Lúc mọi người đang tuyên bố vị trí người thừa kế của Yến Khuynh Tuyết, Yến Hoàng Cửu lại giao một tấm lệnh bài cho Yến Khuynh Tuyết.
Tấm lệnh bài này đại biểu tất cả tài vụ của Thương Sơn thành sẽ do Yến Khuynh Tuyết quản lý.
Lệnh bài như vậy còn có một khối, nó đại biểu tất cả vũ lực Thương Sơn thành, tấm lệnh bài này còn giữ trong tay Yến Hoàng Cửu, hắn tạm thời còn không giao nó ra.
Sau khi nhìn sang mọi người nơi này, Yến Hoàng Cửu liền dẫn người rời đi, trước khi đi hắn thâm ý nhìn Tô Tín, người này có đáng giá hắn phó thác hay không?
Cùng lúc đó đám người Yến Thịnh Hằng cũng quay về nơi ở của mình, bọn chúng làm chính là thông tri thế lực sau lưng mình giúp đỡ.
Yến Hoàng Cửu đã tuyên bố Yến Khuynh Tuyết là người thừa kế Thương Sơn thành, tất cả lực lượng Yến Hoàng Cửu ban cho đều không thể dùng, vì kế hoạch hôm nay cũng chỉ có cầu trợ tông môn sau lưng bọn họ, xem thế lực có ý kiến gì hay không.
Đám người Yến Trọng Hằng cũng không phải người ngu, bọn họ cũng biết tông môn sau lưng cũng tham dự vào quá trình tranh đoạt vị trí thành chủ Thương Sơn thành, cho dù sau này bọn họ có thành thành chủ Thương Sơn thành cũng chỉ là khôi lỗi mà thôi, người cầm quyền chân chính là tông môn sau lưng bọn họ.
Nếu thế lực sau lưng bọn họ tham dự vào quá trình này, bọn họ đã có chút cơ hội trở thành thành chủ Thương Sơn thành.
Huống hồ bọn họ không phải Yến Hoàng Cửu, mẫu thân bọn họ xuất thân từ những tông môn thế lực kia, từ nhỏ đã dạy bảo bọn họ không có bài xích tông môn thống trị.
Bọn họ nghĩ tới bản thân mình thậm chí có thể trở thành một thành viên của tông môn võ lâm, làm Thương Sơn thành xích lại gần tông môn thì có là gì đâu?
Ôm loại ý nghĩ này, bốn người cùng phát tin tức về cho thế lực sau lưng, hi vọng bọn họ có thể nghĩ biện pháp giúp bọn họ tranh đoạt vị trí thành chủ.
Kết quả sau khi nhận được tin tức, bốn thế lực võ lâm sau lưng đám người Yến Trọng Hằng cùng hành động.
Bọn họ bắt buộc phải có vị trí thành chủ Thương Sơn thành, không chỉ vì tài phú bản thân Thương Sơn thành, còn có võ giả trong thành này.
Tương lai thành chủ Thương Sơn thành có tâm hướng về nhà của ai, như vậy thực lực của bọn họ gần như đủ xưng vương Tương Nam.
Ba ngày sau, tại cửa ra vào Thương Sơn thành có mười người cưỡi ngựa vào thành, một thanh niên anh tuấn tuổi chừng ba mươi dẫn đầu với khí thế bất phàm, hắn lẩm bẩm nói:
- Đây chính là Thương Sơn thành? Bế quan năm năm, biểu đệ của ta vẫn không thể ngồi lên vị trí thành chủ Thương Sơn thành, còn cần Mạc gia chúng ta ra tay, đúng là phế vật mà.
Mười người này chính là người Thương Lan cốc Mạc gia tới đây sau khi Yến Thư Hằng gởi thư cầu viện.
Bọn họ vừa mới vào thành, Yến Thư Hằng đứng ngay cửa ra vào đón bọn họ.
Nhìn thấy thanh niên đầu lĩnh đám người, sắc mặt Yến Thư Hằng lập tức vui vẻ.
Thanh niên này không đơn giản, hắn chính là Mạc Thiên Lan trưởng tôn dòng chính Thương Lan cốc Mạc gia, cũng là nhân vật thủ lĩnh thế hệ trẻ của Mạc gia.
Ngày xưa Mạc Thiên Lan hai mươi mấy tuổi đã đột phá Khí Hải Cảnh, thậm chí Mạc Thiên Lan còn có thực lực đứng hàng Nhân Bảng.
Nhưng đáng tiếc Nhân Bảng chỉ dựa vào chiến tích sắp xếp, không đủ chiến tích, cho dù thực lực ngươi có mạnh hơn nữa cũng không cách nào đứng vào hàng ngũ Nhân Bảng.
Hiện tại Mạc Thiên Lan trải qua bế quan năm năm, càng đột phá Linh Khiếu Cảnh, thực lực hắn càng thâm bất khả trắc, có Mạc Thiên Lan tới đây, Mạnh Thanh Trạch còn hung hăng càn quấy tới khi nào?
Nhưng ai ngờ Mạc Thiên Lan không xuống ngựa, hắn nói:
- Yến Thư Hằng, nhiều năm qua ngươi còn không có tiến bộ, thậm chí còn không đột phá cảnh giới Tiên Thiên.
Gương mặt tươi cười trên mặt Yến Thư Hằng lúc này cứng đờ, pha trò nói:
- Ta đâu có thiên phú giống biểu ca, chỉ sợ thế hệ trẻ trong võ lâm Tương Nam cũng phải lấy biểu ca làm thủ lĩnh đấy.
Hắn vừa mới nói xong, một bóng roi màu đỏ trực tiếp quất vào mặt Yến Thư Hằng, nửa gương mặt hắn dẫm máu đau đớn tới mức chết lặng.
- Lớn mật! Là ai?
Yến Thư Hằng gầm lên giận dữ, người dám ra tay với hắn trong Thương Sơn thành, kẻ này ăn gan hùm hay sao/
- Hừ! Yến Thư Hằng, ngươi tâng bốc Mạc Thiên Lan ta không xen vào nhưng nói hắn là thủ lĩnh thế hệ trẻ võ lâm Tương Nam là không đúng, hắn không có tư cách ngồi ở vị trí như vậy.
Lúc này một giọng nói thanh thúy như én bạc vang lên, cho dù lời nói tức giận nhưng mọi người lại có cảm giác mị hoặc vô cùng.
Một cỗ tuấn mã đỏ rực như lửa lập tức dừng trước mặt Yến Thư Hằng.
Đó là đặc sản Xích Diễm mã của Tây Lương, một con giá trị ngàn vàng, vô cùng trân quý.
Trên Xích Diễm mã có một nữ tử mặc áo đỏ đang ngồi, bên hông còn lộ ra bông hoa rực rỡ, lông mày đen như vẽ, nàng như tinh linh giữa nhân gian.
Trong tay nàng cầm trường tiên màu đỏ, chính là nàng quất vào mặt Yến Thư Hằng vừa rồi, Yến Trọng Hằng lúc này theo sau lưng nàng, hắn tươi cười trào phúng nhìn Yến Thư Hằng.
Nhìn thấy nữ tử xuất hiện, Yến Thư Hằng lập tức thu liễm rất nhiều, lần này là hắn nói sai nên không có biện pháp.
Nữ tử này chính là người Ly Hỏa giáo thế lực sau lưng Yến Trọng Hằng, thân phận càng không tầm thường, chính là thánh nữ Ly Hỏa giáo.
Trong Ly Hỏa giáo, quyền lợi lớn nhất trừ giáo chủ và mấy vị phó giáo chủ, quyền lực cao nhất chính là thánh nữ.
Hơn nữa nếu thánh nữ vẫn không xuất giá, thậm chí có thể trực tiếp tấn cấp thành giáo chủ, trong lịch sử Ly Hỏa giáo có hơn mười vị thánh nữ thành công đảm nhận chức giáo chủ, có thể nói vị trí thánh nữ không khác gì người thừa kế.
Thánh nữ trước mắt tên là Lan Vũ Điệp, cho dù cái tên đẹp nhưng làm người nóng tính không dễ chọc.
Rõ ràng thân là nữ tử nhưng lại vô cùng tranh cường háo thắng, nhàn rỗi không có việc gì làm thì nàng có niềm vui lớn nhất chính là tìm đệ tử trẻ tuổi của các đại môn phái tỷ thí.
Có người từng tới Ly Hỏa giáo muốn cầu hôn Lan Vũ Điệp, nhưng mỗi người cầu hôn đều bị nàng đánh trọng thương.
Dựa theo cách nói của nàng, trừ phi có nam nhân có thể chính thức mạnh hơn nàng, nếu không bản thánh nữ cả đời không gả.
Lan Vũ Điệp năm nay còn chưa tới ba mươi nhưng đả thông nhãn khiếu, tốc độ tu luyện thậm chí còn nhanh hơn Mạc Thiên Lan một bậc, thế hệ trẻ võ lâm Tương Nam không có người nào đánh bại nàng.
Yến Thư Hằng xoa xoa mặt, hắn xem như đau đớn uổng phí rồi, hắn ở trước mặt Lan Vũ Diệp nói Mạc Thiên Lan là thủ lĩnh thế hệ trẻ võ lâm Tương Nam, hắn không bị đánh mới là chuyện lạ.
Mạc Thiên Lan cau mày nói:
- Lan Vũ Điệp, Yến Thư Hằng có phế vật cũng là biểu đệ của ta, ngươi đánh hắn ngay trước mặt ta không quá phận hay sao?
Lan Vũ Điệp hừ nhẹ nói:
- Bổn cô nương đánh đấy, ngươi có thể như thế nào? Không phục chúng ta so chiêu, ta muốn xem ngươi bế quan năm năm có tiến bộ như thế nào.
Mạc Thiên Lan lúc này đau đầu xoa xoa trán, hắn biết không thể giảng đạo lý với nữ nhân này.
Bọn họ lần này tới đây trợ giúp Yến Thư Hằng tranh đoạt vị trí thành chủ, hắn không có lòng dạ thanh thản động thủ với nữ nhân điên Lan Vũ Điệp.
- A, hôm nay rất náo nhiệt đấy nhỉ, các ngươi tới thật sớm.
Lúc này một giọng nói giống như phù hoa vang lên.
Trong đó một nhóm người đi theo Yến Thịnh Hằng có vác song đao trên lưng, bọn họ là người Thiên Cơ Thần Đao môn.
Thủ lĩnh Thiên Cơ Thần Đao môn chính là thanh niên gương mặt cao ngạo, sau lưng hắn có một thanh kim đao và ngân đao thập phần bất phàm.
Ở bên khác có một thanh niên mặc áo bạc đang dẫn người đi tới.
Đó là công tử trẻ tuổi hào hoa tuấn tú, bên hông còn treo một thanh trường kiếm, vẻ ngoài thập phần không tệ, đôi mắt của hắn còn mang theo vẻ lỗ mãng, ánh mắt nhìn vòng eo nhỏ nhắn và bộ ngực cao vút của Lan Vũ Điệp không rời mắt.
- Thiên Cơ Thần Đao môn Lăng Đào, Cửu Hoa Kiếm Tông Phương Trầm Vũ, các ngươi tới không chậm đấy.
Mạc Thiên Lan thản nhiên nói một câu.
Hai nhóm người, một là Thiên Cơ Thần Đao môn sau lưng Yến Thịnh Hắn và Cửu Hoa Kiếm Tông sau lưng Yến Kế Hằng.
Lan Vũ Điệp cảm nhận được ánh mắt Cửu Hoa Kiếm Tông Phương Trầm Vũ nhìn mình, trong mắt mang theo chán ghét không nói thành lời, bàn tay cầm trường tiên sinh ra sóng nhiệt, trường tiên hất lên sau đó ánh lửa xuất hiện, trên mặt đất xuất hiện lỗ thủng sâu ba thước.
- Phương Trầm Vũ, thu hồi ánh mắt buồn nôn của ngươi đi, có tin bổn cô nương móc mắt của ngươi ra hay không?
Lan Vũ Điệp lạnh lùng nói.
Nghe Lan Vũ Điệp cảnh cáo như thế, Phương Trầm Vũ lúc này mới cười ha ha và thu hồi ánh mắt.
Trừ Lan Vũ Điệp nữ nhân điên này ra, hiện tại bọn họ phải suy nghĩ làm thế nào tranh đoạt vị trí thành chủ Thương Sơn thành mới là mục đích chủ yếu, cũng không có lòng dạ thanh thản đi lãng phí thời gian với Lan Vũ Điệp.
Chỉ có một vị trí thành chủ Thương Sơn thành, họ thậm chí muốn ủng hộ người của mình vào vị trí thành chủ Thương Sơn thành, bọn họ không có khả năng hợp tác với nhau, sau khi nói nhảm vài câu tại cửa thành liền xoay người rời đi.
Yến Thư Hằng mang theo đám người Mạc Thiên Lan về nơi ở của mình, Mạc Thiên Lan thản nhiên nói:
- Nói tình huống Thương Sơn thành hiện tại cho ta biết một chút, ta vừa mới xuất quan, ta không hiểu rõ tình huống bên ngoài.
Yến Thư Hằng lập tức nói rõ tình huống Thương Sơn thành cho Mạc Thiên Lan biết, chờ hắn nói chuyện.
Mạc Thiên Lan suy nghĩ chốc lát và nói:
- Lần này ngươi thua không oan, ngươi biết Mạc gia chúng ta phí bao nhiêu khí lực mới cầu Danh Kiếm Sơn Trang bán ra vạn cân Huyền Nguyên Trọng Thiết hay không? Ai nghĩ tới ngươi lại phạm sai lầm cấp thấp như vậy, ngươi còn phá hư chuyện này.
Gương mặt Yến Thư Hằng lộ ra thần thái xấu hổ, hắn phạm sai lầm quá mức cấp thấp, hơn nữa còn là sai lầm không ai ngờ.
Mạc Thiên Lan hừ lạnh một tiếng:
- Nếu ngươi chiếm được vị trí người thừa kế và chiếm được tiên cơ, Mạc gia chỉ cần phái người tới giúp ngươi ổn định trật tự Thương Sơn thành, những người khác cũng không dám xằng bậy, đến lúc đó ngươi tự nhiên sẽ an an ổn ổn ngồi lên vị trí thành chủ.
- Hiện tại tốt rồi, ngươi không thu được vị trí người thừa kế, ta còn phải tới đây giải quyết Yến Khuynh Tuyết mới có thể nâng ngươi thượng vị, nhiều quá trình như vậy sẽ phí rất nhiều khí lực của ta.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT