tươi cười của Thanh Nguyệt có chút thê mỹ, lời của nàng lại làm cho Trảm Trần biến sắc, khiếp sợ nhìn Thanh Nguyệt.
- Ta biết, viên thuốc đó không chỉ kích phát tiềm lực của ta, còn có thể làm cho ta đánh mất lý trí, nghe lệnh của ngươi.
Thanh Nguyệt vẫn như trước mỉm cười nói, nhưng đôi mắt đẹp của nàng, đã có nước mắt rơi xuống.
- Trảm Trần, chúng ta quen biết tám năm, ta hiểu rất rõ, từ ngày đầu tiên chúng ta bắt đầu quen biết, ngươi chính là người chu toàn như vậy, hiền lành lịch sự, nhưng trong mắt của ngươi có dã tâm.
- Ta mang ngươi tiến nhập điện Đan Vương, giới thiệu ngươi với cha ta, cho ngươi bái nhập sư thúc tổ làm môn hạ. Ngươi tu hành khắc khổ như vậy, thành tựu của ngươi, cũng rõ như ban ngày. Tám năm, ngươi trở thành người được nhìn kỹ nhất của điện Đan Vương, ngươi vĩnh viễn tràn đầy dã tâm, chỉ vì mộng tưởng tu hành của ngươi.
Thanh Nguyệt nén nước mắt cười nói.
- Lần trước sư thúc tổ nói, Khuynh Thành nàng có thể là người quan trọng nhất của điện Đan Vương tương lai, ta biết ngươi động tâm, ta đã không thể giúp ngươi, nhưng Mạc Khuynh Thành có lẽ có thể. Ánh mắt ngươi nhìn nàng tựa như năm đó nhìn ta. Ta biết, nếu như không có ta, sư thúc tổ sẽ nguyện ý tác hợp các ngươi, các ngươi là hai người ưu tú nhất của điện Đan Vương, mà ta chỉ có thể giúp ngươi một lần sau cùng.
Nói xong, Thanh Nguyệt xoay người, đi vào trận pháp mà Lý gia lão tam vừa chết, một đường đi tới nơi này, đã có ba người trở thành đá kê chân của Trảm Trần. Bây giờ, người này là nàng.
Nàng đau lòng. Khi Trảm Trần lấy ra đan dược kia, tâm nàng cũng đã chết theo nó, nàng hiểu hắn rất rõ, một ánh mắt của hắn, đều không thể giấu giếm được nàng.
Tâm đã chết, còn sống làm gì, lẽ nào thật muốn Trảm Trần tự mình xuống tay với nàng sao?
Nàng làm sao có thể thấy cảnh tượng như vậy, chết cũng không thể.
Trên người Thanh Nguyệt, nở rộ Tinh Hồn đẹp nhất, chỉ thấy hai tay nàng cầm kiếm, khí tức phóng thích đến mức tận cùng, xông vào trong trận pháp.
Thấy hào quang xinh đẹp kia, trong lòng của Trảm Trần hơi co quắp, trên mặt hiện lên một tia thống khổ, nhưng rất nhanh, thay vào đó là vẻ cứng cỏi, là dã tâm của hắn. Nhuệ khí kia không có bất kỳ người nào hay bất cứ chuyện gì có thể dao động, đó là đạo tâm của hắn.
Hắn cùng nhau đi tới, quá khổ, quá mệt mỏi, hắn còn có thể trước sau như một phóng khoáng đi xuống, thẳng đến quan sát cả hoàng triều Đại Hạ, đây là tâm của hắn, không thể dao động!
Nhắm mắt lại, Trảm Trần an tĩnh cảm nhận được Thanh Nguyệt đang đi về phía trước, cảm nhận được nàng từng bước đi tới cái chết. Tâm hắn chưa bao giờ lại bình tĩnh như vậy.
Nhưng trong nháy mắt này, đôi mắt của Trảm Trần mở ra, hiện lên một đạo hàn mang đáng sợ, sau đó thân ảnh của hắn động, nhào về phía sau lưng, tựa như tia chớp, đôi mắt còn sắc bén hơn so với đao kiếm!
***
(*) Trảm thảo trừ căn: Nhổ cỏ phải nhổ tận gốc
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT