- Lão Dương, ngươi nghĩ không đúng, người bình thường sẽ làm như vậy nhưng ngươi suy nghĩ một chút, Tô Tín kia là người bình thường sao?
- Thời điểm hắn là tiểu đầu mục đã dám một mình đi ám sát Thanh Trúc bang đại đầu mục Đái Trùng đấy.
- Thời điểm hắn còn chưa trở thành bang chủ Phi Ưng bang cũng đã dám giết nhi tử duy nhất của Mạnh Trường Hà Tam Anh hội.
- Loại người này không thể dùng to gan lớn mật để hình dung, mà quả thực phải là tên điên!
- Trên thế giới này đáng sợ nhất chính là loại người này, bởi vì ngươi căn bản không đoán được hắn sẽ làm cái gì.
- Hiện tại Giang Dương bang không đánh thắng nổi, ngộ nhỡ Tô Tín thật sự mượn chuyện này tiến đánh Giang Dương bang chúng ta thì xử lý thế nào?
Giang Bắc Phi nói câu này khiến bọn họ im lặng, thực lực Giang Dương bang của bọn họ nhỏ yếu, Tô Tín đánh cược rất tốt nhưng bọn họ không cược nổi.
Đối mặt với một tên điên giống như Tô Tín khiến bọn họ có cảm giác còn khó đối phó hơn khi đối mặt với Tam Anh hội cường thế.
- Chúng ta nên làm gì bây giờ?
Dương Đông nhỏ giọng hỏi, hiện tại hắn có chút không yên lòng.
Giang Bắc Phi cắn răng nói:
- Cắt đầu Tương Hà nộp cho Tô Tín, nói chuyện này là Tương Hà gạt trong bang làm, chúng ta không biết rõ chuyện này.
- Bang chủ! Không thể thế được!
Trầm Trọng Minh và Dương Đông vội vàng ngăn cản.
Cũng bởi vì một câu uy hiếp của người ta mà cắt đầu đại đầu mục trong bang đem nộp, việc này sẽ khiến các bang phái khác trong Thường Ninh phủ nhìn Giang Dương bang của bọn họ thế nào chứ? Đây quả thực là sợ tới mức không dám nói một câu nào đấy.
Huống hồ bởi vì như vậy càng làm cho các đệ tử bang chúng trong bang thất vọng đau khổ, danh vọng của Giang Dương bang cũng sẽ chịu sự đả kích to lớn.
Giang Bắc Phi thở dài nói:
- Nếu không chúng ta còn có thể làm sao? Nếu không thỏa mãn Tô Tín, ngộ nhỡ hắn còn muốn tới đánh Giang Dương bang chúng ta thì làm sao bây giờ?
- Hoặc là không thỏa hiệp, nếu đã có ý định đó thì phải làm tốt nhất.
- Hơn nữa bản thân chuyện này là do Tương Hà ngu ngốc gây ra.
- Nếu không phải nhi tử của hắn chọc tới muội muội Tô Tín thì làm sao có cố sự như vậy xảy ra chứ?
Dương Đông và Trầm Trọng Minh lúc này đều im lặng, cuối cùng cũng đồng ý lời của bang chủ.
- Đã như vậy các ngươi đi một chuyến đi, giao đầu của Tương Hà cho Tô Tín.
Giang Bắc Phi nói.
Dương Đông và Trầm Trọng Minh lập tức rùng mình, quả nhiên vị bang chủ này không nói đùa.
Bọn họ không nói lời nào chính là muốn bang chủ đi giết Tương Hà.
Dù sao đây chính là đại đầu mục Giang Dương bang, giết hắn sẽ bị đệ tử bang chúng oán hận và phỉ nhổ.
Nhưng Giang Bắc Phi có thể làm bang chủ làm sao không có vài phần tâm cơ? Mệnh lệnh là hắn đưa ra, bang chủ như hắn sẽ bị bang chúng oán hận nhưng các ngươi là hai phó bang chủ cũng không thể dễ sống như vậy, dù sao các ngươi cũng đều đồng ý, tiếng xấu này cũng không thể do ta một mình gánh được.
Bị Giang Bắc Phi xem thấu tâm cơ, Dương Đông và Trầm Trọng Minh đành phải nhận mệnh, tự mình động thủ đi giết Tương Hà.
Ngày hôm sau, tổng đường Kim Nguyệt phường, Tô Tín nhìn thấy người Giang Dương bang đưa một cái đầu người tới, hắn nói:
- Xem như người Giang Dương bang thông minh, cái đầu người này đã ngăn chặn kế hoạch của ta.
Ngày hôm qua sau khi bảo tiểu mập mạp xin lỗi, kỳ thật Tô Tín đã tiêu tan tức giận, hắn bảo bang chúng Giang Dương bang trở về trong bang nhắn với bang chủ của bọn chúng cần một câu trả lời, nhưng thật ra là Hạng Trang múa kiếm, ý tại Bái Công mà thôi.
Hắn muốn từng bước xơi tái địa bàn của Thanh Trúc, cả Vĩnh Lạc phường đã bị hắn chiếm một nửa, các phường thị khác cũng đang bị chiếm một nửa, Thanh Trúc bang đã có chút bất an.
Cho nên Tô Tín muốn mượn cơ hội này tìm cớ tiến công Giang Dương bang, làm cho người Thanh Trúc bang an tâm một chút, từ đó di chuyển lực chú ý, sau đó lại tiếp tục xơi tái địa bàn của đối phương.
Vốn Tô Tín cho rằng người của Giang Dương bang hoặc cự tuyệt hoặc kéo dài thời gian, dù sao cho dù là gì thì hắn cũng sẽ tấn công Giang Dương bang.
Nhưng hắn không ngờ Giang Dương bang lại quyết đoán như vậy, trực tiếp mang đầu đại đầu mục Tương Hà tới trước cửa, triệt để ngăn chặn miệng của Tô Tín.
Nếu hiện tại hắn tiến công Giang Dương bang, không chỉ làm thanh danh Phi Ưng bang bất hảo, hơn nữa còn khiến Thanh Trúc bang cảnh giác.
- Bỏ đi, vậy thì cho các ngươi sống lâu thêm một lúc.
Tô Tín đóng cái hộp lại và gọi một tên bang chúng tới mang đi.
Hắn không có ham mê thu thập những thứ này, thứ này đặt trong đường khẩu còn có khả năng xui xẻo.
Đương nhiên chuyện lần này cũng không phải không có chỗ tốt, lợi ích duy nhất chính là thanh danh của Tô Tín rất vang dội.
Chuyện lần này Giang Dương bang cũng không có giấu diếm, ngược lại trực tiếp nói chuyện này cho các bang phái trong Thường Ninh phủ biết.
Bọn họ cũng sợ Tô Tín không bỏ qua việc này mà vẫn tiến công Giang Dương bang, dù sao sớm muộn gì đều mất mặt, sớm mất mặt một chút cũng như nhau cả thôi.
Cho nên sau khi việc này được truyền ra ngoài, hung danh của Tô Tín cũng truyền khắp các bang phái trong Thường Ninh phủ.
Chỉ một câu nói đã khiến Giang Dương bang giết đại đầu mục của mình sau đó mang đầu tới cầu xin tha thứ, uy thế như vậy ngay cả Tam Anh hội cũng không có.
Nếu không thể thông qua việc tấn công Giang Dương bang để chuyển sự chú ý củaThanh Trúc bang thì cứ đánh một hồi đi.
- Được rồi, gọi lão Hoàng và Lý Phôi tới gặp ta.
Tô Tín phân phó một tên bang chúng.
Qua một hồi Lý Phôi và Hoàng Bỉnh Thành đều tới, Tô Tín nói thẳng:
- Hiện tại Thanh Trúc bang bị chúng ta chiếm cứ khá nhiều, chúng ta cũng nên xuất động chính thức. Các ngươi đi thông tri chiến đường, toàn diện triển khai công kích Thanh Trúc bang!
Ánh mắt Lý Phôi đầy vẻ hưng phấn, đã lâu rồi hắn không được ra trận giết người.
Hắn đột phá Hậu Thiên sơ kỳ, Tịch Tà kiếm pháp thực lực đại tiến nhưng chưa chính thức động thủ bao giờ, trong khoảng thời gian này hắn cảm thấy quá bức bối.
Nếu đã chuẩn bị khai chiến toàn diện với Thanh Trúc bang, chắc chắn hắn không thiếu cơ hội động thủ.
Sau khi truyền mệnh lệnh, tất cả đệ tử chiến đường Phi Ưng bang tập trung trong nửa canh giờ, đây là chỗ tốt của tập quyền.
Nếu như trước, đại bộ phận bang chúng đều bị khống chế trong tay các đại đầu mục, bang phái cần phải truyền lệnh tới chỗ các đại đầu mục trước.
Sau đó những đại đầu mục này lại suy nhĩ chính mình phải đánh thế nào, là theo sau phóng nước hay ra trận giết địch, chờ bọn họ suy nghĩ xong thì đã mất cả ngày rồi.
Cuộc chiến bang phái không chú ý nhiều như vậy, tất cả mọi người tập kết sau đó chờ tới lúc trời tối, tất cả bang chúng Phi Ưng bang đều xuất động toàn bộ, lúc này tiến hành công kích địa bàn Thanh Trúc bang thật mạnh.
Thanh Trúc bang trong khoảng thời gian này bởi vì phát hiện sách lược Phi Ưng bang từng bước xơi tái cho nên đều rất cảnh giác, trong lúc Phi Ưng bang quy mô xâm lấn thì bọn họ đã phát hiện động tĩnh, lập tức bẩm báo cho hai vị phó bang chủ.
Lúc này Phi Ưng bang hai vị phó bang chủ Mã Thanh Nguyên và Trần Hoành đều buồn lo rụng cả tóc.
Dù sao bọn họ đã sớm đoán sẽ có một ngày như vậy nhưng lại không có bất cứ biện pháp gì.
Thực lực chênh lệch còn đó, mặc cho bọn họ tính toán thế nào cũng vô dụng thôi.
Lúc này trong đại sảnh nghị sự không chỉ có hai phó bang chủ, còn có bang chủ ‘danh nghĩa’ Thanh Trúc bang Ngụy Phong.
Sau khi hắn bị mất quyền lực, trên cơ bản đã biến thành bù nhìn, căn bản không có chút quyền lợi nào.
Thời điểm bang phái nghị sự, cho dù hắn đang ngồi giữa đại sảnh nhưng không ai thèm nhìn hắn một cái, quả thực xem hắn như không khí.
Việc này khiến nội tâm Ngụy Phong đại hận nhưng không có cách nào.
Bây giờ nghe được tin tức Phi Ưng bang đánh tới, nhìn thấy Mã Thanh Nguyên và Trần Hoành sầu mi khổ kiểm thì hắn lại có cảm giác thoải mái.
- Ha ha ha! Các ngươi cũng có hôm nay! Hừ! Các ngươi hao tổn tâm cơ cướp Thanh Trúc bang vào trong tay thì sao chứ? Kết quả không phải công dã tràng đó ư!
Ngụy Phong ác độc mỉa mai một câu.
Trần Hoành khinh thường nói:
- Ngươi ngu ngốc vậy sao? Bây giờ còn cười vui vẻ như vậy?
- Chúng ta cùng lắm chỉ khiến ngươi mất quyền lực, nhưng Phi Ưng bang triệt để tiêu diệt Thanh Trúc bang, ngươi cho rằng ngươi là bang chủ danh nghĩa có thể tránh được một kiếp sao?
Sắc mặt Ngụy Phong lập tức trắng bệch.
Hiện tại hắn đã bị mất quyền lực nhưng tối thiểu còn sống, vẫn có thịt cá hầu hạ.
Nếu như lúc Tô Tín đánh vỡ Thanh Trúc bang, hắn chưa chắc đã toàn mạng.
- Vậy các ngươi còn chờ cái gì? Còn không mau phái người đi ngăn cản?
Ngụy Phong la to.
Mã Thanh Nguyên và Trần Hoành không quan tâm tên ngu ngốc này, bọn họ im lặng hồi lâu, Trần Hoành nói:
- Đi một bước xem một bước vậy, đầu tiên phái bang chúng đi qua ngăn cản xem sao, liệu Phi Ưng bang có bởi vì chết tổn thương quá nhiều mà rút lui hay không..
Đáng tiếc ý định của bọn họ nhất định sẽ thất bại.
Ban đêm, Tô Tín dẫn người tấn công vào Vĩnh Lạc phường, Lý Phôi và Lý Thanh còn có Lưu Thắng Minh thì bọc đánh từ các hướng khác.
Gần vạn tên bang chúng chiến đường cùng tiến công Thanh Trúc bang, trận thế lớn như vậy khiến đám bang chúng Thanh Trúc bang sợ hãi không nhỏ.
Bọn họ chỉ vì cầu ăn no cho nên mới gia nhập vào bang phái, cũng không phải tham gia quân ngũ liều mạng với người ta, loại tình huống này còn đánh cái rắm ấy, bảo vệ tánh mạng quan trọng hơn.
Kết quả là Tô Tín vừa mới mang người tới Vĩnh Lạc phường, những bang chúng Thanh Trúc bang đã dễ dàng sụp đổ, thậm chí còn không có chống cự.
Chỉ có một gã đại đầu mục Thanh Trúc bang xem như có chút hình dáng, hắn mang ba trăm bang chúng ngăn trên phố dài, cùng đợi viện quân trong bang tới.
- Các huynh đệ ngăn cản! Ta đã phái người đi cầu viện trong bang, viện quân sắp tới rồi.
Tên đại đầu mục Thanh Trúc vung đại đao trong tay múa uy vũ sinh phong.
Những đệ tử chiến đường xông lên, kẻ nhẹ bị đao chém bay đứt gân gãy xương, kẻ nặng thậm chí bị chém thành hai khúc. Tràng diện huyết tinh đến cực điểm, trong khoảng thời gian ngắn không người tiến lên, một mình hắn ngăn cả trăm người tấn công.
Tô Tín hừ lạnh một tiếng, bước nhanh về phía tên đại đầu mục Thanh Trúc bang.
Cảnh ban đêm lờ mờ, hơn nữa Tô Tín mang theo võ sĩ phục màu đen của Phi Ưng bang, hắn còn cho rằng Tô Tín chỉ là bang chúng bình thường.
Cho nên đại đầu mục lập tức vung vẩy đại quan đao trong tay và cười lạnh nói:
- Oắt con Phi Ưng bang thật không sợ chết, vậy thì tốt, gia gia hôm nay tiễn ngươi về tây thiên.
Ngay sau đó hắn không cười nổi.
Tô Tín đánh một quyền, trực tiếp đánh vào thân đao của hắn, lực lượng cường đại khiến hai tay hắn chấn động, tê bì đi, gan bàn tay rúng động kinh người, vội thu đao thối lui.
Nhìn thấy chiêu thức mở đầu là quyền kình hận ý ngập trời thì hắn lập tức hiểu ra, dường như nhớ tới cái gì, đại đầu mục Thanh Trúc bang hoảng sợ hô;
- Hận Cực Quyền! Ngươi là Tô Tín!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT