Tuyên Đại Vân nhìn bộ dạng nghiêm nghị như muốn phản bác lại của Tuyên Hoài Phong, cười một tiếng: “Được rồi! Chị biết em không chấp nhận quan điểm tầm thường này của chị. Không hiểu mấy người trẻ tuổi thời nay nghĩ như thế nào, chạm tới chuyện đại sự gì đó đều muốn hiến thân vì quốc gia. Ai cũng không biết thân thể, da tóc là do cha mẹ ban cho, chỉ vì cái dũng khí nhất thời đã lập tức muốn hiến thân cho đất nước, vậy tấm lòng của cha mẹ thì đặt ở nơi nào? Chị muốn em trở thành viên chức của chính phủ chỉ vì muốn em sống tốt, nhưng cũng đừng học bọn họ.”

Tuyên Hoài Phong nghe như vậy liền cảm thấy vô cùng không vui, quay đầu kêu người hầu đổi trà nóng, mang hạt dưa tới.

Tuyên Đại Vân nói: “Chị biết mấy lời mình nói ra khiến em nghe không lọt tai, uổng công chị nói nãy giờ. Chị về!” Nói xong liền miễn cưỡng một tay chống eo đứng lên.

Tuyên Hoài Phong vội vàng đứng dậy: “Ăn cơm xong hãy về.”

“Không được, vú Trương đã nấu thuốc bổ thai, đang chờ chị về uống.”

Tính đến lúc này thì Tuyên Đại Vân đã mang thai được năm tháng, bụng phồng lên, di chuyển cũng có chút khó khăn.

Tuyên Hoài Phong sợ cô ngã nên cẩn thận dùng hai tay đỡ lấy, tiễn cô tới cổng chính của dinh thự.

Tự mình đưa chị ngồi an ổn ở ghế sau nhưng y vẫn không an tâm, tìm túi tiền, đi đến bên cửa kính xe, lấy năm đồng đưa cho tài xế, cẩn thận dặn dò mấy lần: “Mặc kệ có chuyện gấp hay không thì vẫn phải lái xe thật chậm, càng vững vàng càng tốt, hơn nữa, nhất định không được phanh gấp.”

Tuyên Đại Vân ở phía sau cười nói: “Ôi trời, em vung tiền sang quá nha.”

Tuyên Hoài Phong nhìn ô tô của Niên gia đi xa, quả nhiên lái rất chậm, lúc này mới an tâm trở vào dinh thự.

Vừa mới tới hành lang đã nghe thấy người gọi tên y, quay đầy lại nhìn, thì ra Tôn sĩ quan đang đứng dưới bóng râm bên hòn giả sơn vẫy tay với y.

Tuyên Hoài mỉm cười, xoay người đi đến bên cầu đá, đứng trước mặt Tôn sĩ quan, hỏi: “Tìm tôi có việc?”

Tôn sĩ quan nói: “Gặp cậu nên chào hỏi một chút cũng không được hay sao? Có điều, đã làm phiền cậu đi một quáng đường xa tới đây, vậy vừa lúc hỏi cậu một vấn đề.”

Tuyên Hoài Phong hỏi hắn muốn nói về việc gì.

Tôn sĩ quan nói: “Có một loại nhạc cụ của Tây Dương, hiện tại đang là rất được ưa chuộng, gọi là Violin*, Tuyên sĩ quan có biết cách sử dụng không?”

(Nguyên văn là “phạm a linh”: dịch âm của đàn Violin)

Tuyên Hoài Phong nói: “Thì ra là chuyện này. Tôn sĩ quan muốn học?”

“Tôi?” Tôn sĩ quan liên tục xua tay: “Không phải, không phải, tôi làm gì có thời gian rảnh mà học thứ này. Học nói tiếng nước ngoài đã khiến tôi mất nửa cải mạng rồi, hơn nữa thứ nhạc cụ kia quả thực vô cùng kinh khủng. Là như vậy, tháng sau có một buổi đại nhạc hội, quy mô rất lớn, chẳng những có các vị tổng trưởng của các ban ngành mà ngay cả tổng lý cũng tham gia. Phu nhân của Liêu tổng trưởng đứng đầu một đội các vị tiểu thư cùng phu nhân, bọn họ hợp thành ủy ban tổ chức, thương lượng xem nên có hoạt động gì. Bọn họ đều nói mời gánh hát tới thì quá lạc hậu, nhưng nếu không có sân khấu diễn kịch lại rất buồn tẻ, không vui. Nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có cách các bộ, các ban ngành đưa ra vài tiết mục, hơn nữa còn nhất thiết phải do các vị quan chức biểu diễn mới vui vẻ, có ý nghĩa.”

Tuyên Hoài Phong cười nói: “Mấy vị phu nhân, tiểu thư này thật là hoạt bát.”

Tôn sĩ quan lộ vẻ mặt không biết làm sao, cười khổ: “Phụ nữ quá hoạt bát cũng khiến người ta khó chiều. Đề xướng tiết mục còn chưa tính, nghe nói còn sợ tiết mục hùa theo quá nhiều, nếu ai cũng kéo đàn nhị hồ (đàn nhị) thì không vui, cho nên bọn họ viết không ít tờ giấy, mỗi tờ giấy đều viết các tiết mục khác nhau,  nơi nào biểu diễn tiết mục gì thì phải rút thăm để quyết định. Sáng nay tôi bị Liêu phu nhân gọi điện thoại đi rút giấy, rút được hai cái.”

Tuyên Hoài Phong hỏi: “Sẽ không phải rút trúng Violin đó chứ?”

Tôn sĩ quan nói: “Đúng vậy! Đúng vậy! Một tờ là tỳ bà, tờ còn lại thì khỏi nói. Tổng thự nhiều quan viên như vậy, luôn luôn có một hai người biết đàn tỳ bà, chỉ có loại Violin kia là khiến người ta đau đầu, liên tiếp hỏi mười mấy người nhưng người nào cũng chưa từng chạm qua. Nếu lại đi rút tờ khác thì có vẻ sẽ khiến cho người ta nghĩ trong hải quan tổng thự của chúng ta chẳng có bất luận người tài nào, đến một người biết chơi nhạc cụ Tây Dương cũng không có, như vậy thì thể diện của tổng trưởng cũng sẽ bị hạ xuống. May mắn là Tuyên sĩ quan đã từng uống nước Tây Dương trở về (ý nói đã từng ra nước ngoài một thời gian, sau đó quay trở lại), chắc là cũng biết chút ít về loại nhạc cụ này.”

Tuyên Hoài Phong trầm ngâm nói: “Đúng là có biết một chút, nhưng học không được kỹ càng nên kéo không tốt lắm, nếu khoe khoanh trước mặt mọi người mà bị người ta chê không hay, chẳng phải như vậy càng khiến tổng trưởng mất mặt hay sao.”

Tôn sĩ quan vội cười: “Tuyên sĩ quan, cậu không cần khiêm tốn. Chỉ cần nhìn cách cậu đọc sách cũng biết cậu là người thông minh, lại chăm chỉ hơn người khác rất nhiều, nếu đã từng học qua, tuyệt đối không có chuyện qua loa. Cho dù vạn nhất có học không tốt thì cũng không quan trọng, có ai thực sự biết loại nhạc cụ Tây Dương đó biểu diễn như thế nào là hay, như thế nào là dở? Kéo lên một chút âm thanh cho bọn họ nghe là được rồi. Làm ơn, tốt xấu gì thì cậu cũng giúp tôi qua cửa này đi.”

Từ khi Tuyên Hoài Phong tới dinh thự, Tôn sĩ quan giúp đỡ y không ít chuyện, hơn nữa, trên phương diện thâm niên với công việc thì hắn cũng được coi là thầy của y.

Tuyên Hoài Phong nhìn thấy hắn khó xử cũng không đành lòng khoanh tay đứng nhìn, đồng ý: “Được rồi, nếu Tôn sĩ quan đã nói như vậy thì tôi chỉ còn cách mặt dày tự bêu xấu. Tuy nhiên, tôi phải nói trước điều này, quả thật tôi đã từng luyện qua violin nhưng đã lâu không đụng tới, tay cũng cứng, các bản nhạc cũng quên hơn phân nửa. Nếu thật sự muốn chơi lại thì cần phải tìm một cây violin và mấy bản nhạc phổ, luyện tập vài ngày mới được.”

Tôn sĩ quan không chút do dự, nói: “Chuyện này thì cậu yên tâm, tôi nhất định sẽ chuẩn bị đầy đủ những thứ đó, không cần chờ tới ngày mai, bắt đầu từ hôm nay đi.”

Hai người nói xong chuyện công việc liền tách ra, vừa vặn có một nhân viên cấp thấp ở tổng thự cầm một chồng văn kiện lớn tới dinh thự, kêu người hầu đưa vào. Tuyên Hoài Phong trở thành sĩ quan phụ tá được hơn ba tháng, dần dần cũng tiếp nhận không ít cồn việc.

Y gặp người hầu ở hậu viện, cầm lấy hai tập văn kiện trong chồng văn kiện mà người hầu đang ôm, mở ra xem xét. Thì ra đây là bản lý lịch của nhân viên mới ở hải quan tổng thự, cũng có cách bản kiểm tra khảo sát công tác của nhân viên.

Mấy công việc như thế này không cần Bạch Tuyết Lam đích thân phê duyệt.

Tuyên Hoài Phong nói với người hầu: “Tôn sĩ quan có việc gấp cần phải ra ngoài, anh mang mấy thứ này đặt trong phòng tôi, lát nữa tôi sẽ xem.”

Trở lại phòng, đóng cửa lại, cầm lấy một chiếc bút máy, vừa xem vừa đánh dấu lên trên văn kiện, thấy cái nào không thỏa đáng sẽ rút ra, đặt sang một bên, y tính chờ Tôn sĩ quan quây về sẽ mời hắn xem xét lại một lần nữa.

Yên lặng vùi đầu vào công việc.

Chờ tới khi xem xong chồng văn kiện trước mặt, vừa ngẩng đầu lên đã cảm thấy mắt và cổ đều mỏi. Tiếp tục nhìn lên chiếc đồng hồ treo tường, y có chút lắp bắp kinh hãi.

Thì ra mới chớp mắt đã qua hơn ba tiếng đồng hồ.

Tuyên Hoài Phong đứng lên, xoa bóp thắt lưng.

Bỗng nhiên có người gõ cửa từ bên ngoài.

“Tuyên sĩ quan, đã sáu giờ rồi.” Là giọng nói của quản gia vang lên sau cánh cửa: “Tổng trưởng mời ngài tới ăn cơm.”

Tuyên Hoài Phong nói vọng ra từ bên trong: “Tới ngay.”

Mở cửa phòng, cùng quản gia đi gặp Bạch Tuyết Lam.

Bởi vì Bạch Tuyết Lam đang dưỡng thương nên đồ ăn đều được dọn vào phòng của hắn.

Tuyên Hoài Phong mở cửa bước vào đã thấy trên bàn có bốn đĩa đồ ăn, còn có một chiếc bát lớn, bên trong là món canh đầu cá hầm đậu hủ nóng hổi.

Bạch Tuyết Lam nhìn thấy y, tay trái giương lên vẫy hai cái: “Hoài Phong, mau tới đây ăn cơm.”

Gần đây hai người thường cùng nhau ăn cơm, cũng không cần khách sáo, ngồi đối diện cách nhau một chiếc bàn, hai gã người hầu đứng bên cạnh hầu hạ bới cơm, chan canh.

Tuyên Hoài Phong ăn non nửa chén cơm, uống một chén canh, buông đũa, nghĩ một chút, nói với Bạch Tuyết Lam: “Tôi muốn thương lượng với anh một việc.”

Tay phải của Bạch Tuyết Lam còn đang băng bó, hắn cầm đũa bằng tay trái.

Trời sinh đôi tay hắn đã linh hoạt hơn người khác, tùy tiện gắp một miếng dưa chuột, chậm rãi nhấm nháp, hỏi: “Chuyện gì?”

“Ngày mai tôi muốn nghỉ phép một buổi.”

Bạch Tuyết Lam nghe xong, đặt đũa lên bàn, hơi nghiêng người ra phía sau dựa vào lưng ghế, thực tự nhiên hỏi: “Hôm nay Niên phu nhân đã tới đây, chắc ngày mai cậu sẽ không tới Niên trạch đâu nhỉ. Là hẹn với người khác sao?”

Không hiểu vì sao, bỗng nhiên Tuyên Hoài Phong cảm thấy nhụt trí.

Trầm mặc một lúc.

Y vẫn âm thầm hiểu được uy thế của Bạch Tuyết Lam trong dinh thự này.

Nói không chừng đã sớm có người báo cho Bạch Tuyết Lam biết về cuộc điện thoại kia, hắn cũng biết mình sẽ tới đây xin nghỉ, không biết sẽ nhân cơ hội này áp bức mình tới mức nào nữa.

Y liếc mắt nhìn Bạch Tuyết Lam, không ngờ ánh mắt sáng ngời của Bạch Tuyết Lam cũng đang theo dõi y. Tuyên Hoài Phong cảm thấy mình như con chuột nhỏ đã rơi vào móng vuốt của mèo.

Chỉ là, y cũng có nhân quyền, vì sao lại bị coi như vật sở hữu của Bạch Tuyết Lam? Nhất cử nhất động đều bị hắn quản lý?

Cứ như vậy, Tuyên Hoài Phong chuyển từ bất an sang bất mãn.

Thầm nghĩ, mình và Kỳ Tuấn yêu nhau, là thanh mai trúc mã, lưỡng tình tương duyệt. Đều do tên trước mắt này giữa đường xen vào, dùng mọi thủ đoạn phá phách, làm thế nào mà bây giờ lại biến trắng thành đen, giống như mình và Kỳ Tuấn mới là kẻ không ra gì?

Nhất thời, cơn giận xông lên ngực, Tuyên Hoài Phong cắn chặt răng, đứng lên, nghiêng đầu nói: “Đúng vậy, tôi hẹn với người khác, tôi hẹn với Kỳ Tuấn ngày mai sẽ gặp mặt, sao nào? Anh muốn dùng xiềng xích khóa tôi lại?”

Hai gã người hầu bên cạnh vừa nghe được khẩu khí của y đã sớm nháy mắt với nhau, lặng lẽ đi ra ngoài. Sau khi rời khỏi đây còn thuận tay đóng cửa.

Bạch Tuyết Lam bị Tuyên Hoài Phong nói thẳng một câu nên có chút ngạc nhiên, ánh mắt quan sát y một lượt, sau đó ẩn dấu toàn bộ ánh sáng trong đó, nhếch miệng cười khổ: “Chẳng qua tôi chỉ hỏi cậu một câu, cậu không muốn trà lời cũng không sao. Chỉ là…cậu cần gì phải phát hỏa lớn tới mức này?”

Tuyên Hoài Phong tưởng rằng hắn sẽ ngang ngược cãi lại.

Không ngờ, Bạch Tuyết Lam căn bản không hề nghênh chiến, biểu hiện nhẹ nhàng. Điều này ngược lại còn khiến cho Tuyên Hoài Phong khó xử, gương mắt nhất thời nóng bừng.

Bạch Tuyết Lam điềm đạm nói: “Cậu đứng như vậy khiến tôi ngẩng đầu rất vất vả. Mong cậu thông cảm việc tôi đang bị thương, ngồi xuống nói chuyện với tôi đi.”

Tuyên Hoài Phong không biết xử trí ra sao, đành phải ngồi xuống một lần nữa.

Hai người im lặng ngồi đối diện một lúc.

Bạch Tuyết Lam vô cùng hưởng thụ cảm giác ngồi đối diện như thế này, Tuyên Hoài Phong thì ngược lại, bị Bạch Tuyết Lam cười như không cười quan sát một hồi liền cảm thấy như đứng trên đống lửa. Y biết Bạch Tuyết Lam muốn ép mình nói trước, nhuận giọng hỏi: “Việc nghỉ phép ngày mai, cuối cùng anh có đồng ý hay không?”

Vẻ tươi cười trên gương mặt của Bạch Tuyết Lam bỗng nhiên ngưng đọng, nháy mắt lộ ra một tia dữ tợn, nháy mắt lại biến mất, vẫn tiếp tục ôn hòa cười nhẹ như trước, không nói gì, lại cầm đũa gõ lên mặt bàn.

Ba!

Động tác của hắn cực nhanh, chợt vang lên một tiếng kịch liệt khiến người ta không khỏi giật mình hoảng sợ.

Hai chiếc đũa đã bị động tác của hắn biến thành bốn mảnh.

Trong lòng Tuyên Hoài Phong đã có vết xe đổ, âm thầm nghi ngờ hắn sẽ lập tức động thủ, tâm lý hoàn toàn rơi vào trạng thái đề phòng, chỉ cần hắn hơi tiến lại đây thì y sẽ lập tức xông ra khỏi phòng.

Nếu không thể xông ra khỏi phòng thì đành phải cố gắng chống lại.

Cũng may là Bạch Tuyết Lam đang bị thương, một cánh tay không thể cử động nên ít nhất cũng có một chút cơ hội dành phần thắng. Tuy rằng thắng người không có sức chống cự, nhưng Bạch Tuyết Lam cũng chẳng phải hạng người tôn trọng cạnh tranh công bằng, mình chơi xấu một lần cũng không sao.

“Vốn tưởng rằng cậu sẽ không cứng rắn lạnh lùng như trước, xem ra là do tôi si tâm vọng tưởng. Cậu càng ngày càng chán ghét tôi. Nếu không đồng ý cho cậu nghỉ buổi ngày mai, chỉ sợ bản thân sẽ giống như chiếc đũa này, bị cậu bẻ thành mấy mảnh.” Bạch Tuyết Lam nắm chặt chiếc đũa, khí thế hiên ngang ngồi không nhúc nhích, ném nửa chiếc đũa trên tay, thở dài một hơi: “Ngày mai cậu muốn gặp ai, muốn hẹn người nào, tôi không xen vào.”

Nói xong, gọi người hầu đứng ngoài cửa tiến vào, thanh âm bình tĩnh căn dặn: “Ngày mai Tuyên sĩ quan nghỉ phép, cậu đi báo với quản gia một tiếng, nếu cậu ấy muốn ra ngoài, cần dùng xe thì tất cả đều đáp đáp ứng, không được chậm trễ.”

Người hầu cúi đầu, trả lời: “Vâng.”

“Tất cả mọi chuyện đều nghe theo cậu  ấy, chỉ có một chuyện duy nhất cần phải nhớ kỹ: Bên ngoài rất loạn, không thể không đem theo vệ binh, tất cả phải theo sát.”

“Vâng, thưa tổng trưởng.”

Bạch Tuyết Lam đuổi người hầu ra ngoài mới quay mặt lại, hỏi Tuyên Hoài Phong: “Chắc cậu đã vừa lòng rồi?”

Tuyên Hoài Phong thực sự không thể hình dung cảm giác hiện tại.

Náo loạn cả nửa ngày lại giống như thiếu một phần ơn huệ của Bạch Tuyết Lam, chậm rãi đứng lên khỏi ghế, vẻ mặt ngượng ngùng: “Cảm ơn tổng trưởng quan tâm. Cơm cũng ăn xong rồi, tôi nên trở về phòng, còn có chút công việc phải làm cho xong.”

Bạch Tuyết Lam cao ngạo nhệch môi thành một vòng cung, ánh mắt lại không có ý cười, chậm rãi gật đầu nói: “Uhm, cậu cứ lo việc của mình đi.”

Tuyên Hoài Phong tạm biệt hắn, nhanh chóng ra khỏi phòng.

Đêm tháng năm, y bước ra khỏi phòng, bước xuống bậc thang liền dừng lại, thân thể bị gió lạnh thổi trúng khẽ run lên, lồng ngực cũng phập phồng.

Thế mới biết tình cảnh vừa rồi thật đáng sợ.

Hồi tâm nhớ lại mới cảm thấy phản ứng của Bạch Tuyết Lam hoàn toàn nằm ngoài dự đoán.

Tên ác bá không hề che dấu một chút hành động ngang ngược của mình như hắn, tại sao đột nhiên lại tốt bụng như vậy?

Tuyên Hoài Phong suy nghĩ một lát, xoay người đi về phía cửa sổ, cúi đầu, lẳng lặng nghe ngóng.

Một chút thanh âm như có như không truyền ra từ cửa sổ, loáng thoáng bên tai, đứt quãng, là giọng Bạch Tuyết Lam đang ngâm nga một bài hát ở trong phòng.

“…Chỉ cảm thấy….thời gian trôi qua thật nhanh, vô hạn…sầu khổ….hiển lộ trên khóe mi…”

Đây đúng là bài từ mà Tuyên Hoài Phong yêu thích nhất, “Tây Thi.”

Tuyên Hoài Phong bỗng nhiên thở dài một hơi, trong lòng ngẩn ngơ, đau đớn như nuốt phải một cái xương cá, không thể nhả ra.

Một cơn gió đêm lại thổi qua hành lang.

Y dụi dụi mắt, quay đầu, lẳng lặng rời đi.

Tiếng ca sâu kín ẩn chứa nỗi uất ức của Bạch Tuyết Lam như tầng băng kết lại trên nhánh cây mùa đông, vừa bị mặt trời chiếu xuống đã giống như nước mắt, chảy xuống từng giọt từng giọt.

Sau đó, từng giọt từng giọt lại rơi xuống những dấu chân y để lại sau lưng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play