“Ngươi biết loại người nào trung thành nhất hay không?”
“Người được bồi dưỡng từ nhỏ.”
Lục Tục suy nghĩ và nói.
Tô Tín lắc lắc đầu nói:
“Không, người thủ hộ lợi ích bản thân sẽ trung thành nhất, bọn họ không phải trung thành với ta, bọn họ trung với lợi ích.”
“Làm tổng bộ đầu châu phủ Lục Phiến Môn, trên trên người mang thanh danh tay sai triều đình, nhất định phải trở mặt với các thế lực võ lâm nhưng tối thiểu còn tốt hơn làm đạo phỉ người hô người đánh như chuột chạy qua đường, hơn nữa bọn họ có thể đạt được lợi ích còn lớn hơn nữa.”
“Chính bởi vì như thế bọn họ sẽ dùng lực lượng lớn nhất bảo vệ lợi ích của mình, chờ thêm một thời gian ngắn, cho dù ta đuổi bọn họ đi, bọn họ cũng không đi, ngược lại sẽ liều mạng thủ hộ Lục Phiến Môn Giang Nam đạo, bởi vì nơi này là lợi ích của bọn họ.”
“Thiên hạ rộn ràng đều vì lợi, Tô Tín ta vẫn tin tưởng chỉ có lợi ích mới có thể ràng buộc mọi người, nếu không các loại khẩu hiệu và tẩy não cũng sẽ có người sinh ra nhị tâm.”
“Lão Hoàng, lần trước ngươi đi thông tri những tông môn võ lâm tông môn đến Giang Nam phủ nghị sự, có người đến không?”
Tô Tín hỏi.
Hoàng Bỉnh Thành cười khổ lắc đầu:
“Không có thế lực nào tới, lần này ta thậm chí còn không gặp được đươing gia của bọn họ.”
“Vậy thì tốt, ngươi đưa thiệp mời cho bọn họ lần nữa.”
Tô Tín nói.
“Còn đưa lần nữa?”
Sắc mặt Hoàng Bỉnh Thành lúc này suy sụp, lần thứ hai còn không gặp được người chủ sự nói chuyện, còn phải đưa lần ba, không phải tự tìm phiền phức cho mình hay sao?
“Quá tam ba bận, dù thế nào cũng phải cho người ta ba cơ hội.”
Tô Tín thản nhiên nói một câu.
Nghe được Tô Tín nói như thế, Hoàng Bỉnh Thành đành phải đi giao thiếp mời cho các tông môn lần thứ ba.
Sau khi nhận được những thiếp mời kia, đám cao tầng các tông môn võ lâm lập tức ngạc nhiên không thôi.
Tô Tín đưa thiếp mời lần đầu, bọn họ cho rằng Tô Tín quá cuồng vọng không biết mình là ai.
Tô Tín đưa thiếp mời lần hai, bọn họ cho rằng Tô Tín còn chưa từ bỏ ý định, quá mức xem trọng chính mình.
Sau khi nhận được thiệp mời lần thứ ba, lúc này mọi người không rõ nó ra làm sao, chẳng lẽ Tô Tín thật sự ngu ngốc hay sao? Tất cả tông môn Giang Nam đạo hoàn toàn không xem hắn là việc quan trọng, hắn còn chấp nhất đưa thiệp mời làm gì.
Lúc này có người cảm giác không đúng.
Sau khi nhìn thấy Tô Tín xử lý vài việc sau khi đến Giang Nam đạo, cho dù một mình xông Niên Bang thu hồi thuế và quyền giám sát thủy vận Giang Nam đạo, hay thủ đoạn tàn nhẫn quả quyết bài trừ đối lập, hoặc là gần đây hắn đi lối tắt khác mời chào đạo phỉ Giang Nam đạo, từ những việc này thấy rõ Tô Tín không phải người ngu, thậm chí hắn hữu dũng hữu mưu, là kẻ thủ đoạn khá cao.
HIện tại hắn lại làm ra chuyện chỉ có kẻ ngu si cuồng vọng tự đại mới làm, hiện tại nhiều người cảm thấy không đúng.
Đáng tiếc mọi người không nghĩ nhiều, dù sao thực lực đại phái bọn họ vẫn còn đó, cho dù Tô Tín mời chào nhiều đạo phỉ như vậy, đối với bọn họ mà nói không có tác dụng gì.
Tất cả đại tông môn Giang Nam đạo quan hệ rắc rối khó gỡ, Tô Tín đối phó một môn phái, hắn sẽ gặp phải tất cả thế lực võ lâm Giang Nam đạo chống cự.
Cho nên trừ khi hắn có thể một mẻ hốt gọn tất cả thế lực võ lâm Giang Nam đạo, nếu không hắn nửa bước khó đi trong Giang Nam đạo.
Tô Tín đưa thiếp mời cho bọn họ hạn trong thời gian mười ngày, qua mười ngày vẫn không có người nào xuất hiện tại Lục Phiến Môn, trong đại sảnh nghị sự to như vậy chỉ có đám người Tô Tín đang chờ đợi.
“Ta thật không nghĩ tới tông môn võ lâm Giang Nam đạo rất đoànkết với nhau a.”
Trên mặt Tô Tín không có một chút thần sắc khó chịu, hắn mỉm cười vui vẻ.
Sau khi chiêu an các đạo phỉ, thực lực Lục Phiến Môn Giang Nam đạo trừ không có võ giả Nguyên Thần Cảnh ra, những phương diện khác đã sánh bằng thế lực nhị lưu, thậm chí có thể so sánh với thế lực nhất lưu yếu nhất.
Thực lực như vậy dễ dàng tiêu diệt thế lực tam lưu, kết quả Tô Tín đưa thiếp mời vẫn không có người nào tới, có thể nghĩ ngay cả thế lực tam lưu cũng không đặt Tô Tín vào trong mắt.
Nếu Lục Phiến Môn dám đối phó bọn họ, thế lực giang hồ Giang Nam đạo sẽ không đứng ngoài quan sát.
Cho nên hiện tại thế lực võ lâm Giang Nam đạo không thể bị công phá từ bên ngoài, trừ phi ngươi có thể trực tiếp tiêu diệt thế lực võ lâm Giang Nam đạo.
“Lão Hoàng, lần trước môn phái đánh ngươi có phải tên là Tốn Phong kiếm phái hay không?”
Đột nhiên Tô Tín hỏi.
Hoàng Bỉnh Thành sững sờ một lúc, sau đó gật gật đầu.
Tô Tín vung tay lên nói:
“Vậy thì tốt, chuyện này các ngươi cũng không cần quản, thời gian kế tiếp các ngươi phụ trách giám sát các võ giả mới gia nhập Lục Phiến Môn, hảo hảo dạy bọn họ quy củ và chức trách Lục Phiến Môn, đừng cho bọn chúng gây ra nhiễu loạn gì đó.”
Đám người Hoàng Bỉnh Thành không hiểu hắn định làm gì, nếu lão đại nói như thế thì bọn họ cứ làm theo.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT