[11]

Tạ Trúc Tinh ở trong phòng nghỉ đợi người, vừa chờ vừa nghĩ đến dáng vẻ của Vương Siêu, liền không nhịn được cười.

Trên bàn đặt nửa quả táo ban nãy Vương Siêu đang gặm dở, cậu cầm lên ăn, rất ngọt.

Vương Siêu lớn lên rất ưa nhìn, trước đây lúc còn trắng đẹp thì không nói, hiện tại phơi thành thế này, tóc cũng không còn, nhưng vẫn cứ đẹp trai, chỉ là nhìn không thông minh, dáng vẻ thấy thế nào cũng trông rất ngu. Nhưng cậu lại gọi đứa ngu như thế một tiếng ‘bố’, đúng là trúng tà mà.

Cái miệng ấy, một khi đã tiện là làm người ta hận không thể xé rách nó, khi đến đây đã nghĩ phải cố gắng nói chuyện cho tốt nói chuyện cho khéo, ấy nhưng chờ Vương Siêu mở miệng ra một cái, căn bản là không sao nói chuyện được, cuối cùng vẫn không nhịn được cho ăn cái tát, nhìn dáng vẻ kia có lẽ đã nhớ kỹ, sau này có chửi bậy cũng không được đem bố mẹ ra.

Vương Siêu thực ra vẫn rất biết nghe lời.

Cậu có chút hối hận, cậu đã dùng sức, có phải vừa nãy ra tay quá nặng rồi không? Tát Vương Siêu đần cả ra. Chờ tối về, phải bảo Vương Siêu tát lại, còn cho tát thêm mấy cái, nếu không đại thiếu gia ngoài miệng không nói gì, nhưng trong lòng lại không thoải mái, ức chế đến mức chỉ có thể trả thù cậu trong mơ.

Trước đây có một đoạn thời gian Vương Siêu đi vùng khác biểu diễn, cùng song ca với một cô ca sĩ, biểu diễn xong quay về khách sạn được bên bầu show sắp xếp, bị phóng viên chụp được cảnh hai người đang ôm ôm trước cửa khách sạn. Lúc quay về Bắc Kinh, Vương Siêu bị cậu tàn nhẫn đấm cho một cái, kết quả hôm sau mới biết được là do bên phía cô ca sĩ kia muốn mượn độ hot của Vương Siêu để tạo CP. Tối đến cậu về nhà chuẩn bị xin lỗi, thấy Vương Siêu đang cong tớn mông lên ngủ, một bên ngủ một bên đẩy eo, trong miệng còn đang mắng nhỏ, Tạ Trúc Tinh anh chịch chết em.

Mấy ngày nay cậu vẫn luôn không nghỉ ngơi tốt, đóng phim hỏng nhiều lần, tìm không được Vương Siêu cũng làm cậu mệt mỏi, vốn là định vừa chờ vừa tranh thủ đánh một giấc, nhưng lúc này đây càng nghĩ lại càng tỉnh, nghĩ đến đợi thêm lúc nữa là hai người có thể cùng nhau về nhà, chút xíu buồn ngủ cũng không có, một mình ngồi trong phòng nghỉ lúc thì nghĩ nghĩ, lúc lại cười cười.

Nhưng đợi đến gần 12h, Vương Siêu cũng chưa có trở lại.

Cậu đi ra ngoài nhìn thử, phát hiện đã quay xong, công nhân viên đều đang thu dọn thiết bị, cậu kéo đạo diễn chương trình lại hỏi thăm, đối phương vừa nhìn thấy là cậu, vội vàng móc điện thoại di động ra trước hết chụp chung một tấm, chụp xong mới nói: “Mấy vị khách mời quay xong là đi luôn. Vương Siêu? Hình như là người đi đầu tiên.”

Vương Siêu lại chạy, rõ ràng đã nói xong việc muốn cùng nhau về nhà.

Cậu gọi điện thoại cho Vương Siêu, rốt cục cũng không còn tắt máy, vang lên 52 giây, Vương Siêu mới nhận điện.

Cậu hỏi: “Anh đang ở chỗ nào?”

Vương Siêu nói: “Trên đường về nhà.”

Cậu lại hỏi: “Về nhà nào?”

Vương Siêu nói: “Nhà tôi.”

Cậu nghẹn họng, không biết nên nói cái gì nữa, âm thanh của Vương Siêu mà cậu đang nghe, giọng điệu không còn giống Vương Siêu nữa, Vương Siêu có thể hung dữ với cậu, cũng có thể tiện hề hề với cậu, nhưng sẽ không lạnh như băng thế này.

Vương Siêu nói: “Không còn chuyện gì là tôi cúp đấy.”

Nói thì nói vậy, nhưng không đợi cậu nói thêm câu gì, đã cúp luôn.

Cậu gọi lại, Vương Siêu cũng không nhận điện nữa.

Đây là làm sao?

Cậu không hiểu, cậu đã giải thích là không có quan hệ gì với cô minh tinh kia, cũng không để ý chuyện Vương Siêu quậy hỏng cơ hội đóng phim điện ảnh của cậu. Cậu cho rằng bọn họ đã hòa hảo rồi.

Nhưng Vương Siêu đây là ý gì?

Không chịu nghe điện thoại, cậu hết cách đành gửi tin nhắn đến, hỏi: “Có phải ban nãy đánh đau anh không?”

Vương Siêu không trả lời. Cậu lại nhắn: “Vừa rồi quay chương trình xảy ra chuyện không vui?”

Vẫn không nhắn lại. Cậu nghĩ, đều không phải, vậy trong khoảng thời gian tách ra này, có cái gì đã thay đổi?

Cậu nghĩ rất lâu, mới chậm rãi gõ một hàng chữ gửi đi: “Nghe nói anh dẫn một bé trai con lai đến công ty, nó là ai?”

Sau một lát, cậu cho rằng Vương Siêu vẫn không để ý đến mình, đang muốn nhắn thêm một tin, thì nhận được trả lời của Vương Siêu.

“Là mẹ mày.”

[12]

Vương Siêu trả lời xong, liền đem điện thoại ném ra ngoài cửa sổ xe, chiếc điện thoại di động kia rất nhanh đã bị dòng xe cộ cán cho nát thành từng mảnh vụn.

Hắn giờ chỉ cảm thấy tim gan nguội lạnh mà thôi, hắn đã tiện đến mức độ này, Tạ Trúc Tinh vẫn còn hoài nghi hắn ở bên ngoài bao một bé trai.

“Nghe nói” hắn dẫn một bé trai đến công ty? Có thể nghe nói mấy cái này, thế sao xưa nay lại không bao giờ nghe hắn? Có thể nghe thấy lời thô tục hắn văng ra, một câu đệt mẹ mày đã cho ăn nguyên phát tát. Thế khi hắn nói tôi yêu cậu, sao lại không thể cho hắn một cái hôn moah moah?

Vừa nãy quay xong chương trình, hắn liền chạy khỏi đài truyền hình, hắn không muốn trở về với Tạ Trúc Tinh, cũng không muốn cùng Tạ Trúc Tinh hòa hảo.

Nhưng hắn cũng không dám nói mấy lời này thẳng mặt Tạ Trúc Tinh, không phải sợ bị đánh, Tạ Trúc Tinh đánh hắn còn lâu mới đau bằng bố và anh trai đánh hắn, hắn là sợ mình không nói ra được, cũng sợ nói ra khỏi mồm lại thay đổi, mỗi lần đối diện Tạ Trúc Tinh, hắn đều không nhịn được chọn mấy lời khó nghe nhất mà nói.

Từ cái ngày ngắm trúng Tạ Trúc Tinh ấy, hắn đã đặc biệt thích chọc cho người ta phát cáu, ngay trước mặt quyến rũ gái, còn cố ý nói mấy câu khó nghe làm người ta tức muốn ói máu, cái loại tâm lý này giống hệt như khi còn nhỏ, nếu mà thích bé gái nào, là phải giựt bím tóc.

Hắn sợ Tạ Trúc Tinh không để ý đến mình, không đem mình đặt ở trong lòng.

Chỉ tiếc rằng hắn dù mỗi ngày đều thiếu đánh cầu quan tâm như vậy, nhưng trong lòng Tạ Trúc Tinh, vẫn chỉ có sự nghiệp diễn xuất, cmn còn không tiếc bán mình cầu vinh, đã lên giường hắn rồi, còn bám cả nữ minh tinh.

Hắn họ Vương (王), nữ minh tinh họ Vu (于), khác nhau có một nét bút, lần sau Tạ Trúc Tinh sẽ tìm một người họ Nhị (二) sao? (nhị = ngu)

Ha ha ha.

Buồn cười cái rắm, toàn thế giới hắn là thằng ngu nhất, còn đéo mặt mũi mà cười.

Gào khóc trở về nhà, gọi một suất tôm hùm cay chén ngay đêm đó, vừa khóc vừa ăn.

Hắn không biết mình nên làm gì, không có Tạ Trúc Tinh hắn không sống nổi, nhưng bảo hắn trở về tiếp tục bịt chặt tai mà sống, hắn lại không muốn.

Hắn hối hận, hắn không nên thông minh đột xuất, cứ làm kẻ ngốc như trước đây thì tốt quá rồi, cái gì cũng không biết, cứ cho rằng Tạ Trúc Tinh thật sự bị mê hoặc bởi vẻ đẹp trai của mình, thật là tốt biết bao.

Ăn xong đi rửa tay, soi gương một cái, khóc càng kinh hơn, giống trứng kho thế này, còn đẹp trai cái rắm, đứa nào mù mới có thể bị hắn mê hoặc.

Chẳng trách lúc ở đài truyền hình Tạ Trúc Tinh vừa hôn hắn xong đã lại vả hắn một phát, phỏng chừng cũng không thể tin nổi chính mình lại có thể hôn xuống được.

Cũng may hắn chỉ khóc có đúng một lần, cũng không bị ai nhìn thấy, ở trước mặt Vương Cẩm và Ngạn Dung, hắn vẫn còn có thể ha ha ha.

Nhưng mà không đến mấy ngày sau, Vương Cẩm và Ngạn Dung cũng chia tay.

Hắn không dám giả bộ ha ha ha nữa, sợ Vương Cẩm tẩn mình.

Gameshow kia trình chiếu, tháng trước còn là ai đồ trắng mịn đẹp trai tóc dài so hot, tháng sau đã biến thành ra thế này, weibo của hắn lập tức như ong vỡ tổ. Phần bình luận quả thực không nỡ nhìn, fan hâm mộ chân thành tỏ vẻ vô cùng đau đớn, anti-fan bỏ đá xuống giếng, thi thoảng hai bên còn cãi nhau ầm ĩ, người qua đường thì chỉ hờ hững hóng hớt điểm danh.

Hắn càng nhìn càng phiền muộn, liền đem tất cả mọi thứ trên weibo xóa bằng sạch, không thấy là không phiền, méo quan tâm, cùng lắm là lui giới, hắn cũng chả đói chết được.

Người đại diện gọi điện cho hắn: “Mất ngựa chưa chắc đã là xui, thừa dịp đứng đầu bảng tin, nhận cho cậu một show truyền hình thực tế, chính là <Cuộc đua kỳ thú>, vuột mất cơ hội là không có lại đâu, hiện tại màu da cùng hình tượng quá thích hợp luôn.”

Hắn nói: “Là cái kiểu ném tới vùng hoang dã không cho ăn, bắt tự mình săn thú đấy á? Em không ăn no rửng mỡ nha, không đi.”

Người đại diện nói: “Kiểu đấy tôi nào dám để cậu đi, đến lúc ấy cậu lại trở mặt đánh đạo diễn một trận, tôi khiêng sao nổi trách nhiệm. Năm nay là năm Olympic, có rất nhiều chương trình thi đấu thể dục, đi tới một nơi, hợp tác cùng nhau, hai người làm chung một nhiệm vụ gì đấy, có đi hay không?”

Hắn nhìn thử, cảm thấy cũng thú vị, nhưng vẫn nói: “Không đi, không hợp tác.”

Người đại diện nói như đúng rồi: “Tại sao lại không đi? Gọi Tiểu Tạ đi cùng cậu ha.”

Vương Siêu mắng: “Cút đi, anh hết chuyện để nói à, không muốn làm nữa phải không.”

Người đại diện tủi thân vô cùng: “Ngược lại tôi rất muốn là đằng khác, nhưng các cậu cứ tiếp tục làm loạn, tôi sớm muộn gì cũng phải cuốn gói cút đi. Cậu thì làm tổ trong nhà không ra khỏi cửa, cậu ta thì không chịu đóng phim cho tử tế, đoàn làm phim người ta tìm tôi cáo trạng mấy lần rồi, hai đứa các cậu đừng đùa nữa có được không?”

Hắn cảm thấy người đại diện đang nói hươu nói vượn để lừa mình, Tạ Trúc Tinh kia là đồ cuồng công việc, mới solo một mình không bao lâu, phát hành một album, đóng vài bộ phim thần tượng, kẻ liều mạng như thế, làm sao có khả năng không cố gắng đóng phim?

Kết quả buổi tối Lương Tỳ hẹn hắn đi ăn, ở trên bàn cơm cũng nhắc tới chuyện này: “Tiểu Tạ có phải đắc tội ai không? Tao nghe nói, đoàn làm phim cậu ta đang tham gia thông báo với bên truyền thông, nói cậu đang làm cao.”

Cơm nước xong, Lương Tỳ có việc vội vã đi trước, còn hắn tự mình phiền nhiễu nửa buổi.

Hắn không muốn để ý đến, nhưng trong lòng lại không nhịn được mà nghĩ tới, càng nghĩ càng sốt ruột, là chuyện gì xảy ra?

Tạ Trúc Tinh căn bản không phải loại người sẽ làm cao, là chọc phải ai, nên bị người ta chỉnh?

Cô nàng minh tinh họ Vu đâu? Không phải là trâu bò lắm à? Tại sao lại không nhờ đến?

Hắn một bụng đầy tâm sự rời nhà hàng, ra đến cửa gặp phải một người không muốn gặp lại, kẻ cạo trọc đầu cho hắn – Trì ca.

Trì ca rất kinh hỉ, nhưng có chút ngại ngùng hỏi: “Em đi một mình à?”

Vương Siêu không muốn nói chuyện cùng người này, “Ừ” một tiếng rồi nói: “Còn có việc, đi đây.”

Hắn đi đằng trước, Trì ca theo phía sau, nói: “Lần trước khi về Bắc Kinh đã định gọi điện cho em, nhưng không mở máy, sau lại vì bận một chuyến buôn bán nên đi Tây Tạng, hôm nay mới trở lại, không nghĩ tới vừa về một cái là gặp được em.”

Vương Siêu không nói tiếng nào, chỉ mải đi về phía trước.

Trì ca nói tiếp: “Em khi đó không phải nói muốn mời anh uống rượu sao? Còn nói muốn uống bao nhiêu thì uống, uống cái gì cũng được, em quên à? Chỉ định chém gió thôi hả?”

Vương Siêu luôn không nhịn được sự kích tướng, lập tức đứng lại, nói: “Ai chém gió? Mời, hiện tại mời luôn.”

Đi tới quán bar quen thuộc, mỗi loại rượu đều gọi một chai, xếp đầy cả bàn, hắn hất cằm với Trì ca, nói: “Uống đi.”

Trì ca nhìn hắn, xong cứ thế liền uống.

Vương Siêu ngồi ở đó lạnh mặt nhìn, sau vụ lần trước ở Thạch Gia Trang, hắn vẫn luôn chán ghét người này, nên không chưng ra nổi vẻ mặt tốt đẹp gì.

Trì ca cũng không nói lời nào, cứ cắm đầu vào uống, còn không cần đến ly, trực tiếp tu cả chai.

Không giống như đang uống rượu, mà là há miệng nốc rượu, tình cảnh cực kỳ khó xử, uống được một lúc, Vương Siêu cũng không nhìn nổi nữa, nói: “Được rồi được rồi.”

Trì ca liền ngừng lại, ánh mắt tuy có hơi rời rạc, nhưng vẫn nghiêm túc cẩn thận nói: “Tiểu Siêu, chuyện lần trước, xin lỗi nhé.”

Vương Siêu cũng không muốn bám riết không tha, nói: “Qua rồi thì thôi, tôi không so đo với anh, sau này gặp lại đừng có bám theo tôi, làm như không quen là được.”

Trì ca gật gù, hỏi: “Chuyện này… em có nói cho anh em chưa?”

Vương Siêu có chút xem thường: “Còn tưởng anh đàn ông thế nào, suy nghĩ nửa ngày trời hóa ra là sợ tôi mách anh trai à? Sợ anh ấy như thế, mà còn dám có ý đồ với tôi?”

Trì ca ngồi ở đối diện, một lát sau mới nói: “Em nếu không phơi đen, anh cũng không có ý đồ với em. Không sợ anh em, chỉ sợ nó biết thôi.”

Vương Siêu nghe không hiểu, cho là gã say nên nói nhảm.

Trì ca lại uống một hớp rượu, đứng lên móc ví tiền, vứt lên trên bàn một xấp.

Vương Siêu không vui, nói: “Anh làm gì thế? Đã nói để tôi mời mà.”

Trì ca mắt điếc tai ngơ, bước chân hơi loạng choạng rời khỏi chỗ ngồi, gã người cao, cánh tay cũng dài, bỗng nhiên đưa tay bóp bóp mặt Vương Siêu.

Vương Siêu nhất thời không phản ứng kịp, để người ta bóp xong mới tức giận mắng: “Vẫn chưa chịu thôi hả? Muốn ăn đòn phải không!”

Trì ca cười lắc lắc đầu, lại vươn tay sờ đầu hắn, hắn nhanh chóng tránh qua một bên, nhưng không kịp, lại bị sờ ngay giữa đầu, giơ tay vung nắm đấm muốn đánh, lại bị Trì ca nhẹ nhàng nhanh nhẹn chặn được.

Trước đây là thành viên đội tuyển Sanda quốc gia, bị hắn đánh được mới là lạ.

Hắn như một con gà con bị Trì ca giữ im ở đó không thể động đậy, tay Trì ca cứ sờ tới sờ lui trên đầu và mặt hắn.

Hắn bị sờ đến buồn nôn, lại không dám lớn tiếng ồn ào, trong quán bar nhiều người như vậy, bị nhìn thấy mất mặt cũng là hắn, chỉ đành ngóng trông kẻ cơ bắp này sờ mau mau rồi phắn đi.

Đang khó chịu nhắm hai mắt, bỗng nghe thấy Trì ca “Á” một tiếng, tay đang sờ hắn cũng buông ra.

Hắn mở mắt ra nhìn, Trì ca đứng đó ôm đầu, đã có máu chảy dọc xuống trán.

Tạ Trúc Tinh trong tay cầm nửa chai rượu đứng bên cạnh, mặt đỏ tía tai gào lên với hắn: “Cái đồ ngu ngốc này! Còn không nhanh cút mau!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play