Lúc này trên chiến đài số chín chỉ còn Tư Không Minh Nguyệt, Đệ Nhị Kiếm, Đệ Tam Kiếm, Đệ Tam Dạ của nước Tuyết Vân. Lạc Thiên Thu, Tần Vấn Thiên, Cô Tinh, Nhược Hoan, Âu Thần, Hầu Thiết, Lãnh Nha, Sở Trần, Giang Phong của nước Sở.
Tiếp theo còn phải loại ba người nữa từ mười hai người này. Có điều những người trụ lại hôm nay đều là những người khó chơi. Bất kể là ai thì cũng khó mà loại được.
Tư Không Minh Nguyệt và Lạc Thiên Thu chắc chắn không được rồi.
Ờ nước Tuyết Vân trừ Tư Không Minh Nguyệt ra thì Nhị Kiếm, Tam Dạ chính là người mạnh nhất.
Về phần Âu Thần thì Quân Lâm yến năm nay phường Thiên Diệu vô cùng xem trọng hắn. Hơn nữa hắn cũng đã phô bày thiên phú của mình lúc ở Thiên Hà điện trong học viện Đế Tinh.
Cô Tinh thì lại là một kẻ điên, trừ phi có kẻ chán sống chứ không một ai dám chọc vào hắn cả.
Nhược Hoan với sự kết hợp Tinh Hồn một cách hoàn mỹ thì khó mà đánh bại cô ấy.
Tần Vấn Thiên càng đánh thì càng mạnh.
Hai người Hầu Thiết, Lãnh Nha đến từ võ phủ Thần Tướng, lúc nào cũng làm cho người khác cảm thấy bí ấn và cường đại.
Giang Phong vốn là người mạnh nhất dưới Nguyên Phủ của học viện Thần Phong. Hắn đứng thứ sáu trong kinh thành thập tú, cũng có nghĩa hắn là người có thứ hạng cao nhất trong số năm người của kinh thành thập tú tham gia Quân Lâm yến năm nay.
Còn hoàng tử Sở Trần chưa từng xuất hiện lại có thể đánh bại Thạch Tuấn của kinh thành thập tú mà không mảy may tốn sức. Xem ra hắn vẫn còn giữ lại lá bài tẩy chưa lật.
Mười hai người này, nếu có thể thì mọi người đều không muốn có ai bị loại cả.
Tiếc thay, bảng xếp hạng của Quân Lâm yến chỉ có chín hạng mà thôi. Cho nên trong số họ nhất định sẽ có ba người phải rời khỏi chín chiến đài này.
Lúc này, Tư Không Minh Nguyệt đang nhìn về phía Nhược Hoan với ánh mắt sáng quắc.
Khi nãy, Nhược Hoan đối phó với Đệ Tứ Dạ ngay trước mặt hắn, không những thế còn khiến Đệ Tứ Dạ thê thảm vô cùng.
Bây giờ, Nhược Hoan phải trả giá đắt cho chuyện đó.
- Ông!
Một cơn gió lớn quét qua, Tư Không Minh Nguyệt bước từng bước. Thế nhưng, mỗi bước chân của hắn dường như có một cơn gió vô hình làm mái tóc dài của hắn khẽ lay động.
Trên ngươi Tư Không Minh Nguyệt bỗng phát ra một cỗ sát ý vô cùng đáng sợ, sát lục chi khí như muốn hóa thành thực chất. Trong phút chốc đã cuốn toàn bộ chín chiến đài vào trong.
Con ngươi Tần Vấn Thiên co rụt lại, sát khí trên người Tư Không Minh Nguyệt rất đáng sợ, giống như chỉ cần cản đường hắn thì sẽ bị hắn giết chết luôn vậy.
Hơn nữa, Tư Không Minh Nguyệt còn nhằm vào Nhược Hoan sư tỷ.
- Sư tỷ, nếu không được thì chịu thua đi.
Tần Vấn Thiên hô lớn với Nhược Hoan, mà cô cũng gật đầu đáp lại. Vẻ mặt của cô cũng trở nên nghiêm túc hơn hẳn, áp lực của Tư Không Minh Nguyệt quá mạnh.
- Cuối cùng Tư Không Minh Nguyệt cũng ra tay rồi.
Tất cả mọi người đều nhìn chăm chú vào hắn, cứ như khi hắn vừa ra tay sẽ hấp dẫn ánh mắt của bọn họ.
- Tuy thực lực của Tư Không Minh Nguyệt mạnh mẽ đến mức này. Có điều, phường Thiên Diệu lại cho rằng hắn chỉ chiếm được hạng hai mà thôi. Mặc dù đã rất xem trọng hắn nhưng vẫn không bằng Lạc Thiên Thu được. Không biết thực lực của Lạc Thiên Thu mạnh đến cỡ nào mà phường Thiên Diệu lại xem trọng hắn đến thế.
Mọi người thầm nghĩ, năm ngoái Lạc Thiên Thu còn chưa tiến vào kinh thành thập tú nữa. Lẽ nào chỉ trong vòng một năm mà hắn có thể lật ngược thế cờ, trực tiếp đoạt được hạng nhất của Quân Lâm yến, quân lâm thiên hạ hay sao.
Thật ra thì với năng lực tình báo đáng sợ của phường Thiên Diệu. Lúc đặt ra tỷ lệ cược như thế, bọn họ chắc hẳn đã biết rõ tình huống của mỗi người rồi.
Bọn họ biết rất rõ bối cảnh của Lạc Thiên thu. Ngay cả sứ mạng mà Lạc Thiên Thu mang trên lưng, bọn họ cũng điều tra rõ ràng luôn rồi. Vì thế Quân Lâm yến năm nay, Lạc Thiên Thu nhất định phải đứng hạng nhất, bởi vì hắn cần bước vào tầng thứ bảy của Thiên Tinh các trong học viện Đế Tinh.
Chính vì thế mà Lạc Thiên Thu hắn không thể thất bại được.
Lúc này, Tần Vấn Thiên cảm thấy có một cỗ áp lực cực lớn. Lạc Thiên Thu, Tư Không Minh Nguyệt. Dựa vào sức chiến đấu của hắn lúc này thì không thể nắm chắc được, nhưng mà hắn vẫn phải tranh đoạt, cố gắng hết sức để đoạt lấy.
Một năm quá dài, chỉ có thể tranh trong phút chốc.
Nhưng, chuyện này không phải chỉ dựa vào ý chí là xong, hắn đang nghĩ nên làm thế nào mới có thể chiến thắng Tư Không Minh Nguyệt lẫn Lạc Thiên Thu. Trên đài quyết đấu. Hai người họ đều đang cản trở trước mặt hắn, chỉ khi hắn vượt qua bọn họ thì mới bước lên đỉnh cao được.
Tư Không Minh Nguyệt bước từng bước về phía Nhược Hoan.
Lúc này, Nhược Hoan đã phóng cả hai Tinh Hồn của mình ra rồi nhìn chằm chằm Tư Không Minh Nguyệt đang tới gần. Mặc dù cô không thể đánh thắng đối phương, nhưng cô muốn xem Tư Không Minh Nguyệt mạnh đến cỡ nào. Cô muốn biết lai lịch của tên này, lá bài tẩy của hắn sẽ là gì đây?
Chỉ thấy Tư Không Minh Nguyệt giơ một ngón tay lên. Trong chớp mắt, một cổ sát lục chi khí rít gào như thể hóa thành sát lục cổ tự bắn về phía Nhược Hoan với tốc độ nhanh như chớp.
Nhược Hoan biến sắc, tuy thân thể cô vô cùng dẻo dai lại mạnh mẽ nhưng nào ngờ hắn lại có thể tấn công từ xa. Hơn nữa, uy lực của loại công kích này vô cùng đáng sợ. Một khi bị sát lục cổ tự đánh trúng, e rằng cơ thể sẽ bị chọc thủng luôn.
Cô vung trường tiên trong tay, Mạn Thiên Phong Vũ tiên quất ra tựa như mưa gió ngập trời ập thẳng về phía trước, giống như một thanh kiếm sắc bén va chạm với sát lục cổ tự. Mà đòn tấn công của Nhược Hoan bị đánh tan còn cổ tự kia vẫn cứ bắn về phía trước.
- Giết!
Chân Tư Không Minh Nguyệt đạp mạnh một cái, hắn không hề tới gần Nhược Hoan mà giơ tay chấm giữa không trung một cái. Trong chớp mắt, một đám sát lục cổ tự hóa thành cơn lũ sát lục điên cuồng bắn về phía Nhược Hoan.
Nhược Hoan không ngừng lùi ra đằng sau, chống đỡ vô cùng khó khăn. Thoắt cái đã lùi sát tới phần rìa chiến đài đương nhiên sẽ thua cuộc.
- Dưới thế tấn công của Tư Không Minh Nguyệt, với thực lực của Nhược Hoan thì không hề có sức chống cự. Có thể thấy cách nhau một cảnh giới cũng có thể chênh lệch lớn đến mức này. E rằng công kích của Tư Không Minh Nguyệt có sức mạnh của tinh thần kết hợp với thần thông, mà thần thông này có vẻ như tập hợp ý niệm giết chóc lại một chỗ.
Một vài cường giả trông thấy cảnh này thì thầm nghĩ. Tư không Minh Nguyệt đúng là quá mạnh, tựa hồ mấy người khác không cùng một cấp bậc. Chẳng trách phường Thiên Diệu cho rằng hắn sẽ là người đoạt lấy hạng hai trong năm nay.
Một trong song kiêu của nước Tuyết Vân quả là danh bất hư truyền.
Tư Không Minh Nguyệt nhìn thấy Nhược Hoan vẫn chưa thua trận, trong mắt hắn lộ ra một cổ khí tức chết chóc. Sau đó bước chân hắn run lên thoắt cái cả người đều biến mất tăm, theo dòng chảy sát lục mà lao thẳng về phía Nhược Hoan.
Nhiều người trông thấy cảnh này thì căng thẳng vô cùng. Lúc này có vô số dây leo đột nhiên xuất hiện như muốn bao vây Tư Không Minh Nguyệt. Thế nhưng, Tư Không Minh Nguyệt lại đánh một chưởng trong hư không, chưởng lực tựa như hóa thành những hoa văn vô hình gây chấn động trong không gian.
- Phụt!
Nhược Hoan bỗng phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt tái nhợt giống như bị một cổ sát lục chi khí vô hình đánh trúng. Cô nhảy về phía sau rời khỏi chiến đài, đồng thời hô vang:
- Ta chịu...thua.
Lúc chữ thua còn chưa nói xong thì Tư Không Minh Nguyệt lại nâng hai tay đánh về cô, khiến sắc mặt Nhược Hoan càng tái nhợt hơn vài phần.
Tinh Hồn của cô có thể làm cho cơ thể vô cùng dẻo dai, hơn nữa lại có lực trói buộc cực kỳ mạnh mẽ, có thể tránh được đòn tấn công cận chiến một cách khéo léo. Nhưng căn bản nó vẫn là đòn tấn công, phòng ngự đơn giản mà thôi. Lúc này Nhược Hoan đã rất yếu. Trong khicơn lũ sát lục kia vẫn ập tới từ trong hư không quyết lấy mạng của cô.
Cơ thể Nhược Hoan chợt xoay tròn hóa thành một cơn lốc bao phủ lấy cả người cô. Cùng lúc đó, công kích đáng sợ kia giáng xuống ầm ầm, sau đó thân thể Nhược Hoan bị đánh bay ra ngoài ngã mạnh xuống đất. Khi người cô chạm tới mặt đất thì sắc mặt trở nên trắng bệch, hộc ra một búng máu.
Dung nhan tiều tụy khiến người thương tiếc.
- Sư tỷ.
Vẻ mặt Tần Vấn Thiên chựng lại, hắn đứng ở rìa chiến đài nhìn Nhược Hoan ở phía dưới.
Ngay lúc đó, có vài bóng người từ khán đài nhảy xuống, một người là Mạc Thương của học viện Đế Tinh, còn người còn lại chính là Mạc Khuynh Thành.
- Ta có đan dược.
Mạc Khuynh Thành lấy ra một viên đan dược đút cho Nhược Hoan. Ngay khi đan dược vào miệng thì Nhược Hoan lập tức cảm giác cả người trở nên mát mẻ hơn, giống như một dòng nước mát lành làm dịu vết thương trên người cô. Lúc tay chân từ từ khôi phục lại thì trên mặt cũng khôi phục vài phần khí huyết.
- Sư tỷ cô ấy không sao chứ.
Tần Vấn Thiên hỏi Mạc Thương ở cạnh Nhược Hoan.
- Khuynh Thành tiểu thư vừa cho con bé dùng đan dược cấp hai thượng phẩm rồi, có thể chữa lành thương thế của con bé phần nào rồi.
Mạc Thương nhìn Mạc Khuynh Thành một cái.
Tần Vấn Thiên nghe thấy thế thì trút bỏ được gánh nặng trong lòng, lập tức cười với Mạc Khuynh Thành.
- Ngươi cứ yên tâm đây. Lúc ngươi ở thành Thiên Ung cũng dùng rồi đấy.
Mạc Khuynh Thành cười đáp lại khiến cho Tần Vấn Thiên ngây người. Sau đó hắn chợt hiểu ra, lúc hắn hôn mê, Mạc Khuynh Thành vì cứu hắn mà cho hắn uống đan dược quý giá như thế.
- Ta còn muốn đấu tiếp, xin hãy cho ta nghỉ ngơi một lút.
Nhược Hoan ngẩng đầu nhìn về phía lão giả bên cạnh Sở Thiên Kiêu trên Sở Vương đài.
- Được, ta cho người qua một trận.
Sau khi lão giả kia dứt lời, Nhược Hoan lập tức nhắm mắt lại điều tức.
Lúc này, Tần Vấn Thiên mới nhìn về phía Tư Không Minh Nguyệt, trong mắt lộ ra một tia hàn quang tràn đầy phẫn nộ.
- Được nghỉ qua một trận sao.
Tư Không Minh Nguyệt nhìn Tần Vấn Thiên, trong mắt lóe lên một tia sáng chết chóc.
Nhưng chính vào lúc này, trước mặt Tư Không Minh Nguyệt lại xuất hiện một người, chắn tầm mắt đang nhìn Tần Vấn Thiên của hắn.
Thật không ngờ, lại có người chủ động khiêu khích Tư Không Minh Nguyệt.
Người này chính là Cô Tinh.
Điều này khiến Tần Vấn Thiên cảm thấy kinh ngạc. Sao hắn có cảm giác Cô Tinh đang cố ý giúp hắn vậy nhỉ?
- Xem ra Tần Vấn Thiên sẽ không thua trận rồi.
Mọi người thầm nghĩ trong lòng.
Hiện giờ chỉ cần loại ba người ra thì có thể quyết định chín hạng đầu rồi.
Nhược Hoan muốn đấu tiếp thì phải đánh với người khác. Chỉ cần một bên thua trận thì sẽ bị loại ngay lập tức, xem như đã chiếm một chỗ.
Nếu Cô Tinh thua Tư Không Minh Nguyệt thì hắn cũng sẽ đấu tiếp. Mà sau trận đấu này sẽ có thêm một người bị loại nữa.
Như thế, cuối cùng chỉ còn một người nữa mà thôi.
Cho dù Lạc Thiên Thu hay Âu Thần có muốn đối phó Tần Vấn Thiên đi chăng nữa thì khi đánh bại hắn, Tần Vấn Thiên vẫn còn cơ hội đấu lại, như vậy xác suất tiến vào chín hạng đầu rất lớn.
Nhưng vào lúc này, mọi người nhìn thấy Tần Vấn Thiên bước lên xuyên qua vài người rồi đứng trước mặt Đệ Tam Dạ.
Trận chiến này không phải vì hắn mà là vì Nhược Hoan!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT