Đại Chu có thể dễ dàng tha thứ cho việc những hoàng tử này mượn dùng thế lực giang hồ võ lâm để hoàn thành mục đích của mình. Cũng giống như trước đó Cơ Hạo Điển và Mật tông vậy.
Song phương có thể hợp tác, thậm chí có thể giống Mật tông, trực tiếp trở thành một thành viên của Đại Chu cũng được. Thế nhưng chuyện duy nhất mà bọn hắn không có cách nào dễ dàng tha thứ đó chính là những hoàng tử này trở thành khôi lỗi của những thế lực võ lâm trên giang hồ kia. Cuối cùng thậm chí vì vậy mà không tiếc bán toàn bộ lợi ích của Đại Chu.
Cho nên những người này nhất định phải chết, tuyệt đối không có cách nào tha thứ!
Cơ Huyền Viễn lạnh lùng nói:
- Dẫn bọn hắn đi, thông tri cho người Tông Nhân phủ tới xử lý.
Cái gọi là Tông nhân phủ chính là một bộ môn chuyên môn xử lý sự vụ Hoàng tộc trong Đại Chu. Kỳ thật cũng là do Hoàng tộc Cơ gia từ bọn hắn tới quản lý.
Chỉ là từ trước cho tới nay, những Hoàng tộc Cơ gia này đều chuyên tâm tu luyện, trong tay bọn họ cũng không có quyền lợi quá nhiều. Mà những tử tôn kia của Cơ Hạo Điển cũng rất đàng hoàng, cho nên Tông nhân phủ vẫn luôn không có cơ hội phát huy được tác dụng.
Thế nhưng bây giờ cũng không còn buồn tẻ nữa, những hoàng tử này bị ném vào bên trong Tông nhân phủ, kết cục không cần nói cũng biết. Tuyệt đối là muốn sống không được muốn chết cũng không xong.
Không để ý tới những hoàng tử còn đang rú thảm này, đám người Cơ Huyền Viễn lại đưa ánh mắt nhìn về phía Tôn Bất Hại và người của Tả Đạo Minh.
Thanh âm lạnh lẽo của Cơ Huyền Viễn vang lên:
- Tôn Bất Hại, hiện tại có phải các ngươi nên cho Đại Chu ta một lời giải thích hay không?
Nói thật, đám người Cơ Huyền Viễn cũng không coi chuyện này là do Tả Đạo Minh cố ý hành động, trong này có lẽ sẽ có chuyện gì ngoài ý muốn và hiểu lầm.
Bởi vì dùng mông để nghĩ cũng biết, nếu như Tôn Bất Hại muốn động thủ gây hại cho Cơ Hạo Điển thì sao hắn lại không chọn thời điểm động thủ vào lúc mấu chốt trị liệu chứ?
Kết quả hiện tại Cơ Hạo Điển đã chết rồi, người Tả Đạo Minh bọn hắn lại đang ở trong vòng vây của chúng cường giả triều đình. Sau một khắc sẽ xé đám người Tả Đạo Minh vốn cũng không am hiểu võ đạo thành phấn vụn.
Có thể nói, xem như Tôn Bất Hại này ngớ ngẩn tới cực điểm thì cũng sẽ không làm như vậy, trừ phi bọn hắn quả thực muốn cùng đồng quy vu tận với Cơ Hạo Điển.
Cho nên về tình về lý bọn hắn đều không có lý do và động cơ để ám hại Cơ Hạo Điển.
Nhưng vấn đề là chuyện này triều đình cũng không cần động cơ, càng không cần chứng cứ.
Dù sao đám người Tôn Bất Hại có hiềm nghi, hơn nữa còn là người có hiềm nghi lớn nhất, thà giết lầm chứ không bỏ sót, như vậy ai cũng không thể nói gì nhiều.
Lúc này đám người Tôn Bất Hại đều vô cùng hối hận.
Hối hận bọn hắn trong lúc nhất thời đã tham tiền lựa chọn hợp tác cùng với Đại Chu.
Gần vua như gần cọp, mặc dù không phải là bọn hắn gia nhập triều đình mà chỉ lựa chọn hợp tác cùng người của triều đình. Thế nhưng thật sự nguy hiểm quá là lớn.
Tôn Bất Hại vội vàng phân bua:
- Chư vị, chuyện bệ hạ quả thật không có quan hệ với chúng ta, bất kể là bí pháp hay là Ngưng Thần hoa kia đều được chúng ta thôi diễn qua vô số lần. Quan trọng nhất là những vật này Trận Pháp sư và Luyện Đan sư của hoàng thất Đại Chu đều được tham dự, bọn hắn cũng đã đồng ý không có chuyện gì.
Tôn Bất Hại nói không sai, mỗi một hành động trình tự của bọn hắn thì bên Đại Chu đều có người tham gia và thôi diễn. Mãi đến khi không có bất kỳ điểm đáng nghi nào thì bọn hắn mới đồng ý.
Cơ Hạo Điển cũng không ngốc, cũng không thể vì người của Tả Đạo Minh nói mình có thể cấy ghép Nguyên Thần mà hắn đã tin tưởng. Cuối cùng còn dâng tài sản và tính mạng của mình giao vào trong tay người khác.
Nhưng lúc này những Trận Pháp sư và Luyện Đan sư của Đại Chu đều lui về sau một bước, trong đó có người vội vàng nói:
- Mặc dù chúng ta cũng dựa theo trình tự mà người Tả Đạo Minh cung cấp để hoàn thành thôi diễn. Thế nhưng dù sao người chân chính thao tác không phải là chúng ta, ở trong đó có chuyện gì thì chúng ta cũng không biết.
Có câu nói gọi là đạo hữu chết bần đạo không chết, những Trận Pháp sư và Luyện Đan sư Đại Chu này cũng vội vàng phủi sạch quan hệ.
Kỳ thật dùng thực lực của bọn hắn đã sớm có thể thấy được mặc dù bí pháp cấy ghép Nguyên Thần của Tả Đạo Minh vẫn chỉ là thôi diễn, thế nhưng kỳ thật đã rất thành thục, căn bản sẽ không xảy ra sai lầm.
Mà trước đó, khi bọn hắn cấy ghép Nguyên Thần cho Cơ Hạo Điển thì mấy người kia đều đứng ở chỗ này nhìn. Bọn hắn có thể cam đoan thủ pháp của Tả Đạo Minh không có chỗ ẩn gì, giống lúc bọn hắn thôi diễn như đúc, tuyệt đối không có động tác nhỏ pha tạp nào ở trong đó.
Thế nhưng, nếu như lời bọn hắn nói là thực tế thì nỗi oan ức này để ai cõng đây? Cho nên trước tiên bọn hắn vẫn lui ra ngoài thì hơn.
Tôn Bất Hại nhìn mấy Trận Pháp sư của Đại Chu, trong mắt hiện lên vẻ âm tàn, hắn biết đám người này có ý gì, thế nhưng lại không thể phản bác được.
Dù sao nơi này cũng là Đại Chu, ai sẽ hoài nghi cho người một nhà cơ chứ? Huống hồ chuyện này vốn bọn hắn đã là người có hiềm nghi lớn nhất. Nếu biến thành người khác thì nhất định sẽ nói là bọn hắn mưu hại Cơ Hạo Điển, bùn đất rơi vào trong đũng quần, không phải phân thì cũng là phân.
Ngay khi Cơ Huyền Viễn muốn động thủ với bọn hắn thì Tô Tín ở bên cạnh bỗng nhiên nói:
- Thường Sơn vương, điểm đáng ngờ trong chuyện này hơi nhiều. Hẳn không phải là người Tả Đạo Minh cố ý hành động, huống hồ nếu như hôm nay chúng ta giết hắn, như vậy sau này triều đình sẽ không tìm thấy một người trợ giúp ở trên giang hồ nữa.
Cơ Huyền Viễn sững sờ, lúc này hắn mới phát hiện ra cách làm của mình quả thực có chút không ổn.
Người Tả Đạo Minh là do Đại Chu tìm tới giúp đỡ, cho nên giữa bọn hắn và Đại Chu kỳ thật chỉ là quan hệ hợp tác mà thôi.
Kết quả vấn đề này nửa đường xảy ra chuyện ngoài ý muốn, mà người sáng suốt vừa nhìn đã biết trong này có điểm đáng ngờ. Nếu như Đại Chu không hề cố đã giết chết người của Tả Đạo Minh, như vậy sẽ khiến cho người trong giang hồ có ý kiến gì Đại Chu chứ? Tá ma giết lừa hay là qua sông đoạn cầu đây?
Kể từ đó, về sau xem như Đại Chu còn muốn mời kỳ năng dị sĩ trên giang hồ đến giúp đỡ nữa, xem như Đại Chu có đưa ra điều kiện tốt tới mấy thì bọn hắn cũng sẽ không đáp ứng.
Chuyện thành còn dễ nói, xuất hiện ngoài ý muốn thì Đại Chu các ngươi sẽ không phân tốt xấu, muốn kéo dê thế tội cho hả giận, đây là đạo lý gì cơ chứ?
Cơ Huyền Viễn nghĩ một lát, lại chắp tay một cái rồi nói với đám người Tôn Bất Hại:
- Các ngươi đi đi.
Hắn mở miệng để cho bọn người Tôn Bất Hại rời đi, đương nhiên không phải là bởi vì sợ một chút tin đồn trên giang hồ. Mà nguyên nhân lớn hơn thật ra là bởi vì Tô Tín.
Hôm nay biểu hiện của Tô Tín tương đối chói mắt, không nói đâu xa, tối thiểu ánh mắt của Hoàng tộc Cơ gia đối với Tô Tín cũng coi như không tệ.
Trước kia luôn có người nói Tô Tín người này lòng lang dạ thú gì đó. Thế nhưng hôm nay chỉ bằng vào biểu hiện của Tô Tín, ai còn có thể nói ra nửa chữ không nữa chứ?
Ngược lại, người trước kia luôn nói Tô Tín lòng lang dạ thú, tới thời khắc mấu chốt lại lui về phía sau. Cơ Huyền Viễn lại nghĩ đến đám người Phương Cửu Nguyên một chút.
Tính cách của Phương Cửu Nguyên cũng vô cùng láu cá, gặp phải loại chuyện này đương nhiên hắn sẽ không xông về phía trước. Ngược lại, từ biểu hiện của Liễu Vô Tiền thì cũng còn có thể, dù sao hắn cũng xuất thân từ quân nhân, loại quần chiến này rất dễ dàng phát huy ra thực lực của hắn.
Cùng là tứ đại thần bộ, ba người khác đều có biểu hiện dũng mãnh như thế. Thế nhưng Phương Cửu Nguyên ngươi tham sống sợ chết, ngươi còn có lời gì có thể nói nữa hay không?
Mà những lời trước đó nói Tô Tín lòng lang dạ thú cái gì đó, trong đó có một bộ phận bắt đầu từ trong miệng Phương Cửu Nguyên ngươi nói ra. Lời mà loại người này nói ra còn có thể tin được sao?
Cảm giác được ánh mắt chán ghét của Cơ Huyền Viễn, Phương Cửu Nguyên cảm thấy mình khóc không ra nước mắt. Hắn không biết mình đã đắc tội với vị Thường Sơn vương này ở chỗ nào.
Trước mắt Cơ Hạo Điển đã chết, người kế vị còn chưa có chọn ra được, như vậy hiện tại người chân chính quyết sách Đại Chu chính là bốn nhà Hoàng tộc Cơ gia, Cung Phụng Đường hoàng thất, quân đội, Lục Phiến Môn.
Mà trong bốn nhà này, người đưa đến tác dụng quyết định tự nhiên là Hoàng tộc Cơ gia, dù sao kỳ thật chuyện này cũng coi là việc nhà của họ Cơ Đại Chu bọn hắn.
Ở trong Hoàng tộc Cơ gia, đương nhiên cường giả Chân Vũ cảnh như Kháo Sơn Vương Cơ Vũ Lăng sẽ không đi quản những chuyện này, mà người thực lực mạnh nhất và năng lực mạnh nhất trong các võ giả Dương thần cảnh chính là vị Thường Sơn vương Cơ Huyền Viễn này.
Cho nên cứ như vậy, trước mắt chủ sự Thịnh kinh thành tạm thời chính là vị Thường Sơn vương này. Mà đắc tội với vị vương gia này, về sau hắn ở Thịnh kinh thành này sao còn có thể có quả ngon để ăn cơ chứ?
Không đề cập tới Phương Cửu Nguyên đang ở một bên khóc không ra nước mắt, đám người Tôn Bất Hại trở về từ cõi chết, không khỏi thở phào một cái. Sau khi làm một cảm kích thủ thế với Tô Tín rồi trực tiếp xoay người rời đi.
Thịnh kinh thành không có cách nào ngây người được nữa, về phần những vật mà Cơ Hạo Điển hứa hẹn kia, đương nhiên bọn hắn cũng không có can đảm để đòi hỏi. Có thể nhặt về một cái mạng này đã coi như quá tốt rồi.
Nói thật Tôn Bất Hại cũng không nghĩ tới Tô Tín lại mở miệng cầu tình cho bọn họ. Dù sao hắn và Tô Tín cũng tương giao không lâu, cũng không có giao tình gì quá lớn.
Thế nhưng chuyện này Tôn Bất Hại và ngươi của Tả Đạo Minh đều nhớ kỹ, ngày sau nhất định sẽ có hậu báo.
Kỳ thật Tô Tín mở miệng cầu tình cho bọn người Tôn Bất Hại, quả thật không có tâm tư gì phức tạp, hắn chỉ đơn thuần thưởng thức năng lực của đám người Tôn Bất Hại mà thôi.
Trước đó, người nghiên cứu đan đạo, trận đạo, cơ quan chi thuật trên giang hồ đã cực ít, Tô Tín kết thiện duyên với bọn hắn, nhất định tương lai sau này sẽ phải dùng đến.
Mà Cơ Huyền Viễn dưới cơn thịnh nộ muốn giết đám người Tôn Bất Hại, xem như Tô Tín không nói lời này, chờ sau khi Cơ Huyền Viễn bình tĩnh lại thì hắn ta cũng có thể nghĩ ra được thấu đáo mọi chuyện. Mà hiện tại chẳng qua Tô Tín chỉ sớm nói nó ra mà thôi.
Cơ Hạo Điển bỏ mình, chắc chắn toàn bộ Đại Chu sẽ nghênh đón sự hỗn loạn. Trước mắt Đại Chu cũng chỉ có thể dựa vào đám người Cơ Huyền Viễn để quản lý. Huống hồ trước tiên bọn hắn cũng phải thương lượng ra lập ai là Hoàng Đế trước. Đây mới là chuyện quan trọng nhất của Đại Chu trước mắt.
Loại chuyện này cũng chỉ có Dương thần cảnh và mấy vị tồn tại Chân Vũ cảnh kia mới có tư cách tham dự. Mặc dù bọn người Tô Tín cũng là cao tầng của Đại Chu, thế nhưng ngay cả tư cách hỏi tới bọn hắn cũng không có.
Sau khi trở lại Lục Phiến Môn, Tô Tín lập tức sắp xếp cho đám người Tề Long và Hoàng Bỉnh Thành mang theo những bộ khoái của Lục Phiến Môn bắt đầu tuần tra.
Trước đó bởi vì Thịnh kinh thành ở trung tâm cơn bão, quá mức mẫn cảm, ngay cả Thiết Chiến cũng không tình nguyện lẫn vào trong những chuyện này.
Nhưng bây giờ Cơ Hạo Điển đã chết, chuyện lần này cũng coi như đã qua một đoạn thời gian, cho nên nhất định Tô Tín phải khống chế lại Thịnh kinh thành đã có vẻ hơi tán loạn trước mắt một chút.
Mà so với bên Thịnh kinh thành đang tán loạn, toàn bộ giang hồ lại triệt để sôi trào.
Lần này Thiếu Lâm tự và các loại tông môn quả thực đã chơi lớn. Dám trực tiếp liên thủ tới Thịnh kinh thành bức Nhân hoàng thoái vị, ra tay với Cơ Hạo Điển. Thậm chí ngay cả hai tông đạo phật vốn là tử địch cũng đã liên thủ, cường giả Chân Vũ cảnh lâu không xuất thế nhao nhao lộ diện bắt đầu đại chiến. Cỗ uy thế kia giống như thiên băng địa liệt vậy.
Đương nhiên theo người trong giang hồ thấy, chuyện lần này khó tránh khỏi có chút đầu hổ đuôi rắn một chút. Bởi vì không có thành công giết được người, Cơ Hạo Điển nửa đường bởi vì xảy ra chuyện ngoài ý muốn mà tử vong. Mặc dù Cơ Hạo Điển vừa chết cũng đã giảm bớt đi một trận giết chóc giữa triều đình và tông môn giang hồ. Thế nhưng dù thế nào thì người trong giang hồ cũng vẫn cảm giác rất khó chịu, như là vở kịch vừa mới bắt đầu đã kết thúc vậy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT