Tô Tín chưa từng đi tới phủ Đông Lâm, nhưng hiện tại hào khí phủ Đông Lâm tuyệt đối không bình thường, số lượng võ giả không ít.
Trên đường cái võ giả Hậu Thiên cũng giống như Thương Sơn thành, tùy thời đều có thể gặp được, võ giả cảnh giới Tiên Thiên cũng không ít.
Tô Tín tìm một quán rượu rồi an vị, hắn quán chú nội lực vào nhĩ khiếu nghe ngóng võ giả nói chuyện, trong đó có một bàn võ giả làm Tô Tín chú ý.
Võ giả trong bàn này có một tên võ giả ba mươi mấy tuổi Hậu Thiên Đại viên mãn, sắc mặt hắn cao ngạo nghênh đón những võ giả khác lấy lòng, bộ dạng lâng lâng.
Trong đó một tên võ giả xấu xí, dáng người gầy yếu nịnh nọt:
- Lưu sư huynh, nghe nói ngươi bây giờ đã gia nhập dưới trướng Tranh Kiếm Minh Địch Vân Phi Địch công tử, không biết có thể dẫn tiến ta một phen, chúng ta cùng gia nhập dưới trướng Địch công tử.
Một tên võ giả có tướng mạo chất phác lên tiếng:
- Đúng thế, Lưu sư huynh, dù gì chúng ta năm đó cũng xuất thân cùng võ quán, ngươi phát đạt cũng không thể quên người cũ.
Lưu sư huynh ra vẻ khó xử nói:
- Không phải vì huynh ta không dẫn tiến các ngươi, mà là các ngươi cũng biết, Địch công tử chính là thân đệ đệ của bang chủ Tranh Kiếm Minh Bích Nhãn Phi Long Địch Kinh Phi đại nhân?
- Cho dù là ta cũng phí hết sức chín trâu mới được Địch công tử tán thưởng, được hắn mời gia nhập dưới trướng. Thực lực các ngươi thật quá thấp, cho dù có ta tiến cử, chỉ sợ Địch công tử cũng không nhận các ngươi.
- Các ngươi cũng biết những ngày qua người chủ động gia nhập dưới trướng Địch công tử có bao nhiêu người không? Những nhân vật nổi danh trong khu vực Tương Nam có một nửa gia nhập dưới trướng Địch công tử đấy.
- Thiên Vân Thương Lưu Bách Tuế, Âm Dương Quỷ Thủ Khổng Thu Nhân, Xích Âm Chưởng Đoạn Hành tất cả đều là nhân vật tiếng tăm lừng lẫy tại tất cả châu phủ Tương Nam.
- Hơn nữa hai ngày trước Địch công tử tự mình mang người tới Ngũ Độc sơn trang một chuyến, cũng mời chào Bách Độc Đồng Tử và đồ tử đồ tôn của hắn.
- Còn có thế lực đạo phỉ lớn nhất Tương Nam, đại đương gia Phi Vân trại Vụ Ẩn Phi Long Bàng Phi Vân, vừa nghe nói Địch công tử đến Tương Nam liền chủ đông giải tán sơn trại, mang theo thủ hạ tinh nhuệ gia nhập dưới trướng.
- Chỉ có người thanh danh như vậy mới cần Địch công tử tự mình nghênh đón gia nhập dưới trướng, các ngươi nói dùng thực lực các ngươi có thể gia nhập dưới trướng Địch công tử hay không?
Võ giả tướng mạo xấu xí và tên võ giả chất phác nhìn nhau không lên tiếng.
Thiên Vân Thương Lưu Bách Tuế, Âm Dương Quỷ Thủ Khổng Thu Nhân, Xích Âm Chưởng Đoạn Hành đều là võ giả Tiên Thiên Linh Khiếu cảnh tiếng tăm lừng lẫy trong khu vực Tương Nam, toàn bộ đả thông nhãn khiếu.
Mà Bách Độc Đồng Tử đả thông nhãn khiếu và nhĩ khiếu, tự xây dựng Ngũ Độc sơn trang, có hơn trăm thủ hạ đệ tử, võ công chỉ là phụ nhưng thân độc công có thể giết võ giả Thần Cung cảnh, vô cùng âm độc.
Mà Phi Vân trại chính là thế lực đạo phỉ lớn nhất Tương Nam, thủ hạ có sáu bảy Tiên Thiên, trại chủ Vụ Ẩn Giao Long Bàng Phi Vân chính là võ giả Linh Khiếu cảnh đỉnh phong, chỉ thiếu chút nữa là đột phá Thần cung, đạt tới Tiên Thiên viên mãn.
Bọn họ chính là nhân vật tiếng tăm lừng lẫy tại Tương Nam, so sánh với bọn họ thì những người nơi đây không coi vào đâu.
Lúc này Lưu sư huynh làm ra bộ dạng tươi cười, hắn nói:
- Nhưng thủ hạ cường giả của Địch công tử rất nhiều nhưng võ giả Hậu Thiên cũng không ít, vi huynh có chút tình mọn với Địch công tử, cũng có thể cố mà nói vài lời.
Nhìn bộ dạng của hắn như vậy, tên võ giả xấu xí lập tức hiểu ý của hắn, hắn đau lòng giao bình nhỏ cho Lưu sư huynh.
- Đây là lần trước ta áp tải thương đội cho Thiên Cơ Thần Đao môn, một quản sự của bọn họ khen thưởng cho ta, đây chính là đan dược hoàng cấp trung phẩm của bọn họ, chỉ có ba viên, ta chỉ ăn một viên, hai viên xem như tạ lễ cho Lưu sư huynh.
Lưu sư huynh cười ha hả thu hồi bình đan dược, tên võ giả tướng mạo chất phác đau lòng nói:
- Đây là đoản kiếm của Cửu Hoa Kiếm tông cho đệ tử còn nhỏ sử dụng, tuy không phải binh khí nhập phẩm nhưng cũng là tinh phẩm. Vi huynh vui lòng nhận lấy.
Lưu sư huynh tiếp nhận đoản kiếm, vẻ mặt đắc ý.
Hắn uống một chén rượu nhìn sang tên dáng người gầy yếu cuối cùng, đó là người trẻ tuổi vẫn không nói gì, cau mày nói:
- Phương sư đệ, như thế nào, chẳng lẽ ngươi không muốn gia nhập dưới trướng Địch công tử sao?
Phương sư đệ xoắn xuýt nói ra:
- Lưu sư huynh, không phải ta không muốn gia nhập dưới trướng Địch công tử nhưng nghe nói Địch công tử tới Tương Nam tranh đoạt thế lực với những người khác đều có lai lịch lớn.
- Những tiểu nhân vật chúng ta tham gia vào trong đó có nguy hiểm gì hay không? Nếu như vậy ta còn không bằng trông coi võ quán thay sư phụ, an an ổn ổn cả đời này.
Lưu sư huynh hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt khinh thường nói:
- Hừ! Tính cách đàn bà! Bởi vì cái gọi là cầu phú quý trong nguy hiểm, ngươi cả đời này trông coi võ quán của sư phụ lưu lại được cái gì chứ?
- Huống hồ người tranh đoạt thế lực với Địch công tử đúng là có lai lịch lớn, ở trong đó có đệ tử dòng chính Nhữ Nam Thượng Quan thế gia, còn có đệ tử đàn chủ Hạ đàn Niên Bang Bất Nhị Đao Kim Khả Tín, tên là Tiêu Ma Vân.
- Những người này có thể so sánh với Địch công tử hay sao? Địch công tử chính là thân đệ đệ của Tranh Kiếm Minh chi chủ “Bích Nhãn Phi Long” Địch Kinh Phi, thậm chí tương lai có thể tiếp quản Tranh Kiếm Minh.
- Nếu các ngươi gia nhập dưới trướng của hắn, đợi đến lúc Địch công tử đánh bại đám người Tiêu Ma Vân, hắn không đặt chút cơ nghiệp Tương Nam vào trong mắt, những thế lực Tương Nam hắn lưu cho ai chưởng quản? Đương nhiên là những người gia nhập dưới trướng hắn chứ ai?
- Huống hồ chúng ta biểu hiện tốt, nói không chừng còn có thể đi theo Địch công tử tiến về Tranh Kiếm Minh, võ lâm Trung Nguyên còn phồn hoa hơn Tương Nam Nam Man tiểu địa nhiều, tương lai vô hạn.
Lưu sư huynh cổ động cho nên biểu hiện trên mặt Phương sư đệ đang dao động.
Trên mặt Lưu sư huynh đang tươi cười vì thực hiện được.
- Phương sư đệ, ta nhớ sư phụ lúc trước giao võ quán cho ngươi? Lão nhân gia có một bộ giáp mềm phòng đao kiếm, có lẽ cũng nằm trong tay ngươi?
- Phương sư đệ, ngươi giao giáp mềm cho ta, ta khẳng định sẽ nói tốt vài câu cho ngươi với Địch công tử, ngươi có thể gia nhập dưới trướng.
Vào lúc Phương sư đệ muốn đáp ứng lại có giọng nói nhàn nhạt vang lên.
- Địch Vân Phi bây giờ đang ở đâu?
Lưu sư huynh quay đầu lại phẫn nộ quát:
- Lớn mật! Tên của Địch công tử là ngươi có thể gọi bậy sao?
Nhưng hắn vừa mới quay đầu lại liền đổ mồ hôi lạnh như mưa.
Đó là một người trẻ tuổi chừng hai mươi đang nhìn hắn, áo đen cầm kiếm, ánh mắt đạm mạc giống như không đặt hắn vào trong mắt.
Nếu như tình huống bình thường, đụng phải tiểu bối giang hồ còn trẻ như thế dám xem thường mình thì Lưu sư huynh đã sớm tức giận.
Nhưng người trẻ tuổi này chính là tiểu bối hay sao? Trên người hắn tỏa ra khí thế của Tiên Thiên Linh Khiếu cảnh, hơn nữa trong đó còn ẩn chứa máu tươi đậm đặc, có trời mới biết hắn đã giết bao nhiêu người mới có thể tạo thành huyết khí mạnh như vậy.
Lúc trong rừng rậm Tương Nam, Tô Tín đồ sát đạo phỉ bảy đại trại, khí tức của hắn không phải tiểu bang chủ phủ Thường Ninh ngày xưa có thể so sánh.
Tại Thương Sơn thành, Tô Tín bởi vì muốn sắm vai “Mạnh Thanh Trạch” thật tốt cho nên làm người luôn lưu lại một đường, ngay cả thực lực và sát khí bản thân cũng che giấu.
Hiện tại đã khôi phục thân phận thì không cần phải làm thế, dù sao hắn là người chơi qua Hắc bảng treo thưởng tru sát, khí huyết sát nồng đậm thì có gì khì quái?
Nhưng Lưu sư huynh đứng mũi chịu sào lại bị khí huyết sát dọa tiểu ra quần.
Người trẻ tuổi chừng hai mươi trước mặt có khí huyết sát mạnh đáng sợ như vậy, thậm chí không kém đám người Địch Vân Phi chút nào, rốt cuộc là ai? Cũng chưa từng nghe nói còn có đệ tử đại phái tới Tương Nam tôi luyện.
Nhìn thấy Lưu sư huynh bị dọa sợ ngây người, Tô Tín không khỏi cau mày nói:
- Ta hỏi ngươi Địch Vân Phi hiện tại đang ở nơi nào?
Đám võ giả quán rượu trốn qua một bên, giữ im lặng nhìn xem tất cả.
Việc không liên quan đến mình thì tránh ra, huống hồ còn trẻ như thế đã là võ giả Tiên Thiên, hơn nữa còn dám gọi thẳng tên Địch Vân Phi cũng nói rõ lai giả bất thiện.
Bọn họ hứng thú nhất với loại chuyện bát quái này, cho nên mọi người biểu hiện tránh ra xa xa nhưng vụng trộm chú ý động tĩnh của Tô Tín.
- Vị công tử này, ta chỉ là thủ hạ Địch công tử mới thu mà thôi, ta làm sao biết hắn ở nơi nào.
Khí thế ép hỏi của Tô Tín chèn ép Lưu sư huynh nhưng hắn không phải xương cứng, mà là hắn không dám nói.
Lúc trước hắn gia nhập dưới trướng Địch Vân Phi, hắn cao điệu và hung hăng càn quấy khắp phủ Đông Lâm cho nên tất cả võ giả dều biết hắn.
Hiện tại có người một ép hỏi thì hắn liền tung chủ tử của mình ra, loại chuyện này truyền đi hắn có thể sống tốt hay sao?
Cho nên Lưu sư huynh không phải không nói, mà là không dám nói mà thôi.
Tô Tín rút Du Long kiếm ra khỏi vỏ, hàn mang lóe lên, không có mấy người nhìn ra động tác xuất kiếm của hắn, một ngón tay của Lưu sư huynh bị cắt đứt.
Lưu sư huynh kêu đau một tiếng, tay trái máu tươi đầm đìa, vẻ mặt hoảng sợ.
Hắn không sợ đùa nghịch thủ đoạn quấn nhau với Tô, chỉ sợ chính là nhân vật một lời không hợp liền động thủ, quả thực không có nửa phần đạo lý đáng nói.
Tô Tín thản nhiên nói:
- Có câu nói chuyện qua ba lần, ta hỏi ngươi hai lần, hiện tại ta hỏi lần thứ ba, Địch Vân Phi bây giờ đang ở đâu?
So sánh với hai câu trước, ngữ khí câu thứ ba của Tô Tín vô cùng bình tĩnh, không có nửa phần chấn động, cũng không có khí huyết sát.
Nhưng chính bởi vì như thế hiện tại Tô Tín mới làm Lưu sư huynh sợ hãi.
Chuyện qua ba lần, Tô Tín không có nói qua ba lần sẽ như thế nào nhưng Lưu sư huynh có thể khẳng định, nếu lần thứ ba mình không trả lời, kiếm của người này lần tiếp theo không phải là cắt ngón tay của hắn nữa.
Hiện tại chết và có khả năng sau này phải chết, Lưu sư huynh sẽ lựa chọn cái sau.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT