Đêm yên tĩnh như nước.

Tần Vấn Thiên đang ở trong phòng an tĩnh tu hành, một đám tinh quang từ trên trời giáng xuống, làm cho nóc nhà chỗ Tần Vấn Thiên ở sáng rực lên, làm lộ ra một luồng tinh quang nhàn nhạt.

Lãnh Ngưng ngồi trên chiếc xích đu ghế mây trong viện, đầu tựa vào ghế, nhẹ nhàng lắc lư, khi còn bé mẫu thân thường xuyên đùa nàng như vậy, đáng tiếc sau đó mẫu thân qua đời, còn phụ thân ở trong gia tộc không có địa vị gì, đối với mệnh lệnh của trưởng bối gia tộc nói gì nghe nấy, cuộc sống của nàng liền trở nên khó khăn.

Nghĩ đến đây Lãnh Ngưng khẽ thở dài, sau đó cười khổ, ngẩng đầu, ánh mắt của nàng nhìn về phía căn phòng của Tần Vấn Thiên, ở khoảng cách gần nàng cảm nhận được dường như khí tức tinh quang bên ngoài phòng của hắn nồng nặc hơn một chút.

- Tiểu tử ăn nói mạnh miệng này cũng rất thú vị.

Lãnh Ngưng nghĩ đến bộ dạng của Tần Vấn Thiên liền cảm thấy buồn cười, da mặt của người này quả thực dày đến không còn gì để nói. Mình nói hắn và Mạc Khuynh Thành hai bên yêu nhau, hắn lại không biết xấu hổ gật đầu.

Lúc hừng đông, Tần Vấn Thiên ra khỏi phòng liền thấy Lãnh Ngưng nằm ở trên ghế mây ngủ thiếp đi, không khỏi đi lên trước dùng trường bào của mình khoác lên trên người nàng.

Lông mi của Lãnh Ngưng giật giật, đôi mắt đẹp mở ra, vẫn còn trạng thái mông lung, nhìn thấy Tần Vấn Thiên không khỏi lộ ra một tia vui vẻ, nói:

- Chào buổi sáng Thần Văn Đại Sư.

-...

Tần Vấn Thiên xấu hổ, nói:

- Chào buổi sáng.

- Trời đã sáng rồi, ta đi làm chút gì ăn.

Lãnh Ngưng đứng dậy, sau đó thật sự đi kiếm chút điểm tâm. Tuy nói Nguyên Phủ cảnh không ăn không uống cũng không sao nhưng nhân loại vẫn thích ăn thức ăn ngon để điểm tô cuộc sống của mình, thỏa mãn một chút ham muốn nhỏ nhoi.

- Cũng không tệ lắm.

Tần Vấn Thiên nếm điểm tâm, mỉm cười nói.

- Cảm ơn đại sư đã khích lệ, có nên gọi hai vị kia dậy để đến thư viện hay không.

Lãnh Ngưng dí dỏm nói.

- Hai người bọn họ không có hứng thú gì với Thần Văn, có đi hay không cũng không vấn đề, chúng ta cứ đi trước đi.

Tần Vấn Thiên thấp giọng nói, nếu như Phàm Nhạc và Sở Mãng đồng ý ở chỗ này tu hành cũng không tệ, tránh lãng phí thời gian.

- Vậy cũng được.

Lãnh Ngưng gật đầu, hai người liền đứng dậy đến thư viện Bạch Lộc.

Nhưng mà còn chưa vào học viện, Tần Vấn Thiên đã bị người chặn lối đi.

Hôm nay Diêm Không mặc một bộ trường bào màu lam, bên cạnh hắn đi theo mấy người, ngăn trở lối đi của Tần Vấn Thiên và Lãnh Ngưng, thần sắc có chút ác ý.

- Nghe nói ngày hôm qua ngươi ở biệt viện của nàng ta?

Ánh mắt của Diêm Không nhìn chằm chằm Tần Vấn Thiên, đôi mắt như có những tia sắc nhọn bắn ra, làm người ta vô cùng khó chịu.

- Diêm Không, chuyện của ta ai cần ngươi lo.

Lãnh Ngưng nhíu mày, quát nói.

- Ngươi sớm muộn gì cũng phải gả vào Diêm gia ta nên phải chú ý thân phận một chút mới được.

Diêm Không lạnh lùng nhìn Lãnh Ngưng, sau đó nhìn Tần Vấn Thiên nói:

- Thích nữ nhân không thành vấn đề, nhưng có vài nữ nhân không phải kẻ như ngươi có thể đụng tới, nếu không, chết như thế nào ngươi cũng không biết. Ta khuyên ngươi một tiếng, hãy tranh thủ thời gian cút khỏi Lãnh gia đi.

Dứt lời, Diêm Không liền xoay người bước vào thư viện, mấy người bên cạnh hắn cười nhìn Tần Vấn Thiên và Lãnh Ngưng cũng mang theo vài phần châm chọc, sau đó rối rít đuổi theo Diêm Không.

- Xin lỗi, đã liên lụy đến ngươi.

Lãnh Ngưng có chút áy náy nói.

- Là ta chủ động muốn ở nhà ngươi, ngươi xin lỗi cái gì.

Tần Vấn Thiên cũng không để ý nhún vai, Phàm Nhạc đã nói với hắn, tu vi của Diêm Không này là Nguyên Phủ cảnh tam trọng, Thần Văn Sư cấp hai đỉnh phong. Đối với hắn thật đúng là không tạo thành sự uy hiếp gì, chỉ là Diêm gia có lẽ có chút phiền phức, nhưng nếu như Diêm Không thật muốn đối phó mình, như vậy mình cũng không ngại làm hắn nhớ lâu một chút.

- Hôm nay ngươi dọn ra ngoài ở đi.

Lãnh Ngưng nhìn Tần Vấn Thiên lắc đầu.

- Không có chuyện gì, không cần để ý tới hắn.

Tần Vấn Thiên không để ý, bước vào trong thư viện, Lãnh Ngưng nhìn bóng lưng của Tần Vấn Thiên lắc đầu, người này chỉ mạnh miệng, khẩu khí lớn, lúc Diêm Không nói chuyện với hắn, hắn ngay cả một chút phản ứng cũng không có, ở trước mặt mình lại mạnh miệng, thật là không còn lời gì để nói.

Tần Vấn Thiên ở thư viện Bạch Lộc học tập rất bình tĩnh, Bạch Lộc Di truyền thụ Thần Văn tri thức quả thực đã mở ra cho hắn một cánh cửa khác của Thần Văn.

Trước kia hắn chỉ là đơn thuần biết Thần Văn có thể dùng để luyện khí, đúc Thần Nguyên, bây giờ hắn hiểu được, Thần Văn chi đạo có thể nói là bác đại tinh thâm.

Dựa theo những gì thư viện Bạch Lộc dạy bảo, hắn biết Thần Văn chi đạo có thể chia làm: Thần Văn luyện khí, Thần Văn khắc trận, Thần Văn chiến đấu và Thần Văn luyện khôi!

Thần Văn luyện khí, tên như ý nghĩa dùng để luyện chế Thần binh lợi khí; Thần Văn khắc trận, dùng để khắc họa trận pháp; Thần Văn chiến đấu thì có khả năng là trước đây Tần Vấn Thiên lĩnh ngộ qua, Thần Văn Thần Thông chi thuật, chỉ là hắn lĩnh ngộ rất cạn; Thần Văn luyện khôi là lấy Thần Văn chi lực luyện chế khôi lỗi (thân xác).

Bạch Lộc Di không có nói tỉ mỉ về khôi lỗi chi đạo nhưng trong lòng Tần Vấn Thiên lại mơ hồ có một loại hưng phấn.

Hắn từng tu hành Thần Văn chi thuật, lấy Thần Văn ngưng tụ Thần Thông, thông qua Luân Mạch bùng phát nở rộ; hoặc lấy Thần Văn khắc Thần Nguyên, cũng là thông qua từng Luân Mạch trong cơ thể kích hoạt, phát huy uy lực chiến đấu, bởi vậy hắn vẫn luôn có ý nghĩ to gan, kinh mạch cùng với cấu tạo trong cơ thể chính là một loại văn lộ đặc biệt?

Có thể giả tưởng một chút, thân thể chính là do vô số Thần Văn cấu tạo thành, nếu như vậy, khôi lỗi chi đạo đã hoàn toàn có thể lý giải.

Bạch Lộc Di ở thư viện ngoài giảng giải một chút kiến thức về việc làm sao tu hành Thần Văn ra còn sẽ đích thân dạy người khác làm thế nào để nghiên cứu Thần Văn, khắc họa Thần Văn, phá hư Thần Văn, bất tri bất giác, một tháng sắp hết, đối với người như Phàm Nhạc, đích thực là lãng phí thời gian cùng Tinh Vẫn Thạch nhưng đối với Tần Vấn Thiên, lại cảm thấy bỏ ra rất đáng giá.

Thư viện, trước vách đá, Bạch Lộc Di không tiếp tục giảng giải nữa, nhìn thoáng qua trước mặt các học viên, trên mặt vẫn là thái độ không gợn sóng, làm cho người ta cảm thấy lạnh như băng, nhưng bộ dạng thanh thuần lại khiến người ta thấy ưa thích.

- Được rồi, ngày mai sẽ là ngày cuối cùng các ngươi theo ta học tập, ngày mai ta không định dạy các ngươi ở thư viện mà chuẩn bị đi Đông thành Địa Ngục đài, tự mình tham quan học tập Thần Văn chi chiến.

Bạch Lộc Di nhìn mọi người nói, làm cho con ngươi của rất nhiều người hơi co rụt lại, Địa Ngục đài.

- Địa Ngục đài là chỗ nào?

Tần Vấn Thiên nhìn Lãnh Ngưng ở bên cạnh thấp giọng hỏi.

Thần sắc của Lãnh Ngưng có chút nghiêm nghị, nghĩ đến chỗ đáng sợ kia nàng liền cảm giác có chút tê rần cả da đầu, lãnh diện mỹ nhân Bạch Lộc Di này thật đúng là gan lớn, lại muốn đi Địa Ngục đài.

- Chỗ điên cuồng nhất của Vọng Châu thành, là thiên đường mà cũng là địa ngục, có thể gọi là sòng bạc lớn nhất, người ở đó, lấy mạng ra để đánh cuộc.

Lãnh Ngưng thấp giọng nói, Tần Vấn Thiên quan sát Bạch Lộc Di vài lần, lãnh mỹ nhân này, thật đúng là quyết đoán, không hổ là nhân vật thiên tài của thư viện Bạch Lộc.

- Mặt khác, sau ngày mai, ta định từ trong số các ngươi chọn ra một người tiếp tục đi theo ta nghiên cứu Thần Văn chi đạo.

Bạch Lộc Di lại mở miệng nói, nhất thời rất nhiều người đều lộ ra vẻ hưng phấn, còn có người có vận khí tốt như vậy, lại có thể đơn độc theo Bạch Lộc Di tu hành Thần Văn.

Ánh mắt của rất nhiều người không tự chủ được nhìn về phía Diêm Không. Nếu như Bạch Lộc Di muốn chọn một người, nhất định là sẽ lựa chọn người có tạo nghệ Thần Văn mạnh nhất trong bọn họ, như vậy, chỉ sợ đó là Diêm Không rồi.

Nhưng Tần Vấn Thiên lại không cho là như vậy, hắn nhìn thấy ánh mắt của Bạch Lộc Di nhìn thoáng qua hắn, mặc dù chỉ một cái nhưng Tần Vấn Thiên lại tâm như gương sáng, lúc đầu mình khắc Thần Văn kia, Bạch Lộc Di không thể xem không hiểu. Hơn nữa trong một tháng học tập này, mình hoặc nhiều hoặc ít cũng đã dùng một chút thủ đoạn ở trước mặt Bạch Lộc Di biểu lộ ra năng lực Thần Văn thật sự của bản thân.

Như vậy sẽ không xuất hiện đường đột, có thể làm cho Bạch Lộc Di nhớ kỹ mình, để mình bước vào thư viện Bạch Lộc, bây giờ, cơ hội quả nhiên đã tới.

- Lãnh Ngưng, ta muốn mời Bạch Lộc Di ăn cơm, các ngươi về trước đi.

Tần Vấn Thiên nhìn Lãnh Ngưng ở bên cạnh thấp giọng nói, làm cho Lãnh Ngưng sửng sốt một chút, trừng Tần Vấn Thiên một cái:

- Bạch Lộc Di rất ít tiếp xúc với nam nhân, mấy ngày trước, Diêm Không mời nàng cũng đã bị cự tuyệt.

Người này, vẫn là tự đại như thế, một chút cũng không thay đổi.

- Ta biết.

Tần Vấn Thiên gật đầu nhưng lại tỏ ra không thèm để ý, làm cho Lãnh Ngưng có chút im lặng, sau đó không nói nhiều nữa, cứ để hắn gặp trắc trở thì sẽ rõ thôi.

Diêm Không quay đầu lại liếc Tần Vấn Thiên một cái, người này thật đúng là không nghe lời khuyên bảo, đến giờ vẫn chưa dọn ra khỏi Lãnh gia.

Bây giờ hắn lại muốn mời Bạch Lộc Di ăn cơm, thật là chuyện cười lớn.

- Được rồi, hôm nay dừng ở đây, tất cả giải tán đi.

Bạch Lộc Di mở miệng nói.

- Bạch Lộc lão sư.

Tần Vấn Thiên thấy Bạch Lộc Di muốn rời đi, chợt gọi một tiếng.

Bạch Lộc Di nhìn Tần Vấn Thiên dừng bước, nàng đối với Tần Vấn Thiên vẫn có ấn tượng rất sâu, ấn tượng này là từ lần đầu tiên khảo hạch khắc họa Thần Văn mà bắt đầu, kế tiếp là trong một tháng học tập, hắn rất nghiêm túc, hơn nữa có chỗ nào không hiểu liền hỏi ngay, có một số vấn đề hỏi dường như hơi ngu ngốc, nhưng hắn không thèm để ý dù bị người khác cười.

Bạch Lộc Di hơi lấy làm lạ là Tần Vấn Thiên tại sao lại hỏi một số vấn đề rất chủ chốt, người này vô tình đã cho nàng một chút ám chỉ, làm nàng cảm giác được, tạo nghệ Thần Văn của hắn rất có thể không chỉ đơn giản là Thần Văn Sư cấp hai như vậy. Đây cũng là nguyên nhân nàng muốn mời một người tiếp tục theo nàng học tập.

- Có chuyện gì không?

Bạch Lộc Di nhìn Tần Vấn Thiên hỏi.

- Ta muốn mời Bạch Lộc lão sư ăn một bữa cơm, thảo luận nghiên cứu vấn đề Thần Văn, không biết Bạch Lộc lão sư có rảnh hay không?

Tần Vấn Thiên đi tới trước mặt Bạch Lộc Di, mỉm cười hỏi.

- Phì...

Trong thư viện một khoảng hư thanh, lời Tần Vấn Thiên nói trong nháy mắt gây ra một trận ầm ĩ, người này điên rồi sao, nằm mơ à, lại muốn mời nữ thần của bọn họ ăn cơm.

Quá không biết tự trọng rồi, bọn họ đang chờ xem Tần Vấn Thiên bị chê cười, lúc trước Diêm Không cũng đã ăn món “bế môn canh” rồi, bị cự tuyệt không một chút khách sáo.

Diêm Không nhìn Tần Vấn Thiên, cảm giác có chút buồn cười, chuyển ánh mắt qua nhìn về phía Lãnh Ngưng, cười nhẹ nói:

- Bằng hữu này của ngươi thật không còn lời gì để nói.

Diêm Không nói xong chỉ chỉ vào đầu của mình, làm cho người chung quanh đều cười rộ lên.

Sắc mặt của Lãnh Ngưng khó coi, nhưng Tần Vấn Thiên đã muốn làm như thế nàng cũng bất lực.

- Được!

Đúng lúc này, một giọng nói thanh thúy truyền đến, làm cho dáng vẻ tươi cười của Diêm Không khựng lại, ngón tay của hắn vẫn còn chỉ vào đầu mình, làm thế nào cũng không thể di động, dường như đã bị đóng cố định rồi vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play