Nghe thấy bọn họ nói chuyện, Brent mới kéo lại tinh thần, hơi hơi nghiêng đầu, tránh thoát bàn tay Sawada, sau đó vẻ mặt thoải mái cười cười:
“Sawada, đừng buồn nôn như vậy được không? Ta còn chưa chết.”
Sawada phẫn nộ nắm tay rụt về, tiếp theo vài người ha ha nở nụ cười.
“Được rồi, ta cảm thấy có thể xuất viện.”
Brent chống cánh tay muốn ngồi dậy.
“Đừng, Brent, ngươi vẫn phải ở lại bệnh viện một thời gian để theo dõi, nghỉ ngơi tốt một chút, Christian chúng ta sẽ chăm sóc!”
Sawada vội vàng đem Brent ngăn cản lại.
Cậu tức giận hừ một tiếng, xốc chăn lên nhìn nhìn phần bụng được băng vải quấn quanh vài vòng, rồi cam chịu nằm xuống:
“Được rồi, vậy ta tại nơi địa ngục trắng toát này ở vài ngày.”
Brent nhìn vách tường bốn phía trắng thuần một màu.
“Thực con mẹ nó phiền toái.”
Sawada quay đầu nhìn mập mạp, cùng bọn họ trao đổi tầm mắt.
“Brent, muốn tìm người đến giúp ngươi không?”
Brent ha ha một tiếng, vẻ mặt buồn cười nhìn mấy người bên giường nói:
“Ngươi cảm thấy ta cần người giúp sao?”
“Ta cũng không cần người hỗn tạp đến giúp ta.” (ý em nó là người ngoài.)
Nói xong, cậu vươn tay kéo kéo chăn trên người, sau đó nhắm mắt, vẻ mặt mệt mỏi nói:
“Các ngươi trở về trước đi, chờ ta ở nơi quỷ quái này dưỡng tốt sẽ tự mình quay về, cũng đừng đến xem ta. Christian nếu có hỏi, nói ta có chút chuyện quan trọng phải rời đi một đoạn thời gian.”
Bây giờ, đều là Brent nghĩ cái gì nói cái đó, tất cả mọi người là anh em tốt, cho nên trực tiếp nói thẳng cũng có không có quan hệ gì, dù sao mọi người cùng nhau cũng quen rồi.
Những người khác thấy Brent đã nói như vậy, cũng không ý kiến thêm gì liền xoay người rời đi.
Bệnh viện này cũng không phải công lập, mà là phí dụng đắt tiền, phương pháp chữa bệnh rất tốt, là bệnh viện tư nhân.
Bởi vì Sawada bọn họ thanh toán đủ nhiều tiền, cho nên Brent hưởng thụ đãi ngộ thật rất cao.
“Ngài Brent, ngài bây giờ không cảm thấy có cái gì khó chịu?”
Cô y tá xinh đẹp mặc y phục hộ sĩ màu trắng đứng một bên cười tủm tỉm nhìn Brent, một bên cầm bệnh án ghi lại.
Brent mặc quần áo bệnh nhân nằm trên giường, băng vải bao lấy thân người hơi lộ một chút, mái tóc hồng sắc tùy ý tán loạn trên gối đầu, cánh tay vẫn như trước đang vào thuốc.
“Ta tốt lắm, tiểu thư Elaine ~”
Brent hướng cô ý tá mỉm cười ngọt ngào.
“Như vậy, như vậy có khó chịu không?”
Elaine vươn ngón tay chỉ trên ngực Brent rất có quy luật ấn ấn vài cái.
Brent lắc đầu,
“Không có.”
“Tốt lắm, ngài Brent, tình trạng thân thể ngài khôi phục tốt lắm, như vậy ngài có gì muốn nói không?”
Elaine từ trong túi lấy ra cây bút, bắt đầu ghi lại tình trạng thân thể cậu.
Brent gật đầu,
“Đúng vậy, ta có thể ăn một chút gì không? Ta nghĩ có chút đói bụng.”
Brent chớp chớp đôi mắt.
“Đương nhiên có thể, ngài chờ một chút.”
Nói xong, Elaine xoay người giúp Brent chỉnh lại chăn mỏng trước ngực.
“Cám ơn ~”
Brent hướng cô gái cười cười.
Elaine lập tức đỏ mặt, quay người rời đi.
Chỉ chốc lát sau, có người đem đến sandwich và nước trái cây tiến vào.
Brent ăn một ít này nọ lập tức cảm thấy cả người tràn ngập khí lực.
Chờ thời điểm người trong bệnh viện đổi ca trực, Brent nhanh chóng vươn tay, nắm kim tiêm rút ra ném một bên, sau đó xốc chăn xuống giường, mang giày vào, cuối cùng đứng bên giường mặc quần áp, mở cửa phòng bệnh đi ra ngoài.
“Sawada, ta ra ngoài.”
Vừa ra khỏi bệnh viện, Brent đi đến buồng điện thoại công cộng đánh một cuộc gọi cho Sawada.
Để tránh lúc bệnh viện phát hiện không có người sẽ gọi điện thoại cho Sawada làm hắn lo lắng.
“Brent, không phải ngươi nên nghỉ ngơi cho tốt sao? Hiện tại ra ngoài làm gì?!”
Ngữ khí Sawada có chút nôn nóng.
Brent thở ra một hơi thật dài, biểu tình có chút không kiên nhẫn:
“Cái nơi quỷ quái này chỗ nào giống bệnh viện, quả thực là nhà giam được tô cho đẹp, đi qua đi lại đều không được, ho khan một tiếng cũng có người đến chít chít méo mó nửa ngày. Ta thật sự là chịu không nổi, cho nên bỏ chạy ra ngoài, ngốc trong đó thêm vài ngày, ta sợ thân thể chưa tốt, đầu óc đã phá hư.”
“Ha ha…”
Sawada bên đầu kia điện thoại vỗ đùi cười ha ha.
“Brent, muốn ta phái người đến đón ngươi không?”
“Không cần, ta còn có chỗ cần đi, ngươi để ý chăm sóc Christian là được!”
Trên môi điểm điếu thuốc, Brent quay đầu nhìn bốn phía xung quanh, thấy có một cửa hàng bán quán.
“Nhưng hiện tại trời tối, ngươi một thiếu niên ở bên ngoài ta cũng lo lắng…”
“Được rồi, ta cúp máy.”
Không đợi Sawada nói xong, Brent trực tiếp dập điện thoại, xoay người đi đến cửa hàng.
Ngoài miệng ngậm điếu thuốc, dọc theo ngã tư đường không nhanh không chậm đi đến biệt thự Edward.
Đèn đường trước biệt thự Edward còn chưa có sửa, chính phủ NewYork làm chuyện gì có thể kéo dài liền kéo dài, Brent đã sớm dự đoán được như vậy.
Cậu đi đến cửa biệt thự, hai bước ba bước leo vào, sau đó giống như lần trước, nhảy vào trong hoa viên, từ đường ống quen thuộc trèo lên lầu hai.
“Vù vù –“
Brent vươn tay che băng vải trên bụng mình.
Đứng trước cửa sổ cởi áo, nương theo ánh trăng tỉ mỉ nhìn lên miệng vết thương, không có chảy máu.
Brent yên tâm nằm xuống, xem ra miệng vết thương không vỡ.
Trên người còn quấn băng vải, tắm rửa cũng không thuận tiện.
Brent rõ ràng tìm một khăn lông ướt lau đi mồ hôi trên người, sau đó trở về phòng ngủ nằm xuống, vươn tay lấy gối đầu lúc trước Edward dùng ôm vào trong ngực.
Hỗn loạn liền ngủ.
“Thiếu gia, trở về sớm như vậy bên lão gia có nói gì không? Dù sao thân thể ngài cũng vừa dưỡng tốt…”
“Nếu ngươi còn nói chuyện, ta hiện tại ném ngươi xuống.”
Edward một thân tây trang ngồi sau xe, trên mặt biểu tình không chút kiên nhẫn, nghiêng đầu lành lạnh liếc quản gia một cái.
Quản gia thế này mới thức thời ngậm miệng.
Xe hơi đen bóng chậm rãi chạy, NewYork lúc này đã đêm khuya.
Ngã tư đường phố giờ đây chỉ còn một ít gái điếm cùng những người lưu lạc không nơi ở bồi hồi trên đường NewYork.
“Đến nơi, thiếu gia.”
Tài xế phía trước quay đầu nói với Edward.
Edward gật đầu.
Xe dừng lại, quản gia lập tức đi xuống mở cửa lớn, nhượng xe hơi đi vào, sau đó đem cửa chính mở ra.
Edward chậm rãi bước trên thang lầu, hướng tới phòng chính mình.
“Thiếu gia…”
Quản gia kinh ngạc nói không ra lời.
Đẩy cửa phòng thiếu gia, quản gia phát hiện Brent đã lâu không thấy đang chói mắt nằm trên giường, tư thế ngủ không chỉnh, cửa sổ mở rộng, ánh trăng rọi vào sống lưng gầy yếu của cậu.
Lão quản gia thực sự khẩn trương, liền nhớ tới sự tình khủng bố phát sinh liên tiếp vài tháng trước.
Đầu tiên là Brent nửa đêm chạy về mạnh mẽ mang Christian rời đi, ngay sau đó nghe tin tức thiếu gia nhà mình bị thương nặng.
Lúc ấy, ông cơ hồ bị dọa đến tê liệt.
“Người xem?…”
Quản gia căng thẳng chớp mắt, sau đó nghiêng mặt hỏi ý kiến Edward.
Edward phất phất tay, ý bảo ông không cần lên tiếng.
“Hiện tại ông đi xuống làm việc của mình.”
Edward thấp giọng nói.
Quản gia gật gật đầu, lập tức lui xuống.
Edward chậm rãi vào phòng, cước bộ cực kỳ nhẹ nhàng.
Sau đó đứng bên giường cởi áo khoát, treo tại trên giá, cuối xùng xoay người mở đèn nhỏ trên đầu giường.
Ngọn đèn nhu hòa, Edward ngồi bên cạnh, nghiêm túc nhìn Brent đang ngủ say.
Mày cậu hơi nhíu lại, thoạt nhìn thực không thoải mái.
Edward chú ý đến băng vải trên lưng Brent, vươn tay nhẹ nhàng sờ sờ, hô hấp Brent theo động tác trên bụng mà có chút phập phồng, Edward sắc mặt không vui ngồi bên giường một chút, ánh mắt chỉ là bình tĩnh dừng trên mặt Brent, sau đó đứng dậy đi tắm.
Hạ nhân trong biệt thự rất nhanh đều trở lại, bắt đầu lu bù công việc.
Bởi vì Edward phân phó, bọn họ đều không nói chuyện làm việc chính mình, hoàn toàn không có thanh âm huyên náo ồn ào.
Sau khi Edward tắm xong quay trở về phòng.
Đi đến bên giường, nằm bên cạnh Brent.
Brent cảm giác có người nhích lại gần, vị trí bên người lõm xuống, hơi thở còn có hương vị thản nhiên quen thuộc.
“Ân…”
Brent trở mình, sau đó hơi hơi mở mắt, biểu tình có chút mệt mỏi, mông mông lung lung thấy Edward trước mặt mình.
Brent nhu nhu ánh mắt, nghĩ đến chính mình nằm mơ, vươn tay sờ sờ khuôn mặt Edward:
“Edward…”
Brent thấp giọng nỉ non.
Ngữ khí nói chuyện giống như nói mê.
Edward gật đầu, cầm lấy bàn tay Brent nâng lên, đặt bên môi mình nhẹ nhàng hôn một chút, sau đó vươn tay kéo đầu Brent đến trên cánh tay mình, tay kia đẩy ra mấy sợi tóc trước mặt Brent.
“Là ta.”
“Thân ái.”
“Là ta.”
Edward cúi đầu, tại trên trán cậu mềm mại đặt môi hôn.
Brent sửng sốt, kinh ngạc mở to hai mắt nhìn Edward.
Người nọ thần sắc ôn nhu đang nhìn chính mình.
Đồng tử thâm thúy phản chiếu hình bóng cậu.
Vẻ mặt cực kỳ chuyên chú.
“Edward.”
Như muốn xác nhận tất cả là sự thật, Brent vươn tay ôm eo Edward, sau đó đem đầu chôn vào ngực ai kia, giống như tư thế ngày trước bọn họ cùng nhau ngủ.
“Làm sao vậy?”
Edward thân thủ vuốt ve sợi tóc Brent.
“Thực xin lỗi… Thực xin lỗi!”
Brent nói xong, thế nhưng bắt đầu thấp giọng nức nở.
“Ngươi không có sai, Brent, ta không phải còn sống tốt sao?”
“Khóc cái gì?”
Bent vươn tay lôi kéo tay trái Edward, sau đó đặt trên bụng mình:
“Đau, Edward… Ta cảm thấy nơi này rất đau.”
Brent lúc trước chính là lừa gạt bác sĩ và y tá, cậu cảm thấy đau, đau đớn kéo dài không dứt, đã vài ngày, vẫn là không giảm.
Nhưng là cậu cố nén không nói một lời, lười nói với bác sĩ cùng y tá, hoặc là bọn Sawada.
Bàn tay Edward ấm áp chậm rãi nhu ấn trên bụng Brent.
“Là ai làm?”
Brent hấp hấp cái mũi, ngẩng đầu nhìn vào mắt Edward:
“Là Quentin.”
“Có phải là bọn quân phiệt thời gian trước từ Detroit tới?”
Edward hỏi.
Brent gật đầu.
Edward cúi đầu ừ một tiếng:
“Ta đã biết.”
“Bây giờ còn đau không?”
Bàn tay Edward tiếp tục chậm rãi xoa.
Brent hấp cái mũi, lắc đầu nói:
“Vẫn là rất đau.”
Edward cười cười:
“Vài ngày không thấy, như thế nào ngươi trở nên giống đứa nhỏ?”
Brent căm giận bỏ tay Edward ra:
“Vài ngày không thấy? Đã muốn 73 ngày!”
“Còn có, ta vốn là đứa nhỏ, ngươi không nên khi dễ ta!”
Mặt Brent đột nhiên trở nên đỏ rực.
Edward vươn tay đem thân thể Brent gắt gao ôm vào lòng, thấp giọng nói:
“Ân, về sau không khi dễ ngươi.”
Sau đó, bàn tay trên lưng Brent quanh quẩn, từ phía trên trượt xuống.
“Ngươi làm gì?”
Brent khẩn trương nắm tay Edward, mái tóc đỏ sẫm rơi hai bên má cậu.
Edward thẳng tắp chăm chú nhìn gương mặt Brent, vươn tay vuốt ve mái tóc cậu, cường thế đem cậu kéo về phía mình, sau đó bắt đầu hôn lên bờ môi Brent.
“Ngươi nói xem?”
Bàn tay Edward vẫn là di chuyển lên xuống.
Brent thở dốc hai tiếng, một chút cũng không cự tuyệt, vươn tay trực tiếp ôm cổ Edward.
Edward xoay người đặt Brent dưới thân, cánh tay đỡ lấy eo cậu, tay kia đem chân Brent đặt trên vai.
“Như vậy còn đau không?”
Edward nhìn chằm chằm gương mặt Brent.
Brent lắc đầu, càng không ngừng nuốt nước bọt.
“Không đau… Nhanh lên!”
Cảm giác đau đớn phức tạp đã bị tình dục cường liệt hòa tan, Brent thấp giọng thúc giục Edward mau một chút.
Edward khom lưng, thật cẩn thận nắm eo Brent, hai người mặt đối mặt. Brent có chút vô lực vươn tay ôm lấy bả vai rộng lớn.
“Có cái gì muốn nói? Hiện tại nói với ta.”
Edward không chút gián đoạn ôn nhu hôn môi cậu.
Bị hôn đến thần hồn điên đảo, cả người Brent đều run lên.
“Hô…”
Brent hít một hơi.
“Edward, nếu ta thật sự yêu ngươi, có thể ngươi không cần ta phải không?”
“Ha ha…”
Edward cúi đầu cười cười.
“Sẽ không.”
Brent chớp mắt,
“Ta yêu ngươi, Edward.”
“Ta biết.”
Edward nói.
Brent hấp hấp cái mũi,
“Vậy vì cái gì ngươi rời ta đi lâu như vậy?”
Edward chậm rãi nói;
“Ngươi thiếu chút nữa giết ta.”
Brent đột nhiên lắc lắc bả vai Edward nói:
“Ta có thể giải thích, Edward, ta cái gì cũng có thể giải thích, lúc trước ta nói đều là lừa gạt ngươi!”
Edward chỉ gật gật đầu, khẽ mỉm cười:
“Ta biết.”
Brent nhịn không được bật cười, dùng sức ôm lấy nam nhân trước mặt.
Brent suốt một đêm quấn lấy Edward, dù là khi ngủ, cánh tay cũng gắt gao ôm Edward vào lòng, đầu tựa vào ngực Edward, tư thế như vậy tuy rằng rất nóng, nhưng Brent chính là an an ổn ổn ngủ thẳng đến hừng đông.
Đột nhiên trong lúc đó Brent trở nên phi thường hoạt bát.
Loại chuyển biến rõ ràng này, không chút nào che lấp.
Brent hướng đến Edward sẽ không che giấu cảm xúc chính mình.
Phía trước tối tăm cũng vì Edward mà xuất hiện ánh sáng.
Bọn họ trong lúc đó luôn là như vậy, chỉ cần Edward ôn nhu một ít, Brent sẽ cảm thấy mọi thứ trong nháy mắt đều tốt lên, cho dù sự tình có bi thảm cỡ nào cũng không quan trọng.
Brent bắt đầu dần dần hiểu được, cảm xúc của bản thân đều bị Edward nắm giữ.
Vô luận nam nhân kia không nói lời nào, có nhìn về chính mình hay không, chỉ cần hắn xuất hiện, thế giới chung quanh mình sẽ có chút chấn động.
Ngày hôm sau Brent thật trễ mới rời giường, trong ngoài biệt thự đều đã dọn dẹp tốt.
Brent mở to mắt, phát hiện trên người đang mặc áo ngủ, nửa người trên đã thay băng vải mới.
Nhất định là Edward tìm người đổi cho mình.
Brent khoái trá nghĩ.
Trừ bỏ hắn, còn ai vào đây đối chính mình săn sóc chu đáo thế này?
Mặc dù Edward rất tàn bạo, cũng là chăm sóc rất tốt.
Sau đó cậu lập tức xuống giường, hướng thư phòng Edward cất bước.
Thời gian này, Edward phải là tại thư phòng luyện tự mới đúng.
“Edward, ngươi sao không sớm đánh thức ta?”
Brent đẩy cửa, quả nhiên thấy Edward mặc trường bào đang đứng sau bàn luyện tự.
Edward không ngẩng đầu, vẫn như trước chuyên chú không dời mắt nhìn chữ phía dưới:
“Ngươi phải nghỉ ngơi nhiều, Brent.”
Brent hì hì cười, bước đi qua, vươn tay ôm eo Edward:
“Edward, ngươi chưa bao giờ cho ta ngủ nướng.”
Edward ngẩn ra, buông bút lông trên tay xuống, xoay người ôm Brent vào lòng, vươn tay sờ sờ tóc cậu:
“Về sau sẽ không, về sau sẽ luôn cưng chiều ngươi.”
Brent kiễng mũi chân hôn một cái bên khóe môi Edward:
“Thật sự.”
Edward khụ một tiếng, sau đó gật gật đầu.
Brent nhìn Edward lại cầm lấy bút, ngòi bút dọc theo nghiên mực chậm rãi vẽ vài đường, sau đó vừa muốn đề bút viết chữ.
Ánh mắt Brent nhìn chằm chằm ngòi bút Edward, hai tay gắt gao ôm eo hắn.
“Ân… Edward.”
Thấy Edward đang chuyên tâm viết chữ, Brent bắt đầu cẩn thận nói chuyện.
Edward gật gật đầu, ý bảo cậu nói:
“Nói.”
Brent nghiêng mặt đi, ngắm ngắm Edward không có biểu tình gì, thấp giọng nói:
“Edward, ngươi gần đây đang làm cái gì?”
Edward trực tiếp trả lời Brent:
“Ta dưỡng thương.”
Sau đó chỉ chỉ ngực mình nói:
“Trái tim ta bị người yêu đánh thương.”
Brent đỏ mặt, rụt lui đầu, giống như trẻ con không muốn người lớn rời xa nhà, đem đầu nghiêng nghiêng, tựa vào sau lưng Edward:
“Ngươi có hay không…”
“Kết hôn?”
Edward ngay sau đó nói.
Brent mím môi gật gật đầu.
Edward lắc đầu:
“Không có, ngươi chính là vợ của ta, ta vì sao còn phải cưới người khác.”
Ngươi chính là vợ của ta.
Vợ.
Brent sửng sốt nửa ngày cũng không nói được lời gì.
Edward phi thường lợi hại, lợi hại nhất chính là – chỉ cần hắn nguyện ý, người được hắn sủng ái sẽ cảm thấy phảng phất như trên thiên đường.
Nhưng là, điều kiện đầu tiên hắn phải nguyện ý.
Brent nhăn nhăn nhó nhó nói:
“Edward, loại chuyện này ngươi chỉ cần nói với ta thì tốt rồi, không cần nói với người khác… Ta là con trai, lời này thực mất mặt a.”
Edward nghiêng mặt, hôn Brent một chút, gật đầu.
“Được.”
Brent hì hì nở nụ cười nửa ngày.
“Edward, vậy ngươi vì sao cho người khác hôn mặt ngươi?”
Brent vẫn không cam lòng, muốn đem mọi thứ hỏi rõ ràng.
Ngữ khí cũng trở nên cẩn thận.
Edward đem bút trên tay treo về giá bút, sau đó xoay người, gắt gao ôm Brent vào lòng, cằm đặt trên đỉnh đầu cậu:
“Muốn hỏi cái gì cũng không cho, Brent.”
“Không chuẩn hỏi lại.”
Ta muốn ngươi hiểu được, mỗi một chuyện ta làm cho ngươi, đều là nghiêm túc.
Những người khác, đều là vô vị có lệ.
“Ân.”
Brent thực rõ ràng ngậm miệng lại, không hề giống như những cô gái nhỏ thích lải nhải như vậy.
Bàn tay Edward ấm áp đặt trên vai Brent, một loại an ổn quỷ dị bao quanh lấy cậu.
Edward, ta về sau cho dù nghĩ lại, thủy chung vẫn không nghĩ rõ, vì cái gì, chỉ cần tới gần ngươi, toàn bộ thế giới đều trở nên thanh tĩnh.
Ta chỉ biết, được ngươi ôm rồi, ta không muốn phải rời đi.
Ta muốn ngươi cưng chiều. Vô luận ngươi có yêu ta hay không, ngươi đều phải thật tốt với ta.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT