Xách đầu của Đới Xung đi giữa đường lớn đông người qua lại, Hoàng Bính Thành cảm thấy rất kỳ quặc.
Mới phút trước thôi vẫn đang còn là đại đầu mục Thanh Trúc bang uy phong lẫm liệt, thế mà giờ đây đầu đã bị cho vào trong hộp, trở thành chiến lợi phẩm của người nào đó, cảm giác này làm Hoàng Bính Thành có chút cảm thán.
Nhìn thấy Tô Tín vẫn thản nhiên điềm tĩnh ở phía trước, Hoàng Bính Thành thực sự chẳng thể hiểu nổi vị lão đại này lấy đâu ra nhiều tự tin đến thế.
Đêm qua đang còn lo âu không ngủ được vì sợ bên trên bang phạt nặng.
Nhưng sáng nay dậy nhìn Tô Tín thì tinh thần lại có vẻ rất phấn chấn.
Khi Hoàng Bính Thành hồn vía lên mây theo Tô Tín đến trước trạch viện của Hổ tam gia, Lý sư gia đã đợi họ ở cửa.
Nhìn thấy Tô Tín, ánh mắt của Lý sư gia vô cùng phức tạp.
Lần đầu gặp mặt, ấn tượng đầu tiên mà Tô Tín để lại cho Lý sư gia đó là một người thâm sâu khó đoán, chẳng hề giống một thanh niên hai mươi tuổi.
Là thân cận của Hổ tam gia, Lý sư gia vẫn luôn dựa vào đầu óc để kiếm cơm, đối với việc dùng cách đánh đánh giết giết để giải quyết, ông nhìn chẳng thể quen nổi.
Sau khi Tô Tín đút lót ông để lấy thông tin vào lần trước, Lý sư gia vẫn luôn suy nghĩ cậu sẽ giải quyết chuyện này thế nào.
Nhưng có nghĩ thế nào ông cũng không tài nào nghĩ ra được, Tô Tín lại dùng cách đơn giản nhất để giải quyết đó là: Giết!
- Thật đáng tiếc, nếu cậu thanh niên này có thể nhẫn nhịn được ải này, tôi rèn thêm kinh nghiệm, sau này tuyệt đối sẽ đi được xa hơn cả tam gia, nhưng đành chịu vì đã đi sai một nước cờ.
Trong lòng Lý gia sư nghĩ, còn trên khuôn mặt vẫn mang theo nụ cười xán lạn:
- Tô thiếu gia đến rồi sao? Tam gia đã đợi cậu ở bên trong rồi.
Tô Tín gật đầu, theo Lý sư gia đi vào.
Trong phòng khách.
Hổ tam gia mặt lạnh như tiền, sau khi Lý sư gia dẫn Tô Tín vào liền đứng sang một bên.
Hoàng Bính Thành nhìn thấy vậy cũng vội đứng sang một bên.
Hai bên im lặng một hồi, sau vẫn là Tô Tín mở miệng nói trước:
- Hài nhi bái kiến nghĩa phụ.
- Ngươi còn biết có người nghĩa phụ như ta sao!
Hổ tam gia đập mạnh bàn, chiếc bàn được làm từ gỗ Trinh Nam thượng hạng đã bị ông đánh đến nỗi in hằn lên cả hình bàn tay.
- Lần trước đã nói với ngươi những gì? Nói ngươi đừng gây chuyện, cứ xem như chưa xảy ra chuyện gì, ngươi thì hay lắm, chạy đi thích sát Đới Xung! Ngươi biết giờ vì ngươi mà cả Phi Ưng bang đều đang ầm ĩ cả lên hay không!
- Nghĩa phụ người yên tâm, người là hài nhi giết, đến khi bang chủ hỏi đến, hài nhi sẽ giải thích rõ với phía bang chủ, sẽ không làm liên lụy đến nghĩa phụ người đâu.
Tô Tín cười nhạt, nhưng nụ cười rất thâm sâu, khóe miệng còn có vẻ mỉa mai.
Hổ tam gia vì sao lại phẫn nộ như vậy? Phải chăng là sợ Tô Tín làm liên lụy đến ông ấy.
Trên danh nghĩa Tô Tín là nghĩa tử của Hổ tam gia, cậu gây ra chuyện lớn như vậy, Phi Ưng bang sao có thể không trách tội Hổ tam gia được?
- Ta mà sợ ngươi làm liên lụy đến ta sao? Ta là đang vô cùng giận dữ! Cho ngươi cuộc sống yên ổn lại không muốn, cứ muốn đi gây chuyện, ta xem ngươi làm sao để thu dọn tàn cuộc lần này!
Hổ tam gia hừ một tiếng, trong ánh mắt đã giảm đi phần nào sự phẫn nộ nhưng lại hiện ra sự kiêng dè và hối hận sâu sắc.
Đúng vậy, giờ đây Hổ tam gia đã có chút hối hận, hối hận vì lúc đầu không phế đi Tô Tín luôn, mà đã chọn cậu làm nghĩa tử thay thế cho Trần Đáo.
Lúc đó Tô Tín khua môi múa mép, nói cái gì mà Trần Đáo sẽ uy hiếp đến địa vị của mình nhưng giờ Hổ tam gia lại cảm thấy sự uy hiếp của Tô Tín!
Chỉ vỏn vẹn hơn một tháng, chỉ dùng thời gian hơn một tháng đó thôi mà Tô Tín đã trưởng thành được đến mức này.
Muốn tiền có tiền, muốn người có người.
Quan trọng nhất là Tô Tín có thực lực!
Hổ tam gia biết thực lực của Đới Xung, tuyệt đối mạnh hơn ông rất nhiều.
Thực lực Đới Xung với thần lực trời ban tuyệt không thấp hơn những võ sĩ hậu thiên sơ kỳ, thậm chí Đới Xung còn có thể được liệt vào năm người mạnh nhất trong cả Thanh Trúc bang, nhưng giờ đây hắn lại bị Tô Tín chặt mất đầu, cầm đung đưa mang đến đây.
Trước kia Tô Tín nói sẽ có ngày Trần Đáo uy hiếp đến địa vị của ông nhưng Tô Tín như hiện giờ đã có đủ thực lực để uy hiếp đến mình!
- Đi thôi, bang chủ bọn họ đều đang đợi ngươi đấy, lần này ngươi phạm phải sai lầm nghiêm trọng, e là chẳng có chuyện gì tốt lành, nhưng dù gì ngươi cũng gọi ta một tiếng nghĩa phụ nên ta sẽ gắng sức bảo vệ ngươi.
Hổ tam gia tuy nói lời tốt đẹp nhưng trong lòng sớm đã định cho Tô Tín hình phạt tử hình.
Lần này cậu gây chuyện ầm ĩ, làm kinh động đến cả lão bang chủ đã lâu không quản chuyện bang, hình phạt lần này tuyệt đối không hề nhẹ nhàng.
Loại chuyện lớn này với địa vị của Hổ tam gia căn bản là không chen miệng vào được, huống hồ dù có nói gì được thì cũng chỉ là giả như mình không có can hệ gì, tiện tay loại bỏ đi sự uy hiếp của Tô Tín.
Thường Ninh phủ có bốn mươi chín phường, đường viện của Phi Ưng bang ở Kim Nguyệt phường - nơi phồn hoa nhất trong mười hai phường đông.
Cả đường viện rộng hơn mười mẫu, lớn khoảng bằng nửa con đường, nhìn có khí khái vô cùng.
Hoàng Bính Thành vẫn luôn thấy đường viện nhỏ đó của Tô Tín rất uy phong nhưng so với đường viện này của Phi Ưng bang thì đúng là một trời một vực.
Cổng chính đường viện có đặt hai bức tượng chạm khắc hình chim ưng cao bằng hai người bằng đá cẩm thạch, thay thế cho hình sư tử đá giữ cổng, đây cũng là điểm đặc biệt của Phi Ưng bang.
Bang chúng đứng hai bên cổng đều mặc trang phục võ sĩ ngắn màu đen, bên trái ngực áo có thêu hình một con thần ưng, lưng dắt loan đao.
Tô Tín nheo mắt quan sát sơ qua những bang chúng này, phát hiện có chút khác biệt.
Những bang chúng hiện tại dưới tay Tô Tín và cả những bang chúng của Hổ tam gia, nói dễ nghe một chút là những người lăn lộn trong bang nhưng thực ra phần lớn đều là lăn lộn trên phố kiếm cơm mà thôi, còn hàng có công phu giống như Lý Hoại chẳng có được mấy người.
Còn những bang chúng mang ánh mắt hung dữ này, trên người phảng phất có chút sát khí, ai ai cũng đều to khỏe, khí huyết dồi dào, vừa nhìn đã biết là những tinh nhuệ từng giết qua người thấy qua máu.
Nhìn thấy vẻ mặt Tô Tín, Lý sư gia nói nhỏ:
- Đây đều là đệ tử của chiến đường, là tinh anh của Phi Ưng bang đấy, cả Phi Ưng bang này không có hơn trăm người như vậy.
Tô Tín gật đầu, đối với tổ chức quyền lực của Phi Ưng bang, cậu vẫn chưa được hiểu lắm.
Ngoài mười ba đại đầu mục của Phi Ưng bang ra, đứng sau bang chủ đó là ba đường chủ của phân đường.
Ba đường chủ này lần lượt chịu trách nhiệm trông coi tiền bạc của thiện sự đường, hình danh của hình đường và chiến sự trong bang của chiến đường.
Địa vị của ba đường chủ này cao hơn nhiều so với mười ba vị đại đầu mục, là những người nằm quyền thực sự trong Phi Ưng bang.
- Các ngươi đợi ở ngoài này.
Hổ tam gia nói với Lý sư gia và Hoàng Bính Thành.
Tổng đường của Phi Ưng bang không phải là nơi ai muốn vào liền vào được.
Lý sư gia là thân cận của Hổ tam gia mà cũng chưa có tư cách vào trong, huống hồ gì là một bang chúng tầm thường như Hoàng Bính Thành.
Trong sảnh nghị sự chứa đủ cả trăm người này, được đặt một chiếc bàn dài mười trượng ở ngay chính giữa, bên trái có ba người ngồi, bên phải có mười hai người ngồi, ở vị trí chính có một người cao tuổi ngồi.
Lúc Hổ tam gia dẫn Tô Tín bước vào, tất cả những ánh mắt bỗng đổ dồn về phía cậu, nhất thời khiến cậu cảm nhận được luồng áp lực nặng nề xông thẳng đến.
Ngồi ở đây đều là những người nắm quyền thực sự trong Phi Ưng bang, họ đã dùng mười mấy năm xông pha liều mạng để có được thân phận gia nghiệp này trong Phi Ưng bang, khí chất mỗi người đều sắc lạnh như đao.
Đặc biệt là vị bang chủ Sa Phi Ưng của Phi Ưng bang đang ngồi chính giữa kia.
Dáng vẻ của Sa Phi Ưng rất già nua, nhìn cũng đã chừng bảy, tám mươi tuổi, tóc trắng bạc phơ, khuôn mặt hằn sâu những nếp nhăn, nhìn thần thái chẳng còn nhiều sự phấn chấn, nhưng giữa hai đường chân mày vẫn có sự nhạy bén sắc như dao.
Tô Tín có ấn tượng rất sâu sắc với vị bang chủ này, Sa Phi Ưng là truyền kỳ trong lòng những bang chúng trẻ tuổi của cả Phi Ưng bang này.
Nghe nói Sa Phi Ưng từ nhỏ là người của Thường Ninh phủ, nhà ông trước kia là phú hộ trong Thường Ninh phủ nhưng vì đắc tội với kẻ mạnh nên cả nhà bị diệt sạch, chỉ có mình ông thoát chết.
Sau đó Sa Phi Ưng rời khỏi Thường Ninh phủ xông pha giang hồ, nghe nói ông đã từng gia nhập vào Thái Hành Sơn Trại, trở thành tặc khấu tung hoành đường Hà Nam.
Cũng có người nói ông đến Tây Vực, làm đạo tặc giết người vô số giữa con đường Tây Vực ba mươi sáu nước với Tây Lương.
Dù sao sau hai mươi năm, một Sa Phi Ưng trung niên đã quay trở về.
Mang theo một thân võ công và chém giết trở về Thường Ninh phủ, ông đã giết sạch cả nhà kẻ thù và lập nên Phi Ưng bang, trở thành một trong những thế lực lớn nhất trong Thường Ninh phủ.
Loại vương tử ghi hận phục thù luôn là thứ mà những người trẻ tuổi rất thích, còn về thật giả ai có thể biết được?
- Bang chủ, Tô Tín đã được đưa đến rồi.
Hổ tam gia chắp tay nói với Sa Phi Ưng, thái độ vô cùng cung kính.
Sa Phi Ưng không nói gì, chỉ xua tay, Hổ tam gia liền đi đến bên chỗ của đại đầu mục ngồi xuống, bộ dạng hổ thẹn ngồi im.
- Ngươi là Tô Tín?
Sa Phi Ưng mở miệng, giọng nói khàn khàn già nua, cứ như lưỡi đang bị cọ xát vậy.
Tô Tín gật đầu, cung kính cúi người thi lễ:
- Tô Tín bái kiến bang chủ và các vị tiền bối.
Mọi người trong Phi Ưng bang quan sát Tô Tín, chưa nói đến những thứ khác, sự can đảm của người thanh niên này không hề nhỏ chút nào.
Đổi lại là những bang chúng bình thường khác khi bị những người bên trên Phi Ưng bang nhìn chằm chằm vào, e là sớm đã nơm nớp lo sợ, không thể điều khiển được mình rồi.
Nhưng Tô Tín lại vô cùng bình thản, thừa có sự dũng cảm.
Nhưng nói đi phải nói lại, nếu không có chút dũng khí, thì sao có thể làm ra chuyện lớn như vậy.
- Tô Tín! Ngươi còn biết ngươi là người của Phi Ưng bang sao? Gây ra chuyện lớn như vậy, ngươi có coi Phi Ưng bang ra gì không?
Đường chủ hình đường Đổng Thành Vũ hung dữ quát hỏi, giọng nói sắc lạnh như dao.
Trong ba vị đường chủ, nhìn Đổng Thành Vũ là trẻ tuổi nhất, dáng vẻ chưa đến năm mươi tuổi nhưng thật ra tuổi của ông ta xấp xỉ với tuổi Hổ tam gia, đã gần sáu mươi.
Chỉ vì tu vi võ đạo của Đổng Thành Vũ lớn mạnh nên nhìn hắn mới trẻ hơn Hổ tam gia.
Còn thực lực cụ thể thì Tô Tín không cảm nhận được nhưng chắc chắn mạnh hơn rất nhiều so với hậu thiên sơ kỳ của cậu.
Nắm quyền đường chủ hình đường hơn ba mươi năm, số người trong bang mà Đổng Thành Vũ giết lại còn nhiều hơn so với người bên ngoài, những bang chúng tầm thường sợ vị đường chủ hình đường này thậm chí còn hơn cả bang chủ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT