Chiến ý của Tư Không Minh Nguyệt vô cùng dữ dội, hắn ta nhào về phía tửu lâu Tần Vấn Thiên đang ở.
Đánh, hắn ta nhất định phải tự tay xóa bỏ sỉ nhục mà Tần Vấn Thiên đã mang đến cho hắn, đồng thời hắn ta cũng muốn lấy lại tự tin của mình, cởi bỏ khúc mắc khi xưa.
Tiêu Lam, Diệp Vô Khuyết và Tiêu Luật đều nhìn về phía Tần Vấn Thiên. Tuy rằng trước đây không phải bọn họ bày mưu đặt kế để giết chết Tần Vấn Thiên, nhưng mạng của tên Tần Vấn Thiên này đúng là lớn thật, bị đâm trúng tim mà cũng không chết được, chỉ biến mất một khoảng thời gian ngắn rồi lại xuất hiện.
Nhưng mà sau khi Tần Vấn Thiên nghe thấy giọng của Tư Không Minh Nguyệt thì vẫn im lặng ngồi yên tại chỗ, lẳng lặng uống rượu coi Tư Không Minh Nguyệt như không khí.
- Lão sư, chuyện gì đã qua thì cứ để nó qua đi! Chúng ta nên hướng về tương lại mới đúng!
Tần Vấn Thiên cảm giác được tâm trạng của Mạc Thương có phần nặng nề nên lên tiếng khuyên, hắn sợ lão sư sẽ kích động.
Mạc Thương ngẩng đầu lên nhìn Tần Vấn Thiên, không ngờ đứa đồ đệ này có thể nhìn thấu được tâm tư của hắn, hắn cười nói:
- Ừ, phải hướng về tương lai nhưng có một vài món nợ dù sao cũng phải tính sổ cái đã!
Hai người nói chuyện kiểu không coi ai ra gì, trận chiến trên không và trên mặt đất giống như không hề thu hút được dự chú ý của bọn họ, cho dù là lời khiêu chiến Tư Không Minh Nguyệt cũng bị làm lơ.
Điều này làm cho gương mặt Tư Không Minh Nguyệt có vẻ bất thiện, chiến ý càng ngày càng mạnh. Hai bàn tay hắn ta run lên, liền gào thét lao ra, đánh thẳng về phía trên đỉnh đầu của Tần Vấn Thiên và Mạc Thương.
Một tiếng nổ lớn vang lên, phần trên của tửu lâu trực tiếp bị đánh nát, trên đỉnh đầu Tần Vấn Thiên và Mạc Thương trống không.
Vài bóng người xuất hiện bên cạnh Tần Vấn Thiên và Mạc Thương, tất cả đều lơ lửng trên không, bất ngờ là Tô Mộc Vũ mặc áo trắng xinh đẹp thanh nhã cũng ở trong đội ngũ đó. Đám người này là một số học viên Nguyên Phủ cảnh của học viện Đế Tinh. Họ thấy đám người Tiêu Lam đều nhìn chẳm chằm vào Tần Vấn Thiên như hổ rình mồi nên mới qua bên này hộ vệ.
Có giáo huấn lần trước nên học viện Đế Tinh sẽ không để cho Tần Vấn Thiên bị rơi vào trong cục diện chiến đấu hỗn loạn để đề phòng việc hắn sẽ bị cường giả lẫn trong đám người bất ngờ ám sát.
- Xem ra là ta đã đánh giá cao ngươi rồi!
Tư Không Minh Nguyệt cười khẩy nhìn lướt qua mấy người kế bên. Hắn ta cũng không tức giận. Nếu Tần Vấn Thiên không dám ra chiến đấu thì hắn ta cũng sẽ không khiến bản thân mình tức giận, nhưng mà với tình huống ngày hôm nay thì dù Tần Vấn Thiên không muốn ra tay thì cũng khó.
Tần Vấn Thiên tựa như không nghe thấy lời nói của Tư Không Minh Nguyệt vậy. Thực ra thấy Tư Không Minh Nguyệt ra khiêu chiến mình thì hắn cũng không muốn quan tâm tới đối phương làm gì. Tuy thực lực của Tư Không Minh Nguyệt rất mạnh nhưng với thực lực của mình hiện nay thì Tần Vấn Thiên tự tin có thể dễ dáng giải quyết Tư Không Minh Nguyệt.
Vì thế mà hôm nay hắn không xem Tư Không Minh Nguyệt là đối thủ của mình nữa, đương nhiên đây không phải là lí do mà Tần Vấn Thiên không ra tay. Mặc dù hắn không xem Tư Không Minh Nguyệt là đối thủ nhưng hắn vẫn có thể thuận tiện giải quyết hắn ta, hắn không ra tay là vì hắn muốn ngồi uống rượu với lão sư Mạc Thương một chút.
Ý nặng nề lộ ra trong lời của lão sư Mạc Thương làm Tần Vấn Thiên có chút khổ sở, có vẻ người đệ tử như hắn chưa làm tròn nghĩa vũ của mình, nếu ban đầu không có lão sư Mạc Thương thì làm sao có Tần Vấn Thiên hôm nay.
- Lão sư!
Tần Vấn Thiên cũng không khuyên bảo thêm gì nữa mà chỉ rót rượu cho cho Mạc Thương. Hai thầy trò uống hết ly này tới ly khác, vô cùng thống khoái.
- Việc đáng kiêu ngạo nhất trong đời ta chính là có được những đệ tử như các con. Tuy ta không dạy bảo các con được nhiều, đặc biệt là với con, thậm chí ta còn không làm tròn trách nhiệm của một lão sư nữa!
Mạc Thương để chén rượu xuống cưới nói với Tần Vấn Thiên. Sau đó hắn lập tức đứng lên, ánh mắt hắn đột nhiên trở nên vô cùng sắc bén quét thẳng về phía đám người Diệp Vô Khuyết, Vũ Trọng, Vương Đằng và Tiêu Lam.
Giờ khắc này, ánh mắt hắn sắc bén vô cùng, giống như là có thể xuyên thấu qua thân thể người khác vậy. Trên người hắn còn có cả sát ý cực kỳ mãnh liệt.
Hắn không chỉ muốn giết Diệp Vô Khuyết mà còn muốn giết Vũ Trọng, Vương Đằng và Tiêu Lam, nếu như không có Tiêu Lam thì hoàng thất không dám trở mặt với học viện Đế Tinh sớm như vậy.
Nhưng hắn cũng hiểu rất rõ nếu muốn giết Tiêu Lam thì khó khăn đến nhường nào. Chưa nói tới tới thực lực của bản thân hắn, hắn còn đại diện cho một thế lực. Tiêu thị nhất mạch của Cửu Huyền cung như một ngọn núi lớn đè nặng trên người hắn. Hắn biết học viện Đế Tinh dám ra sát lệnh với Sở Thiên Kiêu nhưng đối với Tiêu Lam thì họ lại không dám làm quá quyết liệt, cho dù đối phương tới đây để tiêu diệt học viện Đế Tinh.
Điều này đúng là đáng bi ai nhưng nó lại là sự thật. Tiêu Lam đối phó với học viện Đế Tinh chủ yếu là dựa vào bản thân hắn ta. Cửu Huyền cung đang đứng trong tối, nếu như Mạc Thương hắn giết Tiêu Lam thì học viện Đế Tinh sẽ phải hứng chịu cơn giận của Tiêu thị nhất mạch trong Cửu Huyền cung.
Những tòa nhà xung quanh đang thi nhau sụp đổ khiến cho những người chủ đau lòng không thôi, nhưng khi đối mặt với hai quái vật khổng lồ thế này thì bọn họ cũng chỉ có thể cắn răng nhịn.
Trên bầu trời quán rượu, ngoại trừ hai vị cường giả có thực lực vô cùng đáng sợ thì còn xuất hiện thêm hai vị lão giả, họ đều là những nhân vật cực kỳ mạnh mẽ. Họ chỉ đứng ở đó thôi cũng tạo cho người nhìn cảm giác thanh cao đầy ngưỡng vọng. Họ vẫn luôn đứng ở khu vực đó, hoàng thất lúc nào cũng có thể đánh vào học viện Đế Tinh, có điều bây giờ học viện Đế Tinh đã đánh vỡ cục diện này rồi.
- Đúng là chuẩn bị đầy đủ thật nhỉ!
Tiêu Lam nhìn lướt qua bốn vị cường giả trên không, chỉ nghe thấy chân của hắn nặng nề giẫm trên mặt đất. Ngay lập tức, tửu lâu xuất hiện vết nứt như mạng nhện, vết nứt điên cuồng lan ra. Trong phút chốc âm thanh "ầm ầm" không ngừng vang lên, gian tửu lâu mà hắn đang ngồi sụp đổ, biến thành một mảnh phế tích.
Trong mắt hắn lộ ra sát ý.
Cũng tốt! Nếu như học viện Đế Tinh đã chuẩn bị cho trận chiến này thì cứ đánh thôi, hắn cũng mong có thể giải quyết nhanh một chút.
Thương Vương cung rời đi khiến cho Tiêu Lam dần dần mất kiên nhẫn, chẳng lẽ học viện Đế Tinh không hề cất chứa bí mật Đế Thương sao?
- Chỉ cần để Tần Vấn Thiên sống sót thôi, những kẻ khác thì giết không tha!
Tiêu Lam bình tĩnh phun ra một câu, hắn mơ hồ cảm thấy trên người Tần Vấn Thiên có che giấu bí mật nào đó.
Câu nói của Tiêu Lam vừa dứt thì những người xung quanh hắn chậm rãi bước ra. Trong phút chốc, Tinh Hồn chói mắt khiến mọi người rung động vô cùng.
Thái tử Tiêu Luật nước Tuyết Vân xuất thủ trước tiên, đây là lần đầu tiên người này ra tay, mấy Tinh Hồn phía trên đỉnh đầu hắn ta vô cùng chói mắt, thế mà lại là Cầm Tinh Hồn.
Một đạo âm thanh vang lên, chỉ trong giây lát đã có một âm thanh điêu tàn lan ra. Âm thanh này bao bọc quanh người hắn ta, sục sôi chiến ý giống như có thể giúp họ tăng cường ý chí chiến đấu.
Vương Đằng, Vũ Trọng, Tư Không Minh Nguyệt đều tiến vào trong một loại ý cảnh kỳ diệu, nhưng đám người Tần Vấn Thiên lại chỉ cảm nhận được sát ý đằng đằng.
Gió mạnh quét qua, giống như có được sự trợ giúp của cường giả mà hướng về minh chủ Tiết Lãnh Sơn của Thiên Sát minh, minh chủ Đỗ Nhất Đao của Tu La minh, vì bọn họ vẫn chú ý hành động của Tiêu Luật nên song phương nhanh chóng đối mặt với nhau.
- Đỗ Nhất Đao cũng đột phá!
Khí tức trên người Đỗ Nhất Đao là Nguyên Phủ cảnh tầng ba.
Mạc Thương đứng lên, Tinh Hồn của hắn bạo phát, lao thẳng về phía Diệp Vô Khuyết.
Đồng thời, Diệp Vô Khuyết cũng phóng Tinh Hồn của mình ra, tuy hắn ta rất kiêu ngạo nhưng tuyệt đối cũng không hề xem thường đối thủ, đặc biệt là lão sư Mạc Thương của học viện Đế Tinh. Mặc dù Mạc Thương không có thiên phú như hắn ta nhưng người đã ở trong Nguyên Phủ cảnh nhiều năm thì cũng phải có một vài thủ đoạn đặc biệt nào đó.
Huống chi, cảnh giới của Mạc Thương là Nguyên Phủ cảnh tầng ba giống như vài đệ tử đứng đầu khác.
Khoảnh khắc hai người đụng nhau thì bộc phát ra sát ý đáng sợ. Công kích của Mạc Thương vô cùng lão luyện, còn công kích của Diệp Vô Khuyết chứa đựng khí thế chưa từng có từ trước tới nay. Hiển nhiên, Diệp Vô Khuyết đang ở thế hạ phong.
Tần Vấn Thiên đứng tại đó nhìn cuộc chiến của Mạc Thương và Diệp Vô Khuyết, hắn thấy lão sư Mạc Thương liều mạng mấy lần dù bị thương nặng nguy hiểm cũng muốn giết chết Diệp Vô Khuyết. Hắn hiểu tâm tư của lão sư, hắn không di chuyển mà chỉ đứng ở đó nhìn Mạc Thương chiến đấu, hắn không muốn lão sư xảy ra bất kỳ việc ngoài ý muốn nào.
Từ xa có rất nhiều người chú ý tới trận đấu bên này. Tuy họ không phải là người mạnh nhất nhưng lại là hai người nổi tiếng nhất trong hoàng thành.
Tiêu Lam của Cửu Huyền cung, Tần Vấn Thiên của học viện Đế Tinh, bây giờ chuyện Cửu Huyền cung ở hoàng thành nước Sở đã không còn là bí mật gì nữa, Tiêu Lam này đến từ một thế lực cực kỳ đáng sợ.
Mà hôm nay, Tiêu Lam lại ra lệnh giữ lại mạng sống cho Tần Vấn Thiên, còn những người khác thì giết không tha.
- Ngươi đúng là thoải mái quá nhỉ!
Tư Không Minh Nguyệt vẫn chưa ra tay, chấp niệm trong lòng hắn ta rất mãnh liệt, mà chấp niệm này chính là Tần Vấn Thiên.
Mà ngay úc này, phía sau Tần Vấn Thiên đột ngột xuất hiện một bóng đen, vô thanh vô tức giống như trước giờ hắn vẫn luôn ở đó.
Tất nhiên hắn sẽ không cho phép chuyện Tần Vấn Thiên suýt chút bỏ mạng xảy ra thêm lần nữa.
Ánh mắt Tư Không Minh Nguyệt cứng lại một chút, nhìn chằm chằm bóng đen kia, vẻ mặt không tốt lắm. Lẽ nào hôm nay hắn ta không thể đụng tới Tần Vấn Thiên thật sao?
- Ha ha!
Tư Không Minh Nguyệt cười một tiếng, trong đó mang theo hàm ý châm chọc.
Nhưng hắn ta lại không biết ánh mắt Tần Vấn Thiên nhìn hắn ta có phần cổ quái, như là ánh mắt khi nhìn người chết vậy.
Ngay sau đó, trong ánh mắt của Tư Không Minh Nguyệt. Toàn thân Tần Vấn Thiên chậm rãi lơ lửng trên không trung.
- Là Nguyên Phủ!
Mọi người thấy một màn này thì trong lòng run rẩy, Tần Vấn Thiên đã chính thức bước vào Nguyên Phủ cảnh!
- Hô, tốc độ tu hành nhanh quá!
Nhiều người bắt đầu cảm thán. Nếu như vậy thì có lẽ Tần Vấn Thiên có chiến lực ngang với Tư Không Minh Nguyệt rồi.
- Như vậy mới đúng!
Tinh Hồn của Tư Không Minh Nguyệt bộc phát, Tinh Hồn thứ ba của hắn ta có ánh sáng màu vàng nhạt, đó là Tinh Hồn đến từ tầng trời thứ ba, Tinh Hồn này là Thú Tinh Hồn, Kiếm Ưng.
- Kiếm Ưng, xếp thứ ba trăm mười sáu trên bảng xếp hạng chiến thú, chủ công kích!
Tần Vấn Thiên thấy Tinh Hồn yêu thú này thì thì thầm một câu.
Tinh Hồn thứ nhất, thứ hai chia ra làm: Thất Sát Tinh Hồn, Kiếm Tinh Hồn đến từ tầng thứ hai, Tinh Hồn thứ ba là kiếm Ưng đến từ tầng thứ ba. Thảo nào mà Tư Không Minh Nguyệt cứ muốn muốn đánh một trận, lực công kích của Tinh Hồn hỗ trợ kiểu này, nếu xét trong phạm vi nước Sở thì đúng là kinh người.
- Ngươi cũng có chút kiến thức đấy, ta sẽ rửa sạch hết tất cả sỉ nhục ngày xưa trong trận chiến hôm nay.
Tư Không Minh Nguyệt hít sâu một hơi, ba Tinh Hồn giống như muốn biến thành thực thể, rõ ràng hơn rất nhiều so với khi còn là Luân Mạch cảnh, càng tăng trưởng thì càng mạnh.
Một luồng sát ý khủng khiếp điên cuồng tràn ra từ trên người Tư Không Minh Nguyệt.
Khí tức sắc bén đáng sợ hướng về phía Tần Vấn Thiên, mọi người lập tức nhìn thấy một đạo ánh sáng lóng lánh mang khí tức sát lục xẹt qua. Giờ khắc này toàn thân Tư Không Minh Nguyệt được bao phủ bởi ánh sáng giết chóc, ánh sáng đè áp lên người Tần Vấn Thiên. Toàn thân của hắn ta bắn thẳng ra như một thanh kiếm, con ngươi của mọi người bất giác co rút. Sau một kích này thì liệu thân thể Tần Vấn Thiên có bị chém thành hai phần hay không đây.
Trong mắt Tần Vấn Thiên lóe lên một tia sáng, gió mạnh khủng bố thổi bay mái tóc dài của hắn, một đạo huyết sắc chi ý lan tràn trong bàn tay hắn, bây giờ hắn có thể tùy ý vận dụng sức mạnh huyết mạch.
Trong cơ thể Tần Vấn Thiên, Nguyên Phủ kết nối với Đế Yêu Tinh Hồn liên tục gầm lên, nguyên lực tinh thần ào ào lao ra. Mọi người chỉ thấy Tần Vấn Thiên giơ tay lên, một chưởng bay ra ngoài khiến cho nhiều người cả kinh tới mức tái mặt, Tần Vấn Thiên đúng là ngông cuồng quá thể.
- Ầm ầm!
Sát lục chi khí khủng bố của Tư Không Minh Nguyệt va vào chưởng ấn của Tần Vấn Thiên, nhưng thân thể của hắn lại khựng lại, thủ chưởng khổng lồ kia dường như có sức mạnh vô biên, khiến cho hắn không thể nào tiến lên thêm được nữa.
Bàn tay này là gì mà còn kinh khủng hơn cả núi cao. Lúc này Tư Không Minh Nguyệt bắt đầu cảm thấy hoảng sợ, thất sắc. Hắn ta ngẩng đầu nhìn Tần Vấn Thiên thì chỉ thấy đối phương vẫn bình thản như cũ. Ngoại trừ đôi mắt có phần yêu dị ra thì gần như không có nhiều cảm xúc gì. Tư Không Minh Nguyệt hình như đã hiểu được ý nghĩa của ánh mắt này, nó là ánh mắt giống như đang nhìn một kẻ đã chết.
- Đúng là một lòng tìm chết mà!
Tần Vấn Thiên bình tĩnh nói ra một câu. Thân thể Tư Không Minh Nguyệt đột nhiên run rẩy, hắn ta giống như cảm nhận được nguy hiểm nên toàn thân liên tục lui về phía sau.
Tần Vấn Thiên giơ tay lên một lần nữa, bàn tay chứa đựng yêu khí cuồng bạo kinh người. Bàn tay của hắn giống như là móng vuốt của yêu thú, đột nhiên đánh ra một chiêu Khô Tịch ấn, với thân thể khủng bố và nguyên lực tinh thần cuồng bạo của Tần Vấn Thiên mà bộc phát thì uy lực sẽ đáng sợ tới mức nào?
Khô Tịch thật sự chính là diệt sạch phá kiệt. Chưởng ấn của Tư Không Minh Nguyệt bị đánh tan, chưởng ấn đánh vào trên người hắn ta thì mọi người lập tức trông thấy toàn thân Tư Không Minh Nguyệt vô lực run rẩy trong hư không một cái rồi chậm rãi rớt xuống.
Tư Không Minh Nguyệt, một trong song kiêu của nước Tuyết Vân, thiên tài yêu nghiệt, Tinh Hồn thứ ba đến tầng trời thứ ba muốn rửa sạch khuất nhục vào ngay hôm nay sao?
Mọi người tận mắt nhìn thấy Khô Tịch ấn kia áp xuống, trực tiếp đánh chết Tư Không Minh Nguyệt. Loại lực trùng kích này không lời nào tả nổi!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT