“Lục Phiến Môn Giang Nam đạo hiện tại đang lùc dùng người, cầu hiền như khát nước, chỉ cần các vị gia nhập Lục Phiến Môn Giang Nam đạo, cũng có thể trở thành người triều đình, có được một xuất thân tốt.”

Tô Tín nói câu này làm tất cả đạo phỉ nơi đây xôn xao, Lục Phiến Môn lại mời chào đạo phỉ, bọn họ chưa từng nghe nói qua việc này bao giờ.

Loại chuyện này là đầm rồng hang hổ, lần đầu tiên mọi người nghe thấy không phải động tâm, mà là cảnh giác, cảnh giác thật sâu, ai biết Tô Tín có phải đang làm bọn họ mất cảnh giác hay không, dẫn sơn trại ra ngoài sau đó tiêu diệt.

Tô Tín lắc lắc đầu nói:

“Các ngươi lo lắng ta lừa gạt các ngươi? Ta tin tưởng sơn trại các ngươi có thám tử ở bên ngoài, bộ đầu và bộ khoái Lục Phiến Môn Giang Nam đạo ở các đại châu phủ Giang Nam đạo không có dị động gì, cho dù ta muốn tiêu diệt các ngươi, ta dùng lực lượng đến tiêu diệt các ngươi? Chỉ bằng mười mấy người chúng ta sao?”

“Hôm nay ta mang bao nhiêu người tới đây như vậy là vì ta thành tâm mời chào các ngươi, các ngươi có thể làm việc vì triều đình, chẳng lẽ không tốt hơn việc các ngươi sống lo lắng trong rừng sâu hay sao?”

Nghe Tô Tín nói như vậy, mọi người nghĩ lại cũng phải, Tô Tín không phải kẻ ngu dốt, hiện tại tiêu diệt bọn họ với Lục Phiến Môn Giang Nam đạo mà nói không phải chuyện tốt.

Như vậy Tô Tín nói thật? Bọn họ có thể không làm đạo phỉ?

Kể từ đó mọi người động tâm không thôi.

Bọn họ làm đạo phỉ muốn tẩy trắng quá khó khăn, thanh danh của bọn họ chỉ tốt hơn những đệ tử ma đạo làm việc ác bất tận một chút mà thôi, cho dù bọn họ tẩy trắng cũng ít có người tiếp thu bọn họ.

Cũng tỷ như Lưu Vân trại chủ Bàng Vân Phi tại Tương Nam đạo muốn đầu nhập vào Địch Vân Phi, thực lực của hắn không tồi, muốn gia nhập tông môn trong Tương Nam nhưng cho dù là tông môn tam lưu yếu ớt cũng không thu hắn.

Cuối cùng hắn muốn dựa vào việc Địch Vân Phi đến Tương Nam, hắn đầu nhập vào Địch Vân Phi chỉ vì muốn tẩy trắng gia nhập Tranh Kiếm Minh.

Lúc này Trương Khiếu nhìn thấy đám thủ hạ dưới tay động tâm, hắn thầm kêu một tiếng không tốt.

Trương Khiếu không có hứng thú với việc Tô Tín mời chào.

Tại Bắc Lăng sơn trại hắn thống lĩnh mấy trăm thủ hạ, nói một không hai, xưng vương xưng bá tiêu dao khoái hoạt, tội gì phải gia nhập Lục Phiến Môn đi làm chó săn cho Tô Tín, trở thành tay sai triều đình.

Có ít người chính là như thế, thà làm đầu gà không làm đuôi trâu, Trương Khiếu là như thế.

Cho nên nhìn thấy cảnh tượng như vậy Trương Khiếu lập tức nói:

“Tô đại nhân, ngươi đang dùng chúng ta làm pháo hôi ah.”

“Hiện tại cả Giang Nam đạo người nào không biết, Lục Phiến Môn Giang Nam đạo thế yếu, ngươi khẳng định sẽ tranh đấu với võ lâm Giang Nam đạo một phen, chúng ta gia nhập Lục Phiến Môn thời điểm này nhất định sẽ đối địch với tông môn Giang Nam đạo, chúng ta không làm chuyện này..

Dạo phỉ thủ hạ Trương Khiếu lập tức kịp phản ứng, bọn họ còn buồn bực Tô Tín thân là người Lục Phiến Môn còn muốn mạo hiểm sơ suất lớn đi mời chào đạo phỉ bọn họ làm gì, thì ra chờ bọn họ chính là làm pháo hôi đối kháng thế lực võ lâm Giang Nam đạo.

Nghĩ như thế phần đông đạo phỉ Bắc Lăng sơn trại nhìn Tô Tín với ánh mắt bất thiện.

Tô Tín cười lạnh hai tiếng nói:

“Các ngươi cho rằng không gia nhập chúng ta, các ngươi không phải là địch với các tông môn võ lâm sao?”

“Các ngươi biết rõ các ngươi trong mắt tông môn võ lâm là cái gì hay không? Các ngươi chỉ là đá đặt chân giúp đệ tử bọn họ tìm danh vọng mà thôi.”

“Thực lực Bắc Lăng sơn trại các ngươi không kém, thậm chí đã có thể so sánh với một ít thế lực nhị lưu yếu kém.”

“Nhưng bất cứ tông môn nhị lưu nào trong Giang Nam đạo ra tay với các ngươi, các ngươi đều hẳn phải chết không thể nghi ngờ, tại sao các ngươi còn có thể sống lâu như thế, các ngươi cho rằng là vì cái gì? Đó là bởi vì các đại phái võ lâm cố ý giữ các ngươi, biến các ngươi thành đá mài dao cho đệ tử.”

“Môn phái nào có đệ tử trẻ tuổi mới bước ra hành tẩu giang hồ sẽ tới sơn trại các ngươi hành hiệp trượng nghĩa một phen, giết mấy đạo phỉ hung nhân, tích lũy một ít danh vọng để làm hiệp sĩ giang hồ.”

“Nếu không có đám đạo phỉ hung nhân các ngươi tồn tại, bọn họ đi nơi nào hành hiệp trượng nghĩa? Cho nên các ngươi suy nghĩ xem, những năm gần đây người của các ngươi chết trong tay đại phái ít lắm sao? Cho dù không đối địch với bọn chúng, bọn chúng sẽ tha các ngươi sao?”

“Cho tới nay các ngươi chỉ là con mồi giúp đệ tử của bọn họ hành hiệp trượng nghĩa, nếu các ngươi dám động tới đệ tử đích truyền của tông môn nào đó, có tin hôm sau sơn trại các ngươi biến thành lịch sử hay không?”

“Hiện tại chờ đợi trong lo lắng, sợ có ngày nào đó sơn bị bị diệt, chẳng bằng gia nhập chúng Lục Phiến Môn chúng ta.”

“Cho dù Lục Phiến Môn chúng ta bị người ta gọi là tay sai triều đình nhưng tối thiểu chúng ta sống có tôn nghiêm, ngươi có nhìn thấy đệ tử tông môn nào dám chỉ vào mặt chúng ta mắng tay sai triều đình hay không?”

Tô Tín nói xong rất nhiều đạo phỉ đang âm thầm suy nghĩ, có chút người càng nghĩ càng nổi giận, bởi vì Tô Tín nói sự thật.

Những năm gần đây người của bọn họ chết trong tay đệ tử đại phái ít lắm sao?

Có đôi khi bọn họ rõ ràng có thể ỷ vào người đông thế mạnh báo thù nhưng lão đại đều bảo bọn họ tỉnh táo, bởi vì một khi ngươi giết những đệ tử đích truyền các tông môn sẽ rước lấy đại họa cho sơn trại.

Bọn họ sống nghẹn khuất tới cực điểm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play