Ôn Minh Ngự cười khổ lắc đầu:

“Không được tốt lắm, sau việc hôm nay, Ôn gia ta triệt để quyết tuyệt với thế lực võ lâm Giang Nam đạo.”

Tô Tín khinh thường bỉu môi nói:

“Thế lực võ lâm Giang Nam đạo? Một đống ao tù nước đọng mà thôi, ngươi cho rằng bọn họ có thể tồn tại bao lâu? Huống hồ ngươi cho rằng ta chỉ diệt một Tốn Phong kiếm phái là thỏa mãn sao?”

Ôn Minh Ngự cảm giác ngạc nhiên không nhỏ, Tô Tín điên hay sao? Diệt một Tốn Phong kiếm phái không tính, hắn còn muốn diệt tông môn khác?

Phải biết rằng Tô Tín lần này liên hợp Ôn gia ra tay đánh lén, những thế lực võ lâm nhất lưu tại Giang Nam đạo vẫn còn mơ mơ màng màng, cho nên bọn họ mới có thể nhìn Tô Tín đắc thủ dễ dàng.

Nhưng hiện tại Tô Tín trực tiếp diệt Tốn Phong kiếm phái, những thế lực nhất lưu Giang Nam đạo chắc chắn không từ bỏ ý đồ.

Ôn Minh Ngự còn muốn nói cái gì đó, nhưng lúc này chiến đấu trong Tốn Phong kiếm phái đã kết thúc.

Lý Phôi mang người càn quét dọn sạch toàn bộ Tốn Phong kiếm phái, ba người Lục Tục, Lưu Hạo cùng Triệu Nhất Minh lại trói mấy trăm dệ tử Tốn Phong kiếm phái.

Nhìn thấy cảnh tượng như vậy Tô Tín lắc đầu, Lý Phôi đi theo hắn thời gian dài nhất, cũng là người hiểu tâm tư hắn nhất.

Tô Tín nhìn ba người Lục Tục, hắn lạnh lùng nói:

“Ai bảo các ngươi bắt những người này làm gì? Vừa rồi ta nói không rõ ràng sao? Ta muốn tru tuyệt toàn bộ Tốn Phong kiếm phái!”

“Chẳng lẽ các ngươi không hiểu ta nói gì hay sao? Có cần ta biểu thị lần nữa hay không?”

Ba người Lục Tục lập tức nuốt nước bọt, mấy trăm cái mạng, Tô Tín nói giết là giết sao?

Tô Tín thản nhiên nói:

“Từ bi không phải dùng ở loại địa phương này, vừa rồi ta nói muốn diệt toàn bộ Tốn Phong kiếm phái, như vậy một con chuột cũng không được phép tồn tại trong Tốn Phong kiếm phái.”

Nghe được giọng diệu Tô Tín lạnh nhạt nhưng đầy máu tươi, Ôn Minh Ngự và đám người Lục Tục run rẩy.

Lưu Hạo khá tốt, hắn xuất thân đạo phỉ, hắn đã giết qua không ít người, huống hồ hắn là người có khuyết điểm nằm trong tay Tô Tín, hắn càng không muốn chọc giận Tô Tín.

Nghe được Tô Tín phân phó nên hắn trực tiếp ra tay, hắn xuất một chưởng đánh chết võ giả Tốn Phong kiếm phái gần hắn nhất.

Lục Tục và Triệu Nhất Minh có phần không thích ứng.

Đặc biệt là Lục Tục, hắn từ nhỏ lớn lên trong Lục Phiến Môn, bậc cha chú đều là tổng bộ đầu Lục Phiến Môn, hơn nữa mười mấy năm qua sống an nhàn thái bình, có thể nói từ khi Lục Tục hiểu chuyện chưa từng trải qua chuyện huyết tinh như thế.

Nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Tô Tín, hắn đành phải vung đao chém giết một tên võ giả Tốn Phong kiếm phái không có năng lực chống cự.

Mấy trăm người không phải heo, đương nhiên không có khả năng đứng nguyên tại chỗ chờ người Lục Phiến Môn đi giết.

Hiện tại nhìn thấy Lục Phiến Môn muốn đuổi tận giết tuyệt, bọn họ sẽ phản kháng nhưng bất đắc dĩ thực lực chênh lệch quá lớn, mấy trăm người bị tru sát trong thời gian mười phút.

Toàn bộ sơn môn Tốn Phong kiếm phái tràn ngập máu tươi, huyết khí xông lên tận trời.

Nhìn thấy tông môn đối nghịch với gia tộc vài chục năm bị tru diệt không còn, nội tâm Ôn Minh Ngự thở dài và tâm thần lạnh buốt không còn cảm giác.

Tô Tín đứng bên người Ôn Minh Ngự và nói khẽ:

“Ôn gia chủ cảm thấy ta tàn nhẫn sao?”

Ôn Minh Ngự không phải thủ hạ của Tô Tín, hắn chỉ có quan hệ hợp tác với Tô Tín, cho nên hắn không cần như đám người Lục Tục đi nịnh nọt Tô Tín, hắn ăn ngay nói thật gật đầu.

Tô Tín thấy thế liền cười nói:

“Ôn gia chủ, cũng không nên trách ta tâm ngoan thủ lạt, phải biết rằng trước kia ta phát thiệp mời cho bọn họ ba lần, kết quả thì sao? Có người nào quan tâm tới không, bọn chúng đánh vào mặt ta, còn đánh tới ba lần.”

“Hơn nữa người Tốn Phong kiếm phái đánh tàn nhẫn nhất, bọn chúng đánh người đưa thiếp mời của ta một trận, nếu ta không diệt toàn tông của bọn chúng, chẳng phải nói rõ Tô Tín ta vô dụng.”

Nội tâm Ôn Minh Ngự lạnh như băng, phải biết rằng Ôn gia hắn cũng là một trong những thế lực đánh Tô Tín ba bạt tai.

Nhìn thấy Ôn Minh Ngự như vậy, Tô Tín cười nói:

“Ôn gia chủ, không cần khẩn trương như vậy, ta và ngươi có quan hệ hợp tác, ta xem những chuyện nhỏ trước kia không là gì.”

“Nói ra ngươi vận khí tốt, ta muốn đối phó Tốn Phong kiếm phái, vừa vặn Ôn gia các ngươi đối địch với Tốn Phong kiếm phái.”

“Hiện tại Tốn Phong kiếm phái đã bị tru diệt toàn tông, Ôn gia các ngươi có thể phái người tới tiếp thu địa bàn Tốn Phong kiếm phái, đúng rồi, còn có sơn môn Tốn Phong kiếm phái cũng thuộc về ngươi, phong thủy nơi này không tồi, non xanh nước biếc.”

Ôn Minh Ngự nghe xong lắc đầu, hắn mới không cần sơn môn Tốn Phong kiếm phái a.

Cho dù nơi này có phong thủy không tồi nhưng nhuốm máu cả ngàn người, ai muốn sống ở đây?

Chỉ sợ qua vài năm nơi này không còn là phong thủy bảo địa, nơi này sẽ biến thành quỷ vực ah.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play