Bạch Tuyết Lam nói như vậy, đồng thời cũng dẫn dắt Tuyên Hoài Phong chui vào chiếc lưới mình đã dựng sẵn. Hắn cũng âm thầm hiểu được, sự tình vẫn còn chút rắc rối, còn một số chuyện hắn phải tự mình ra tay.

Hắn phái người mời Tôn sĩ quan tới, tươi cười, chỉ về phía Tuyên Hoài Phong đang nằm trên giường: “Hoài Phong đã đồng ý tới nhậm chức ở chỗ của tôi, cũng là làm sĩ quan phụ tá, sau này có thể giúp cậu giảm bớt gánh nặng.”

Tôn sĩ quan là thuộc cấp đắc lực dưới tay Bạch Tuyết Lam, là người được vị tổng trưởng cục hải quan này ưng ý nhất, đương nhiên hắn phải cực thông minh, vừa nghe Bạch Tuyết Lam nói như vậy, sau đó lại liếc mắt nhìn Tuyên Hoài Phong đang tức giận, bộ dạng điên tiết mà không thể nói được lời nào. Hắn đã sớm đoán được chín mười phần là chuyện gì đang diễn ra, giọng điệu vô cùng hoan nghênh: “Thật sự tôi mong còn không được ấy chứ. So với học thức của Tuyên sĩ quan, tôi còn kém nhiều lắm, sau này còn nhiều chuyện cần phải nhờ cậu chỉ bảo.”

Sau đó lại quay sang hỏi ý kiến Bạch Tuyết Lam: “Hay là tôi kêu người chuẩn bị chế phục cho Tuyên sĩ quan luôn bây giờ? Lấy số đo, may xong cũng phải mất vài ngày.”

Bạch Tuyết Lam nói: “Chế phục đương nhiên phải làm, nhưng cái đó cũng không cần vội. Hiện tại Tuyên sĩ quan phụ tá đang bệnh nặng, chưa cần lập tức làm việc, trước tiên cần phải dưỡng bệnh cho tốt đã.”

Nói xong ba chữ “Tuyên sĩ quan phụ tá” (Nguyên gốc là “Tuyên phó quan”), hắn bắt đầu cảm thấy thú vị, khóe môi nhẹ nhàng nhướn lên trên, đảo mắt liếc Tuyên Hoài Phong một cái.

Bạch Tuyết Lam quay sang nói với Tôn sĩ quan: “Anh coi chừng chỗ này một chút.”

Để Tôn sĩ quan ở lại chăm sóc Tuyên Hoài Phong, tới thư phòng rung chuông, gọi quản gia vào, dặn dò: “Ông gọi mọi người trong dinh thự đến hậu viện cho tôi.”

Quản gia hỏi: “Chỉ gọi tất cả người hầu và người gác cổng trong dinh thự tới, hay còn gọi cả hộ binh?”

Bạch Tuyết Lam nói: “Gọi tất cả bọn họ tới đây, cả vị bác sĩ tối qua được mời đến cũng vậy.”

Quản gia nghe lệnh, sau đó đi ra ngoài làm việc.

Thấy quản gia đi rồi, Bạch Tuyết Lam tự mình tới phòng thu chi.

Không bao lâu sau, người hầu trong biệt thự, người gác cổng, tài xế, lão mụ tử (người hầu gái già), hầu gái, hộ binh, tất cả đều đứng chờ ở hậu viện.

Một đám người chen chúc nhau, bên cạnh hồ nước, từ hòn giả sơn cho tới chiếc cầu đá nho nhỏ đều bị chiếm cứ, vẻ mặt mỗi người đều là khó hiểu, còn có chút lo lắng, không biết vì sao bỗng nhiên lại bị gọi tới đây. Một người hầu có vẻ đã từng trải trộm hỏi quản gia, quản gia cũng tỏ vẻ chẳng biết vì sao: “Tổng trưởng chẳng nói gì khác cả, chỉ cần chờ là được.”

Mọi người đợi mười phút mới nhìn thấy Bạch Tuyết Lam bước ra từ cánh cửa nguyệt nha, hai vị tiên sinh ở phòng thu chi cũng theo sát phía sau, mỗi người ôm trong tay một chiếc hòm gỗ nhỏ. Nhất thời, mọi người trong viện không ai dám lên tiếng.

Bạch Tuyết Lam hỏi quản gia: “Mọi người đã đến đông đủ chưa?”

Quản gia nói: “Chỉ thiếu Tôn sĩ quan, cậu ta nói đang phải trông….”

Bạch Tuyết Lam nói: “Tôi biết chuyện này tối, là tôi bảo anh ta chăm sóc Hoài Phong. Những người khác đều có mặt ở đây là được.”

Nói xong, hắn tới bậc thang dưới mái hiên, bước lên hai bậc, ung dung đứng đó, chậm rãi nhìn chung quanh một vòng, ánh mắt sáng ngời.

Bỗng nhiên, tất cả mọi người đều cảm thấy bồn chồn lo lắng, chỉ sợ có chuyện không may xảy ra, mỗi người đều đứng khoanh tay chờ hắn lên tiếng, nhóm hộ binh cũng chỉ dám đứng nghiêm.

Hậu viện xinh đẹp rộng rãi, trong phút chốc lại trở nên im ắng tới lạ thường.

Bạch Tuyết Lam lúc này mới ảm đạm cười: “Làm gì mà vẻ mặt ai cũng sợ sệt lo lắng như vậy? Tôi kêu quản gia gọi mọi người tới đâu phải để tra xét, mà là muốn thưởng cho mọi người. Từ khi tôi nhậm chức tới nay, lúc nào cũng bận rộn, may mà người hầu trong dinh thự phục vụ không tồi, hộ binh lại hết sức bảo vệ, tất cả mọi người làm rất tốt.”

Hắn bỗng nhiên nghiêm túc, tỏ vẻ nghiêm trọng mà gọi tất cả mọi người trong dinh thự đến, thế nhưng khi mở màn lại khích lệ dịu dàng như vậy khiến mọi người không khỏi ngạc nhiên, lập tức thở phào một hơi, trong lòng bắt đầu vui vẻ, chờ mong.

Bạch Tuyết Lam nói: “Bạch Tuyết Lam tôi từ trước tới nay là người như thế nào, chắc mọi người ai cũng hiểu, chắc chắn không bạc đãi người một nhà, cũng chẳng bao giờ hứa suông, nếu đã nói là thưởng thì nhất định sẽ có chút thành ý đối với mọi người.”

Quay ra sau nhìn hai vị tiên sinh ở phòng thu chi, sau đó gật gật đầu.

Hai vị tiên sinh trong phòng thu chi có một người họ Trương, một người họ Hoàng, thừa dịp hắn đang nói chuyện đã mang một chiếc bàn nhỏ ra ngoài, đặt hai cái hòm nhỏ lên trên, thấy Bạch Tuyết Lam ra hiệu, hai người cẩn thận mở hòm, lấy sổ thu chi, sau đó gọi tên từng người một.

“Triệu Tam Phúc.”

“Có!”

“Lại đây, lĩnh năm trăm đồng bạc trắng.”

“Là tiền giấy hay là bạc trắng?”

“Là đồng bạc trắng.”

Hoàng tiên sinh, một tay cầm sổ thu chi, một tay ghi chép, Trương tiên sinh thì lấy số lượng bạc trắng tương ứng, sau đó gói trong giấy bao, đặt lên bàn.

Gọi một tên là một người tới lĩnh tiền, sau đó kí đồng ý trên sổ, họ không phải ký tên của mình, mà là ấn dấu tay màu hồng.

Vị bác sĩ kia cũng được quản gia mời tới đây, hiện tại vẫn đứng ở một bên.

Bạch Tuyết Lam để bọn họ lĩnh tiền, còn mình thì đi tới trước mặt bác sĩ, vẻ mặt hiền lành: “Chuyện tối qua đã khiến ngài vất vả không ít. Đây là tiền công chữa bệnh.” Lấy ngân phiếu trong túi áo đưa cho bác sĩ.

Vị bác sĩ kia nghĩ Bạch Tuyết Lam đã hào phóng với người hầu như vậy, chắc chắn tiền chữa bệnh của mình cũng không đến nỗi keo kiệt. Đến khi tận mắt nhìn thấy con số trên ngân phiếu, hắn ngược lại còn cảm thấy bản thân mình rất hẹp hòi, đưa hai tay nhận lấy, cảm ơn một tiếng, nhìn số tiền trong túi của mình không chớp mắt, cười nói: “Ngài ở đây xử lý chuyện nhà, tôi thật sự không nên quấy rầy. Tha lỗi cho tôi phải đi trước.”

Bạch Tuyết Lam nói: “Không cần vội như vậy. Tôi còn một chút chuyện nữa muốn cùng ngài bàn bạc.”

Bác sĩ hỏi: “Bàn bạc cái gì?”

Bạc Tuyết Lam cười cười tỏ vẻ bí hiểm: “Một chút việc nhỏ không đáng lo.”

Trước tiên, hắn mời bác sĩ chờ trong hậu viện một lúc, sau đó xoay người tới gần hồ nước, ngồi trên chiếc ghế đá, tựa đầu vào chiếc cột gỗ đỏ chói, nhắm mắt dưỡng thần.

Đợi một lúc sau, Hoàng tiên sinh ở phòng thu chi chạy lại báo cáo: “Tổng trưởng, đã phát xong tiền thưởng, xin ngài ra chỉ thị tiếp theo.”

Bạch Tuyết Lam mở mắt, khôi phục tinh thần, chậm rãi đứng lên, lại tới đứng trên bậc thang khi nãy.

Vẻ mặt vui sướng của đám người hầu và hộ binh lọt đều vào mắt, trong tay mỗi người đều cầm tiền mặt hoặc bạc trắng mới được phát, ánh mắt ngưỡng mộ đều đổ dồn về phía Bạch Tuyết Lam.

Bạch Tuyết Lam quét mắt qua tất cả bọn họ, hỏi: “Mọi người có vui hay không?”

Những người này làm việc cực khổ cả tháng may ra mới được mười đồng tiền công, hiện tại bỗng nhiên lại có tới năm trăm đồng, sao lại có thể không vui?

Người hầu vốn không dám làm càn, những vừa nghe hắn nói vậy, cũng không nhịn được mà bật cười.

Có một gã hộ binh to gan bước lên đầu nói: “Tổng trưởng, làm sao có thể không vui chứ? Nếu sau này ngài muốn chúng tôi bán mạng cho mình, anh em chúng tôi nhất định sẽ không từ chối!”

Nhất thời, tràng âm thanh biểu thị lòng trung thành vang lên.

Bạch Tuyết Lam cười khẽ một tiếng, quay sang nói với tên hộ binh kia: “Được, anh là người hiểu được chuyện có ơn phái báo, đúng là một người đàn ông chân chính.”

Khi phát tiền, mới chỉ một chiếc hòm được mở ra, chiếc còn lại vẫn đang khóa.

Hoàng tiên sinh mở hòm ra, trong đó nghiễm nhiên toàn là vàng thỏi chói mắt khiến mọi người không khỏi sửng sốt, ánh mắt mở to còn hơn cả con lắc trong đồng hồ.

Hoàng tiên sinh lấy ra một thỏi vàng, kêu gã hộ binh vừa nãy lại, lấy dấu ngón tay cái lên sổ, sau đó đem thỏi vàng kia cho hắn.

Tên hộ binh kia cầm thỏi vàng trong tay mà không thể tin vào mắt mình, luống cuống trở về hàng.

Bạch Tuyết Lam bước xuống, đảo mắt nhìn mọi người, trầm tĩnh nói: “Mọi người rất hâm mộ anh ta đúng không? Chẳng qua chỉ nói một câu lại được một thỏi vàng, tại sao mình lại không nói câu đó nhỉ? Thật ra cũng không cần phải buồn phiền làm gì, các người đều là người của tôi, luôn có cơ hội để kiếm được những thỏi vàng như vậy. Tôi đã nói rồi, Bạch Tuyết Lam này không bao giờ bạc đãi người một nhà.”

Nói xong, hắn thu lại nụ cười, gương mặt lộ ra một tia thần thái khiến người ta không rét mà run: “Tôi hiểu, bên ngoài không ít kẻ dòm ngó tới chuyện của tổng trưởng cục hải quan, những người này thường cấp vài đồng tiền lẻ cho đám người hầu để điều tra chuyện riêng tư trong gia đình người ta, hạ lưu đê tiện, không việc ác nào lại không dám làm. Có một số kẻ ham một chút lợi ích như vậy nên sẵn sàng bán đứng chủ nhân của mình, người như vậy, nếu để hắn sống ở thời Ung Chính*, chắc chắn sẽ bị rán trong chảo nóng! Kể cả rơi vào tay tôi, tôi cũng nhất định không tha cho hắn. Hôm nay tôi chỉ muốn nói rõ, nếu trước kia ai đã từng để lộ tin tức của tôi ra ngoài, thôi được, tôi bỏ qua. Nhưng từ hôm nay trở đi, ai dám đem bất kể chuyện gì trong dinh thự làm lộ ra ngoài, như vậy chính là bán đứng Bạch Tuyết Lam này.”

Dừng một chút, quét mắt nhìn xuống phía dưới, hỏi: “Mọi người cũng cảm thấy tôi rất chèn ép người ta đúng không. Lần này tôi nói như vậy, kỳ thực là cảnh báo mọi người, sau này làm việc phải biết giới hạn. Nếu ai không phục thì cứ nói. Tôi sẽ không trách phạt, lập tức phát cho người đó ba tháng tiền công, tiếp đến còn giúp người đó viết một bức thư giới thiệu tới dinh thự khác mà làm việc, tiền công cũng không kém hiện tại là bao. Sao nào?”

Mọi người bắt đầu sợ hãi, rụt rè, anh nhìn tôi, tôi nhìn lại anh, đồng thanh: “Lời ngài nói rất đúng, không ai không phục.”

“Ai mà chẳng ghét cái loại ăn nói lung tung ở bên ngoài?”

“Bán đứng chủ nhân là chuyện tuyệt đối không được làm.”

“Mọi việc trong dinh thự, cho dù ông trời có gặng hỏi cũng không hé răng.”

“……….”

“Được rồi, vậy chúng ta quyết định như vậy đi.” Bạch Tuyêt Lam thản nhiên nói một tiếng, vươn ngón trỏ chỉ vào quyển sổ trên tay hai vị tiên sinh ở phòng thu chi: “Những ai hôm nay lĩnh tiền đều được ghi trên đây, cứ coi như đó là bằng chứng cho giao ước của chúng ta.”

Nói xong, hắn lại bước tới bên chiếc bàn, mở nắp hòm khiến tất cả số vàng lộ ra trước mắt mọi người, sau đó vỗ vỗ đống bảo bối có thể dễ dàng khiến người ta siêu lòng này: “Mọi người không phản bội tôi, tôi cũng không bạc đãi mọi người, chỗ vàng này đều chia ra hết. Hôm nay, hộ binh kia nói một câu liền được thưởng một thỏi vàng, sau này mọi người cũng nên học tập tấm gương của cậu ta. Nếu phát hiện kẻ nào đem chuyện trong dinh thự nói ra ngoài, vậy thì tới báo lại cho tôi, báo một tin có thể được thưởng một thỏi vàng.”

Mọi người lại tiếp tục hưng phấn, nhưng cũng không kém phần sợ hãi, thầm nghĩ: “Có vàng làm phần thưởng đương nhiên sẽ có nhiều người cố gắng theo dõi rồi, ai mà dám đem chuyện trong dinh thự nói ra ngoài chứ? Xem ra sau này phải nhìn trước ngó sau, kể cả nằm mơ nói mớ cũng phải cẩn thận.”

Mọi người liên tục gật đầu đồng ý.

Bạch Tuyết Lam thấy mọi chuyện đã xử lí xong xuôi, đưa tay ra hiệu cho quản gia để ông ta giải tán mọi người.

Bạch Tuyết Lam đi tới trước mặt vị bác sĩ kia, cười nói: “Hổ thẹn, để ngài đợi lâu. Ngài xem, mọi người cứ nghĩ chúng tôi làm quan chức thì lúc nào cũng thoải mái tự do, kỳ thực cũng rất đau đầu. Chỉ có chút chuyện nhỏ trong nhà mà cũng mất cả nửa ngày để giải quyết.”

Vị bác sĩ kia thấy cảnh này, trên trán đã sớm đổ đầy mồ hôi lạnh, cười gượng: “Không dám, không dám. Ngài còn chuyện gì muốn căn dặn?”

Hiện tại, bất kể chuyện gì của tổng trưởng cục hải quan, có đánh chết hắn cũng không dám nói nửa lời.

Thời thế hiện nay thực sự rất loạn, nơi nơi đều là trộm cướp, chỉ một rương vàng dùng làm tiền thưởng kia thôi cũng đủ để mua mấy chục cái mạng nhỏ của hắn.

Bạch Tuyết Lam “à’ một tiếng, vỗ nhẹ lên trán: “Vốn có việc muốn bàn bạc với ngài, nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì chuyện cũng không to tát lắm. Chỉ là mấy việc nhỏ như hạt vừng thôi, tôi cũng không tiện lên tiếng. Quấy rầy công việc của ngài cả một ngày trời rồi, hiện tại cũng nên để ngài về nghỉ ngơi.”

Kêu người hầu lấy xe, chuẩn bị đưa vị bác sĩ kia trở về.

Bác sĩ kia sợ hãi, vừa sờ tấm ngân phiếu trong người vừa run lấy bẩy rời khỏi dinh thự.

====================================================================================

*Ung Chính (雍正) tức Thanh Thế Tông (清世宗), tên húy là Dận Chân (胤禛, âm Mãn: In Jen) (13 tháng 12 năm 1678 – 8 tháng 10 năm 1735) là vị Hoàng đế thứ 5 của nhà Thanh trong lịch sử Trung Quốc, trị vì từ năm 1723 đến 1735.

Là một vị vua siêng năng, cần kiệm và có tinh thần chống tham nhũng, Ung Chính tiếp tục được sự thịnh trị gần 150 năm còn lại của Đại Thanh.[1] Cuối đời ông, quốc khố hãy còn dư nhiều.[1]. Sau khi băng hà, ông được tôn thụy hiệu là Kính Thiên Xương Vận Kiến Trung Biểu Chính Văn Vũ Anh Minh Khoan Nhân Tín Nghị Duệ Thánh Đại Hiếu Chí Thành Hiến hoàng đế (敬天昌運建中表正文武英明寬仁信毅睿聖大孝至誠憲皇帝).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play