Giang Hạc Lưu ra tay, Duẫn Tịch thật sự diệt một tông môn nhị lưu, hắn vừa làm như vậy đã chọc tổ ong vò vẽ.
Võ lâm Giang Nam đạo trực tiếp liên hợp phản đối Duẫn Tịch, làm cho Duẫn Tịch sợ nên hắn bất đắc dĩ phải thỏa hiệp.
Đồng thời hắn không thể không thỏa hiệp, ngay cả Giang Hạc Lưu cũng oán trách hắn làm việc lỗ mảng, mặc dù nói trong đó có một phần công lao của hắn.
Duẫn Tịch ngẫm lại đồng ý dùng trăm tên dư nghiệt Ngô quốc xếp vào trong Lục Phiến Môn Giang Nam đạo, trong đó thậm chí có cả tổng bộ đầu châu phủ.
Dù sao hiện tại đám người Lý Phôi bị chèn éo co đầu rút cổ, bọn họ lưu lại địa bàn đều bị dư nghiệt Ngô quốc chiếm làm của riêng.
Cho nên hiện tại Giang Hạc Lưu phải dùng ổn thỏa làm chủ, đám người Ngô quốc đã cắm rễ vào Lục Phiến Môn Giang Nam đạo lần nữa.
Hơn nữa lần này còn khó phát hiện hơn lần trước, dù sao tổng bộ Lục Phiến Môn không đoán được bọn họ ngóc đầu lần nữa, hơn nữa nữa còn là bên trong Lục Phiến Môn.
Cho nên Giang Hạc Lưu cảnh cáo Duẫn Tịch một phen, chính mình cùng ra tay giúp hắn và giải quyết đám người nhiễu loạn.
Duẫn Tịch rơi vào đường cùng đành phải thỏa hiệp, thuế má cũng phải giao, chỉ có điều biến thành phi thường nhỏ mà thôi, chỉ có thể đưa ra một ít vật tượng trưng là được.
Một thế lực võ lâm một tháng giao một viên đan dược cấp thấp, một cây thảo dược cũng có thể, dù sao hắn cung cần mặt mũi.
Kể từ đó các thế lực lớn đều cười nhạo Duẫn Tịch.
Cho dù chỉ giao thuế má trên mặt mũi, ba thế lực nhất lưu không muốn cho, cũng đóng cửa không tiếp.
Về phần Tiêu gia nha, Duẫn Tịch cũng tự hiểu lấy mình, hắn trực tiếp lược qua Tiêu gia, cũng không có ngu xuẩn chạy đi Tiêu gia thu thuế má.
Việc này cũng huyên náo bộ khoái Lục Phiến Môn Giang Nam đạo tiếng than dậy trời đất.
Công tác thu thuế má cũng rơi xuống đầu bọn họ, kết quả nhìn thấy những tông môn kia tùy tiện ném một viên đan dược cấp thấp là được, thái độ giống như đuổi ăn mày, những bộ khoái kia như nổ tung.
Bọn họ cũng không nói được gì, dù sao đại nhân của bọn họ cũng không giải quyết được.
Bởi vì bọn họ phải làm chuyện mất mặt cho nên càng oán hận Duẫn Tịch không nhỏ.
Trước kia Tô Tín chấp chưởng Lục Phiến Môn Giang Nam đạo những bộ khoái này uy phong lẫm lẫm, cho dù người thế lực lớn nói chuyện với bọn họ cũng phải khách khí.
Kết quả hiện tại không có việc gì lại biến thành ăn mày đi xin kẻ khác.
Tổng bộ Lục Phiến Môn nhận được tin tức từ Giang Nam đạo liền xì mũi xem thường hành vi của Duẫn Tịch.
Nếu ngươi thật có thể thu được thuế từ tất cả đại tông môn Giang Nam mới được tính là công lớn, chúng ta sẽ cấp phần thưởng cho ngươi.
Nhưng vấn đề ngươi thu đồ vật nhưng võ giả Hậu Thiên còn chướng mắt, ngươi thu thuế hay đang làm ăn mày? Quả thật là ném mặt mũi Lục Phiến Môn.
Tạo ra một thứ hình thức muốn lừa gạt bọn họ, ngươi cho rằng người tổng bộ Lục Phiến Môn đều là người ngu hay sao?
Bởi vì việc này cho nên Thiết Chiến không ít lần trào phúng Lưu Phượng Vũ, ngay cả bản thân Lưu Phượng Vũ cũng hoài nghi Duẫn Tịch có năng lực quản lý tốt Lục Phiến Môn Giang Nam đạo hay không, thậm chí hắn đã sinh ra tâm tư thay người.
Hiện tại võ lâm Giang Nam đạo bêến thành chướng khí mù mịt, Lục Phiến Môn Giang Nam đạo nhân tâm tan rã nên Tô Tín cũng phải lắc đầu ngao ngán.
Duẫn Tịch trước kia chính là truy phong tuần bổ, đương nhiên hắn không phải ngu xuẩn, thậm chí có đặt một tên ngu xuẩn làm tổng bộ đầu Lục Phiến Môn Giang Nam đạo còn làm tốt hơn hắn nhiều.
Đáng tiếc Duẫn Tịch quá vì cái trước mắt, trong tình huống như vậy hắn phải trả giá vì hành vi của mình.
Tô Tín uống cạn chén rượu trước mặt và quay người rời khỏi quán rượu trước mắt, hắn tìm nơi yên lặng không người sau đó quán chú chân khí vào trong lệnh bài Địa phủ, thông đạo den kịt xuất hiện thô phệ Tô Tín, chờ tới lúc hắn mở mắt ra đã đi tới giữa Địa phủ, cũng đi vào một gian đại điện.
Bước ra khỏi đại điện, Tô Tín phát hiện quảng trường rất náo nhiệt, có ba người đang nói chuyện với nhau.
Tô Tín chỉ quen một người trong đó, Thôi Phán Quan đang nói chuyện với một người đội mặt nạ Thưởng Thiện Phán Quân, người còn lại là Ngưu Đầu.
Nhìn thấy Tô Tín bước ra khỏi đại điện, Thôi Phán Quan lập tức nói:
- Vị này chính là Sở Giang Vương thành viên mới Địa phủ.
Thưởng Thiện Phán quân cười nói:
- Địa phủ chúng ta đã nhiều năm không có thành viên mới gia nhập, lần này lại có nhân vật mang tư chất Thập Điện Diêm La, thật đáng mừng, ngươi gọi ta là Thưởng Thiện Phán Quan là được.
Người đội mặt nạ Ngưu Đầu có thân thể cao lớn, thân thể cường hãn huyết khí trùng thiên còn không kém Cổ Đông Lai bao nhiêu.
Hắn ồm ồm nói:
- Không sai, ngươi còn mạnh hơn so với lão Ngưu, lão Ngưu ta lúc trước nhìn trúng Luân Chuyển Vương Luân Chuyển Địa Ngục Kinh, không nghĩ tới Địa phủ lại cho ta công pháp Ngưu Đầu, quả thật không nói nổi mà.
Thôi Phán Quan cười nói:
- Tư chất của ngươi muốn đạt tới cấp độ Luân Chuyển Địa Ngục Kinh? Ngươi đã tìm hiểu xong công pháp của mình chưa?
Cho dù là Thưởng Thiện Phán Quan hay Ngưu Đầu, hai ngườ đều là cấp dưới Thập Điện Diêm La nhưng thực lực vô cùng khủng bố.
Thưởng Thiện Phán Quân có thực lực Hóa Thần Cảnh đỉnh phong, hơn nữa Ngưu Đầu có thực lực Dung Thần Cảnh.
Tô Tín cũng tới chào hỏi:
- Bái kiến hai vị tiền bối.
Thưởng Thiện Phán Quan cười ha hả nói:
- Sở Giang Vương không cần đa lễ, nếu đã gia nhập Địa phủ chính là người đồng đạo, trực tiếp xưng hô tên chúng ta là được rồi.
Ngưu Đầu cũng nói:
- Đúng vậy, ngươi trực tiếp gọi ta là lão Ngưu, lão Ngưu ta phiền nhất chính là tiền bối hậu bối gì đó, những năm qua có hơn mười gia hỏa muốn làm tiền bối lão Ngưu đã nằm xuống.
Đều là thành viên trong Địa phủ, cho dù Tô Tín có mặt nạ che lấp thực lực nhưng Thưởng Thiện Phán Quan và Ngưu Đầu vẫn cảm giác được thực lực cụ thể của Tô Tín.
Đối với bọn họ thì thực lực là cái rắm.
Thành viên vòng trong Địa phủ chỉ có hơn ba mươi người, có tư cách trở thành thành viên vòng trong Địa phủ không ai không phải là nhân vật kinh tài tuyệt diễm.
Cho dù có thành viên vòng ngoài may mắn đột phá Hóa Thần Cảnh, chỉ cần Địa Tạng Vương và Mạnh bà cùng Hậu Thổ không xẹt duyệt thông qua vẫn chỉ làm thành viên vòng ngoài, chẳng qua có thêm tư cách trao đổi các loại tài nguyên và tự chủ xác nhận nhiệm vụ mà thôi.
Tô Tín thực lực Thần Cung Cảnh lại được các đại nhân tán thành và phá lệ thu làm thành viên vòng trong, có thể thấy được mấy vị đại nhân tán thành hắn cao cỡ nào.
Nói không chừng qua vài năm hắn sẽ bình khởi bình tọa với bọn họ.
Thôi Phán Quan nói với Tô Tín:
- Đúng rồi, lần này ngươi đã hoàn thành nhiệm vụ không tệ, Bạch vô thường đã nhận được tin tức, hắn đang bận việc cho nên bảo ta nói với ngươi không nên gấp gáp, chờ hắn có rảnh sẽ thông tri ngươi đi vào bảo khố hắn lựa đồ vật.
Tô Tín kinh ngạc nói:
- Không cần Mạnh bà hoặc là Hậu Thổ đại nhân xét duyệt sao?
Thôi Phán Quan nói:
- Dưới tình huống bình thường sẽ do một trong hai vị đại nhân cộng thêm hai thành viên vòng trong xác nhận, thành viên vòng trong Địa phủ chỉ có bao nhiêu đó, mọi người đều biết rõ nhau cho nên không cần phải phiền toái như vậy.
- Chỉ cần đối phương đã xác nhận ngươi hoàn thành nhiệm vụ cũng không cần hai vị đại nhân xét duyệt, cho nên chúc mừng ngươi, ngươi đã là thành viên chính thức của Địa phủ.
Tô Tín gật gật đầu, bỗng nhiên nói:
- Đúng rồi, ta có một kiện đồ vật không biết mấy vị có hứng thú hay không?
Người Địa phủ thường xuyên trao đổi những thứ mình không dùng được với người khác.
Cho dù là đồ quý giá cũng không ai dám đen ăn đen, nếu không ngươi chờ bị Địa phủ đuổi giết đi, đoán chừng trên toàn giang hồ không ai có thể thoát được Địa phủ đuổi giết.
Nghe được Tô Tín nói như vậy, đám người Thưởng Thiện Phán Quan còn có chút khinh thị.
Dù sao thực lực Tô Tín yếu như vậy, có lẽ hắn đạt được một ít thứ tốt nhưng mấu chốt bọn họ đều là cao thủ Nguyên Thần Cảnh, một ít đồ chơi Tô Tín cho rằng là thứ tốt, trong mắt bọn họ lại là phế vật.
Xét thấy Tô Tín lần đầu tiên giao dịch trong Địa phủ, mọi người cũng không có đả kích hắn, lúc này đều muốn xem hắn mang thứ gì trao đổi.
Sau khi Tô Tín cầm hài cốt Thiên binh bị băng phong ra khỏi túi giới tử, ba người nơi đây sợ hãi kêu to.
- Hài cốt Thiên binh!
Thưởng Thiện Phán Quan lập tức kinh hô, với thực lực của hắn tự nhiên nhìn ra được hài cốt Thiên binh vẫn còn linh tính.
Bọn họ vừa kinh hô, bên cạnh Tô Tín đã có hai cơn gió thổi qua, hai thân ảnh đã xuất hiện sau lưng hắn, một xinh đẹp vũ mị, một cao gầy nhỏ nhắn, hai người là Mạnh bà và Hậu Thổ.
Mạnh bà kinh ngạc nói:
- Tiểu Sở ngươi vận khí không tồi nha, không ngờ có được hài cốt Thiên binh, nếu ngươi tìm người chữa trị thứ này, nếu như khí linh bên trong không bị tổn hại quá lớn hoàn toàn có thể sử dụng như Thiên binh thông thường.
Khóe miệng Tô Tín hơi co giật, nàng gọi Thôi Phán Quan là tiểu Thôi, chính mình là Sở Giang Vương gọi tiểu Sở, nàng gọi Ngưu Đầu là gì?
Quả nhiên Mạnh bà nói xong lại nhìn sang Ngưu Đầu:
- Nghé con, huynh đệ kia của ngươi không có Thiên binh tiện tay hay sao? Vừa vặn hắn cũng dùng đao, ngươi gọi hắn tới giao dịch với tiểu Sở đi.
Nghe được xưng hô nghé con, khóe miệng Tô Tín co giật, Ngưu Đầu dáng người cường tráng cao hai mét, hắn thật sự không tưởng tượng lại bị gọi là nghé con.
Thôi Phán Quan và Thưởng Thiện Phán Quan đã nghe Mạnh bà gọi Ngưu Đầu nhiều lần nhưng vẫn muốn cười thành tiếng, cho dù bọn họ mang mặt nạ nhưng Tô Tín vẫn cảm nhận bọn họ đang kìm nén dữ dội.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT