Tuyên Hoài Phong vốn là người luôn giữ vững lập trường, không để ý tới quyền lợi hay việc đó có tổn hại gì tới đám người cường hào ác bá, nay nghe được trong giọng nói của hắn tràn ngập ngữ khí sát phạt, y lắp bắp kinh hãi, ngẩng đầu, vừa nhìn theo tầm mắt hắn liền thấy người đang bước tới, hỏi lại: “Thế nào, đến cả em trai mình mà em cũng không thể gặp mặt hả? Ôi…” Lập tức sửng sốt.

Thì ra phía sau Tuyên Hoài Mân còn một người đàn ông cao lớn khác đang sải bước tiến thẳng vào, toàn thân đều toát ra khí thế cường hãn.

Không ai khác ngoài Triển quân trưởng, Triển Lộ Chiêu.

Hắn luôn thích mặc quân trang, lần này biết Tuyên Hoài Mân nhận được giấy mời của người trong lòng mình nên vì chuyện quần áo mà lo lắng bồn chồn một phen. Nhớ tới lời Tuyên Hoài Mân nói, ở buổi nhạc hội lần trước Tuyên Hoài Phong đã mặc âu phục, đêm nay cũng là tiệc, phỏng chừng cũng giống lần đó.

Bản thân hắn từ trước tới giờ chưa từng mặc âu phục nên đến một bộ cũng chẳng có, vội vàng tìm ba, bốn thợ may âu phục đến làm theo yêu cầu, vừa trả cho người ta số tiền mặt thật lớn, vừa dùng súng dí lên đầu người ta, buộc người ta phải làm xong trước buổi tiệc, khiến mấy người thợ may sợ chết khiếp, liều mạng làm ngày làm đêm.

Lòng nóng như lửa đốt, thực hiện đủ loại phương pháp, vất vả lắm mới mặc được bộ âu phục vào lúc bảy giờ chiều.

Lúc tới được Bạch công quán cũng hơi muộn.

Trên thiệp, người mà Tuyên Hoài Phong mời là Tuyên Hoài Mân, thật không ngờ hắn lại đưa tên Triển quân trưởng kia cùng đến, tuy nhiên, đã đến đây thì dù sao cũng là khách, ký lai chi, tắc an chi. Sau khi sửng sốt một lúc, y thản nhiên tiến lên phía trước, muốn đi đón tiếp.

(Ký lai chi, tắc an chi: chuyện gì đến cũng đã đến, cứ thoải mái chấp nhận, bình tĩnh đối đầu với nó.)

Bạch Tuyết Lam bỗng nhiên vươn tay nắm lấy cổ tay Tuyên Hoài Phong.

Nhìn thấy Triển Lộ Chiêu, hắn như một con hùng sư nhìn thấy một con hùng sư khác muốn cướp địa bàn của mình, đôi mắt hắn tựa như hỏa nhãn kim tinh, bản thân thì lập tức đến bên cạnh Tuyên Hoài Phong, cực độ đề phòng, cũng không hề để ý tới việc mình đã dùng quá sức.

Tuyên Hoài Phong bị bàn tay tựa kìm sắt của hắn nắm một cái, y đau đến nhíu mày.

Nhưng ở đây nhiều khách như vậy, không thể gây ảnh hưởng tới họ, y chịu đựng cơn đau, nói nhỏ: “Anh làm gì vậy? Mau buông ra.”

Bạch Tuyết Lam giống như pho tượng, lạnh lùng nhìn chằm chằm phía đó, siết chặt tay khiến Tuyên Hoài Phong không thể động đậy.

Lúc này, Triển Lộ Chiêu đi tới trước cửa chính của đại sảnh, ánh mắt lướt vào trong, lập tức nhìn thấy Tuyên Hoài Phong, phát hiện sắc mặt y tựa hồ không thoải mái, hắn hơi kinh ngạc, tầm mắt di chuyển xuống dưới liền dừng lại ở nơi hai người đang đụng chạm.

Họ Bạch khốn kiếp!

Cư nhiên dám nắm tay Tuyên Hoài Phong trước mặt bàn dân thiên hạ?!

Triển Lộ Chiêu ngẩn ra, tròng mắt cơ hồ phát hỏa, vọt về phía bọn họ.

Bạch Tuyết Lam nhìn hắn dùng sức đấu đá lung tung, âm thầm cười lạnh, mắt thấy hắn còn cách đây khoảng bảy, tám bước bèn xoay người kéo Tuyên Hoài Phong đi về phía sau.

Tuyên Hoài Phong hỏi: “Anh đi đâu vậy?”

Bạch Tuyết Lam không nói một từ, chỉ để ý kéo y đi nhanh vào bên trong.

Khách mời bắt đầu chú ý.

Tôn phó quan đang đứng ở đại sảnh tiếp khách, âm thầm quan sát cuộc tranh cãi nho nhỏ giữa hai người, đến lúc này, hắn biết tổng trưởng nhà mình lại bắt đầu chơi trò cáu kỉnh nên đành phải làm tròn trách nhiệm cấp dưới, vội vàng giải quyết hậu quả, vừa cười vừa giải thích: “Vừa rồi có một phần công văn được đưa tới, tổng trưởng nhà chúng tôi luôn đặt công việc lên hàng đầu, bây giờ phải đi xem xét trước. Hết cách rồi. Chờ một lúc ngài ấy sẽ trở lại. Các vị cứ tiếp tục ngắm hoa, uống rượu. Quản gia, kêu dàn nhạc tấu một bản nhạc lãng mạn đi, ở đây nhiều tiểu thư và các thiếu gia trẻ tuổi thế này, mọi người nên thể hiện kỹ thuật nhảy điêu luyện của mình mới đúng.”

Triển Lộ Chiêu thấy Bạch Tuyết Lam coi Tuyên Hoài Phong như vật sở hữu của mình, không kiêng nể gì mà kéo người đi trước mắt hắn khiến hắn tức sùi bọt mép, cũng chẳng thèm để ý là đang ở trong nhà người ta, đang ở trước mặt mọi người, lập tức nhấc chân đuổi theo, ra khỏi đại sảnh, rẽ qua góc hành lang, mắt thấy sắp đuổi tới nơi, đang muốn vỗ lên vai Bạch Tuyết Lam thì bên cạnh xuất hiện ba, bốn hộ binh lưng đeo súng, tất cả đều vây quanh hắn.

Tống Nhâm thấy hắn đuổi theo, hình như có ý muốn động thủ, không nói hai lời liền nhấc súng lên, nhắm ngay Triển Lộ Chiêu, hỏi: “Tổng trưởng, đây là khách ngài mời?”

Lúc này Bạch Tuyết Lam mới dừng lại, xoay người, tươi cười quan sát Triển Lộ Chiêu một phen, nói: “Vị này là ai? Đây không phải khách của tôi. Cơ mà, hình như có chút giao tình với Tuyên phó quan.”

Tuyên Hoài Phong thấy hắn nói có lý, ý tứ thị uy với Triển Lộ Chiêu rất rõ ràng, y không khỏi cảm thấy hắn quá trẻ con, hung hăng trừng mắt lườm hắn một cái, vừa muốn mở miệng lại cảm thấy ánh mắt Bạch Tuyết Lam bắn về mình như một mũi tên, hắn ghé sát tai y, hung tợn nói: “Dám nói một chữ, anh sẽ cưỡng bức em ngay tại chỗ này!”

Tuyên Hoài Phong rùng mình.

Bạch Tuyết Lam đe dọa y xong mới mỉm cười dặn Tống Nhâm: “Tạm thời mời vị khách này đến chỗ khác chơi, tôi với Tuyên phó quan mệt rồi, về phòng nghỉ ngơi một chút, chờ lát nữa lại ra tiếp khách.”

Nghe Bạch Tuyết Lam nói câu ‘nghỉ ngơi một chút’ đầy đen tối kia, Tống Nhâm là hộ binh mà mặt không đổi sắc đã lập tức gật đầu đáp ứng, đầu óc Triển Lộ Chiêu nổ rầm rầm.

Hắn vẫn luôn ngưỡng mộ, luôn coi Tuyên Hoài Phong như thần tiên, thế nhưng y đã sớm bị gã đàn ông này ‘hưởng thụ’ không biết bao nhiêu lần. Triển Lộ Chiêu cảm giác như mình vừa bị bổ một đao, miệng vết thương tanh nồng mùi vị dâm đãng vô sỉ, hét lớn một tiếng: “Họ Bạch kia!” Nhào mạnh tới trước.

Tống Nhâm không dám tự tiện nổ súng, xoay ngược báng súng đánh một nhát lại bị hắn nhanh nhẹn tránh đi. Hắn đã quen đánh nhau, tay chân rất linh hoạt, ngược lại còn đấm mạnh một cái lên bụng Tống Nhâm khiến Tống Nhâm thiếu chút nữa làm rơi cây súng trường trên tay.

Nhưng hai tay không đánh lại bốn tay.

Mấy hộ binh còn lại thấy tình thế không ổn, tất cả cùng vây lại, quây chặt lấy hắn như săn voi, đang nghĩ xem có nên lấy dây thừng trói lại hay không thì Tuyên Hoài Mân đã đuổi tới nơi, kêu to: “Dừng tay! Dừng tay! Đây là quân trưởng của chúng tôi! Là Tuyên phó quan của các người mời chúng tôi tới!”

Bạch Tuyết Lam không thèm quan tâm tới việc phía sau, chỉ để ý kéo Tuyên Hoài Phong về phía viện tử của mình.

Đây không phải nơi tiếp khách, có hộ binh canh phòng, người không phận sự không được phép tiến vào. Tuyên Hoài Phong tức giận, không chịu phối hợp, Bạch Tuyết Lam chỉ đơn giản nhấc thắt lưng y, đặt lên vai, khiêng thẳng về phòng, đẩy y lên giường.

Tuyên Hoài Phong vẫn chưa nguôi giận, vừa ngã xuống giường bèn lập tức bật lên, đang muốn tức giận mắng mỏ, Bạch Tuyết Lam đã áp mạnh xuống.

“Roạt roạt” vài tiếng, bộ áo dài trắng mới tinh đã bị xé thành nhiều mảnh nhỏ.

Tuy là tháng bảy giữa hè, nhưng thân thể đột nhiên trần trụi vẫn khiến Tuyên Hoài Phong bất giác rùng mình, lui vai, ôm ngực, hỏi Bạch Tuyết Lam: “Anh chỉ biết thứ này thôi hả?”

Bạch Tuyết Lam cắn răng đáp: “Anh còn biết thứ khác nữa, nhưng những thứ đó vô dụng với em!”

Đặt y lên giường, nằm sấp xuống, lập tức cắn một nhát thật hung bạo.

Nhát cắn này không giống những lần tán tỉnh thường ngày, hắn thật sự cắn rất mạnh, Tuyên Hoài Phong đau đớn, thở dốc vì kinh ngạc, miệng kêu lên: “Anh buông ra! Anh là đồ khốn! Anh coi em là cái gì?” Đá thật mạnh lên người Bạch Tuyết Lam.

Bạch Tuyết Lam không nhúc nhích chút nào, cắn một ngụm vẫn chưa phát tiết hết, lại cắn mạnh một ngụm, hỏi ngược lại: “Còn em thì coi anh là cái gì? Một Âu Dương Thiến cùng lắm chỉ nói với em vài câu, khen tài violin của em mà đã em nhớ kỹ cô ta. Một tên Lâm Kỳ Tuấn chẳng ra gì, em coi hắn là bảo bối, hại anh bị xem thường. Còn cái tên Triển Lộ Chiêu kia nữa, rõ ràng em biết là anh đã cố tình hỏi về hắn, vậy mà trong bệnh viện lại nói là không quen thân với hắn. Nếu thật sự không quen thân thì hắn đuổi theo em làm gì?”

Tuyên Hoài Phong không ngớt giãy dụa dưới thân hắn, vừa đau vừa sợ lại vừa giận, cãi lại: “Em mời khách rất quang minh chính đại, không giống anh phải nhìn lén thiệp mời của người ta. Quỷ lén lút, anh có gì để nói chứ? Anh… A”

Thì ra y lại bị cắn một ngụm.

Trên ngực bên trái, nhũ tiêm phấn nộn bị bao bởi dấu răng nhanh chóng sưng đỏ lên, run rẩy.

Ánh mắt Bạch Tuyết Lam lóe lên ánh sáng u tối, phảng phất như đang chăm chú chọn nơi để cắn, cười lạnh nói: “Được, anh lén lút, em quang minh chính đại. Nếu em quang minh chính đại thì làm thế nào có thể lừa anh, đưa thiệp mời ra ngoài?”

Việc tránh khỏi giám thị lần này thật sự khó nói cho rõ ràng ngay.

Hiện tại, Tuyên Hoài Phong khó lòng giải thích cặn kẽ, lắp bắp nói: “Em… em…”

Bạch Tuyết Lam từ trên cao nhìn xuống, quan sát y, nói: “Tuy em không nói lời nào, nhưng thật ra trong lòng đang mắng anh bá đạo ngang ngược, đúng không?”

Tuyên Hoài Phong vất vả thốt lên: “Đúng! Anh bá đạo!”

Bạch Tuyết Lam hỏi: “Em chê anh, ghét anh, đúng không?”

Tuyên Hoài Phong nói: “Đúng! Đáng ghét! Chẳng những đáng ghét mà còn lén lút, thô bạo, coi trời bằng vung, âm tình bất định,…”

Nói đến một nửa, chất lỏng ấm áp rơi lên khuôn ngực trần trụi, Tuyên Hoài Phong chợt cứng đờ, những lời phía sau đều nuốt trở lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play