Kết quả của trận đại chiến giữa Phi Ưng bang và Thanh Trúc bang rất rõ ràng, Thanh Trúc bang trực tiếp bị đánh tan tác, cũng không còn tư cách gây hấn với Phi Ưng bang nữa.

Người vui vẻ tất nhiên là đám bang chủ Sa Phi Ưng, một lần nhưng đánh chiếm được nửa phường thị, đủ để cho Phi Ưng bang bọn họ tiêu hóa một khoảng thời gian.

Còn người rầu rĩ dĩ nhiên là Hổ tam gia.

Đối với người nghĩa tử Tô Tín, Hổ tam gia giờ chẳng còn bất cứ sự tự tin nào về việc áp chế cậu ta nữa.

Luận về thực lực, Tô Tín có chiến tích thích sát Đới Xung bày sờ sờ ra đó.

Hơn nữa thực lực cậu cũng được thể hiện rõ trong trận chiến với La Chấn của Thanh Trúc bang, chuyện này khiến cho người Thường Ninh phủ ở giang hồ đã lâu như Hổ tam gia thầm kinh hãi.

Bọn họ khá hiểu về sức mạnh của La Chấn, người này thực sự có học qua võ công bài bản, những người giang hồ gà mờ như bọn họ không thể bì được với ông ta.

Thậm chí nếu không phải vì La Chấn học võ lúc đã lớn tuổi, dẫn đến việc thành tựu bị hạn chế thì Thanh Trúc bang nhỏ bé này đã không có được đại thần như ông ấy.

Tô Tín có thể thắng được La Chấn trong trận đấu công bằng, đủ chứng tỏ được thực lực của cậu.

Còn luận về sức mạnh thuộc hạ, gần hai trăm bang chúng của cậu được tu luyện nội công và võ kỹ, dù không bằng được đệ tử chiến đường nhưng cũng cách không xa nữa, huống hồ giờ thuộc hạ bình thường trong tay cậu cũng đã hơn nghìn người.

Chính vì kiêng dè với thực lực của Tô Tín nên sau khi biết tin Đường Thái Hòa bị phế, Hổ tam gia mới nhẫn nhịn xem như không biết chuyện gì, cũng không nổi giận.

Nhưng hôm nay ông ta lại tức đến phát run lên.

- Rốt cuộc tiểu tử này muốn làm gì chứ!? Hắn còn có tôn ti trật tự nữa không? Ta là nghĩa phụ của hắn! Là lão đại của hắn đấy! Hắn còn muốn lăn lộn trong Phi Ưng bang này nữa không cơ chứ!

Hổ tam gia phẫn nộ gào thét, biểu cảm khuôn mặt hung dữ như muốn ăn thịt người vậy.

Lý sư gia đứng bên cạnh ông ta nhẹ thở dài một cái, cũng không biết nói gì mới tốt.

Đêm qua Tô Tín diễn một vở kịch suýt chút nữa khiến Hổ tam gia tức chết.

Thậm chí chuyện xảy ra rất đơn giản, sau màn kịch giết gà dọa khỉ mà Tô Tín diễn cho đám thương nhân ở Vĩnh Lạc phường coi, những người này đều sợ nhũn người, trong ba ngày đều nộp hết tiền thuế lên.

Tô Tín đếm sơ qua đã đến một trăm hai mươi vạn lượng bạc, đây là một con số khá là khủng khiếp.

Theo lý mà nói thì Tô Tín phải chia cho Hổ tam gia hai phần số bạc này, sau đó Hổ tam gia lại lấy ra hai phần từ số này giao nộp lên cho bang.

Nhưng Tô Tín đã gần như đã trở mặt với Hổ tam gia, giờ còn cất công mang tiền đến cho ông ta làm gì nữa?

Thế là cậu chỉ nộp lên số tiền cần chia cho bang, phần cần đưa cho Hổ tam gia cậu chẳng hề đề cập đến.

Đường chủ Trang Lê quản lý tiền bạc của thiện sự đường nhận được tiền thuế xong liền nói tin này cho Hổ tam gia, nhất thời làm ông ta tức đến phát run ngay tại đó.

Tô Tín vượt mặt ông ta trực tiếp nộp tiền thuế lên cho bang, chuyện này chứng tỏ cậu chẳng xem người nghĩa phụ đó ra gì, điều này khiến Hổ tam gia không giận sao được?

- Con sói tàn độc đáng chết, nếu biết có ngày hôm nay, trước kia ta nên một tát đánh chết ngươi!

Hổ tam gia hung dữ nói.

Giờ ông ta thực sự đã hối hận, hối hận vì lúc trước đã nghe lời dụ hoặc của Tô Tín, không những không xử phạt cậu mà còn nhận cậu làm nghĩa tử, cuối cùng giờ lại trở thành thế đuôi to khó vẫy.

Xưa Tô Tín nói Trần Đáo dòm ngó địa vị của ông ta, điều này Hổ tam gia cũng biết, dù Tô Tín không giết Trần Đáo, Hổ tam gia cũng sẽ vì địa vị của mình mà tìm cơ hội xử trí hắn ta.

Sau khi nhận Tô Tín làm nghĩa tử, Hổ tam gia dự định mười năm sau rồi nghỉ ngơi dưỡng lão, để Tô Tín kế vị, sau đó ông ta ở đằng sau làm thái thượng hoàng cũng khỏe.

Nhưng tính ngàn vạn lần ông vẫn tính sai một chút, rằng Tô Tín không phải là Trần Đáo!

Trần Đáo dùng đến hai mươi năm để khiến ông ta cảm thấy sự uy hiếp, nhưng Tô Tín chỉ dùng thời gian chưa đến ba tháng, liền đã đủ sức chống đối với ông thậm chí là còn ở vị trí mạnh hơn!

Hổ tam gia hiện giờ còn chưa muốn lui về dưỡng lão, ông ta còn muốn ngồi ở vị trí đại đầu mục này, vì vậy ông ta cần trừ khử đi Tô Tín!

- Tam gia, người bớt nóng giận, Tô Tín đã giao nộp tiền lên cho bang, người có giận thế nào cũng vô ích.

Lý sư gia khuyên giải an ủi, nhưng trong lòng lại thầm thở dài một tiếng.

Hổ tam gia giờ đây thực sự đã già rồi.

Hổ tam gia trước kia tính cách trầm ổn, lòng dạ sâu xa, dường như có thể đạt đến mức vui giận không hiện sắc thái lên mặt, đâu giống bộ dạng như bây giờ, một tin từ Tô Tín đã khiến cho ông kích động đến mất kiểm soát như vậy.

Trong số mười ba vị đại đầu mục, thực lực Hổ tam gia tuy không phải mạnh nhất nhưng lại là người thông minh nhất, cũng chỉ có ông mới đặc biệt tìm người thi trượt tú tài như Lý sư gia để làm quân sư giúp ông bày mưu tính kế.

Nhưng đáng tiếc là người anh minh cả một đời như Hổ tam gia, lại hoàn toàn bị trở ngại với vấn đề đến từ Tô Tín.

Nếu ông vẫn cứ giữ thái độ nâng đỡ đối với Tô Tín, thì giờ đây dù Tô Tín có nổi lên cũng sẽ vẫn giữ sự tôn kính với ông, nếu không thì khi danh tiếng của Tô Tín vang dội trong Phi Ưng bang, cậu sẽ bị mọi người bêu rếu.

Tồi tệ nhất Hổ tam gia cũng chỉ cần giữ sự im lặng, không ủng hộ cũng không đè ép, Tô Tín cũng sẽ nhớ chút tình của ông.

Bởi dù sao thì lúc đầu, Tô Tín đã dựa vào danh tiếng của Hổ tam gia để đứng vững được trong Phi Ưng bang.

Nhưng Hổ tam gia đã âm thầm giở trò, lần đại hội bang phái lần trước đã đành, lần này còn Đường Thái Hòa ra tay khiêu khích Tô Tín rồi bị phế, cả Phi Ưng bang đều đã đồn khắp chuyện này rồi, chỉ cần là người không ngốc dường như đều có thể đoán được chuyện đằng sau.

Thực ra Lý sư gia cũng từng khuyên Hổ tam gia mấy lần, nhưng Hổ tam gia đã trở thành người sống lâu năm trong Phi Ưng bang, sớm đã không còn cơ mưu trù tính như thời còn trẻ nữa, giờ đã trở thành người có chút bảo thủ cố chấp.

Trước kia nếu như có chuyện gì, hai người có thể cùng nhau thương lượng, nhưng những năm gần đây, Lý sư gia chỉ có thể đưa ra ý kiến, còn dùng hay không đều do Hổ tam gia tự mình quyết định.

Rõ ràng đối với chuyện của Tô Tín, lời khuyên của Lý sư gia hoàn toàn đã bị Hổ tam gia phủ nhận hết.

Ném liền mấy tách trà xong tâm tình của Hổ tam gia mới bình tĩnh trở lại.

- Lý sư gia, ngươi nghĩ ta có nên khuyên bang chủ thu lại hết địa bàn trong tay của Tô Tín không? Giờ hắn có cả Vĩnh Lạc phường và Khoái Hoạt Lâm, địa bàn trong tay còn lớn hơn của ca ba đại đầu mục cộng lại!

Vẻ mặt Hổ tam gia âm u lạnh lẽo nói.

Lý sư gia vội vàng lắc đầu:

- Tam gia, ngàn vạn lần người đừng nên làm như vậy, bang chủ sẽ không đồng ý đâu.

- Phân chia theo chiến công là quy tắc vốn có của Phi Ưng bang chúng ta, một khi thay đổi, cả bang sẽ xuất hiện kẻ làm loạn.

Chiến công cao hơn hết thảy, cũng là nguyên tắc chủ yếu của Phi Ưng bang.

Địa bàn ai đánh chiếm được thì nó là của người đó, nếu đến điều này cũng không chắc chắn được, bang chúng Phi Ưng bang sẽ thất vọng sợ sệt đến nhường nào?

Thường Ninh phủ có tam bang tứ hội, đâu cần chết dí ở nơi Phi Ưng bang này của ngươi, mở miệng nói chuyện này ra, e là ngày hôm sau sẽ có hơn phân nửa bang chúng thất vọng chuyển sang bang khác mất.

- Tam gia, chi bằng chúng ta đừng đấu đến cùng với Tô Tín nữa, không có lợi ích gì đã đành, còn vô duyên vô cớ gây ra lời đàm tiếu nữa.

Lý sư gia cẩn trọng đưa ra lời khuyên.

Hổ tam gia lạnh lùng nói:

- Không được! Không khuất phục được Tô Tín, ngươi bảo mặt mũi ta để ở đâu chứ?

- Tô Tín không thông qua ta mà giao nộp tiền thuế lên cho bang, chuyện này là Trang đường chủ nói với ta, ông ta có thể nói được chuyện này cho ta thì người khác cũng có thể biết.

Trong lòng bọn họ nghĩ thế nào ta hiểu rất rõ, chắc chắn bọn họ đang thầm cười nhạo ta bồi dưỡng ra hai tên nghĩa tử cuối cùng đều rước phiền phức về cho mình!

Lý sư gia vừa muốn nói gì đó thì đã nghe có người đến bẩm báo:

- Tam gia, đại đầu mục Hầu Thông đến thăm.

- Hắn đến đây làm gì?

Lý sư gia và Hổ tam gia đều cùng nhíu mày lại, sắc mặt đều rất kém.

Trong mười ba đại đầu mục của Phi Ưng bang, Hổ tam gia không có mối giao hảo với ai cả, nhưng nếu nói đến mối quan hệ không tốt thì chắc chắn đó là Hầu Thông.

Có thể nói người của cả Phi Ưng bang không có ai muốn gặp Hầu Thông.

Là đại đầu mục của Phi Ưng bang, địa vị của Hầu Thông rất cao, nhưng hắn lại có tật rất xấu đó là mê cờ bạc.

Thói cờ bạc của Hầu Thông rất tồi tệ, một khi bị thua hắn liền đỏ mặt tía tai như những con bạc khác, rồi đánh tiếp cho đến khi nào lấy lại vốn mới ngừng chơi.

Đại đầu mục của Phi Ưng bang thật ra đều có thu nhập không đến nỗi nào, như Tô Tín quản lý một Vĩnh Lạc phường đã thu vào được hơn trăm vạn lượng.

Còn Hầu Thông chỉ quản lý một phần tư Xương Bình phường, tuy tiền thuế thu về không cao như Tô Tín, nhưng mỗi tháng cũng không ít hơn mười mấy vạn lượng bạc.

Số tiền này ngoài mang giao cho bang, rồi phân phát cho bang chúng thuộc hạ, số còn lại đã đủ cho Hầu Thông sống thoải mái.

Nhưng Hầu Thông lại mang số đó đi đánh bạc cả, cộng thêm vận may của hắn chẳng mấy khi đến, nên số tiền này đều bị hắn đánh thua sạch sẽ.

Một Hầu Thông không có bạc liền bắt đầu đánh liều ở sòng bạc, thậm chí khiến cho ông chủ sòng bạc chẳng muốn làm ăn gì nữa.

Còn khi hắn thực sự đã hết tiền thì liền bắt đầu đến chỗ Hổ tam gia hay những đại đầu mục khác vay mượn, kết quả đương nhiên là có mượn không trả.

Tiếng tăm Hầu Thông rất tồi tệ, ai cũng không muốn cho hắn mượn tiền, nên thậm chí hắn còn dựa vào sự bám riết quấy rầy để kiếm chút tiền từ người khác.

Đối với hạng người như vậy, đương nhiên là Hổ tam gia không giao hảo với hắn, vừa bảo thuộc hạ nói rằng mình không có ở nhà xong đã nghe thấy giọng nói khí thế từ trong sân vọng lại.

- Ha ha ha! Hổ tam gia à, nghe nói ông bị tên nghĩa tử mới nhận chơi cho một vố, hắn giao thẳng tiền thuế tháng lên cho bang mà chẳng thông qua ông, có chuyện này không vậy?

Một người đàn ông trung niên nhìn có vẻ nhỏ tuổi hơn so với Hổ tam gia trực tiếp đi vào trong, cười to giễu cợt như chẳng có ai ở đây.

Nhìn thấy Hầu Thông chưa đợi người đi bẩm báo đã đi vào, Hổ tam gia lạnh nhạt nói:

- Ngươi đến đây làm gì?

Hầu Thông nghịch tách trà, bộ dạng uể oải nói:

- Đương nhiên là đến mượn ông chút tiền tiêu rồi, yên tâm, đợi ta lật ngược thế cờ chắc chắn sẽ trả ông gấp đôi.

Hổ tam gia cười nhạt nói:

- Lời này ngươi nói không dưới mười lần rồi, đừng nằm mơ nữa, chỗ ta một đồng cũng không có.

Nghĩ đến lời Hầu Thông vừa nói lúc nãy thì Hổ tam gia lại nổi giận.

Ngươi đến mượn tiền còn chế giễu thẳng mặt ta, không đuổi ngươi đi ngay là may lắm rồi, còn muốn mượn tiền sao?

Hầu Thông cười hì hì nói:

- Hổ lão tam, đừng nóng vội, lần này ta không đến tay không, như vậy đi, ta giúp ông một chuyện, ông cho ta mượn ít tiền, sao nào?

- Ngươi giúp được ta sao?

Hổ tam gia nhìn tên đại đầu mục dường như xếp chót hàng này với vẻ coi thường.

Miệng Hầu Thông lộ ý cười:

- Một chuyện lớn ấy chứ, ví dụ như giúp ông xử lý gọn tên nghĩa tử Tô Tín không biết nghe lời đấy của ông chẳng hạn!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play