Trong đại sảnh nghị sự của Giang Dương bang, vẻ mặt Giang Bắc Phi sầu khổ, cả sắc mặt hai tên phó bang chủ cũng không tốt chút nào.

Cảnh tượng ban ngày Tô Tín đại phát thần uy tại Thịnh Long lâu vẫn còn hiện rõ trong mắt bọn  họ. Ban đêm Phi Ưng bang cũng đã khởi xướng tổng tiến công, bọn họ không có tâm tư chống cự.

Tô Tín khởi xướng tổng tiến công đã nắm  bắt thời cơ rất tốt, đúng vào lúc  tinh thần của Giang Bắc Phi đang bị việc ban ngày kích thích.

Nhìn thấy Tô Tín dùng Hỏa Diễm Đao miểu sát Trần Chiêu, Giang Bắc Phi không có tâm tư tử đấu với Tô Tín làm gì.

Hắn thở dài một hơi, nói:

- Chúng ta hàng đi. Tô Tín không phải là người chúng ta có khả năng đối kháng. Phi Ưng Bang quật khởi cũng không phải việc chúng ta có khả năng ngăn cản.

Dương Đông không cam lòng nói một câu:

- Bang chủ, chẳng lẽ chúng ta tự tay đem cơ nghiệp trăm năm của Giang Dương bang tặng người hay sao?

- Ngươi tưởng ta muốn sao?

Giang Bắc Phi đỏ mắt nói:

- Các ngươi cũng thấy chuyện ban ngày rồi, nếu chống cự thì chúng ta cũng không sống được.

Dương Đông im lặng, Trầm Trọng Minh cũng không nói chuyện, cảm giác thúc thủ chịu trói không dễ chịu gì.

- Đi, chúng ta đi tìm Tô Tín để nói cho hắn biết Giang Dương bang chúng ta đầu hàng. Cũng không nên để các huynh đệ trong bang hi sinh vô vị.

Giang Bắc Phi thở dài một hơi, sau đó hắn gọi một tên bang chúng rồi bảo hắn báo tin tức đầu hàng với Tô Tín.

Vốn Tô Tín còn quyết định tự mình động thủ giết đến tận tổng đường Giang Dương bang, một lần hành động đánh tan bọn họ. Nhưng Giang Dương bang lại thức thời như vậy. Tô Tín cũng không ngờ rằng bọn họ lại nhanh chóng đầu hàng đến vậy.

Giang Dương bang tốt xấu gì cũng có gần vạn người, hắn mà tấn công mạnh như thế chắc chắn sẽ khiến Phi Ưng bang chết và bị thương không ít người. Hiện tại Giang Bắc Phi lại đồng ý đầu hàng thì không gì tốt hơn.

Dưới sự dẫn dắt của Giang Bắc Phi, bang chúng Giang Dương bang cũng  không chống cự nữa. Giang Bắc Phi dẫn cao tầng của Giang Dương bang đi tới gặp Tô Tín:

- Tô bang chủ, Giang Dương bang sau này là của ngươi. Không đúng, về sau sẽ không còn Giang Dương bang nữa.

Giang Bắc Phi mặt đầy đắng chát.

Tô Tín cười ha hả nói:

- Giang bang chủ, từ xưa kẻ thức thời mới là tuấn kiệt. Ngươi chủ động đầu hàng giúp cho hai phe giảm bớt tổn thất, nên ta sẽ không bạc đãi ngươi đâu. Vị trí phó đường chủ trong chiến đường Phi Ưng bang sẽ là của ngươi. Nếu hai vị phó bang chủ nguyện ý thì ta cũng sẽ chuẩn bị cho các ngươi vị trí đại đầu mục.

Giang Bắc Phi cười khổ nói:

- Hay là thôi đi. Ta cũng không muốn lại tham dự vào chuyện giang hồ. Tô bang chủ có ý thì cứ cho chúng ta một trăm vạn lượng bạc để chúng ta thoái ẩn giang hồ làm phú ông nhà giàu.

Tô Tín nhìn Giang Bắc Phi thật kỹ, nói:

- Không vấn đề. Sau này Giang bang chủ có gì cần cũng có thể trực tiếp tới tìm ta.

Giang Bắc Phi thật sự muốn thoái ẩn giang hồ sao? Tô Tín căn bản cũng không tin. Nhưng hắn lại rất bội phục Giang Bắc Phi thức thời.

Tô Tín cho Giang Bắc Phi vị trí phó đường chủ và hai đại đầu mục trong chiến đường mặc dù không tồi, nhưng Giang Bắc Phi lại biết ba người còn ở lại trong Phi Ưng bang nhất định sẽ rất xấu hổ.

Tốt xấu gì bọn họ cũng đứng đầu một bang nhưng bây giờ bang phái bị thu phục, trong nội tâm không có một chút khó chịu là không thể nào.

Hơn nữa chỉnh thể của Giang Dương bang dung nhập vào Phi Ưng bang, dù cho Tô Tín chuẩn bị loại bỏ đi một vài kẻ trộm gian dùng mánh lới và chỉ chừa một ít tinh nhuệ, thì những người này cũng chiếm một phần tư Phi Ưng bang.

Nhiều người là bộ hạ cũ của Giang Bắc Phi như vậy, Tô Tín có thể hoài nghi hắn hay không? Nếu như đổi thành Giang Bắc Phi thì hắn không thể không dè chừng.

So với làm phó đường chủ lúng túng trong Phi Ưng bang, chi bằng triệt để quy ẩn cho rồi. Ít nhất còn có thể được phú quý tới già.

Hiển nhiên Dương Đông và Trầm Trọng Minh cũng đã thương lượng xong với Giang Bắc Phi nên cũng không phản đối.

Những đại đầu mục của Giang Dương bang lại đỏ mắt nhìn Giang Bắc Phi.

Lão nhân gia rửa tay gác kiếm, vậy chúng ta làm sao bây giờ?

Bọn họ cũng không muốn thoái ẩn giang hồ, huống hồ cho dù thoái ẩn cũng không có tiền.

Giang Dương bang chủ động đầu hàng nên tất cả tài phú trong bang đều phải giao nộp cho Phi Ưng bang.

Giang Bắc Phi là bang chủ cho nên Tô Tín cho hắn một trăm vạn lượng bạc để hắn dưỡng lão, nhưng những người khác thì sao? Tô Tín không xen vào.

- Haiz, Tô bang chủ, bọn họ cũng là lão nhân trong bang vài chục năm, nếu ngươi có thể thu nạp thì cho bọn họ gia nhập Phi Ưng bang. Ta cam đoan bọn họ sẽ không hai lòng.

Giang Bắc Phi thở dài một hơi nói ra.

Tuy hắn không phải là lão đại tốt với các thủ hạ nhưng hiện tại Giang Dương bang không còn, những người này tốt xấu gì cũng đi theo hắn hơn mười năm thì mình cũng nên nói giúp bọn họ một lần.

Tô Tín trầm ngâm một lát, gật đầu nói:

- Có thể, nếu như những đại đầu mục Giang Dương bang gia nhập Phi Ưng bang mà muốn quản lý hậu cần thì sẽ giữ lại thân phận đại đầu mục. Còn nếu như muốn gia nhập chiến đường thì nhất định phải rớt một cấp, phải đảm đương tiểu đầu mục trước mới được. Sau khi có công huân sẽ dần thăng cấp.

Hầu hết đại đầu mục Giang Dương bang đều thở phào một hơi vì Tô Tín đưa ra đãi ngộ công chính. Theo bọn họ biết thì trước kia những lão nhân của Phi Ưng bang cũng đều có đãi ngộ như vậy.

Sau khi chiếm đoạt Giang Dương bang, trong tay của Phi Ưng bang đã có mười một phường thị, bang chúng hơn ba vạn. Thực sự trở thành bang phái lớn nhất Thường Ninh phủ.

Đây vẫn chưa phải cực hạn của Tô Tín. Hắn có nhiệm vụ phải xưng bá Thường Ninh phủ, đầu tiên phải thành chủ nhân trên danh nghĩa của Thường Ninh phủ mới được.

Những ngày qua, Tô Tín vẫn suy nghĩ chuyện này, cuối cùng kế hoạch cũng có nền móng. Đợi mười ngày sau, Tô Tín dung hợp tất cả địa bàn làm một thì hắn sẽ phái người đưa thiếp mời tứ hội tới để tiến hành nghị sự trong Thịnh Long lâu.

Sau khi nhận được thiếp mời của Tô Tín, người tứ hội cảm thấy khó hiểu, không rõ Tô Tín muốn làm trò gì.

Mấy ngày trước, Mạnh Trường Hà vừa mới triệu tập mọi người đối phó Tô Tín, chẳng lẽ bây giờ Tô Tín chuẩn bị muốn trả thù lại?

Nội tâm của bọn họ hoang mang nhưng đúng hẹn vẫn tới Thịnh Long lâu. Bây giờ Tô Tín đã có tư cách bình khởi bình tọa với bọn họ nên hắn triệu tập mọi người tới đây, trừ phi là muốn triệt để vạch mặt với Tô Tín, nếu không tất cả đều có mặt.

Thịnh Long lâu tầng thứ bảy, người của những bang phái khác đã tới nhưng Tô Tín làm chủ nhân lại vẫn chưa thấy bóng dáng đâu.

Mạnh Trường Hà hừ lạnh một tiếng:

- Tô Tín đúng là quá to gan, lúc này lại vẫn để mọi người chờ hắn.

Những người khác âm thầm bĩu môi:

- Lần trước ngươi tìm tới nghị sự nhưng cũng tới cuối cùng. Bây giờ lại không biết xấu hổ mà nói như thế sao!

Bỗng nhiên giọng nói của Tô Tín vang lên:

- Chẳng lẽ Mạnh hội chủ không biết con người có ba thứ, đó là gấp gáp, sốt ruột và chờ đợi là khó dằn nổi hay sao?

Tô Tín dẫn theo Lý Phôi cùng Hoàng Bỉnh Thành đi vào trong lâu. Hai người bọn họ đang cầm một đống giấy, không biết bên trong ghi cái gì.

- Tô Tín, miệng lưỡi trơn tru quá đó. Hôm nay ngươi gọi mọi người tới đây là muốn giở trò gì?

Giọng Mạnh Trường Hà âm trầm nói.

Tô Tín ngồi ngay ngắn trên chủ vị, nói:

- Đừng gấp, chuyện gì cũng phải từ từ mà nói.

Mọi người sững sờ. Chẳng lẽ hôm nay không chỉ nói một chuyện sao?

Tô Tín dùng ngón trỏ gõ bàn có tiết tấu, nói:

- Các vị, thực lực của Thường Ninh phủ chúng ta không kém, là một trong mấy thế lực đỉnh cấp trong châu phủ tại Tương Nam đạo. Nhưng lực lượng của chúng ta quá phân tán nên ai cũng có thể cưỡi lên đầu chúng ta, phá hỏng quy tắc của chúng ta.

Nói xong Tô Tín liếc nhìn sang Mạnh Trường Hà khiến cho sắc mặt Mạnh Trường Hà càng đen lại.

Lần trước hắn mời Trần Chiêu đến chính là vì muốn phế Tô Tín, hơn nữa cũng muốn uy hiếp các bang phái khác. Đây chính là hành động phá hư quy củ.

- Tô Tín! Đừng thừa nước đục thả câu, ngươi muốn nói cái gì?

Mạnh Trường Hà hừ lạnh nói một tiếng.

- Rất đơn giản. Rắn không thể không có đầu, chim không cánh thì không bay được. Thường Ninh phủ chúng ta nên cần có người cầm đầu. Ta đề nghị năm bang phái chúng ta tạo thành liên minh rồi tuyển ra một vị minh chủ. Những ma sát ngày bình thường không cần phải xen vào, nhưng một khi xảy ra chuyện liền có thể triệu tập tất cả mọi người, đoàn kết với nhau nhất trí đối ngoại.

Tất cả mọi người nghe Tô Tín nói liền sững sờ. Năm bang phái bọn họ tạo thành liên minh? Như vậy phải chọn ra minh chủ. Tâm tư của Tô Tín đúng là khá lớn, cũng quá không thực tế.

Mạnh Trường Hà càng cười lạnh nói:

- Tô Tín, không lẽ kế tiếp ngươi sẽ nói minh chủ do mình làm đấy chứ?

Tô Tín cười nhạt một tiếng:

- Đúng vậy, minh chủ liên minh Thường Ninh phủ chính là tại hạ đảm nhiệm.

Mạnh Trường Hà trực tiếp mỉa mai, trỏ vào mũi Tô Tín cười nói:

- Ngươi? Chỉ dựa vào ngươi cũng muốn làm minh chủ? Ngươi có bản lĩnh gì chứ? Các vị ngồi đây có ai không có tư cách cao hơn ngươi? Thực lực có ai kém ngươi sao? Ngươi muốn làm minh chủ, dựa vào cái gì?

Nếu Tô Tín nói lời này khi vừa đánh chết Trần Chiêu, lúc bị thực lực của Tô Tín chấn áp thì bọn họ có thể cân nhắc một ít.

Hiện tại đã nhiều ngày trôi qua, mọi người cũng có chút suy nghĩ cẩn thận. Tô Tín một chiêu đánh chết Trần Chiêu tuyệt đối có ẩn bên trong!

Võ giả Hậu Thiên làm ra việc chân khí phóng ra ngoài là chuyện đầm rồng hang hổ, nhưng Tô Tín lại làm được. Hơn nữa Trần Chiêu bị Hỏa Diễm Đao chém giết, uy lực kia cũng không có chút giả dối.

Nhưng điều khiến cho bọn họ khó hiểu là nếu Tô Tín thật sự có thực lực chân khí phóng ra ngoài thì lúc trước bị giết không chỉ có Trần Chiêu mà còn có Mạnh Trường Hà.

Người sáng suốt liền nhìn rõ, Trần Chiêu chính là bị Mạnh Trường Hà mời tới trả thù việc hắn giết nhi tử của mình.

Nếu Tô Tín có thực lực như vậy thì hắn đã có thể giết Mạnh Trường Hà để chấm dứt hậu hoạn,. Làm sao có thể để tới bây giờ!

Cho nên mọi người suy đoán Tô Tín khẳng định dùng bí pháp gì đó để có thể phóng thích chân khí ra ngoài, hơn nữa thứ này còn là tiêu hao phẩm, sau khi dùng xong sẽ không còn.

Nếu không hắn cũng không chỉ dùng để đối phó với Trần Chiêu, hắn còn có thể kết thúc thù oán với Tam Anh hội, hoàn toàn có thực lực đánh chết Mạnh Trường Hà.

Không thể không nói đám người này tâm cơ không đơn giản, chỉ bằng hành động của Tô Tín lúc ấy đã có thể suy đoán ra chín phần mười tâm tư của hắn.

Không có vũ lực uy hiếp tuyệt đối. Cho dù Tô Tín có thực lực bình khởi bình tọa với bọn họ nhưng bọn họ tuyệt đối sẽ không thừa nhận Tô Tín làm minh chủ, thân phận áp đảo bọn họ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play