Thế lực đạo phỉ ẩn nấp trong rừng rậm Tương Nam không một trăm cũng tám mươi, trong đó chỉ có hơn mười có võ giả Tiên Thiên, lần này Lão Đao Bả Tử gọi mọi người tới chính là thế lực mạnh nhất trong đó, dưới tay hắn có sáu tên võ giả Tiên Thiên.
Lần này cướp giết đám người Yến Khuynh Tuyết chính là Yến Thịnh Hằng tìm người liên hệ Lão Đao Bả Tử, hắn tiếp theo liên hệ với sáu đội ngũ khác.
Lão Đao Bả Tử ân cần như vậy, đương nhiên không phải là vì năm triệu lượng bạc, thật ra hắn muốn tẩy trắng.
Những đạo phỉ phá núi lập trại trong rừng rậm Tương Nam như bọn họ đại bộ phận đều xuất thân tán tu, có người đắc tội thế lực võ lâm bản địa nên phải chạy tới rừng rậm Tương Nam kiếm ăn.
Đừng nhìn bọn họ biểu hiện uy phong lẫm lẫm, nhưng kỳ thật mỗi một bước đi đều phải cẩn thận, sợ không cẩn thận sẽ bị người ta tiêu diệt.
Hơn nữa loại chuyện này xảy ra với tỷ lệ không nhỏ, ai biết trong thương đội nào đó có cường giả đi theo thì sao? Cho nên mỗi lần động thủ đều phải phái người theo dõi thương đội vài ngày, xác nhận chi tiết của đối phương mới động thủ.
Ngay cả như vậy bọn họ cũng nhìn lầm không ít, hơn nữa một ngày nào đó có đệ tử đại phái Trung Nguyên có suy nghĩ thay trời hành động, thuận tiện tiêu diệt sơn trại bọn họ.
Lão Đao Bả Tử đã chịu đủ cuộc sống ăn bữa nay lo bữa mai.
Những năm gần đây hắn đánh cướp các loại tài nguyên tu luyện và đột phá tới Linh Khiếu Cảnh, còn muốn tu hành lên cao hơn nhưng tư chất có hạn, cho nên Lão Đao Bả Tử muốn tẩy trắng rời đi, đổi thân phận mới tái xuất giang hồ.
Những người làm đạo phỉ như bọn họ dều che lấp thân phận, đại bộ phận dùng đều dùng tên giả, Lão Đao Bả Tử cũng là như thế.
Cho nên hắn không lo lắng sau khi đổi thân phận sẽ bị người ta phát hiện, huống hồ sau khi tẩy trắng hắn sẽ đi tới Thương Sơn thành!
Hắn đã liên lạc với Yến Thịnh Hằng, chỉ cần cướp giết đám người Yến Khuynh Tuyết thì hắn có thể tẩy trắng, đổi thân phận đi vào Thương Sơn thành gia nhập vào thế lực Yến Thịnh Hằng, từ nay về sau thủ lĩnh đạo phỉ Lão Đao Bả Tử trong rừng rậm Tương Nam không còn quan hệ gì tới hắn.
Về phần Thương Sơn thành trả thù, đến lúc đó tự nhiên sẽ có người gánh tội thay, chuyện này liên quan gì tới hắn?
Cho nên đối mặt mọi người nghi vấn, Lão Đao Bả Tử sẽ cực lực giải thích.
- Các ngươi quá lo lắng, rốt cuộc là ai tìm chúng ta ra tay, các ngươi biết không? Chính là cửu nhi tử của thành chủ Thương Sơn thành Yến Hoàng Cửu, Yến Thịnh Hằng!
Lão Đao Bả Tử vẻ mặt thần bí nói:
- Trong đó liên quan tới tranh đấu trong Thương Sơn thành, ta cũng có chút không rõ, nhưng đó là người nhà Thương Sơn thành chém giết nhau, chúng ta chỉ là người nhận tiền tài làm việc thay người khác, cho dù bọn họ muốn trả thù cũng không thể tính lên đầu chúng ta.
Trong bảy thế lực đạo phỉ, một võ giả trung niên dáng người cao gầy có một con mắt lên tiếng:
- Bởi vì như thế chúng ta mới lo lắng, những người chúng ta không dám lộ ra ngoài sáng, vạn nhất cuối cùng giết người lại bị người ta đẩy ra gánh trách nhiệm, chết như vậy quá oan uổng.
Võ giả trung niên một mắt này tên là Quỷ Hồ, nghe nói lúc trước đắc tội võ giả Nguyên Thần Cảnh nên bị kiếm khí lấy một mắt, dựa vào giả chết mới thoát được một kiếp.
Cho nên từ đó về sau Quỷ Hồ làm việc vô cùng cẩn thận, sơn trại của hắn cũng sừng sững trong rừng rậm Tương Nam hơn mười năm không ngã.
Lão Đao Bả Tử cười ha ha nói:
- Quỷ Hồ lão đệ, ngươi lo ngại, Lão Đao Bả Tử ta cũng không phải kẻ ngu dốt, đương nhiên phòng bị chiêu qua sông đoạn cầu của bọn chúng.
Nói xong Lão Đao Bả Tử móc một phong thư trong ngực ra, nói:
- Đây chính là thư Yến Thịnh Hằng liên lạc với ta, vạn nhất bọn chúng muốn qua sông đoạn cầu, ta sẽ tung phong thư này ra ngoài, như vậy võ lâm Tương Nam sẽ nhìn ra Yến Thịnh Hằng có đức hạnh gì.
- Yến Thịnh Hằng hắn không giống chúng ta, nếu như để cho người ngoài biết hắn ngày thường hào sảng, giao du rộng lớn chính là kẻ bỏ tiền ra mua mạng muội muội của mình, thanh danh của hắn thối cả đời.
- Đến lúc đó đừng nói hắn không thể làm thành chủ Thương Sơn thành, cho dù là Yến gia cũng không lưu hắn.
Nhìn thấy Lão Đao Bả Tử xuất ra chứng cớ có sức thuyết phục như vậy, mọi người lập tức yên tâm.
Nhưng bọn họ không nghĩ tới Lão Đao Bả Tử căn bản sẽ không đứng chung với bọn họ, cái gọi là thư chỉ là giả dối mà thôi.
Lão Đao Bả Tử lúc này mỉm cười vui vẻ, hắn nói:
- Vậy thì tốt, hành động lần này tốt nhất nên mang theo nhiều nhân thủ một chút dù sao đối phương có một cường giả Nhân Bảng tọa trấn, chúng ta cũng không thể phớt lờ.
Mọi người gật gật đầu, cho dù Lão Đao Bả Tử không nói thì bọn họ cũng biết cường giả Nhân Bảng có thể một địch mười trong cùng giai, việc này không phải khoa trương, không mang theo nhiều người thì bọn họ không có tự tin.
Tốc độ của đám người Lão Đao Bả Tử cũng không có nhanh như vậy, mỗi sơn trại đều cần tập kết nhân thủ, cũng phải xác định xem ai là người xuất chiến, dù sao bọn họ không có khả năng xuất động toàn bộ nhân thủ, cũng nên lưu lại mấy người giữ nhà mới được.
Cuối cùng dùng thời gian ba ngày tập kết, bảy sơn trại xuất động hai mơi võ giả Tiên Thiên, có hơn một ngàn võ giả Hậu Thiên, bọn họ tin tưởng cho dù đối phương là cường giả Nhân Bảng, chỉ dựa vào nhân số cũng có thể giết đối phương.
Lúc này trong rừng rậm, đám người Tô Tín đang gian nan kéo đoàn xe về phía trước.
Con đường trong rừng rậm Tương Nam gập ghềnh không chịu nổi, hơn nữa phần lớn là đường núi.
- Lúc đến hậu bởi vì đều là xe trống vẫn còn tương đối tạm biệt một ít, nhưng hiện tại bọn hắn mang đại lượng hàng hóa trở về, này tốc độ đi tới lập tức đã bị kéo chậm gấp đôi.
Chính vào lúc này Tô Tín đang đi đầu tiên lại có cảm giác không đúng.
Rừng rậm Tương Nam bình thường sẽ có dã thú gào thét, chim tước kêu to không dứt bên tai, nhưng bây giờ không nghe được âm thanh nào.
Cả đường núi ngẫu nhiên có tiếng côn trùng kêu yếu ớt, còn lại nó vô cùng yên tĩnh, đây là điểm không đúng.
- Ngừng!
Tô Tín khoát tay, cả đoàn xe lập tức dừng lại, đám người Đào Thiên cảnh giác nhìn bốn phía.
Bọn họ cũng là người từng trải, tự nhiên cũng phát hiện điểm không đúng.
- Ha ha ha! Quả nhiên không hổ là cường giả Nhân Bảng Mạnh Thanh Trạch, cảm giác rất nhạy cảm.
Lúc này có tiếng cười to vang lên, chung quanh xuất hiện một đám đạo phỉ rậm rạp, trong tay cầm binh khí, càng có mấy trăm người cầm cung tiễn nhìn chằm chằm vào bọn họ.
Hai mươi người đi đầu có khí thế kinh người, không ngờ toàn bộ là võ giả cảnh giới Tiên Thiên cảnh giới võ giả.
Sắc mặt Lương bá lập tức biến đổi:
- Là Lão Đao Bả Tử! Tại sao là bọn chúng?
Tô Tín thấp giọng hỏi:
- Như thế nào? Người này có cái gì không đúng sao?
Lương bá trầm giọng nói:
- Lão Đao Bả Tử là một trong những thế lực mạnh nhất trong đám đạo phỉ Tương Nam, chính bởi vì như thế nên thường độc lai độc vãng, rất ít khi bọn chúng tụ tập với nhau như hiện tại!
Nói xong Lương bá đi về phía trước, hắn chắp tay với Lão Đao Bả Tử:
- Các vị đại đương gia vất vả, tại hạ nơi này có mười vạn lượng bạc, mời các vị cầm đi uống trà.
Lương bá đã đi qua thương lộ này vài lần, cũng biết rõ quy củ, nói như vậy chỉ cần mình xuất tiền thì đám đạo phỉ sẽ ngoan ngoãn rời đi.
Đáng tiếc hôm nay đám người Lão Đao Bả Tử không chỉ tới đây vì tiền.
Lão Đao Bả Tử cười lạnh một tiếng:
- Mới mười vạn lượng bạc, ngươi xem chúng ta là ăn mày hay sao? Chúng ta xuất động nhiều huynh đệ như vậy, ngươi chỉ cho mười vạn lượng bạc?
Lương bá hừ lạnh một tiếng:
- Vậy ngươi muốn bao nhiêu?
- Một triệu lượng!
Lão Đao Bả Tử duỗi một ngón tay ra.
- Nơi này có bảy nhà, mỗi nhà một triệu lượng.
Sức mặt Lương bá lập tức tối sầm, bọn họ đi ra ngoài chỉ mang theo một triệu lượng, hiện tại bọn họ còn muốn mỗi nhà một triệu lượng, có thể hay sao?
- Lão Đao Bả Tử! Ngươi có biết ngươi đang làm cái gì hay không? Đây chính là thương đội Thương Sơn thành, ngươi dám làm loạn?
Lương bá lạnh lùng nói.
Lão Đao Bả Tử cười lạnh nói:
- Lão tử mặc kệ ngươi có phải thương đội Thương Sơn thành hay không, dù sao không thể phá quy củ, ngươi nói có giao tiền ra hay không?
Lương bá còn muốn nói cái gì đó nhưng bị Tô Tín cản lại.
- Lương bá, không cần nhiều lời, bọn chúng hôm nay muốn gây phiền toái cho chúng ta, cho dù ngươi có xuất ra mười triệu lượng cũng không xong việc.
Tô Tín đứng ra, ánh mắt nhìn thẳng vào đám người Lão Đao Bả Tử:
- Nói đi, rốt cuộc là ai bảo các ngươi tới?
- Ha ha ha! Không hổ là cường giả Nhân Bảng Mạnh Thanh Trạch, hôm nay gặp mặt thật bất phàm, nhưng đáng tiếc từ hôm nay trở đi, ngươi sẽ phải xóa tên khỏi Nhân Bảng!
Lão Đao Bả Tử vừa nói ra lời này, võ giả bên phía Yến Khuynh Tuyết làm ra tư thái phòng ngự, đám người Niếp Phương cũng chạy tới và bảo Yến Khuynh Tuyết trốn vào trong xe.
Yến Khuynh Tuyết biết rõ mình lúc này chỉ là vướng víu, trợ giúp lớn nhất chính là chui vào trong xe nhưng trong mắt lại mang theo lo lắng.
Tô Tín chậm rãi lắc đầu:
- Lão Đao Bả Tử đúng không? Ngươi có thể xông ra danh khí lớn trong đám đạo phỉ rừng rậm Tương Nam như vậy, ngươi không phải là kẻ ngu ngốc, ta rất ngạc nhiên là ai cho ngươi dũng khí dám đứng ra cướp giết thương đội chúng ta?
- Thế lực Thương Sơn thành tại Tương Nam cũng không phải các ngươi có thể chọc, Mạnh mỗ cũng là người có danh tiếng, cho dù như vậy các ngươi lại dám tập kết đội ngũ cướp giết chúng ta, chắc hẳn người sau lưng các ngươi ra giá không thấp.
Thần sắc Lão Đao Bả Tử lạnh lẽo:
- Thật có lỗi Mạnh công tử, có nhiều thứ ta thật không thể nói, nếu ngươi muốn biết có thể đi hỏi Diêm Vương, xông lên cho ta.
Bọn họ là lấy tiền tài của người, thay người tiêu tai, không có thời gian rỗi nói nhảm với Tô Tín, nói càng nhiều thì chuyện càng lớn.
Từ khi Lão Đao Bả Tử hét lớn một tiếng, mũi tên bắn xuống đầy trời, những thành viên thương đội không biết võ công trốn vào sau xe nhưng vẫn có không ít người bị bắn chết.
Hơn năm trăm tên võ giả Hậu Thiên chỉ có thể miễn cưỡng bảo vệ mình trước mưa tên mà thôi, dù sao đối phương bắn cung cũng là võ giả Hậu Thiên, mũi tên bay tới với lực lượng to lớn, bị bắn trúng bọn họ không chết cũng tàn phế.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT