Sáng sớm ngày hôm sau, vốn là sau nửa năm Edward nghỉ ngơi sẽ phân phó hạ nhân trong nhà bắt đầu quét dọn lại trong trong ngoài ngoài của biệt thự.
Ngay cả hoa viên cũng được chăm sóc tốt hơn một chút, hơn nữa còn đem cửa biệt thự mở rộng.
Khi Brent rời giường, phát hiện nam nhân ngủ bên người mình không biết đi nơi nào, kế bên một tia nhiệt khí đều không có, toàn bộ căn phòng trống không.
Vì thế Brent mở mắt liền xoay người xuống giường, sau đó đến tủ quần áo tùy tiện lấy áo sơmi của Edward mặc lên người, vừa lúc che được toàn bộ mông. Cậu đem mái tóc dài hồng sắc trong áo kéo ra, tà tà bên vai trái, đứng nơi cửa điểm một điếu thuốc, theo hành lang hướng đi ra ngoài.
Thời điểm quản gia thấy Brent hai đùi lõa lồ, trên tay còn mang theo điếu thuốc từ trong phòng đi ra rất là ngạc nhiên, nhưng lập tức xoay người cúi thắt lưng chào cậu, cái gì cũng chưa nói, tránh qua một bên.
Brent cảm thấy lão quản gia hôm nay không có chít chít méo mó ngược lại cảm thấy kì quái, nhưng cũng thật thú vị.
“Edward đâu?”
Trong biệt thự hạ nhân đang bận bận rộn rộn quét tước trong ngoài, thu xếp chỉnh đốn lại, mỗi người một việc, điểm giống nhau chính là luôn buông xuống mi mắt, để tránh nhìn đến sự tình không nên thấy.
Brent tùy tiện bắt một người hỏi Edward ở đâu.
“Cậu Brent, thiếu gia ở đại sảnh dưới lầu.”
Người nọ trước cúi đầu thật thấp, hơi hơi khom lưng, bọn họ không được phép nhìn thẳng gương mặt Brent, đây là Edward tự mình phân phó.
Brent ừ một tiếng, xoay người xuống dưới lầu, thời điểm đi đến, thấy Hàn Nguyệt đứng phía trước Edward, cúi đầu nói cái gì đó, thanh âm rất nhỏ, Brent đứng bên cạnh nghe không rõ ràng.
Brent im lặng hút thuốc, lập tức đi đến trước mặt Edward.
“Edward, ngươi rời giường sớm như vậy làm gì?”
Brent đi đến, đem tay của mình khoát lên vai Edward, thân thể tựa vào trên người hắn.
Hàn Nguyệt thấy Brent đi tới, hai chân thon dài lộ ngoài vạt áo, Hàn Nguyệt lập tức nghiêng mặt đi, cúi đầu, mang theo lỗ tai đỏ ửng một mảnh.
Edward quay đầu nhìn Brent, đem điếu trên môi cậu cầm xuống, đặt tại bồn hoa bên cạnh.
“Hàn Nguyệt, ngươi đi xuống trước.”
Edward phất tay.
Hàn Nguyệt lập tức buông cuốn sách trên tay xuống, sau đó long long tay áo, hạ thắt lưng nói:
“Vâng, thiếu gia.”
Nói xong, Hàn Nguyệt lập tức rời đi.
Brent vươn tay ôm cổ Edward, ngồi trên đùi hắn:
“Ngươi cùng thiếu niên xinh đẹp kia nói cái gì?”
Trên mặt Edward không có biểu tình gì, nhưng là ánh mắt tà liếc Brent một cái, thế này mới phát hiện Brent mặc một kiện sơmi của chính mình.
Edward không nói gì, chỉ đem mái tóc Brent vuốt ra sau, cầm lấy quyển sách trên bàn đưa cho cậu.
“Ba ngày sau, là sinh thần 50 tuổi của phụ thân nhà ta, chúng ta đang vội vàng chuẩn bị lễ vật.”
Brent nhướng nhướng mi, cầm quyển sách xem xem, từ đầu đến cuối đều dùng bút lông viết hán tự, nhìn nhìn không một chữ nào Brent biết, sau đó đem nó ném lại cho Edward.
“Không phải chỉ là sinh thần thôi sao, làm long trọng như vậy làm gì?”
Edward vẻ mặt nghiêm túc nhìn cậu:
“Việc này ngươi không rõ, mấy ngày nay thành thành thật thật ở trong phòng, không có sự cho phép của ta không được đi ra.”
Brent dùng sức hừ một tiếng, sau đó nghiêng mặt muốn hôn môi Edward.
Edward vươn tay chế trụ Brent lại, biểu tình nghiêm túc:
“Phụ thân nhà ta phi thường nghiêm khắc, ngươi phải nhớ lấy, bắt đầu từ ngày mai, trong vòng một tuần không được tùy ý ra khỏi phòng đi lại, nhất là bộ dạng hiện tại, tuyệt đối không cho phép, hết thảy ta sẽ cho người chuẩn bị.
Brent dùng sức đẩy Edward ra một chút, cố tình nói:
“Ta mới không cần ở nơi này! Phiền chết! Cái gì cũng không thể làm!”
Edward trầm mặc một lát, cuối cùng gật gật đầu nói:
“Ân, ngươi như thế nào vẫn là đứa nhỏ, không thể cho ngươi cái gì cũng không làm được, ngươi có thể đến chỗ bạn bè, nhưng buổi tối phải trở về, không cho cùng người xa lạ qua đêm.”
Brent đầu tiên là nhìn chằm chằm Edward, như là đột nhiên nghĩ tới cái gì, sau đó tiến đến bên tai Edward, thấp giọng tà tà khí nói:
“Thật không hiểu người Trung Quốc các ngươi, làm cái gì phải nghiêm túc như vậy, không phải chỉ là sinh nhật thôi sao?…
Chẳng lẽ ngươi không biết ba ba ngươi như thế nào mà đến nơi này? Chính là ba ba của ba ba ngươi cùng vợ hắn làm tình mà tới…”
Edward mặt không chút đổi nghe Brent nói xong, sau đó gật gật đầu, thản nhiên nói:
“Được rồi, hiện tại trở về, đem quần áo mặc vào.”
Brent nhíu nhíu mày, đứng lên,
“Ta không cần, ta muốn đi ra ngoài.”
Edward không lên tiếng.
Brent cảm thấy hình như Edward thật sự nghiêm túc.
Nếu là lần đầu tiên gặp Edward, Brent nhất định sẽ cảm thấy người này ra vẻ, nhưng cậu đã cùng người này dây dưa nhiều năm, cậu tuyệt đối có thể hiểu, mỗi một biểu tình của Edward đều không phải giả vờ, hắn chính là ngươi như thế.
Một nam nhân lãnh khốc vô tình.
Brent trừng mắt nhìn Edward một cái, xoay người đi nhanh lên lầu.
Edward mặt không thay đổi nhìn bóng dáng Brent.
“Thiếu gia, đây là lời chúc mừng, ngài nhìn xem…”
Quản gia thấy Brent lên rồi, thế này mới dám đến trước mặt Edward, đem lời chúc mừng trên tay đưa cho Edward.
“Chờ một chút.”
Edward phất phất tay, đi theo Brent lên lầu.
Brent mặc áo sơmi ghé vào tủ trong phòng Edward tìm quần áo chính mình, cậu thường xuyên qua đêm tại đây, sau còn để vài bộ trong này.
Thời điểm bọn hạ nhân sắp xếp đều chỉnh tề đặt quần áo cậu kế bên quần áo Edward.
“Phụ thân nhà ta tới bây giờ còn chưa biết sự tồn tại của ngươi.”
Brent sửng sốt, quay đầu, thấy Edward ngồi trên sopha đối diện.
Rèm cửa không được kéo ra, Edward cứ như vậy ngồi trong u ám.
“Ngươi vào khi nào?”
Brent nhíu nhíu mày, nam nhân này như thế nào không một tiếng liền bước vào.
“Vừa rồi.”
Edward trả lời.
“Ân.” Brent gật gật đầu.
“Vậy ngươi tính toán khi nào đem chuyện của ta nói cho phụ thân ngươi?”
“Vĩnh viễn sẽ không.”
Edward không chút do dự trả lời.
Brent lập tức đi đến trước mặt Edward, nhìn chằm chằm gương mặt không chút biểu tình của ai kia.
“Ta đây xem như thân phận gì?”
“Thị tẩm.”
Edward nói.
Ngữ khí Brent nhất thời trở nên dồn dập,
“Ta không phải thị tẩm, ta chính là ta! Là Brent Louis!”
Edward đứng dậy, vươn tay vuốt ve hai má Brent, nhẹ giọng nói:
“Ngươi thật sự là ngươi, nhưng ngươi không phải Brent Louis, ngươi là Hàn Nguyệt, là người thị tẩm của ta.”
Brent dùng sức đẩy cánh tay Edward, lạnh lùng chất vấn:
“Nói cách khác, ta bây giờ dùng thân phận người khác ở cạnh ngươi, đúng hay không?”
Edward gật gật đầu,
“Đúng vậy.”
“Dựa vào cái gì?!”
Brent bất mãn cầm lấy quần áo quăng vào trên người Edward.
Đó là kiện sơmi Brent thực thích, cũng thường xuyên mặc nó.
Edward khom lưng nhặt lên, sau đó đặt trên sopha.
Edward chậm rãi đến trước mặt cậu, mạnh mẽ ôm eo Brent, gắt gao dán sát trước mặt mình, đôi con ngươi tối đen nhìn chằm chằm vào hai mắt lục sắc ấy.
“Dựa vào ta nghĩ muốn ngươi.”
“Dựa vào ta muốn giữ lấy ngươi.”
“Dựa vào ta nghĩ vây ngươi bên người.”
Edward vươn tay gắt gao ôm Brent vào trong ngực.
Đầu tiên Brent sửng sốt, sau đó tùy ý Edward ôm, miệng bất mãn nói:
“Edward, ta từ trước đến nay chưa từng thấy ngươi vô sỉ như vậy! Ngươi tên khốn này…”
Edward không có lên tiếng, chỉ mang hơi thở thản nhiên xẹt qua tai cậu.
Brent nhướng nhướng mi, nhấc lên khóe môi cười cười.
Khi nào thì bị chiếm đoạt?
Ta thật sự không nhớ rõ.
Thời điểm bóng đêm bao trùm, ta chỉ nhẹ nhàng mà khép mắt lại.
Vì thế, từ nay về sau ta bị ác ma ôm lấy.
Thời điểm ngươi gặp ác ma, đọa lạc cũng trở nên hoa lệ.
Thời điểm ngươi gặp ác ma, ti tiện cũng trở nên mỹ đức. – Brent.
Brent cuối cùng nghĩ nghĩ vẫn là lưu lại.
Edward thật sự là một người không chút lạc thú, thời điểm làm việc luôn nghiêm túc, chẳng khác nào một tên bổn bổn, căn bản cái gì cũng không quan tâm không để ý, chỉ nhất nhất làm việc trước mắt. Cho dù chính mình có thoát hết quần áo không còn một mảnh đứng trước mặt hắn, Edward nhìn cũng không nhìn liếc mắt một cái.
Còn Christian hiện tại có chuyện phải làm, phải học, Edward đối cô bé yêu cầu thực nghiêm khắc, cho nên Christian học tập cũng không nhẹ nhàng. Bởi vậy Brent không muốn đi quấy rầy cô bé.
Christian đã có thế giới của chính mình, cũng không như trong tưởng tượng của Brent, cô bé sẽ cần cậu.
Điều này làm Brent thực ngạc nhiên, bởi vì này cũng không phù hợp với giáo dục Mĩ quốc. Brent mỗi lần đối sự nghiêm khắc của Edward sinh ra hoài nghi, nhưng Christian vẫn hoàn thành thật tốt.
Brent cũng hiểu được Edward đối cậu phi thường dung túng, điều này lúc trước Brent chưa bao giờ cẩn thận suy xét qua, hiện tại quay đầu ngẩm lại, đích xác là sự thật.
“Cậu Brent, đại khái khi nào cậu trở về?”
Quản gia cầm trên tay áo khoác thật dày đi theo Brent, vội vàng nhìn cậu, tựa hồ hy vọng Brent có thể đem quần áo mặc vào, bởi vì cậu chỉ mặc một kiện tây trang.
Tuy rằng mùa đông sắp qua, nhưng thời tiết bên ngoài vẫn chưa ấm áp.
Brent điểm một điếu thuốc trên môi, tiếp nhận áo khoác từ quản gia, sau đó mặc lên người.
“Hỏi cái này làm gì? Đến giờ tự nhiên ta sẽ trở về.”
“Cậu có muốn gọi người lái xe đến đưa đi không?”
Quản gia lại hỏi.
Brent lập tức phất phất tay.
“Không cần, ta có thể tự mình qua, không cần người đưa.”
Quản gia khụ một tiếng.
“Cậu Brent, thiếu gia nhà ta tuy rằng là người trầm mặc ít nói, nhưng chúng ta hiểu được, thiếu gia nhà ta hy vọng cậu có thể về sớm một chút, bồi bên người ngài.”
Bình thường Edward không nói gì, nhưng là trong ngoài đều giúp Brent chuẩn bị hết thảy tốt lắm.
Brent hừ lạnh một tiếng:
“Thân thể hắn thế kia, cũng không sợ mệt chết.”
“Cậu… Trăm ngàn lần đừng nói vậy!…”
Quản gia vội vàng đánh gãy lời Brent.
Brent đột nhiên nhếch môi cười cười, đem thuốc lá nơi tay hàm trụ, ngẩng đầu, thấy Edward đứng trước cửa sổ, thẳng tắp nhìn phía chính mình.
Brent chỉ phiêu liếc mắt một cái, xoay người bước đi.
“Này, Brent! Good brother!”
Brent đi bộ đến phố mười ba, Sawada bọn họ đều đã chờ, cơ hồ mỗi buổi tối đều tụ nơi đây.
Brent cười cười, tiến lên ôm bọn mập mạp một cái.
“Tiểu tử ngươi hôm nay tâm tình giống như không tệ!”
Mập mạp cười ha ha nhìn Brent, miệng hàm một điếu xì gà, đầu tóc được chải gọn gàng về phía sau, trên người một thân tây trang, hoàn toàn một dạng lão đại.
Brent nhướng nhướng mi, nhấc lên khóe môi cười cười, không nói gì, chỉ tiếp nhận xì gà Sawada đưa tới, đưa lên miệng châm thuốc, sau đó xoay người tựa vào sàn nhảy gần sân khấu, nhìn đám người vặn vẹo bên trong, tựa hồ bắt đầu trầm tư.
“Brent, cô nàng kêu Vivian lại đến, chính ngươi ứng phó một chút đi.”
Kagawa mặt không thay đổi nói một câu, sau đó chỉ chỉ Vivian đối diện.
“Ai u, loại chuyện này liền giao cho Brent đi giải quyết nha, làm gì nói thẳng a ~ Kagawa, ngươi thật không hiểu phong tình nam nhân ~”
Sawda đem Kagawa ôm vào trong ngực, sau đó nghiêng mặt muốn hôn hôn hai má hắn, Kagawa nâng tay đem Sawada đẩy ra chỗ khác, sau đó đứng lên rời đi, cầm rượu trong tay bắt đầu uống.
“Kagawa ~ đừng như vậy nha ~”
Sawada dính người đi tới.
Brent cùng mập mạp nở nụ cười đi theo.
“Thật không hiểu Sawada vì cái gì cứ thích theo mông Kagawa.”
Mập mạp một mặt mê hoặc nói.
Brent nhún nhún vai, thời điểm quay đầu, Vivian đã đi đến.
Dáng người Vivian thướt tha gợi cảm, mặc lễ phục hồng sắc, cực kì xinh đẹp.
“Chào, Brent, gần đây thế nào lại không thấy ngươi?”
“Vivian, thật xin lỗi, ta đêm nay chỉ sợ không có thời gian, ta phải trở về sớm một chút.”
“Vì sao?”
Vivian truy vấn.
Brent chán ghét nhất người thích truy vấn cậu.
Thích một người cần rất nhiều lý do.
Chán ghét một người tựa hồ chỉ cần một lý do.
Brent nháy mắt cảm thấy không kiên nhẫn, nghiêng mặt đi, hai tay chóng trên quầy bar, không nói gì.
“Brent, chẳng lẽ sự tình lúc trước của chúng ta ngươi đều quên sao?”
Vivian bám riết không tha, đứng bên người cậu, tiếp tục không ngừng truy vấn.
Brent nhíu mày đau đầu, tuy rằng ngữ khí lãnh đạm nhưng vẫn lễ độ nói:
“Nên quên đều quên đi, kia đối với nhau đều là chuyện tốt.”
Vivian tựa hồ thực kinh ngạc Brent vì cái gì không giống như lần trước, nàng không thể tin được, mở to hai mắt, không cam lòng hỏi:
“Chúng ta cùng nhau làm qua sự tình, thật sự nói quên là có thể quên sao?!”
Brent cười lạnh một tiếng, nghiêng mặt đi, lạnh lùng nhìn Vivian:
“Chúng ta hình như chưa làm cái gì có ý nghĩa,… trừ bỏ vài lần lên giường, còn có cái gì?”
Sự tình tốt đẹp trong tưởng tượng chính mình tựa hồ bị Brent nói đến không chịu nổi, Vivian nháy mắt thoát phá ấn tượng tốt đẹp, vẻ mặt phẫn nộ nhìn Brent.
Brent cũng mặc kệ nàng, xoay người tính toán trở về, vẫn là trở về bên người Edward tốt lắm, ít nhất Edward sẽ không hỏi nhiều câu vì cái gì.
Không đúng, Edward từ đầu đến cuối không hỏi vì cái gì. Edward rất ít nói lời vô nghĩa, chỉ biết trực tiếp động thủ.
“Brent, hiện tại trở về sớm như thế?”
Mập mạp thấy Brent hình như phải về nhà, liền hỏi một câu.
Brent gật gật đầu, phất tay, sau đó lập tức hướng cửa ngoài đi đến.
“Ngươi cứ như vây trở về?”
Vivian bám riết không tha đi theo bên người cậu.
Trên hành lang ngọn đèn phi thường ấm áp, tỏa trên mặt Brent thoạt nhìn xinh đẹp đến cực điểm, cho dù là thời khắc như vậy, Vivian vẫn từ khuôn mặt kia mà mù quáng không thôi, tầm mắt tựa hồ như hãm sâu trong đó, không thể tự kềm chế.
Brent không lên tiếng, chỉ đem áo khoác khoát lên vai, trên chiếc áo còn mang hương vị thản nhiên trong phòng Edward.
Trong tim Brent rung động một cái, gương mặt Edward mất tự nhiên hiện lên trong đầu.
“Nói chuyện với ngươi nha!”
Vivian trong mắt bắt đầu hàm chứa lệ.
Brent nghiêng mặt đi thấy đôi mắt nàng sáng ngời trong suốt, nhất thời cảm thấy thật mạc danh kì diệu.
Nữ nhân đều như vậy sao?
Thật sự là tự mình đa tình, chẳng qua chỉ hai cái thể xác quan hệ mà thôi, các nàng đã muốn nghĩ đến tình trạng gì?
Brent không muốn nghĩ tiếp, cũng lười suy nghĩ.
Vivian bắt đầu nắm lấy cánh tay Brent.
Cậu dừng một chút, chuyển qua, mặt không chút đổi nhìn cô nàng:
“Vô dụng, ngươi vĩnh viễn không có khả năng có được ta.”
Brent đột nhiên cúi đầu, tại bên tai Vivian thấp giọng nói:
“Bởi vì ta đã bị người khác giữ lấy… Thân thể, linh hồn.”
Nói xong, Brent ngẩng đầu, khóe môi nhấc lên một tia tiếu ý, khiến cả người cậu thoạt nhìn thật yêu dã.
“Đó là gái điếm nào?!!”
Vivian phẫn nộ hỏi.
Brent cười cười, lấy tay vuốt vuốt tóc,
“Nữ nhân? Không… Ta là bị nam nhân giữ lấy.”
Brent nhướng nhướng mi, khinh thường nhìn Vivian:
“Ta mỗi đêm đều bị nam nhân đó thô bạo chà đạp, hơn nữa ta đến nay cũng không hề một câu oán hận, còn thật sự khát vọng. Người như ta, ngươi còn thích không?”
“Ta thấy ngươi là vì khuôn mặt này… Kỳ thật ngươi xem… Cũng chỉ là gương mặt của ta xinh đẹp không phải sao?”
Brent cười vươn tay, vỗ vỗ khuôn mặt Vivian.
Vivian dùng sức tránh đi, một cái tát dán trên mặt Brent.
“Ba –!”
“Ngươi thật đáng giận!”
Vivian hướng nhìn Brent hô to.
Cậu nghiêng mặt, lấy tay sờ sờ lên má,
“Được rồi sao? Ta có thể đi?”
Vivian muốn tát một cái nữa.
“Được rồi.”
Brent mạnh cầm lấy tay cô nàng, hung tợn nói:
“Tiểu thư, loại khốn như ta thật sự không thích hợp với thiên sứ, nhanh chóng quên ta đi! Nhớ kỹ, ta hiện tại thuộc về người khác!”
Nói xong, Brent bỏ cánh tay Vivian ra, nhanh chóng đến trước cửa.
“Tên khốn –!”
“Brent! Ngươi tên khốn này!!!”
Vivian phía sau la to, Brent đầu cũng không ngoảnh lại rời đi.
Đọa lạc là không cần lý do.
Tà ác là không cần lý do.
Ta đọa lạc, là từ lúc cùng ngươi gặp gỡ. — Brent
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT