Hôm sau, Bạch công quán chính thức mở tiệc ngắm hoa sen.

Tuyên Hoài Phong thức dạy từ sáng sớm, nghe bên ngoài có chút động tĩnh bèn đi ra xem xét, gần như toàn bộ người hầu trong công quán đều vô cùng bận rộn, ra ra vào vào như gió, vẩy nước quét dọn, đặt bàn, đổi khăn, bày chén trà lên bàn… Mới quay đầu đã nhìn thấy quản gia dẫn khoảng mười người ăn mặc tựa nông dân tiến đến, trên tay mỗi người đều bưng một bồn thược dược đã nở rất diễm lệ, dường như ông đang chỉ huy bọn họ đặt ở các nơi trong vườn.

Nhìn thấy Tuyên Hoài Phong, quản gia dừng bước, cười một tiếng, “Tuyên phó quan.”

Tuyên Hoài Phong hỏi: “Ở đâu lại có nhiều hoa thế này?”

Quản gia nói: “Gọi người ở hoa xã đưa tới, tổng trưởng nói đã mời nhiều người, chỉ có một hồ sen thì ngắm không đủ. Hoa viên sau công quán lớn như vậy cũng nên bày thêm một ít. Ngài xem, những cây thược dược này cũng chẳng gây ảnh hưởng gì đúng không? Bên ngoài còn mười xe nữa đang được kéo vào.”

(Hoa xã: Nơi chuyên trồng hoa để bán)

Tuyên Hoài Phong nhìn lướt qua, “Không tồi chút nào. Thược dược là hoa tháng năm, bây giờ đã là tháng bảy mà còn có thể nở đẹp như thế này, những người ở hoa xã đúng là có bản lĩnh.”

Hai tay những người ôm chậu hoa phía sau đều là bùn nhão, chắc thường ngày họ chăm sóc hoa ở hoa xã, hôm nay thuận tiện làm luôn công việc của người chuyển hoa, nghe Tuyên Hoài Phong nói vậy, ai cũng nhếch miệng cười ngây ngô.

Tuyên Hoài Phong nói với quản gia: “Tôi không cản trở ông nữa, mọi người mang hoa đi đi.”

Quản gia trả lời một tiếng, dẫn những người đó tìm chỗ đặt.

Tuyên Hoài Phong không có việc để làm lại không thể ra khỏi cửa bèn đi dạo một vòng trong công quán, nhớ tới mấy tầm thiệp mời hôm qua mới đưa đi, sau đó cũng chẳng thấy Phó Tam trả lời lại, rốt cuộc đã được đưa tới nơi chưa, hôm nay khách tới có nhiều hay không?

Nhìn trái ngó phải, dường như người hầu trong công quán đã được dặn dò trước, hôm nay ai cũng ăn mặc đẹp hơn bình thường, thống nhất một kiểu áo dài cân vạt màu lam, nhưng từ đầu đến cuối y vẫn chưa tìm được Phó Tam.

Tuyên Hoài Phong vốn muốn sai người gọi Phó Tam tới, sau đó nghĩ lại, trong bốn tấm thiệp mời thì hơn phân nửa là vì trả lễ cho người ta, thật ra chẳng có ai thuộc dạng không gặp không được. Nếu đã chủ động mời, người ta có đến hay không thì đó là việc của người ta, bản thân cần gì quá cố chấp?

Vậy nên y bỏ qua.

Hôm nay, Bạch Tuyết Lam vẫn phải đi xử lý công việc.

Tuyên Hoài Phong nhìn mọi người trong công quán bận rộn nhiều việc, quang cảnh náo nhiệt hơn trước kia, không ngờ hỏi ra mới biết Bạch Tuyết Lam không muốn y bận tâm nên mới tự mình bố trí một phen, sau đó giao toàn quyền thực hiện cho quản gia. Ngoại trừ mua hoa tươi tăng thêm hứng thú còn chuẩn bị các loại điểm tâm cao cấp theo kiểu Trung Quốc và Tây Âu, chỉ sợ rằng tất cả người hầu trong công quán gom lại vẫn thiếu.

Sắp xếp xong, đến giờ lại mời thêm một nhóm bồi bàn dễ nhìn nhằm tiếp đãi khách cho chu đáo; nghe đâu còn cố ý mời một dàn diễn tấu ngoại quốc đến giúp vui.

Hoa tươi, thức ăn ngon, bồi bàn, ca múa,… tất cả đều được chuẩn bị đủ?

Tuyên Hoài Phong thầm tính toán: “Quá nhiều, tối nay tới chỗ lo sổ sách xem sao, chỉ sợ không ít hơn một ngàn đồng.”

Tuyên Hoài Phong không khỏi hối hận, sớm biết như vậy đã không đề nghị mở buổi tiệc ngắm hoa sen này.

Đúng là quá xa hoa lãng phí.

Khoảng năm giờ, Bạch Tuyết Lam trở về từ hải quan tổng thự, gần tới nơi thì thấy Tuyên Hoài Phong, cười hỏi: “Họ mang nhiều hoa đến không? Em thấy chưa? Có thích không? Bác sĩ nói người dưỡng bệnh ngoại trừ lo cho thân thể còn phải chú ý tới việc thư giãn tinh thần. Cả ngày em đều phải ở trong công quán, anh thì phải làm việc, không thể ngày nào cũng ở bên em, em ở một mình cũng nên ngắm hoa thơm cỏ lạ để bản thân vui vẻ một chút. Anh đã hỏi qua rồi, người ở hoa xã đã dùng phương pháp đặc biệt để trồng loại thược dược này, chưa tới hai giờ bốn mươi lăm phút sẽ không rụng.”

Lúc này Tuyên Hoài Phong mới biết, thì ra Bạch Tuyết Lam mua hoa này cho mình ngắm.

Đúng là y đã lãng phí tấm lòng của hắn.

Ngại ngùng cười, nói: “Cảm ơn, cảm ơn anh.”

Bạch Tuyết Lam đáp: “Có cần phải khách sáo như vậy không?”

Còn nói: “Anh còn cho người làm bánh waffle kiểu Anh nữa, không phải loại bị đám người ngoài kia gắn mác rồi dao bán lung tung đâu, là mời đầu bếp người Anh trong một nhà hàng phương tây về làm đấy. Chẳng phải lần trước em từng nói lúc du học bên anh rất thích bánh waffle sao?”

Tuyên Hoài Phong nói: “Anh làm như vậy… em rất ngượng, cả ngày chẳng làm gì, chỉ biết ăn. Qua vài ngày nữa sẽ biến thành… biến thành heo.”

Bạch Tuyết Lam nói: “Để anh xem.”

Vươn tay đặt lên phía dạ dày Tuyên Hoài Phong, bên môi hơi nhếch lên chút ý cười, “Nuôi nhiều ngày như vậy rồi mà chẳng béo chút nào. Anh thì nghĩ ngược lại, thà rằng nuôi em béo một chút thì lúc ôm mới thấy mềm.”

Tuyên Hoài Phong đỏ mặt, cầm tay hắn đẩy ra.

Ăn xong cơm tối, kim đồng hồ báo giờ chỉ giữa số sáu và số bảy, thiệp mời ghi bảy giờ bắt đầu, hiện tại cũng đã có khách mời lục tục tới. Tổng trưởng cục hải quan mời, người bình thường tuyệt không dám đến muộn, thà rằng đến sớm còn hơn.

Theo phép lịch sự, chủ nhà nên thay quần áo mới ra ngoài tiếp khách.

Bạch Tuyết Lam nói: “Ngắm hoa là việc tao nhã, hẳn là mặc áo dài mới phù hợp.”

Tuyên Hoài Phong cũng tán thành, suy nghĩ một lúc, cười nói: “Cả ngày anh không mặc tây trang thì lại mặc quân trang của hải quan tổng thự, thực ra, nếu như mặc áo dài thì trên người anh còn toát ra dáng vẻ thư sinh rất thanh tân.”

(Thanh tân: trong như nước, không chút cặn, tươi mát)

Bạch Tuyết Lam hỏi: “Em nhớ được dáng dấp anh lúc mặc áo dài?”

Tuyên Hoài Phong đáp: “Sao lại không? Lần đầu tiên chúng ta chạm mặt nhau ở thủ đô, anh tới nhà anh rể em, có phải lúc đó anh mặc áo dài không?”

Bạch Tuyết Lam nở nụ cười đầy hàm ý, trêu ghẹo y: “Ôi chao, thì ra hôm đó trên người anh có một phần dáng vẻ thư sinh thanh tân nha, vậy tại sao em vừa thấy anh đã tránh như chuột thấy mèo vậy?”

Tuyên Hoài Phong nhất thời nghẹn lời, xấu hổ nói: “Được rồi, tự nhiên tính toán nợ cũ làm gì. Nhanh thay quần áo đi, đừng để cho khách đợi lâu, không lịch sự.”

Y cùng Bạch Tuyết Lam đều thay một bộ áo dài, ra đại sảnh tiếp khách.

Trong đại sảnh có mấy vị khách, vừa đến nơi đã có người hầu bưng trà nóng cùng điểm tâm ra tiếp, hiện tại đều đang ngồi cắn hạt dưa nói chuyện phiếm, nhìn thấy chủ nhà đi ra, tất cả đều đứng dậy chào hỏi. Với biểu hiện tự nhiên, dáng vẻ hiên ngang, chuyện trò vui vẻ của mình, Bạch Tuyết Lam hoàn toàn xứng đáng trở thành một diễn viên.

Tuyên Hoài Phong thật sự rất khôi ngô nên không thể không thu hút vô vàn ánh mắt, tuy nhiên y lại ít nói chuyện, cung kính đứng phía sau Bạch Tuyết Lam, chỉ im lặng mỉm cười, thỉnh thoảng cũng đáp một hai câu ôn hòa, rất có dáng vẻ của một phó quan. Đa số khách khứa ở đây đều không phải người quen, y cũng không quen với loại giao tiếp kiểu này, trong lòng thực sự không vui vẻ mấy.

Một lát sau, cuối cùng cũng có một người quen tới.

Tuyên Hoài Phong nhìn thấy người từ phía xa đã vui vẻ đứng lên, nói nhỏ với Bạch Tuyết Lam một câu, sau đó tự đi tới đón, giơ cao tay gọi: “Tạ tiên sinh, ở đây.”

Mới bước tới cửa là Tạ Tài Phục đã nhìn thấy rất nhiều xe ô tô đỗ đầy đường cái, qua lại như thoi đưa, bước lên bậc thang cao cao, sải bước tiến vào cửa lớn liền bị sự sầm uất trong Bạch công quán làm chấn động, bối rối không biết làm thế nào, nghe được tiếng Tuyên Hoài Phong gọi, hắn vội vàng đi tới, tâm trạng bình tĩnh hơn một chút, cố cười nói: “Tuyên tiên sinh, tôi không thích hợp lắm với những nơi như thế này. Cậu nhìn bộ áo dài cũ kỹ trên người tôi xem. Sớm biết ở đây có nhiều quý nhân, nhiều quan to thế này thì tôi đã không đến, làm cậu mất mặt.”

Tuyên Hoài Phong tươi cười khuyên nhủ: “Hoa tươi là vật thuộc tự nhiên, ai ai cũng có quyền thưởng thức, vì sao không nên tới? Anh không tới, ngược lại còn khiến tôi không vui. Nào, vào trong ngồi thôi, chúng ta dùng trước chút điểm tâm, chờ muộn một lát sẽ đi ngắm hoa sen.”

Cả đời này, chưa bao giờ Tạ Tài Phục lại đến một nơi tráng lệ phú quý như thế, quay đầu nhìn, khắp nơi đều được bài trí những thứ quý hiếm, quần áo lụa là, tràn ngập xoang mũi đều là son phấn nồng đậm, đến chút không khí để thở cũng khó lấy, cuối cùng vẫn luống cuống hỏi thăm dò: “Ở đây còn có người nào tôi quen không?”

Tuyên Hoài Phong nói: “Sao lại không? Trước kia tôi và anh cùng tham gia câu lạc bộ khoa học phát triển, bên trong cũng có vài người chơi thân với tôi, tôi mời bọn họ tới đây hết. Tôi rất nhớ những lúc chúng ta trò chuyện tự nhiên như trước kia. Cũng không biết bây giờ thế nào.”

Vừa nghe phía sau có người gọi, hai người quay lại, lập tức vui vẻ.

Thì ra bạn bè ở câu lạc bộ khoa học phát triển  đã tới.

Bọn họ cũng giống như Tạ Tài Phục, đều là những người không có nhiều tiền, mặc dù quần áo không đến mức rách rưới nhưng kiểu cách lại đơn giản bình thường, bước vào không gian của đám người quan viên chính phủ ăn mặc vừa gọn gàng vừa hoa lệ thật sự khó hòa nhập.

Tuyên Hoài Phong rất biết cách quan tâm, y mời bọn họ tới phòng khách nhỏ, cùng nhau ngồi quanh một bàn, gọi người hầu đưa hoa quả, điểm tâm, trà nước lên, sau đó cũng ngồi xuống tiếp chuyện bọn họ.

Với y mà nói, so với việc tỏ vẻ hòa hữu với mấy tên công chức chẳng mấy quen thuộc ở ngoài kia, chẳng thà ngồi đây nói chuyện với mấy người bạn cũ còn thoải mái hơn.

Tạ Tài Phục hỏi: “Cậu không cần ra ngoài tiếp đãi khách?”

Tuyên Hoài Phong nói: “Không cần, bên ngoài đã có tổng trưởng chiêu đãi. Tôi mời mọi người và mấy người khác nữa, bọn họ vẫn còn chưa tới. Nhân lúc rảnh rỗi, chúng ta tâm sự trước đi. Gần đây tôi toàn ở nhà dưỡng bệnh, không biết bên ngoài có chuyện gì mới mẻ không?”

Một người bạn cười rộ lên, chỉ vào người bên cạnh nói: “Muốn chuyện mới mẻ thì cứ hỏi Vạn Sơn đây này. Cậu không biết đâu, gần đây hắn thay đổi nhiều lắm, chạy tới tòa soạn báo làm chân ký giả, là người biết rõ mọi động thái thời sự nhất.”

Mọi người đều yêu cầu người nọ lên tiếng.

Người nọ tên Hoàng Vạn Sơn, từ lúc còn ở câu lạc bộ khoa học phát triển đã là một anh chàng đầy nhiệt huyết, thường xuyên nói muốn học khoa học cứu quốc, bởi vậy hắn rất vui vẻ khi tới gặp gỡ Tuyên Hoài Phong. Hiện tại không biết đã đầu quân cho tòa soạn nào, nghe đám bạn học giật dây, hắn bèn lấy một củ lạc đưa lên miệng cắn, nói: “Có cái gì để nói đây? Chờ đến khi mọi người trở thành ký giả rồi sẽ biết mấy thứ báo chí viết ra đều là thứ chó má cả. Mặc dù tôi biết được chút việc nhưng nói ra chỉ khiến mọi người bực mình, chẳng thà không nói, đỡ phí trăng sáng sen đẹp.”

Hai bên trái phải đẩy đẩy hắn: “Đừng có tự cao, mau nói đi.”

Bấy giờ Hoàng Vạn Sơn mới nói: “Gần đây tôi vốn có viết một bài báo thời sự, nói về một vị thiếu gia trong gia đình giàu có, hắn lái ô tô trên đường đâm chết một nữ sinh mới tan học, hắn bỏ qua xác người ta không thèm để ý, nghênh ngang đi mất.”

Tuyên Hoài Phong vô cùng kinh ngạc, “Thật sự có chuyện như thế? Chắc chắn việc này sẽ bị dư luận lên án, tại sao bên cục cảnh sát không truy cứu?”

Hoàng Vạn Sơn cười lạnh, “Đừng nói nữa, bản thảo đó đã bị tổng biên cắt xén chỉnh sửa rồi, hôm báo được in xuất bản tôi mới biết vị trí dành cho bản thảo mình viết để xuất bản ban đầu đã bị bỏ đi, đổi thành bài ca ngợi chó má cho vở diễn mới của một đào kép nổi tiếng nào đó, thật sự khiến tôi tức chết mất. Tôi đi hỏi tổng biên, trái lại còn bị chửi xối xả một trận. Thì ra tên đâm chết người là công tử Chu gia, trong nhà không chỉ nhiều tiền, đã vậy còn có chỗ dựa rất vững chắc.”

“Ấn theo những gì tổng biên nói, họ Chu kia có cha nuôi là tổng trưởng bộ giáo dục, làm sao có thể đắc tội đây? Cô bé nữ sinh kia vô duyên vô cớ mất mạng oan rồi.”

Tất cả mọi người đều không ngừng tức giận, mắng: “Làm gì vậy chứ? Còn coi thiên lý ra gì nữa không?”

Bạch Tuyết Lam ở phía ngoài không thấy Tuyên Hoài Phong, lúc này vừa vặn tìm tới, không khỏi hỏi: “Sao đột nhiên lại tức giận vậy?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play