Brent không rõ mà nhìn gương mặt thanh tú của thiếu niên, cậu không phải là nên ở trong phòng Edward sao?
Bất quá thiếu niên vẫn còn hồng nhuận trẻ con, dáng điệu uyển chuyển, hẳn là không sai.
“Thiếu gia, cậu Brent đã đến.”
Quản gia vươn tay, gõ gõ cửa phòng.
“Cho hắn tiến vào.”
Bên trong truyần đến thanh âm quen thuộc, là tiếng của Edward.
Brent đẩy cửa, trong phòng một đám nữ hầu đang bưng khay trống chuẩn bị đi ra. Thoang thoảng trong không khí chỉ toàn mùi dược, trừ điều đó ra thì trong phòng một mảnh yên tĩnh, thật giống như người vừa nói chuyện không hề tồn tại.
Brent nhẹ tay nhẹ chân bước vào, trong phòng im lặng cực kỳ.
Phóng mắt nhìn, Brent thấy ghế mây không có người.
“Lại đây.”
Bên tai đột nhiên vang lên âm thanh Edward.
Brent mạnh mẽ nghiêng đầu, thấy Edward đang nhắm mắt, nằm trên giường, trên người mặc áo tơ lụa đen dài, tóc đen hắc sắc rối tung bên má, đôi mắt hơi hơi đọng, hai tay giao trước ngực.
Giờ phút này đèn trên tường bỗng tắt, đèn giữa phòng cũng cùng chung số phận, trong phòng đen tối một mảnh không rõ.
Edward lẳng lặng dựa vào tường, đầu tựa vào gối hoa, giống như quỷ hút máu đang nghỉ ngơi trong cổ bảo.
Brent không tự chủ nắm tay thành quyền, mỗi lần thời điểm cậu động sát khí, Brent luôn là đình trệ hít thở, hai tay nắm chặt.
“Ngươi muốn giết ta.”
Không phải câu nghi vấn, mà là câu khẳng định.
Edward mạnh mẽ mở đôi mắt lạnh như băng, nhìn chằm chằm vào gương mặt xinh đẹp của Brent, sau đó hai tay chống lên giường, xê dịch thân thể một chút.
Brent mím môi, không nói lời nào, ánh mắt nhìn theo gương mặt Edward hòng tìm chút sơ hở – nhưng là, nam nhân này, đừng hi vọng tìm được gì từ mặt hắn.
Edward cười lạnh một tiếng, đem tóc hai bên vén về phía sau.
“Nếu hiện tại ngươi giết ta, ta cam đoan, chuyện này cùng ngươi sẽ không có bất cứ mối quan hệ nào. Nhưng còn có thể sống đến ngày mai hay không thì ta không biết.”
Sau đó hắn hướng về phía Brent, huy huy tay:
“Lại đây, ngồi ở chỗ này.”
Brent nuốt nuốt nước bọt, buông lỏng tay, đi qua ngồi xuống.
Edward lấy tay chỉ chỉ cổ áo mình,
“Giúp ta cởi bỏ.”
Brent nhíu nhíu đầu mày:
“Ngươi không phải có người hầu hạ sao? Vì cái gì không để hắn giúp ngươi?”
Edward thấp giọng cười cười, thân thể thoạt nhìn thực gầy yếu, nhưng là khí thế không tiếng động hung ác đem Brent ngăn chặn.
“Ngươi ghen tị?”
Brent hừ lạnh một tiếng:
“Ta không có!”
Edward thở dài một hơi, nhắm mắt lại.
“Ta chỉ là không muốn để người khác đụng vào ta, Brent.”
Hai má Brent liền đỏ, căm tức quay đầu, phát hiện Edward nhắm hai mắt lại.
Hô hấp như đình trệ không nghe rõ, Brent nghĩ hắn ngủ, mày hơi hơi cau, thoạt nhìn không thoải mái, hai má tái nhợt.
Brent sửng sốt, còn không kịp hiểu chuyện gì, cánh tay Edward đã dùng lực kéo Brent ngã sấp xuống trên giường, Edward xoay người đè lên.
“Edward… Ngươi, ngươi… Làm gì?…”
Trái tim Brent mãnh liệt nhảy lên, hai má đỏ bừng, không nói ra lời, bởi vì Edward ở phía trên, cặp mắt băng lãnh ấy chuyển như không chuyển nhìn chằm chằm vào cậu, cúc áo trước ngực hắn đều bị cởi bỏ, phô ra cần cổ thon dài vô cùng dễ nhìn, còn lộ một mảng da thịt trước ngực của người Phương Đông nhẵn nhụi. Đó là đặc điểm của người Châu Á, không giống như người Mĩ da dẻ không tốt, mà là mềm dẻo xinh đẹp, hơn nữa còn mang theo sắc vàng quyến rũ.
Tim Brent bắt đầu đập gia tốc.
Edward không nói một lời cúi đầu, bắt đầu hôn môi Brent, hai tay xốc lên áo sơmi cậu, đầu ngón tay lạnh lẻo men đi lên, chậm rãi vuốt ve eo, lưng và ngực Brent.
Đầu óc Brent trống rỗng, cái gì cũng không nghĩ được, hai tay run lên, hai chân cứng ngắc, cả người xụi lơ, cảm giác người nọ cứ như vậy không tiếng động mà xâm chiếm chính mình.
Edward trước sau hôn thật bá đạo, cùng bộ dạng công tử cao quý của hắn hoàn toàn không giống nhau.
Brent theo bản năng nắm chặt tay, bàn tay Edward thì vẫn ôn nhu ve vuốt những sợi tóc đỏ au của cậu.
“Còn đau không?”
Edward nhẹ nhàng hôn lên dấu vết hắn tự tay để lại trên cổ cậu.
Brent cảm giác cần cổ chính mình đều tê rần. Giương miệng cũng không thốt lên được lời nào.
“Không cần…!”
Edward ngẩng đầu, bắt đầu cởi bỏ cúc áo trên người Brent. Cậu đột nhiên bừng tỉnh, sợ hãi kêu một tiếng, lấy tay che ngực mình. (thiếu nam thẹn thùng:3)
“Không cần cái gì?”
Edward bình tĩnh nhìn Brent, một bàn tay thoải mái mà nắm lấy tay cậu đang che chắn trước ngực, trầm giọng nói:
“Bé cưng, nghe lời.”
Brent lăng lăng nhìn Edward nói chuyện bằng vẻ mặt lãnh khốc, cuối cùng vẫn là buông tay.
Edward không nói một lời, mang áo sơmi của cậu kéo phăng, cúc áo trắng tán loạn trên giường.
“Được rồi, cởi.”
Brent hai mắt đỏ bừng ngồi trên giường,
“Không, ta không làm…”
Chuyện thân mật khăng khít này, tuyệt đối không nên làm cùng nam nhân!
Edward lạnh lùng nhìn cậu:
“Ta chỉ là muốn ngươi cởi quần áo. Ta cũng đã nói, ta tạm thời sẽ không làm bất cứ chuyện gì với ngươi.”
Brent chớp chớp mắt, nhìn Edward.
Edward có chút không kiên nhẫn nói:
“Cởi đi.”
Brent cuối cùng vẫn là bị Edward áp bách, ngoan ngoãn thoát quần áo, cả người trần như nhộng.
Brent cảm thấy chính mình không khác gì gái điếm, chẳng qua các nàng là cùng khách nhân làm tình, mà chính mình chỉ bị người khác ôm mà thôi.
Nhưng mà, đây là lựa chọn của chính mình, không phải sao?
Giữa bóng tối mờ ám, khóe mắt cậu cay cay, nhưng cậu tuyệt không cho chính mình khóc.
Edward nhẹ nhàng mà vuốt ve lưng cậu. Ngẩng đầu, tại khóe miệng Brent in một nụ hôn, thấp giọng noi:
“Ngủ ngon.”
Ngày hôm sau trời còn chưa sáng, Brent đã tỉnh ngủ.
Không nghĩ tới bản thân như thế còn có thể ngủ?
Brent nhịn không được bắt đầu tự giễu.
Brent muốn rời đi, nhưng thân mình đều bị nam nhân gắt gao ôm lấy, vây ở trong lòng, Brent ý đồ muốn nhẹ nhàng đặt tay Edward sang một bên.
“Tỉnh rồi?”
Edward mở mắt, sau đó xoay người mở đèn đầu giường, nhìn vào Brent.
Edward buông chén trà, cầm lấy khăn tay lau lau miệng, sau đó thản nhiên nói:
“Brent, chuyện ngươi làm đều là vào sống ra chết, có khả năng một ngày nào đó sẻ mất mạng. Lần này ngươi làm coi như là giúp bạn bè, còn về sau, vẫn là không nên. Bên hải quan ta đã giúp các ngươi nên không cần lo sẽ xảy ra chuyện.”
Brent sửng sốt, không biết vì sao Edward đột nhiên lại nói đến chuyện này, nhưng là vẫn trả lời:
“Ngươi là thiếu gia có tiền, đương nhiên không lo ăn uống, nếu như ta không làm, ta lấy gì mà sống?”
Edward quay đầu nhìn Brent:
“Ta có thể nuôi ngươi.”
Brent nhất thời tức giận, trên mặt lạnh lùng:
Brent nhất thời nói không nên lời, cuối cùng xốc chăn, dứng dậy, cúi người nhặt quần áo chính mình lên.
Edward cũng không nói nữa, cứ như vậy nhìn chằm chằm đôi chân thon dài cùng tấm lưng trần trụi của Brent.
Brent mặc áo, phát hiện cúc áo đều bị Edward làm bay biến mất.
“Lấy áo của ta đi.”
Edward chỉ chỉ kiện áo bên giường.
Brent liếc nhìn Edward một cái, xoay người đi lấy áo, tiện tay cởi bỏ áo trên người, sau đó đứng trước gương sửa sang lại một chút, kéo cửa, bước ra ngoài.
Edward nhìn chằm chằm cửa phòng ngủ, lắc lắc đầu, thấp giọng nói một câu: