Tần Vấn Thiên múa tít Phương Thiên Họa kích, sử dụng Cuồng Thú kích pháp dùng sơn chi thần nguyên. Nhất thời, một ảo ảnh Huyền Vũ khổng lồ như núi xuất hiện trước mặt hắn, sát lục cổ tự ẩn chứa sự sắc bén khôn tả nhưng vẫn không thể phá vỡ được tầng phòng thủ của hắn.
- Hừ.
Tư Không Minh Nguyệt hừ lạnh một tiếng rồi lại bước lên phía trước. Chỉ trong nháy mắt hắn đã xuất hiện trước Tần Vấn Thiên. Hắn vung tay lên, sát lục cổ tự tụ lại thành một thanh kiếm sát lục đâm thẳng vào ảo ảnh Huyền Vũ. Chỉ trong giây lát ảo ảnh xuất hiện vết rách, Tần Vấn Thiên bị đẩy lùi một đoạn dài.
Mái tóc dài của Tư Không Minh Nguyệt bay trong gió nhẹ, ngông cuồng tự đại không ai sánh bằng. Tần Vấn Thiên không ở cùng một cấp bậc đối với hắn. Hôm nay Tần Vấn Thiên đáng chết, hắn tuyệt đối sẽ không nương tay.
- Đã coi ngươi như không khí mà ngươi còn nhiều lời. Nếu ngươi đã muốn đâm đầu vào chỗ chết thì ta cho ngươi toại nguyện.
Tư Không Minh Nguyệt bước ung dung về phía trước, cơn lốc sát lục đáng sợ cuộn lên quanh người hắn, càng tụ lại càng mạnh. Thân thể hắn dường như hóa thành một sát thần, kẻ nào chặn đường hắn nhất định đều phải chết.
Tần Vấn Thiên nhắm mắt lại rồi hít sâu một hơi, làm cho đám người xung quanh đều sửng sốt. Trong lúc thế này mà còn có tâm trạng nhắm mắt, hắn đang chờ chết hay sao?
Mọi người cảm thấy khó hiểu, vô số ánh mắt đổ dồn về phía Tần Vấn Thiên. Có người lo lắng cho hắn, có người lại muốn hắn chết nhanh hơn một chút.
Thế nhưng vào thời khắc này, trong cơ thể của Tần Vấn Thiên có một luồng khí tức khủng khiếp đang cuộn trào sôi sục. Huyết mạch của hắn đang thét gào.
Mái tóc dài của hắn bay lên trong gió dường như càng thêm đen thẫm, trong khoảnh khắc ấy, mọi người có ảo giác như hắn vừa mới lột xác.
Tư Không Minh Nguyệt đứng trước mặt Tần Vấn Thiên là cảm nhận được một cách rõ ràng nhất rằng cơn lốc sát lục của hắn bị kiềm hãm lại. Hắn hơi kinh ngạc, đây là lực lượng huyết mạch sao?
Tần Vấn Thiên có huyết mạch chi lực. Hơn nữa, huyết mạch chi lực của hắn đã thức tỉnh rồi.
Thân mình Tần Vấn Thiên như trở nên cao lớn hơn, khí tức tỏa ra từ trên người hắn như mãnh thú hồng hoang, như quân chủ trời đất.
ẦM!
Tần Vấn Thiên mở bừng mắt ra. Dường như có một luồng khí tức đế vương quân lâm thiên hạ cuộn trào trong khoảnh khắc, khiến cho ảo giác muốn thàn phục dâng lên trong lòng Tư Không Minh Nguyệt.
Tiếng vang ầm ầm vang lên, thân thể của Tần Vấn Thiên thật sự cao lớn thêm. Hắn đứng nơi đó như một vị đế vương, như vị thần viễn cổ đang ngắm nhìn thiên hạ.
Toàn thân Tần Vấn Thiên ngập tràn lực lượng vô tận, bàn tay nắm lấy Phương Thiên Họa kích siết chặt vô cùng.
- Huyết mạch của hắn khủng khiếp thật, nó làm cho thân thể thay đổi như được đắp nặn lại vậy. Loại huyết mạch này chắc chắn là huyết mạch cấp cao.
Một vài nhân vật lợi hại trên khán đài cảm thấy nội tâm chấn động, tuy rằng võ tu có được huyết mạch rất hiếm thấy, thế nhưng bọn họ vẫn biết về huyết mạch chi lực, hơn nữa huyết mạch chi lực cũng chia ra những đẳng cấp khác nhau.
Huyết mạch của Tần Vấn Thiên không chỉ tăng cường thực lực của hắn mà còn có khí thế quân lâm thiên hạ, đây là điều mà huyết mạch cao cấp mới có thể có được.
- Ưu thế của các ngươi chỉ nằm ở cảnh giới mà thôi. Ta thật không hiểu vì sao các ngươi lại có vẻ mặt tự cao tự đại như thể trong thiên hạ chỉ có mỗi các ngươi tồn tại.
Tần Vấn Thiên cất giọng bình thản:
- Đôi khi ưu thế cảnh giới không thể nói lên tất cả, khi ta dùng thực lực Luân Mạch cảnh tầng bảy đánh bại các ngươi thì lòng kiêu ngạo bị giẫm đạp lên sẽ khiến các ngươi phải bối rối đến mức nào?
Nói đoạn, Tần Vấn Thiên bước về phía trước một bước, như thể thực sự muốn quân lâm thiên hạ!
Trên chiến đài nổi lên một cơn gió nhẹ, vô số ánh mắt đổ dồn lên Tần Vấn Thiên. Giờ khắc này đây, hắn khiến cho vô số người phải nhìn chăm chú.
- Nhiều ánh mắt chờ mong hướng về phía ta như vậy, làm sao ta có thể khiến cho bọn họ thất vọng đây?
Tần Vấn Thiên hít sâu một hơi, chiến ý bốc lên đến cực hạn.
Hắn đã từng là một kẻ tiểu tốt vô danh, đạp lên vô số nguy hiểm để bước chân đến hoàng thành.
Khi đó chỉ cần Diệp gia đánh giá hắn cao một chút thì có lẽ hắn đã trở thành một người chết rồi. Cho dù Diệp gia chẳng coi hắn ra cái thá gì, hắn vẫn suýt nữa mất mạng trong tay Âu Phong và Diệp Triển.
Khi đó hắn không có bạn bè, không ai chú ý. Nhưng nay tuy hắn có không ít kẻ địch ở kinh thành, nhưng hắn biết cũng có rất nhiều người chân thành chúc phúc cho hắn.
Mạc gia, Thần Binh các, học viện Đế Tinh, Mạc Khuynh Thành, Mạc Thương, Mục Nhu, gã mập Phàm Nhạc… nhiều người chờ mong hắn như thế, làm sao hắn có thể khiến cho bọn họ thất vọng được đây?
Ngay từ giây phút đầu tiên dợm bước lên chiến đài Quân Lâm yến, hắn đã muốn giành lấy đệ nhất, mà nay hắn đã có được sức mạnh thế này, vậy thì đệ nhất chắc chắn sẽ về tay!
Huyết mạch thét gào trong cơ thể, thần nguyên cuồn cuộn trào sôi điên cuồng hội tụ nơi cánh tay theo luân mạch tinh thần, khí thế của hắn vẫn bốc lên ngùn ngụt chẳng hề dừng lại.
Rốt cuộc Tư Không Minh Nguyệt cũng tiến bước. Hắn muốn xem Tần Vấn Thiên mạnh đến mức nào mà muốn tranh phong với hắn, thế nhưng giờ đây lòng tin của hắn đã hơi dao động rồi.
Khí thế của Tần Vấn Thiên bốc lên điên cuồng làm cho khí thế của Tư Không Minh Nguyệt bị áp chế, bên giảm bên tăng, khí thế của hắn sẽ suy kiệt dần.
Khí thế yếu hơn thì còn đánh đấm thế nào nữa?
ẦM!
Tần Vấn Thiên cũng động. Cả người hắn hóa thành một vệt sáng, Khai Sơn thức đánh ra, Phương Thiên Họa kích khủng bố cực điểm như thể muốn phá vỡ hết thảy.
- Giết!
Tư Không Minh Nguyệt nổi giận gầm lên một tiếng, sát lục cổ tự hội tụ thành kiếm va chạm với Phương Thiên Họa kích, luồng chấn động đáng sợ đẩy hắn lùi một bước. Tuy chỉ là một bước, thế nhưng đối với hắn đây lại là sỉ nhục!
ẦM!
Lại một đòn đánh ra, Tần Vấn Thiên lúc này như một đế vương cuộn sôi uy thế ngợp trời.
Thần sắc của Tư Không Minh Nguyệt tái đi, lực lượng vô tận gào thét trong cơ thể. Hắn vung bàn tay đánh ra, sát lục cổ tự hợp lại thành sát niệm khổng lồ càn quét khắp nơi.
Tiếng nổ lớn vang lên ầm ầm, Phương Thiên Họa kích đánh tan sát niệm, Tư Không Minh Nguyệt lại lùi về phía sau ba bước, sắc mặt lại càng khó coi.
- Chiến!
Tư Không Minh Nguyệt gầm lên giận dữ, dù cho phải lui về phía sau nhưng khí thế của hắn vẫn phủ kín trời. Sát niệm càng lúc càng lớn, từng đạo cổ tự bay lên trước tay hắn, mỗi một cổ tự đều mang theo kiếm khí khủng khiếp.
- Sát!
Tư Không Minh Nguyệt gầm lên, trong khoảnh khắc tay hắn chém xuống, vô số sát lục cổ tự hóa thành những luồng sáng sát lục lao về phía Tần Vấn Thiên, uy lực khủng bố khiến cho người ta chấn động trong lòng.
Thế nhưng cùng lúc đó Tần Vấn Thiên cũng vung Phương Thiên Họa kích tấn công, lần này là Vẫn Tinh thức.
Mọi người dường như thấy được từng ngôi sao hội tụ thành lốc xoáy, cuối cùng ào ào rơi xuống. Hư không rung chuyển liên hồi, âm thanh ầm ầm khủng bố dồn dập vang lên, cơn lốc càn quét trên chiến đài, sát lục cổ tự rơi rụng tan nát dưới chấn động dữ dội. Muôn ngàn vì sao lao thẳng xuống đầu Tư Không Minh Nguyệt, hắn vội vã chống cự, thế nhưng vẫn bị thương hộc máu và thân thể thì lùi lại không ngừng.
Những tiếng rít phát ra liên tiếp, Tư Không Minh Nguyệt lùi thẳng ra rìa chiến đài, máu tươi trào lai láng.
Cả không gian chìm trong tĩnh lặng.
Làm sao công kích của Tần Vấn Thiên lại mạnh đến thế?
Mọi người đã từng chứng kiến công kích của Tư Không Minh Nguyệt mạnh đến mức nào, thế nhưng giờ phút này đây công kích của Tần Vấn Thiên lại nghiền bẹp hắn, đánh hắn đến hộc máu.
- Quân Lâm yến lần này đúng là một cơ hội hiếm hoi.
Nhiều người phấn khích cảm thán trong lòng.
Vốn dĩ bọn họ cho rằng Sở Trần đã là một pha lội ngược dòng ngoạn mục, ai ngờ Sở Trần chưa ngồi ấm chỗ trên ghế tam giáp thì đã bị Tần Vấn Thiên đạp xuống. Thế mà lúc đánh bại Sở Trần, Tần Vấn Thiên vẫn chưa ở trạng thái mạnh nhất.
Tần Vấn Thiên lúc này đây còn muốn nghiền chết cả Tư Không Minh Nguyệt.
- Những lời nói ngông cuồng của ngươi vẫn còn đang vang vọng bên tai, bây giờ nhớ lại, ngươi có thấy xấu hổ hay không? Luân Mạch cảnh tầng chín mà thôi, ngươi có gì đáng để mà kiêu ngạo chứ?
Tần Vấn Thiên nói với giọng bình thản. Khí thế của hắn vẫn đáng sợ vô cùng. Giọng nói bình thản này giống như một cái tát rát cháy quăng lên mặt Tư Không Minh Nguyệt.
- Nếu ngươi muốn tìm cảm giác tồn tại thì ta sẽ cho người khác biết, sự tồn tại của ngươi chẳng có ý nghĩa gì.
- Kẻ ngu si thì không biết sợ.
- Đã coi ngươi như không khí mà ngươi còn nhiều lời. Nếu ngươi đã muốn đâm đầu vào chỗ chết thì ta cho ngươi toại nguyện.
Tư Không Minh Nguyệt mới nói những câu này cách đó không lâu, thế nhưng kết quả thì sao?
Tần Vấn Thiên cầm Phương Thiên Họa kích trong tay bước lên phía trước. Thần sắc của Tư Không Minh Nguyệt khó coi đến cực độ. Tần Vấn Thiên không ra tay mà đi thẳng về phía hắn, kẻ kia muốn ép hắn chính miệng xin thua sao?
Tần Vấn Thiên đến càng lúc càng gần, sát ý trên người cũng càng ngày càng đậm, có thể khẳng định rằng hắn nhất định dám giết Tư Không Minh Nguyệt.
Trước đó hắn đã giết Đệ Nhị Kiếm và Đệ Tam Dạ rồi.
Cảm nhận được khí thế càng ngày càng mạnh kia, Tư Không Minh Nguyệt lộ vẻ thống khổ. Sau đó hắn nói:
- Ta thua rồi.
Ba chữ giản đơn dường như đã rút cạn sức lực toàn thân của Tư Không Minh Nguyệt. Ba chữ này là tuyên bố Tư Không Minh Nguyệt hắn xin thua.
Tần Vấn Thiên dừng lại, Tư Không Minh Nguyệt chậm rãi xoay người nhảy xuống khỏi chiến đài. Hắn thua rồi. Hắn thua trước Tần Vấn Thiên.
Vị trí thứ hai ở Quân Lâm yến bị Tần Vấn Thiên đoạt mất.
- Oai quá!
Gã mập Phàm Nhạc hít sâu một hơi đầy mê mẩn, hạng hai trong Quân Lâm yến, thật là oai quá đi thôi!
Rất nhiều người thậm chí còn chưa kịp phản ứng, hạng hai bị Tần Vấn Thiên cướp khỏi tay Tư Không Minh Nguyệt rồi à?
Thêm nữa, đó là…Tần Vấn Thiên chỉ cần hạng hai thôi sao?
Tần Vấn Thiên nhìn về phía chiến đài số một. Phương Thiên Họa kích giơ lên chỉ thẳng vào Lạc Thiên Thu.
Trước đây, Lạc Thiên Thu đứng trên đài cao nhìn xuống hắn, bắt hắn phải giao huyết viêm quả ra, nếu không sẽ lập tức ra tay.
Trước đây, trong Hắc Ám Sâm Lâm, Lạc Thiên Thu đuổi giết đến đường cùng suýt nữa đã làm hắn phải mất mạng.
Trước đây, Lạc Thiên Thu bắt hắn tiếp ba chiêu, cuồng vọng đến khôn cùng.
Mà mới cách đây một chút thôi, Lạc Thiên Thu vẫn còn cuồng vọng như thế, cứ như là hạng nhất trong Quân Lâm yến đã nằm trọn trong tay hắn.
Lạc Thiên Thu trước giờ luôn khinh thường không thèm nhìn Tần Vấn Thiên.
Mà nay, rốt cuộc Tần Vấn Thiên đã đứng trước mặt hắn.
Hắn sẽ nói cho Lạc Thiên Thu biết, cái gì gọi là kiêu ngạo!
- Đến ngươi!
Không có tuyên bố hùng hồn, chỉ có hai chữ giản đơn mà chẳng khác nào một tuyên ngôn.
Hôm nay trên Quân Lâm yến này, Tần Vấn Thiên hắn muốn tranh ngôi đệ nhất!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT