Niếp Phương lập tức nhăn cau mày, đương nhiên hắn có nghe qua đại danh của Mạnh Thanh Trạch, hắn và mình bắn đại bác cũng không kéo nổi quan hệ với nhau, hắn tìm đến mình làm gì vậy?
“Không biết Mạnh công tử tìm ta có chuyện gì?”
Niếp Phương cũng chắp tay nói với Tô Tín, ngữ khí rất khách khí.
Dù sao đối phương cũng là tuấn kiệt Nhân Bảng, tương lai thành tựu bất khả hạn lượng, Niếp Phương cũng không muốn trêu vào người ta.
Tô Tín cười cười nói: “Rất đơn giản, ta muốn mời Nhiếp huynh gia nâập dưới trướng Yến tiểu thư, đến lúc đó tài liệu luyện khí của Nhiếp huynh sẽ do Yến tiểu thư bao toàn bộ.”
Nghe xong lời này ngữ khí của Niếp Phương cũng không khách khí nữa, nói thẳng: “Thật có lỗi, ta Niếp Phương chỉ là thợ rèn, ta chỉ muốn rèn sắt mà thôi, ta không muốn dính vào lục đục trong thành Thương Sơn, Mạnh công tử mời ngươi trở về đi.”
Tô Tín trầm giọng nói: “Niếp huynh, loại chuyện này không phải ngươi nói không chộn rộn là được, dùng thực lực ngươi đã xem như nhân vật một phương trong thành Thương Sơn, tương lai ngươi nhất định phải lựa chọn đứng thành hàng, ngươi trốn không thoát.”
Niếp Phương cười lạnh nói: “Chuyện tương lai chờ tương lai nói sau, dù sao hiện tại ta không đứng thành hàng với ai.”
“Vậy thì thật có lỗi, tại hạ chỉ có thể sử dụng một ít thủ đoạn phi thường.”
Tô Tín thản nhiên nói.
“Ngươi muốn như thế nào?”
Tô Tín chỉ vào cửa hàng binh khí nói: “Nếu ngươi không đáp ứng, ta sẽ đứng ở đây không đi, khách của ngươi tới ta sẽ bức rời đi, ngươi phải tin tưởng, ta có thực lực này.”
“Mạnh Thanh Trạch! Ngươi quả thực quá vô sỉ!”
Niếp Phương bị tức giận đỏ mặt.
Tô Tín thân là võ giả Tiên Thiên, hơn nữa đứng hàng Nhân Bảng, hắn đương nhiên có thực lực như vậy.
Nếu Tô Tín làm như vậy, cửa hàng binh khí của hắn đừng mong khai trương nữa.
Đào Thiên và Phương Hạo đứng sau lưng Tô Tín cũng sững sờ, bọn họ dùng ánh mắt khó tin nhìn Tô Tín, không nghĩ tới hắn lại dùng chiêu số thiếu đạo đức như vậy, cũng quá mức bỉ ổi rồi.
Tô Tín nói: “Nhiếp huynh, ta đã đủ khách khí, trên giang hồ còn có nhiều thủ đoạn không biết xấu hổ hơn ta, còn có nhiều biện pháp hơn nữa.”
Niếp Phương tức giận bàn tay run rẩy: “Mạnh Thanh Trạch! Ngươi uổng là tuấn kiệt Nhân Bảng! Loại chuyện này ngươi cũng làm được, ngươi còn có xấu hổ hay không? Ngươi quả thực làm mất mặt sư phụ ngươi.”
Tô Tín lắc lắc đầu nói: “Nhiếp huynh, ngươi nói sai rồi, Nhân Bảng chỉ xem thực lực, cũng không phải nhân phẩm? Thứ tư Nhân Bảng là ‘ Hỏa Vực Ma Thần ’ Diễn Na La từng tàn sát một tộc hơn vạn người tại Tây Vực, người ta cũng đứng top mười Nhân Bảng a.”
“Tuy ta không phải ma đầu nhưng cho tới bây giờ cũng không phải hiệp sĩ, sư phụ ta cũng giống như vậy, lão nhân gia từng làm ra chuyện cướp dâu, ta làm đệ tử nâẫu nhiên đùa nghịch xỏ lá thì có gì lạ chứ”
Niếp Phương lập tức nói không ra lời, người ta đã nói rõ không biết xấu hổ, bản thân mình có thể làm gì?
Lúc này Tô Tín nói: “Như vậy đi Niếp huynh, ta cũng không muốn quá mức bức ngươi, chúng ta lập một đổ ước, hiện tại chúng ta đấu một hồi, ta đứng bất động tiếp mười chiêu mà di động nửa bước thì ta sẽ rời đi. Nếu như không thể, ngươi đáp ứng ta gia nhập dưới trướng Yến tiểu thư.”
Nội tâm Niếp Phương tính toán thực lực của hai bên, hắn biết rõ Tô Tín rất mạnh, thậm chí ba người Trương Nghiễm liên thủ cũng không đánh lại Tô Tín.
Hắn cũng không phải đám người Trương Nghiễm có thể so sánh, hắn đứng thứ mười sáu tên phong vân bảng a.
Hơn nữa hiện tại cũng không phải bảo hắn đánh bại Tô Tín, chỉ cần trong mười chiêu bức Tô Tín di động nửa bước thì hắn tin tưởng mình vẫn có thể làm được.
“Được, đổ ước này ta tiếp.”
Niếp Phương một lời đáp ứng.
Tô Tín cười tủm tỉm nói: “Niếp huynh ngươi tìm địa phương đi, nơi này là đường cái không tiện đâu.”
Vốn đường phố thành Thương Sơn có không ít người qua đường, hơn nữa có không ít võ giả tới đây mua binh khí của Niếp Phương, hai người nói chuyện cũng hấp dẫn không ít người chung quanh.
Một bên là thứ mười sáu phong vân bảng ‘ Đoạn Đao Thủ ’ Niếp Phương, một là cường giả Nhân Bảng Mạnh Thanh Trạch, hai người đều là nhân vật được không ít người chú ý.
Niếp Phương hừ lạnh một tiếng nói: “A Sáng, đóng cửa hàng lại, chúng ta đi hậu viện.”
Một gã học đồ lập tức đóng cửa hàng binh khí, những người còn lại cũng đi tới hậu viện của Niếp Phương.
Hậu viện cửa hàng binh khí là nơi chứa đựng khoáng thạch nó rộng chừng trăm bước, hơn nữa Tô Tín đổ ước là hắn không thể di động, nơi này đủ cho hai người tỷ thí rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT