Lúc này trên mặt Tô Tín nở nụ cười quái dị, cơ bắp toàn thân hắn chấn động, trên người hắn xuất hiện gân xanh khủng khiếp.
Long Tượng Bàn Nhược công tầng thứ tư viên mãn, Tô Tín tăng lên không chỉ sức lực to lớn, hơn nữa còn tăng mức độ khống chế cơ bắp thân thể.
Yến Hoàng Cửu lập tức mở to mắt.
Bộ dạng Tô Tín hiện tại rõ ràng đã tu luyện qua công pháp luyện thể vô cùng cường đại.
Nhưng vấn đề là Tông Hạo Dương chưa bao giờ tu hành công pháp luyện thể.
Cho dù Tông Hạo Dương đến hải ngoại đạt được công pháp luyện thể rồi dạy cho Mạnh Thanh Trạch, nhưng vì sao Mạnh Thanh Trạch chưa từng sử dụng?
Tô Tín vận chuyển Tử Hà Thần công trong cơ thể, bên ngoài thân thể Tô Tín xuất hiện hào quang màu tím nhạt.
Trên cánh tay hắn có một khối nhỏ gồ lên, khi cơ bắp không ngừng chấn động và chân khí bộc phát rất mạnh, một tiểu côn trùng bị chân khí đẩy ra ngoài.
Tô Tín giẫm mạnh, cái gọi là thanh cổ trùng Miêu Cương bị Tô Tín một cước giẫm thành thịt nát.
- Yến thành chủ, chẳng lẽ không có người nói cho ngươi biết, phương thức hạ độc chân chính phải là thần không biết quỷ không hay sao? Ngươi ở ngay trước mặt ném nó như ám khí thế này đã lãng phí một con sâu độc.
Tô Tín thản nhiên nói ra.
Thanh cổ trùng rất kỳ quái, ít ra là lần đầu Tô Tín nhìn thấy loại sinh vật kỳ dị như thế.
Tuy Long Tượng Bàn Nhược công chủ tu sức mạnh mà không phải cường độ thân thể, nhưng hiện tại sức mạnh thân thể Tô Tín vẫn vượt qua võ giả cùng giai mười mấy lần.
Nhưng Tô Tín không thể ngăn cản thanh phát trùng nửa phần, thân thể bị nó xuyên thấu qua.
Có điều đáng tiếc Yến Hoàng Cửu chưa từng sử dụng thanh phát trùng, nếu như ném thanh phát trùng vào bụng Tô Tín, sâu độc sẽ xâm nhập vào trong tâm mạch thì không thể bức nó ra.
Nhưng hiện tại thanh phát trùng tiến vào cơ bắp của Tô Tín mà thôi, lập tức bị Tô Tín điều khiển cơ bắp cộng thêm Tử Hà Thần công toàn lực thôi phát nên bức nó ra ngoài.
Yến Hoàng Cửu tính sót một điểm chính là Tô Tín tinh thông công pháp luyện thể cường đại.
- Ngươi... Ngươi là ai?
Yến Hoàng Cửu chỉ vào Tô Tín run rẩy nói một câu.
Hắn không thể tin nổi người mình chọn cùng chấp chưởng Thương Sơn thành với con gái mình suốt một năm qua vậy mà là kẻ lừa đảo, là người ôm mục đích tới đây ngay từ đầu.
Tô Tín xốc mặt nạ da người lên, lộ ra gương mặt còn trẻ tuổi hơn cả “Mạnh Thanh Trạch” một chút.
- Thật xin lỗi Yến thành chủ, tại hạ Tô Tín, hiện là truy phong tuần bổ Lục Phiến môn.
Tô Tín lãnh đạm nói ra.
Phụt!
Yến Hoàng Cửu phun ra một ngụm máu tươi, trong mắt mang theo không cam lòng, hắn bị tức chết.
Mặc dù nói Yến Hoàng Cửu đã gần đến “dầu hết đèn tắt”, vừa rồi đã ở trạng thái hồi quang phản chiếu, dựa vào sinh mệnh lực của Dung Thần cảnh cũng không tới mức chết nhanh như vậy.
Nhưng vừa rồi Tô Tín vạch trần thân phận của mình làm cho tất cả tính toán trước khi chết của Yến Hoàng Cửu sụp đổ, hắn nộ khí công tâm, tâm huyết dâng trào nên tức chết tại chỗ.
Nhìn thấy bộ dạng Yến Hoàng Cửu chết không nhắm mắt, Tô Tín thở dài nói:
- Ài, cần gì chứ? Cơ quan tính toán tường tận công dã tràng, ngươi tính toán xong tương lai Thương Sơn thành, con gái ngươi tương lai là người thừa kế tốt, nhưng đáng tiếc ngươi tính sai khâu trọng yếu nhất.
Lại mang mặt nạ da người lên, Tô Tín nhìn Yến Hoàng Cửu chết không nhắm mắt, hắn hít sâu một hơi sau đó nói lớn:
- Yến tiểu thư! Yến thành chủ hắn đi rồi!
Yến Khuynh Tuyết vội vàng từ bên ngoài chạy vào, nàng ôm lấy thi thể Yến Hoàng Cửu khóc lớn, nhưng lúc này Tô Tín chỉ lặng lẽ đứng bên cạnh nhìn mà thôi.
Yến Hoàng Cửu tử vong chính là đại sự của Tương Nam, càng là đại sự trong Thương Sơn thành.
Thương Sơn thành không thuộc về triều đình, không thuộc về tông môn võ lâm Tương Nam, nó chỉ thuộc về Yến Hoàng Cửu.
Yến Hoàng Cửu vừa chết, cả Thương Sơn thành mặc đồ trắng.
Tô Tín không có nghĩa vụ cũng không có tâm tình đốt giấy tang cho Yến Hoàng Cửu, huống hồ hắn bị mình làm tức chết.
Tô Tín chuẩn bị giải quyết phiền toái cuối cùng giúp Yến Khuynh Tuyết trước khi rời đi, đó chính là huynh đệ tỷ muội của nàng.
Yến Hoàng Cửu biết rõ bọn họ cấu kết với tông môn võ lâm Tương Nam quá sâu, sau khi quyết định để Yến Khuynh Tuyết làm thành chủ liền thanh trừ thế lực của bọn họ, đồng thời giam lỏng tất cả.
Hổ dữ không ăn thịt con, Yến Hoàng Cửu bồi dưỡng con cái như nuôi hổ nhưng thật sự không muốn tự tay chém giết bọn họ, cho dù kết quả cuối cùng chính là như vậy.
Nếu như bảo hắn hạ độc thủ giết đi con cái ruột thịt của mình, hắn không thể hạ thủ.
Huống hồ hắn cũng biết với tính cách Yến Khuynh Tuyết, cho dù nàng lên làm thành chủ cũng không làm gì bọn họ, nhiều nhất cũng chỉ tiếp tục giam lỏng bọn họ mà thôi, có thể cho bọn họ sống an ổn nửa đời sau.
Nhưng đáng tiếc Tô Tín không phải Yến Khuynh Tuyết, hắn cũng sẽ không muốn để mấy gia hỏa hậu hoạn này tồn tại.
Cho dù trong Thương Sơn thành hiện tại có Tiền đạo nhân tọa trấn, Yến Khuynh Tuyết cũng nắm được lệnh bài điều động võ giả Thương Sơn thành, nhưng mấy người này chính là huyết mạch thân sinh của Yến Hoàng Cửu, nếu có người cầm bọn họ ra làm văn cũng tạo thành phiền toái không nhỏ trong Thương Sơn thành.
Chính là bởi vì như thế, Tô Tín mới chuẩn bị xử lý bọn họ, thanh trừ chướng ngại cuối cùng giúp Yến Khuynh Tuyết.
Trong nhà lão đại Yến Thư Hằng, Yến Thư Hằng lúc này đang bực bội đi tới đi lui trong nhà, miệng hùng hùng hổ hổ nói:
- Dựa vào cái gì phụ thân lại lựa chọn tiện nhân Yến Khuynh Tuyết mà không chọn ta? Cho dù chết cũng trải sẵn con đường cho nàng?
- Còn nữa, tiện nhân Yến Khuynh Tuyết kia không cho phép chúng ta tham gia tang lễ, nàng có ý gì? Còn đặt huynh trưởng như ta vào trong mắt hay không?
Hiện tại võ giả bên cạnh Yến Thư Hằng đều bỏ chạy mất dạng, trong trạch viện cũng chỉ còn lại vài tên hạ nhân lo liệu cuộc sống sinh hoạt hàng ngày mà thôi.
Ngoài cửa còn có hai tên võ giả Tiên Thiên nhưng hai tên này tới đây giám thị hắn.
- Không phải Yến Khuynh Tuyết không cho phép, mà là phụ thân của ngươi từng phân phó, sau khi hắn chết ai trong các ngươi dám bước ra khỏi nhà liền trực tiếp tru sát!
Tô Tín thản nhiên đi từ cửa vào.
- Mạnh Thanh Trạch! Ngươi tới làm gì?
Ánh mắt Yến Thư Hằng lộ ra vẻ oán độc.
Hắn cho rằng nhóm người mình thất bại hoàn toàn chính là vì nam nhân trước mặt.
Nếu không có hắn trợ giúp Yến Khuynh Tuyết, nữ nhân kia tuyệt đối không thể trở thành thành chủ Thương Sơn thành hiện tại.
- Ta tới làm gì? Ngươi nói ta tới là làm gì?
Tô Tín rút Du Long kiếm bên hông ra, trên mặt hắn tươi cười quái dị.
Ánh mắt Yến Thư Hằng lộ ra vẻ hoảng sợ:
- Ngươi muốn giết ta? Không thể nào! Yến Khuynh Tuyết nàng tuyệt đối sẽ không hạ mệnh lệnh này!
Trước kia hắn chưa từng chú ý tới muội muội Yến Khuynh Tuyết nhưng hắn quá hiểu tính cách của Yến Khuynh Tuyết.
Cho dù bọn họ đã từng muốn lấy mạng Yến Khuynh Tuyết nhưng Yến Khuynh Tuyết cũng tuyệt đối sẽ không ra lệnh đuổi tận giết tuyệt.
Tô Tín thở dài lắc lắc đầu:
- Tính cách Yến Khuynh Tuyết quá mức lương thiện một ít, những con trùng ngu xuẩn như các ngươi nên trực tiếp giết, như vậy có thể tránh phiền toái về sau.
- Mạnh Thanh Trạch! Không có lệnh của Yến Khuynh Tuyết, ngươi dám giết ta?
Yến Thư Hằng lớn tiếng hét lên, kỳ thật hắn muốn hai tên võ giả Tiên Thiên ngoài cửa đi vào nhưng đáng tiếc cũng không có việc gì.
Hiện tại tất cả võ giả Thương Sơn thành đều biết, Yến Khuynh Tuyết dựa vào Mạnh Thanh Trạch trợ giúp mới có thể làm thành chủ Thương Sơn thành.
Hơn nữa Yến Hoàng Cửu sắp chết cũng chỉ triệu kiến hai người duy nhất, trừ con gái Yến Khuynh Tuyết ra, người còn lại chính là Mạnh Thanh Trạch.
Theo bọn họ thấy, Yến Hoàng Cửu cũng đã tán thành quan hệ của hai người, về sau người có quyền nói chuyện trong Thương Sơn thành không chỉ có một mình Yến Khuynh Tuyết.
Yến tiểu thư tâm địa thiện lương, không đành lòng đi xử trí những huynh đệ tỷ muội dồn mình vào chỗ chết, nhưng Mạnh Thanh Trạch ra tay thanh lý phiền toái này thay nàng, những võ giả Tiên Thiên này xem đây chỉ là việc bình thường.
Cho nên cho dù bọn họ nghe được Yến Thư Hằng gào thét cũng không có ai đứng ra, ngược lại hai người làm như không nghe thấy.
Ánh mắt Yến Thư lộ ra vẻ tuyệt vọng, Tô Tín cũng lười nói nhảm với hắn, trực tiếp xuất kiếm.
Đi tới cửa sân, Tô Tín nói với hai võ giả Tiên Thiên:
- Giải tán đi, từ nay về sau không cần ngươi trông coi nơi này nữa.
Hai tên võ giả Tiên Thiên vội vàng chắp tay nói:
- Vâng, Mạnh công tử.
Mười hai đứa con của Yến Hoàng Cửu đều bị Tô Tín xử lý trong một buổi.
Nhiệm vụ trong Thương Sơn thành đã hoàn thành, hiện tại hắn có thể rời đi.
Hắn hoàn thành nhiệm vụ Lục Phiến môn nhưng không phải nhiệm vụ hệ thống.
Sau khi trở lại phủ thành chủ, Tô Tín phát hiện Yến Khuynh Tuyết không có ở phủ thành chủ, hỏi nha hoàn Lục Ly, hắn mới biết được Yến Khuynh Tuyết sau khi xử lý xong tang lễ Yến Hoàng Cửu đã một mình đi tới vách núi phía tây.
Thương Sơn thành trừ một mặt là cửa thành, ba mặt khác đều là vách núi.
Tô Tín đi tới vách núi phía tây, Yến Khuynh Tuyết đang một người ngồi ôm gối trên vách núi nhìn phong cảnh phương xa.
Trước kia khi còn bé vào thời điểm không vui, Yến Khuynh Tuyết sẽ môt mình tới nơi này ngồi nhìn cảnh tượng rừng rậm Tương Nam xa xôi, khi đó tâm tình của nàng tốt hơn rất nhiều.
Chỉ có điều sau khi nàng mười lăm tuổi thì rất ít tới nơi này, bởi vì sau khi hiểu chuyện, có chuyện không vui nàng cũng che giấu trong lòng.
Tô Tín thở dài sau đó nói khẽ:
- Yến tiểu thư.
Nghe được Tô Tín nói chuyện, thân thể Yến Khuynh Tuyết chấn động, nàng đứng lên, lộ ra nụ cười miễn cưỡng, nói:
- Mạnh công tử, sao ngươi tới đây?
Kỳ thật với trí tuệ của Yến Khuynh Tuyết đã sớm biết mục đích Tô Tín tìm nàng.
Nàng không đoán được Mạnh công tử khiến phụ thân tức chết nhưng biết rõ phụ thân gọi hắn vào chính là nói chuyện hôn sự của nàng.
Cuối cùng Mạnh công tử cũng không có nói chuyện khác với nàng nên Yến Khuynh Tuyết đoán được Mạnh công tử cuối cùng đã lựa chọn rời đi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT