- Chúc mừng ký chủ đã hoàn thành nhiệm vụ chính tuyến: Tư thế kiêu hùng (2), thưởng nhiệm vụ là Tử Hà Thần Công (đánh giá chung được hai sao rưỡi), 800 điểm phản diện, hai lượt rút thưởng trung cấp.

Đôi mắt Tô Tín sáng lên khi nhìn bí kíp trong tay, có “Tử Hà Thần Công” này, sự khiếm khuyết duy nhất trong sức mạnh của cậu cũng đã được lấp đầy.

Lật giở Tử Hà Thần Công ra, vì hệ thống đã tặng 5% độ thuần thục nên Tô Tín liền cảm nhận được chân khí của bản thân tu luyện được đã bắt đầu nhanh chóng chuyển hóa thành chân khí cho “Tử Hà Thần Công”, tử khí của Tô Tín nhanh chóng tăng mạnh, chân khí lưu chuyển trong cơ thể nhanh gấp hơn mười lần.

Độ thuần thục nội công dễ tích lũy hơn độ thuần thục võ kỹ, mỗi ngày ngồi thiền thì độ thuần thục sẽ tăng lên, như “Nội công sơ cấp Toàn Chân giáo” của Tô Tín đã đạt độ thuần thục 100%.

Nhưng chân khí tu luyện được từ “Nội công sơ cấp Toàn Chân giáo” có độ thuần thục 100% này lại kém hơn rất nhiều so với chân khí tu luyện được từ “Tử Hà Thần Công” có độ thuần thục 5%.

Nếu giờ Tô Tín vận công toàn bộ “Tử Hà Thần Công” để ra đòn thì dù không đánh bại được tráo môn của Lý Trung Hòa thì cũng có thể phá được phòng ngự Kim Chung Tráo của hắn.

Nội công hai sao rưỡi so với nội công nửa sao rõ ràng là khác nhau một trời một vực.

Còn sau khi đọc xong toàn bộ “Tử Hà Thần Công”, cậu còn phát hiện ra một thuộc tính tiềm ẩn của nó đó là có thể hóa giải chân khí khác loại.

Cấp của “Tử Hà Thần Công” thật sự không cao mấy, điểm đánh giá chung hai sao rưỡi của nó chỉ được xếp vào hàng trung cấp trong vô số các loại công pháp của hệ thống.

Trong nguyên tác, sự tồn tại của “Tử Hà Thần Công” cũng chẳng có ảnh hưởng nhiều, nó chênh lệch quá lớn so với các loại công pháp mạnh mẽ như Quỳ Hoa Bảo Điển, Tịch Tà Kiếm Phổ, Độc Cô Cửu Kiếm...

Nhưng Tử Hà Thần Công có một điểm mà các loại công pháp khác không làm được đó là nó có khả năng hóa giải các chân khí khác loại.

Lệnh Hồ Xung trong Tiếu Ngạo Giang Hồ đã từng bị các loại chân khí khác nhau trong người gây phiền muộn, Nhạc Bất Quần đã bảo Lệnh Hồ Xung rằng chỉ cần học một ít “Tử Hà Thần Công” thì cậu ấy sẽ có thể tự hóa giải các loại chân khí khác nhau trong cơ thể mình.

Mà lúc xưa ở cuộc so tài kiếm pháp trên Tung Sơn, khi Nhạc Bất Quần đối mặt với Hàn Băng Chưởng của Tả Lãnh Thiền thì mặt ông vẫn không đổi sắc, có thể thấy “Tử Hà Thần Công” đối với việc hóa giải các loại chân khí khác nhau là vô cùng lợi hại.

Tô Tín có hệ thống đại phản diện trong tay, chắc chắn sẽ không chỉ học một món nội công.

Nếu dựa theo sự phát triển bình thường, Tô Tín chỉ có thể chọn một hoặc vài nội công có thuộc tính tương đồng để tiến hành tu luyện, nếu xuất hiện nội công có thuộc tính tương phản, Tô Tín chỉ có thể chọn một loại nội công mạnh hơn và bỏ đi thứ nội công yếu hơn mà thôi.

Mà giờ có “Tử Hà Thần Công” thì đã khác, nó có khả năng hóa giải các loại chân khí lớn mạnh khác nhau, có thể đóng vai trò như một chất dung hợp, tránh sự xung đột giữa các loại chân khí khác nhau.

Chỉ dựa vào điểm này, “Tử Hà Thần Công” đã hữu dụng với Tô Tín hơn rất nhiều so với các loại công pháp bốn sao khác.

- Hệ thống, giờ trong tay tôi hiện có bao nhiêu lần rút thưởng và điểm phản diện?

- Ký chủ hiện có 3 lần rút thưởng trung cấp, 24 lần rút thưởng sơ cấp, 1000 điểm phản diện.

Tô Tín vốn chuẩn bị rút thưởng nhưng nhìn số lần rút thưởng sơ cấp vẫn chưa đủ chẵn nên liền tạm không rút.

Giờ Tô Tín không có áp lực bên ngoài, chỉ cần tăng dần thực lực theo tuần tự là đủ, vì vậy cũng không cần vội rút thưởng, đợi sáu ngày sau đủ 30 lần rút thưởng sơ cấp thì cậu sẽ đổi toàn bộ thành lượt rút thưởng trung cấp rồi rút luôn một thể.

Dù sao cũng đều dựa vào vận may, cộng 6 lần rút thưởng lại thế nào cũng xuất hiện được một số thứ tốt.

Sau khi rời hệ thống, Tô Tín về tiểu viện của mình ở Khoái Hoạt Lâm trước.

Vì cậu bế quan rồi lại quyết đấu sinh tử với Lý Trung Hòa nên đã hơn mười ngày chưa gặp Hinh Nhi.

Vừa đẩy cửa vào, Hinh Nhi liền lao vào lòng cậu, đôi mắt đỏ ửng lên, nước mắt lưng tròng như sắp chảy xuống:

- Ca ca đi đâu lâu như vậy? Sau này huynh đừng bỏ lại Hinh Nhi có được không.

Tuy tuổi Hinh Nhi còn nhỏ nhưng do mất mẹ từ thuở bé nên tính nết trưởng thành hơn nhiều so với những đưa trẻ cùng trang lứa, nhìn vẻ mặt của những bang chúng phụ trách chăm lo cuộc sống cho cô, cô liền cảm thấy có chuyện gì đó xảy ra với ca ca mình.

Nhưng cô biết lúc này ca ca chắc chắn không muốn mình đến quấy rầy nên nhẫn nhịn đến bây giờ.

Xoa đầu Hinh Nhi, Tô Tín an ủi nói:

- Được rồi Hinh Nhi, ca ca đồng ý sau này nhất định sẽ không bỏ lại muội một mình.

Ôm Hinh Nhi dỗ dành một lúc cô bé mới hết khóc rồi mỉm cười, Tô Tín còn đích thân xuống bếp nấu một bàn thức ăn ngon, nhìn Hinh Nhi ngồi đó ăn như hổ đói.

Thật ra trong khoảng thời gian này Hoàng Bính Thành đã sai những bang chúng chăm sóc cho Hinh Nhi mỗi ngày đều đến tửu lâu Khoái Hoạt Lâm đặt những món ăn ngon.

Nhưng những ngày qua Hinh Nhi lo cho Tô Tín nên nhìn các món ngon mê người cũng chẳng có khẩu vị, ăn cũng chẳng được là bao, giờ nhìn thấy Tô Tín trở về, cô bé mới yên lòng ăn một bữa thật no.

Nhìn trạch viện vắng tanh, Tô Tín bỗng cảm thấy mình đã có chút không để ý đến cảm giác của Hinh Nhi.

Cậu cứ luôn muốn để cho cô bé được an toàn, nhưng lại quên mất Hinh Nhi chỉ mới là một đứa trẻ bảy tuổi mà thôi.

Mỗi ngày cậu đều tu luyện và xử lý việc trong bang, thời gian được lấp đầy, nhưng mỗi ngày Hinh Nhi chỉ có thể luyện kiếm buồn chán, xung quanh cũng chỉ có các bang chúng Phi Ưng bang, chẳng có người nào cùng tuổi, sao cô bé tránh khỏi việc cảm thấy cô đơn chứ?

Đợi đến lúc Hinh Nhi ăn xong, Tô Tín vừa dọn bàn vừa nói:

- Hinh Nhi, ngày mai huynh cho người đưa em đến trường tư đọc sách.

- Vì sao vậy? Muội ở nhà học với thầy là được rồi, vì sao phải đến trường để học?

Hinh Nhi nhăn mặt tỏ vẻ từ chối, tuy cô bé thông minh nhưng lại không thích đọc sách viết chữ.

Đẩy mũi Hinh Nhi rồi Tô Tín nói:

- Muội cứ ở nhà mãi như vậy sẽ trở thành bé ngốc đấy, ở trường sẽ có các bạn cùng tuổi, đảm bảo thú vị hơn nhiều so với ở nhà.

Nghe đến bạn, Hinh Nhi mới mở to mắt lên.

Trước kia lúc còn ở Trường Lạc phường, nơi nghèo nàn ấy không có trường học, cô bé chỉ thấy những học sinh tan học về đi ngang qua Trường Lạc phường, họ đi thành từng tốp cười nói, mặc áo quần đẹp mang cặp sách khiến cô ngưỡng mộ vô cùng.

Nhưng sau đó ánh mắt Hinh Nhi lại tối sầm, lắp bắp nói:

- Nhưng nếu đi học ở trường sẽ rất lâu không gặp được ca ca rồi.

- Yên tâm, mỗi ngày huynh đều đến đón muội về nhà, sẽ không để muội ở lại trong trường, huống hồ học năm ngày sẽ được nghỉ ngơi, trường học cũng không dạy.

Nghe Tô Tín nói xong, Hinh Nhi mới tròn to mắt vui vẻ.

Sau khi bảo Hinh Nhi đi chơi, Tô Tín liền trở về phòng mình lĩnh hội “Tử Hà Thần Công”.

Độ thuần thục nội công tuy không quan trọng như độ thuần thục của võ kỹ, nhưng lại có liên quan đến hiệu suất tu luyện.

Khi độ thuần thục đạt 5% thì nội lực lưu chuyển có thể gặp chút chướng ngại, còn khi độ thuần thục của nội công đạt 100%, nội lực sẽ lưu chuyển liên tục không ngừng, trơn tru tự nhiên, thậm chí mỗi ngày khi đi lại thì nội lực đều sẽ vô thức lưu chuyển trong cơ thể, có thể nói hiệu suất tu luyện khác biệt một trời một vực so với thời gian đầu.

Hôm sau Tô Tín đến đường viện của Vĩnh Lạc phường từ rất sớm, Sa Phi Ưng cũng không nuốt lời, trực tiếp thông báo cho cả Phi Ưng bang chuyện thăng chức Tô Tín lên làm đường chủ, Hoàng Bính Thành và Lý Hoại lên làm đại đầu mục.

Tin này truyền ra khiến cả Phi Ưng bang chấn động.

Các đại đầu mục khác đều có suy nghĩ riêng, nhưng không có một ai đứng ra phản đối.

Bọn họ đều đã thấy được thực lực của Tô Tín trên lôi đài sinh tử, bọn họ còn có tư cách gì để phản đối?

Sau khi dựng đường viện xong, Tô Tín liền huỷ bỏ các tên gọi như bách trưởng, thập trưởng, đổi hết thành tiểu đầu mục.

Dù sao giờ cậu cũng đã có danh phận, phong cho thuộc hạ mình làm tiểu đầu mục cũng chẳng có gì đáng ngại.

Truyền công đường được dựng lên ở một đường viện mới, Tô Tín không lập nó lên ở chỗ tổng đường mà trực tiếp xây nó cạnh đường viện ở Vĩnh Lạc phường, bất kỳ bang chúng nào muốn học công pháp đều có thể đến học.

Nhưng việc dạy những bang chúng khác này chắc chắn Tô Tín sẽ không đích thân chỉ dạy, thậm chí đến Lý Hoại cũng sẽ không dạy cho bọn họ.

Người dạy bọn họ chính là những thuộc hạ thân tín cũ của Tô Tín như bọn người Lý Thanh.

Dù là “Nội công sơ cấp Toàn Chân giáo” hay là “Đả Cẩu Bổng Pháp tàn quyển” thì họ cũng đều đã thuộc nằm lòng rồi nên việc dạy những người khác cũng không thành vấn đề.

Thuộc hạ của mình và những bang chúng bình thường khác vẫn nên có sự phân biệt đối xử, giống như nội công và võ kỹ cấp nhập môn, Tô Tín sẽ đích thân chỉ dạy cộng thêm Lý Hoại huấn luyện thực chiến, thực lực họ chắc chắc sẽ mạnh hơn rất nhiều so với những bang chúng học cấp tốc này.

Nhưng tuy chỉ huấn luyện võ công cấp tốc, nhưng vào ngày đầu công bố lập ra truyền công đường, đường viện Tô Tín bị các bang chúng chen chúc như như ong vỡ tổ gần như đông nghịt.

Chỉ cần là người trong giang hồ thì đều biết tầm quan trọng của nội công, nên giờ Tô Tín dựng nên truyền công đường khiến những bang chúng này vô cùng vui thích, ước mơ bản thân có thể học được nội công cuối cùng cũng có thể thành hiện thực.

Những đại đầu mục khác thấy thuộc hạ mình đến truyền công đường cũng không ngăn cản.

Tô Tín huấn luyện miễn phí cho thuộc hạ bọn họ, họ cũng không tổn thất gì, hơn nữa dù bọn họ có muốn ngăn cản cũng không cách nào làm được.

Chẳng lẽ nói chúng ta không cho các ngươi đi học nội công, không muốn các ngươi mạnh hơn, nếu không sẽ uy hiếp đến địa vị của bọn ta hay sao? Ai dám nói như vậy e là hôm sau thuộc hạ người đó liền bỏ đi hết không còn một ai.

Tô Tín không quản nhiều đến công việc của truyền công đường, mỗi ngày cậu chỉ đến đi hai vòng, tạo cảm giác có hiện diện ở đó là được.

Trải qua ngày đầu đông đúc, bọn người Lý Thanh chia số cho những bang chúng đó, mọi người thay nhau đến đường viện học nội công, võ kỹ, mỗi ngày chỉ có khoảng hơn nghìn người.

Như vậy áp lực của Lý Thanh bọn họ cũng giảm đi rất nhiều, mười người có thể sắp xếp được công việc, còn có thể thay đổi nhau.

Sau khi Tô Tín vào truyền công đường, nhìn thấy cảnh các bang chúng đều đang chuyên tâm tu học, Lý Thanh bọn họ đang giảng giải nội công tâm pháp, những người bên dưới thì hý hoáy viết, dù là những người xưa nay ương bướng nóng nảy đến mấy thì khi đến đây cũng chẳng dám thở mạnh ra tiếng.

Tô Tín từng gieo vào hạt giống dã tâm cho những thuộc hạ của mình, cũng đã cho họ con đường để trèo lên cao.

Và hiện giờ những bang chúng ở đây cũng như vậy, bọn họ dù không có dã tâm lớn nhưng cũng tuyệt đối không cam tâm làm một bang chúng cấp thấp suốt đời, đợi đến khi già đi, đánh đấm không nổi nữa sẽ bị người ta đá ra khỏi bang, sống cuộc sống thảm thương.

Trong giang hồ xem trọng thực lực này, truyền công đường của Tô Tín coi như đã cho bọn họ một hy vọng, tuy nó hơi mù mịt nhưng lại có hy vọng để có thể trèo lên trên!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play