Tuyên Hoài Phong khẽ tránh mặt sang bên cạnh, nửa ngày không nói chuyện, giống như tức giận mà cũng giống như đang ngẩn người, một lúc lâu sau mới yếu ớt lên tiếng: “Em chỉ sợ trong lòng anh cũng suy nghĩ giống như vậy. Lời đồn vô căn cứ đến đâu lại chẳng có nguyên nhân, đúng không?”
Lâm Kỳ Tuấn bỗng nhiên dừng tay, buồn bực hỏi: “Anh đã nói tất cả sự thật cho em biết, hiện tại em lại quay sang nghi ngờ anh?”
Không khí trong phòng lập tức trở nên ngạt thở.
Lúc này, cửa phòng đột nhiên bị gõ hai tiếng, bất ngờ có người tới cứu vãn tính thế, điều này khiến Lâm Kỳ Tuấn phi thường vui sướng, nhanh chóng ‘khụ’ một tiếng, cao giọng nói: “Mời vào.”
Cửa phòng bị đẩy ra, thì ra là lão Hồ, tài xế của Lâm gia.
Lâm Kỳ Tuấn vừa thấy ông, gương mặt lộ vẻ bình tĩnh hỏi: “Tại sao lại tới muộn như vậy? Người ta bị bệnh mà các người còn muốn người ta chịu đói nữa hả?”
Lão Hồ bị mắng một chút, cười theo nói: “Tôi nào có lá gan lớn như vậy? Thật sự là do nhà bếp làm ăn lười biếng gây chuyện, một hồi nói không có cá quả tươi, một hồi nói phải hầm đủ thời gian, cò kèo qua lại. Cậu xem, vừa chuẩn bị xong tôi lập tức mang tới, chân ga đều bị dẫm hết cỡ, vừa rồi ở dưới lầu không để ý, thiếu chút nữa còn đụng phải xe của Bạch tiên sinh nữa mà.”
“Cái gì? Cọ phải xe của ai?”
“Xe của tôi.” Thanh âm của Bạch Tuyết Lam bỗng nhiên truyền tới.
Hắn vừa nói vừa đi vào phòng bệnh, tươi cười chào hỏi cùng Lâm Kỳ Tuấn: “Tôi tới thăm một chút.”
Lâm Kỳ Tuấn vừa thấy hắn, thái độ phi thường tốt: “Cảm ơn cậu lo lắng. Hoài Phong đã đỡ nhiều rồi. Tôi còn đang muốn tìm cậu giải thích, hôm qua nóng vội quá, nhất thời để cậu qua một bên.”
Bạch Tuyết Lam nói những lời mang hai ý nghĩa: “Không có gì đáng ngại, cậu cùng Hoài Phong là thanh mai trúc mã, đương nhiên tình bạn của tôi với cậu kém hơn rồi.”
Hắn đi vào phòng bệnh, quan sát chung quanh, đem chiếc ghế dựa duy nhất kéo tới trước mặt Lâm Kỳ Tuấn: “Cậu là chủ nhân ở đây, chiếc ghế này đương nhiên là ngai vàng của cậu. Về phần tôi, mượn chỗ này ngồi một chút chắc không có vấn đề gì chứ?”
Không đợi Lâm Kỳ Tuấn trả lời, hắn đã “tuyệt đối không khách sáo” ngồi xuống bên giường của Tuyên Hoài Phong.
Tuyên Hoài Phong bị hành động của hắn làm cho tức giận, ánh mắt trợn trừng tròn xoe, lập tức ngồi nhích ra xa một chút, quay người lại cau mày hỏi: “Có ai đi thăm bệnh mà lại ngồi trên giường bệnh nhân thế này? Mời anh tránh ra xa một chút, tôi không có thói quen tỏ ra phóng khoáng giống người Pháp.”
Lâm Kỳ Tuấn không ngờ Tuyên Hoài Phong lại nói chuyện không chút khách khí nào cùng Bạch Tuyết Lam như vậy, nhanh chóng ngăn đón nói: “Hoài Phong, chẳng qua trong phòng không đủ ghế thôi. Em đang bệnh, không nên kích động như vậy.”
Bạch Tuyết Lam khẽ nhếch môi, ánh mắt khẽ lướt qua Tuyên Hoài Phong một chút, cười nhẹ: “Xưa nay cậu ấy đã đối xử với tôi như vậy rồi, sinh bệnh hay không sinh bệnh đều là bộ dạng này hết. Cậu cho là Hoài Phong luôn đối xử thân thiết với người khác giống như đối xử với cậu sao?”
Tuyên Hoài Phong nghe ra được trong lời nói của hắn có mang theo một chút chỉ trích, từ mặt tới cổ đều đỏ rần, mím môi, đem mặt quay sang một bên.
Lão Hồ thừa dịp ba người bọn họ “Nổ súng” liền nhanh chóng chạy tới bên bàn, mở hộp cặp lồng ra, đổ chút cháo nóng vào chiếc bát sứ, bưng tới nói: “Tuyên thiếu gia, thừa dịp còn nóng, cậu ăn đi. Bên trong này là cháo cá quả băm nhỏ, rất bổ.”
Bạch Tuyết Lam đại mã kim đao ngồi trên giường*, cho dù bị Tuyên Hoài Phong đối xử lạnh nhạt vẫn không có ý đứng dậy, thấy lão Hồ bưng cháo tới, ngược lại còn trách một tiếng: “ Chén cháo này quá nóng, người bệnh làm sao bưng được? Bị bỏng thì không hay chút nào. Để tôi đút cho cậu ấy.” Hắn lập tức “cướp” lấy chén cháo trong tay lão Hồ.
(Đại mã kim đao: Hào sảng, khí thế lớn, còn có nghĩa khác là không nể mặt, không chút lưu tình.)
Lâm Kỳ Tuấn lập tức cảm thấy có điều gì đó kỳ lạ, vội nói: “Tuyết Lam, đừng nói giỡn, cậu là khách tới thăm bệnh, sao lại phải làm chuyện hầu hạ người khác như thế chứ. Cậu cứ đưa bát cháo cho tôi, để tôi đút cho Hoài Phong cũng được.”
Bạch Tuyết Lam tươi cười nói: “Ai làm lại chẳng được, chẳng lẽ cậu đút thì cháo sẽ ngon hơn sao? Tôi nghĩ, chẳng lẽ tay cậu lại thoa loại mê hồn dược nào đấy?”
Xốc chăn lên, nằm xuống, đem toàn bộ cơ thể quấn trong chăn.
Y nằm xuống như vậy khiến hai ông bạn cùng lớp cũ cũng cảm thấy vô vị. Bạch Tuyết Lam không hề dong dài, cầm chén đưa cho Lâm Kỳ Tuấn, đứng lên khỏi vị trí cạnh giường.
Có điều, Tuyên Hoài Phong đã giận dỗi rồi, Lâm Kỳ Tuấn kêu vài tiếng mà y cũng không chịu phản ứng.
Lâm Kỳ Tuấn không còn cách nào khác, đành phải buông bát xuống, tính chờ một lúc nữa mới đút cho Tuyên Hoài Phong ăn.
Tuy Bạch Tuyết Lam cảm thấy không thú vị nhưng cũng không có ý định rời đi, giống như phải ở lại nơi này một thời gian, thấy Tuyên Hoài Phong im lặng nằm trên giường kháng nghị liền ngồi nói chuyện phiếm cùng Lâm Kỳ Tuấn.
“Đã hỏi bác sĩ xem cậu ấy bị bệnh gì chưa?”
“Kỳ thật là do thời tiết mùa đông rất lạnh, lại không biết chăm sóc nên thân thể không tốt, vừa bệnh một chút liền trở nên nghiêm trọng. Mặt khác, họ cũng nói là do cậu ấy không ăn uống đầy đủ dinh dưỡng.”
“Kê thuốc như thế nào? Có phải kiêng ăn thứ gì không?”
Lâm Kỳ Tuấn thấy hắn hỏi nên kể lại không thiếu thứ gì, dù hiểu chuyện này thực kỳ quái, nhưng nếu là bạn học cũ hỏi, hắn cũng đem những lời bác sĩ dặn dò nói lại một lượt.
Bạch Tuyết Lam ‘nga’ một tiếng, nghĩ nghĩ, hỏi: “Không biết bác sĩ kia là ai?”
“Là bác sĩ Lâm của bệnh viện này, là anh họ xa của tôi, tay nghề rất tốt.”
Bạch Tuyết Lam nói: “Nếu là thân thích của cậu thì đương nhiên là tốt rồi.”
Hai người trò chuyện một hồi lâu, Lâm Kỳ Tuấn cũng nhận ra có điều gì đó thực sự kỳ quặc, nhịn không được liền hỏi: “Hôm nay cậu không có công chuyện phải làm sao?”
Bạch Tuyết Lam vô cùng khôn khéo, lập tức tươi cười hỏi lại: “Nói tới vấn đề này, quả thực có chút gì đó giống như bưng trà tiễn khách, có phải tôi nên đứng dậy cáo từ hay không?”
Lâm Kỳ Tuấn cực kỳ xấu hổ, xua tay nói: “Hiểu lầm, hiểu lầm, mọi người đều là bạn học cũ, hỏi có một câu thôi mà, cậu suy nghĩ nhiều quá đấy.”
Bạch Tuyết Lam lúc này mới giải thích: “Kỳ thực tôi ở lại chỗ này là có lý do.”
Lâm Kỳ Tuấn dùng ánh mắt khó hiểu nhìn hắn.
Bạch Tuyết Lam nói: “Tuy rằng giao tình giữa tôi và Hoài Phong không tốt, nhưng dù sao cũng là chỗ quen biết, chẳng những với cậu ấy, chị gái cùng anh rể của cậu ấy mấy ngày nay cũng đã gặp qua vài lần. Cậu nghĩ xem, Hoài Phong bị bệnh, nếu tôi không thông báo cho Tuyên tiểu thư một tiếng, chỉ sợ sau này cô ấy sẽ trách mắng tôi. Cho nên sáng sớm tôi liền gọi điện tới biệt thự Niên gia, thông báo cho chị của Hoài Phong, mời cô ấy tới thăm một chút. Đây là cách đối xử với bạn bè của tôi. Tôi nghĩ cô ấy sẽ nhanh chóng tới đây, một khi đã như vậy, đương nhiên tôi sẽ đợi ở trong này, miễn cho khi người ta tới lại không tìm được.”
Lâm Kỳ Tuấn hiểu ra vấn đề: “Thì ra là vậy. Tôi và chị của cậu ấy cũng rất thân thiết, khi cô ấy chưa được gả đi, cả hai vẫn hay gặp mặt nhau ở Tuyên gia. Tôi biết cô ấy ở đây, nhưng không biết địa chỉ chính xác, liên lạc không được. Chồng của cô ấy họ Niên? Ân, theo tôi nhớ thì hình như là vậy.”
Nói tiếp hai ba câu, tiếng giày cao gót nện trên sàn nhà ‘cùm cụp’ dồn dập truyền tới, hướng thẳng về phía bọn họ.
Phòng bệnh của Tuyên Hoài Phong nằm trên tầng cao nhất của bệnh viện, nếu có người lên đây thì chắc chắn sẽ tới phòng này. Vừa nghe thấy âm thanh này, Bạch Tuyết Lam cùng Lâm kỳ Tuấn đều đoán rằng chị của Tuyên Hoài Phong đã tới.
Hai người không hẹn mà cùng đứng dậy, đi tới trước cửa phòng nhìn xem.
Quả nhiên, Tuyên Đại Vân nhanh chóng bước tới trước cửa, cô mặc một chiếc sườn xám ngắn, trong tay cầm một chiếc túi sách nhỏ, chạy tới cửa phòng ló đầu thăm dò, vừa nhìn thấy Bạch Tuyết Lam liền nhận ra mình đã tìm đúng chỗ, cùng Bạch Tuyết Lam gật đầu chào hỏi, sau đó vội vàng bước vào.
Vú Trương đi theo phía sau cô.
Lâm Kỳ Tuấn nhanh chóng chào hỏi: “Đại Vân, lâu rồi không gặp chị.”
Tuyên Đại Vân gấp rút đi tới đầu giường thăm Tuyên Hoài Phong, bỗng nhiên nghe thấy Lâm Kỳ Tuấn nói chuyện liền dừng bước, nhìn nhìn hắn, có chút kinh ngạc: “Không phải Kỳ Tuấn đây sao? Em tới thủ đô khi nào vậy? Em đúng là có lòng, tới tận đây thăm Hoài Phong nhà chị.”
Nhớ tới người em trai đang bệnh, cô vội vàng nói hai câu liền lập tức gạt Lâm Kỳ Tuấn qua một bên.
Tuyên Hoài Phong trốn trong chăn đã sớm nghe thấy tiếng chị mình, xốc chăn ngồi dậy: “Chị.”
Tuyên Đại Vân nhanh chóng chạy lại, nắm tay y: “Tên tiểu tử này, thực là khiến người ta lo lắng chết mất. Bệnh thành như vậy sao không nói với chị câu nào hả? May mà Bạch tổng trưởng hảo tâm, gọi điện thoại cho chị, bằng không tới giờ chị vẫn chưa hay chưa biết chuyện gì cả.”
Tuyên Hoài Phong tức giận liếc Bạch Tuyết Lam một cái, thấp giọng nói: “Chuyện của em, hắn trông nom nhiều như vậy làm gì? Đang yên đang lành lại khiến chị vội vàng, lo lắng tới mức này.”
Nếu không phải em trai đang sinh bệnh, Tuyên Đại Vân thực sự muốn nhéo y một trận, nhẹ giọng trách mắng: “Em nhé, chó cắn Lã Động Tân*, người ta tốt bụng báo cho gia đình em, như vậy cũng là có lỗi sao? Khi nào em mới phân biệt được tốt xấu hả?”
(Chó cắn Lã Động Tân: ý nói không biết phân biệt tốt xấu. Câu nói này bắt nguồn từ một điển tích của Trung Quốc.)
Vú Trương đứng bên cạnh đã sớm đem Tuyên Hoài Phong trên dưới kiểm tra một lượt, xen vào nói: “Tiểu thư của tôi ơi, cô cũng đừng vội mắng cậu ấy, tiểu thiếu gia đang bị bệnh mà. Tiểu thư cũng không biết quan tâm tiểu thiếu gia, hỏi một chút bệnh tình của cậu ấy, cô xem này, cậu ấy gầy tới mức gương mặt không có chút thịt nào cả.” Vú Trương đưa tay vuốt ve gương mặt Tuyên Hoài Phong.
Làm trò trước mặt Bạch Tuyết Lam, Tuyên Hoài Phong giống như đứa trẻ bị vú Trương vuốt ve khuôn mặt, y cảm thấy không được tự nhiên, rụt cổ lại, tránh khỏi bàn tay của bà: “Tôi đỡ nhiều rồi, một chút cũng không ốm.”
Bạch Tuyết Lam đi tới an ủi Tuyên Đại Vân: “Niên phu nhân yên tâm, Hoài Phong chỉ ngẫu nhiên bị cảm lạnh mà thôi, vốn là việc nhỏ, nhưng vì không có ai chăm sóc nên mới khiến mọi chuyện lớn thành như vậy. Mặt khác, cậu ấy cần phải bổ sung dinh dưỡng. Bác sĩ Lâm của bệnh viện này kê đơn……..”
Bạch Tuyết Lam đem tất cả những chuyện vừa rồi Lâm Kỳ Tuấn nói cho hắn biết báo cáo lại cho Tuyên Đại Vân, một chữ cũng không thiếu.
(Phi Vũ: Lí Thông của các bạn Tàu xuất hiện *cười lăn*)
Tuyên Đại Vân chăm chú nghe xong, cảm kích không thôi: “Bạch tổng trưởng, ngài quá chiếu cố Hoài Phong nhà chúng tôi, quả thực chúng tôi không biết phải cảm ơn ngài như thế nào.” Lôi kéo tay Tuyên Hoài Phong: “Em trai à, em chịu ơn của người ta, trong lòng phải nhớ kỹ, sau này nhất định phải báo đáp người ta đấy.”
Tuyên Hoài Phong quả tức muốn hộc máu, nếu tiếp tục không bằng mặt cùng Bạch Tuyết Lam, nhất định sẽ bị chị mình trách mắng, y đành phải quay sang trừng mắt nhìn Lâm Kỳ Tuấn một cái.
Lâm Kỳ Tuấn xấu hổ, bất đắc dĩ nhún vai.
Vú Trương lại cảm động tới rơi nước mắt với Bạch Tuyết Lam, trong cảm nhận của bà, hắn chính là người cứu tiểu thiếu gia từ trên đường trở về, cung kính hỏi Bạch Tuyết Lam: “Bạch thiếu gia, bác sĩ Lâm kia có phải là người biết Trung y hay không?”
Tuyên Hoài Phong không ngờ vú Trương cũng bị Bạch Tuyết Lam mê hoặc, y nhanh chóng cướp lời: “Vú Trương, đây là bệnh viện Tây y, bác sĩ nơi này đương nhiên là rành về Tây y.”
Vú Trương nói: “Ôi trời, Tây y cũng không tốt. Tôi nghe người ta nói, các bác sĩ Tây y độc ác lắm, họ ghim kim trên người bệnh nhân mà.”
Lâm Kỳ Tuấn bị gạt sang một bên từ nãy giờ, hiện tại nhanh chóng nắm thời cơ nhảy vào: “Không thể nói như vậy, Tây y có sở trường của Tây y. Nói qua cũng phải nói lại, chẳng lẽ Trung y không cắm kim trên cơ thể người sống sao? Châm cứu chính là dùng kim đâm lên người.”
(Phi Vũ: ta khẳng định tên này đã vào danh sách đen của vú Trương)
Vú Trương nghiêm mặt nói: “Lâm thiếu gia, tôi không phải người không biết trời cao đất rộng, dám bác bỏ lời của cậu. Hai việc này không giống nhau, châm cứu là dùng châm kích thích vào kinh mạch, là do tổ tiên truyền lại. Tây y ghim kim, nghe nói còn múc nước đổ vào, ai nha nha, còn lấy máu của người ta ra nữa.”
Tuyên Hoài Phong sợ Lâm Kỳ Tuấn không xuống sàn đấu được, nhanh chóng nói: “Vú Trương, bà đừng dong dài cùng người ta, hiện tại trên người tôi đâu có ghim cái kim nào, bà so đo chuyện này làm gì?”
“Đúng vậy, đừng nói linh tinh nữa.” Tuyên Đại Vân trách vú Trương một câu, quay đầu lại nói với Tuyên Hoài Phong: “Nhân lúc này chị muốn nói rõ ràng với em. Em đừng nhíu mày, hôm nay chị nhất định phải làm chủ chuyện này. Em không được phép ở tiếp tục ở trong đồng nghiệp hội quán nữa, ở nơi khác cũng không được, hôm nay chị sẽ đón em về nhà.”
Tuyên Hoài Phong buồn bực hít sâu một hơi.
Tuyên Đại Vân quyết đoán nói: “Đừng phí công vô ích, chị sẽ không đổi ý. Lần này là do em mạng lớn phúc lớn, vừa vặn gặp được Bạch tổng trưởng, em sống lẻ loi ở bên ngoài như vậy, bị bệnh cũng không biết chăm sóc bản thân cho tốt, cứ sống một mình, cứng đầu tự biến mình thành như vậy. Em muốn khiến chị đau lòng lắm phải không? Hay là em cảm thấy chị không xứng đáng làm chị của em, không xứng để chăm sóc em?”
Lâm Kỳ Tuấn nhìn bộ dạng không vui của Tuyên Hoài Phong, lập tức ở một bên khuyên nhủ: “Chị Đại Vân, ít nhất cũng để Hoài Phong ở trong bệnh viện vài ngày đã, chờ bệnh tình ổn định rồi nói sau.”
Tuyên Đại Vân quay đầu cười lịch sự: “Lâm thiếu gia, tôi biết tình cảm giữa cậu và Hoài Phong nhà chúng tôi tốt lắm. Không phải tôi không chịu tiếp thu ý kiến của cậu, nhưng ở bệnh viện nhiều người bệnh, ngược lại còn có thể khiến Hoài Phong nhiễm bệnh khí. Ở nhà có tôi và vú Trương thay nhau chăm sóc, trông nom thuốc thang, chẳng lẽ không tốt bằng bệnh viện? Không nói dối cậu, lão gia nhà chúng tôi trước kia cũng không hề tin Tây y.”
Bạch Tuyết Lam nói: “Đón về nhà chăm sóc là tốt nhất rồi, bất kể ai cũng không thể chăm sóc tốt hơn so với chị ruột. Nhưng mà theo tôi thấy, đơn thuốc Tây y bác sĩ kê vẫn nên uống đúng hạn, cũng đâu phải tiêm hay phẫu thuật đâu, thuốc Trung y cũng có công dụng giống như vậy thôi, đúng không?”
Tuyên Đại Vân thực sự nể mặt Bạch Tuyết Lam, gật đầu nói: “Ngài nói cũng đúng.”
Kết quả, Tuyên Đại Vân cùng vú Trương đem Tuyên Hoài Phong vẫn chưa khỏi bệnh trở về biệt thự Niên gia.
Tuyên Hoài Phong cùng Lâm Kỳ Tuấn xa cách lâu ngày gặp lại, cả hai đều nghĩ có thể lén ở chung vài ngày thật hạnh phúc, căn phòng bệnh nho nhỏ này sẽ trở thành chốn thiên đường ngọt ngào, hạnh phúc.
Lần này, tất cả đều bị Bạch Tuyết Lam phá hoại không còn một mảnh.
“Lữ Đồng Tân truyền thuyết là một trong Bát Tiên. Trước khi đắc đạo thành tiên, y cũng là một người đọc sách, nhưng đi thi mấy lần không đỗ, bèn quyết chí mở cửa kết bạn, du sơn ngoạn thủy, do gia sản tổ tiên để lại nên y sống rất sung túc.
Lữ Đồng Tân có một người đồng hương tên là Cẩu Yểu, là người thông minh, nhất biểu nhân tài, nhưng phụ mẫu mất sớm, gia cảnh bần hàn. Lữ Đồng Tân thương tình liền cho ở nhờ, tìm cách để Cẩu Yểu dùi mài kinh sử.
Một hôm có một cô nương họ Lâm đến nhà, tỏ ý muốn thành thân với Cẩu Yểu. Lữ Đồng Tân tỏ ý không ưng, vì muốn cho Cẩu Yêu an tâm học hành. Nhưng Cẩu Yểu lại động tâm, biểu thị đồng ý hôn sự này.
Lữ Đồng Tân nói: “Lâm gia muội tử hiền thục đoan trang, ngươi cũng có ý thế thì ta cũng không ngăn trở. Có điều ta muốn tân nương phải ở với ta ba đêm đầu tiên”.
Cẩu Yểu nghe xong há hốc, nhưng rồi suy đi nghĩ lại cũng nhận lời. Ngày thành thân, Lữ Đồng Tân mặt mày hớn hở, còn Cẩu Yểu lại xấu hổ không dám nhìn người. Đêm động phòng, Lữ Đồng Tân không nói không rằng xộc vào phòng, ngồi trên bàn đọc sách. Cứ vậy ba đêm liền.
Ngày thứ 4 Cẩu Yểu cũng được gặp tân nương, nhìn thấy nàng vẫn còn che khăn sa đỏ. Mới biết “Thì ra ca ca dụng tâm lương khổ, sợ ta ham vui quên học, mới nghĩ ra cách này”. Hai vợ chồng quyết định mai này nhất định sẽ báo đáp.
Rồi Cẩu Yểu cũng có ngày đề danh bảng vàng, vinh hoa phú quý.
8 năm sau Lữ gia xảy ra hỏa hoạn, nhà cửa cháy hết. Hai vợ chồng bàn nhau đến nhờ cậy Cẩu Yểu. Thế là Lữ Đồng Tân ngàn dặm đến phủ Cẩu Yểu kể chuyện. Cẩu Yểu rất đồng tình, giữ Lữ Đồng Tân ở lại một tháng. Nhưng một tháng đó lại không đưa cho Lữ Đồng Tân một đồng nào. Cho rằng Cẩu Yểu lấy oán báo ân, Lữ Đồng Tân quyết ý quay về.
Về đến nhà thấy nhà cửa khang trang, lại thấy giấy trắng rơi đầy, biết là trong nhà có tang. Vào nhà vợ nhìn thấy kinh ngạc hỏi “Chàng là người hay ma”. Lữ Đồng Tân hỏi rõ ngọn ngành, thì ra cách đây không lâu, có một nhóm người đến làm nhà mới. Họ còn mang theo cỗ quan tài, bảo là Lữ Đồng Tân đã bệnh chết ở phủ Cẩu Yểu. Lữ Đồng Tân biết ngay là trò của Cẩu Yểu, tức giận tiến đến quan tài đập tan làm hai, trong đó toàn là vàng bạc châu báu và một phong thư. Y mở ra thì thấy “Cẩu Yểu chẳng phải là người phụ tâm, dâng tặng vàng bạc châu báu. Huynh bắt vợ đệ phòng không ba đêm, đệ bắt vợ huynh khóc chồng đoạn trường”. Lữ Đồng Tân cười khổ một tiếng “Hiền đệ, người giúp ta thật là khổ”.
Từ đó hai người thân thiết vô cùng. Người sau mới có câu ” Cẩu Yểu Lữ Đồng Tân, không biết lòng người tốt” để nói về việc nghĩ xấu cho lòng tốt của người khác. Vì chữ Cẩu Yểu (Gou yao) đồng âm với “cẩu giảo” (chó cắn) nên truyền tới truyền lui thành ra “Chó cắn Lữ Đồng Tân”
Ngoài ra còn có một tích nữa là:
“Sau khi Lữ Đồng Tân thành tiên, một ngày đi qua sông thấy một người chết đuối. Ông ta liền vớt lên, giết một con chó, lấy tim thay vào cứu người đó. Người đó sống lại lại mắng “Ta đang muốn chết, ông cứu ta làm gì?”.
Rồi ông lại lấy bùn đất nặn ra tim phổi bỏ vào bụng chó. Con chó sống lại lại cắn Lữ Đồng Tân.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT