Bạch Vân Phi giỏi nhìn sắc mặt người khác, thấy thần sắc Bạch Tuyết Lam, biết trong lòng hắn đang sợ hãi nên không hỏi tình hình vết thương, chỉ nói: “Tôi nghe nói, thời gian chờ phẫu thuật chẳng khác gì tra tấn người ta, bên trong động dao, bên ngoài chờ đợi cũng thấy trong lòng như bị xẻ thành nhiều cánh hoa, kỳ thực, đại đa số đều là tự dọa bản thân. Chờ người bên trong phẫu thuật xong, được đưa ra thì chẳng khác nào đẩy mây thấy trời xanh. Chỉ là, Tuyên phó quan bị thương như vậy, đến lúc đó phải điều dưỡng thế nào? Không biết bị thương do súng đạn có cần phải ăn kiêng không, chắc một bát súp không ảnh hưởng gì đâu nhỉ, chỉ sợ bên ngoài chẳng có chỗ nào bán nhân sâm hoang dã thực sự cả.”
Bạch Tuyết Lam biết hắn sợ mình miên man suy nghĩ nên cố tình tìm chuyện khác để nói, chờ một lúc lâu mới cố cười: “Cậu ấy cần dưỡng thương, đừng nói là nhân sâm, ngay cả trăng trên trời thì tôi cũng có thể lấy được. Ngược lại là cậu đấy, sao hôm nay lại tới đây với Niên phu nhân?”
Bạch Vân Phi thành thật báo cáo: “Gần đây tôi có dạy Niên phu nhân xướng khúc, rất được cô ấy chiếu cố, cứ hai ngày lại tặng cho tôi một món lễ vật, vậy nên tới mới tới cửa cảm ơn. Lúc ở Niên trạch, Niên phu nhân nhận được điện thoại nói Tuyên phó quan đã xảy ra chuyện, được đưa tới bệnh viện Đức. Tôi và Tuyên phó quan cũng coi như bạn bè nên lập tức tới đây thăm.”
Đang nói, bỗng nhiên có người từ đầu kia hành lang tiến tới, đi đến trước mặt Tuyên Đại Vân, nói: “Phu nhân, lão gia không có trong nha môn.” Thì ra là tài xế của Niên trạch.
Tuyên Đại Vân hỏi: “Hai nơi thường tới thì sao? Có không?”
Tài xế nói: “Không ở đó.”
Vú Trương đứng một bên nói: “Cậu không hỏi những người khác xem cậu ấy đi đâu sao? Ban ngày ban mặt, chắc cô gia có việc gì đó phải làm chứ?”
Tài xế nói: “Có hỏi, mỗi người đều nói không biết, bảo lão gia bận rộn, không thấy đâu.”
Tuyên Đại Vân cũng đoán được đôi chút, nghe xong tài xế nói như vậy, trên mặt hiện lên một tầng sương, phảng phất một luồng hơi nén lại trong cổ họng, nhưng muốn mở miệng, lại liếc mắt nhìn cửa phòng phẫu thuật vẫn đóng chặt, hơi nén ấy lập tức tan đi, thở dài một tiếng: “Thôi, không cần tốn công quan tâm tới hắn, để hắn vui vẻ đi.”
Vú Trương nói: “Ai ui, tiểu thư, này sao được? Tốt xấu gì thì tiểu thiếu gia cũng là tiểu cữu tử của hắn, xảy ra chuyện lớn như vậy thì hắn cũng phải tới thăm một chút chứ.”
Mọi người tiếp tục yên lặng chờ ở hành lang, dường như cuộc giải phẫu này vĩnh viễn không hoàn thành, mặc kệ ra sao, cánh cửa trắng xóa kia không có chút động tĩnh.
Một lát sau, có người từ đầu kia hành lang tiến tới.
Lần này là Tôn phó quan, phía sau có hai người mặc chế phục đi theo.
Tới bệnh viện này, lại biết Tuyên Hoài Phong bị thương, Tôn phó quan cũng chẳng dám lớn tiếng nói chuyện, đến trước mặt Bạch Tuyết Lam, nhỏ giọng hỏi: “Tổng trưởng, Tuyên phó quan vẫn đang mổ sao?”
Bạch Tuyết Lam nặng nề gật đầu.
Tôn phó quan nói: “Tổng trưởng, việc bên Kinh Hoa Lâu, tổng lý…” Nói đến một nửa liền ngừng, trầm ngâm đứng sang một bên, tránh đường.
Hai người mặc chế phục phía sau là người của phủ tổng lý, tiến đến, kính lễ với Bạch Tuyết Lam: “Bạch tổng trưởng, tổng lý có chỉ thị muốn bàn bạc với ngài vài việc, mời ngài tới gặp.”
Bạch Tuyết Lam nói: “Phiền hai vị về trước báo với tổng lý, chờ mọi việc ở đây xong xuôi tôi sẽ lập tức tới đó.”
Hai người nhìn nhau, trong đó có một người lên tiếng: “Bạch tổng trưởng, như vậy… không tốt lắm? Tổng lý muốn gặp, ai dám không lập tức tới? Vẫn không thể để tổng lý đợi. Đây là chỉ thị của tổng lý, mong ngài đừng làm khó chúng tôi.”
Bạch Tuyết Lam trầm mặt xuống, lạnh lùng nói: “Cho dù bây giờ đích thân Ngọc Hoàng đại đế đến thỉnh thì cũng không lay được lão tử.”
Hai người này làm việc cho tổng lý nên thân phận cũng khá uy phong.
Thế nhưng, thân phận Bạch Tuyết Lam càng đặc biệt, bọn họ cũng không dám cứng rắn quá, huống hồ bọn họ cũng nghe được sự kiện ở Kinh Hoa Lâu ngày hôm nay, biết trước vị tổng trưởng này không phải người nhã nhặn, không dễ trêu chọc.
Nghĩ một lúc liền kính lễ, tự động trở về báo cáo với tổng lý.
Nơi này lại trở nên yên tĩnh.
Không biết qua bao lâu, bỗng nhiên, một chút tiếng động từ bên phòng phẫu thuật vang đến.
Tất cả mọi người như bị đánh mạnh lên sau gáy, roạt một cái liền nhìn chằm chằm lên cánh cửa trắng xóa, nhưng động tĩnh bên kia đã ngừng lại.
Khi tất cả mọi người tưởng đó là ảo giác, đột nhiên, cửa phòng phẫu thuật bị người ta mở ‘phanh’ ra, tiếng động lớn như bị đá văng, khiến cho ai nấy đều nhảy dựng.
Bác sĩ cùng y tá vây quanh một chiếc giường ào ào bước ra.
Tuyên Đại Vân nóng ruột, lập tức đứng lên, chân mềm nhũn lại ngã ngồi trở lại, vú Trương cùng Bạch Vân Phi nhanh chóng chạy lại đỡ.
“Hoài Phong!” Bạch Tuyết Lam bước lên, liều mạng cúi đầu gọi, nhưng Tuyên Hoài Phong cứ nhắm mắt lại, chẳng biết có nghe thấy hay không.
Y tá nói: “Ngài tránh đường, chúng tôi muốn đưa bệnh nhân tới phòng bệnh.”
Bạch Tuyết Lam hiểu rõ không thể làm chậm trễ, khẩn trương tránh ra, vừa quay lại, chặn bác sĩ người Đức đi theo phía sau, hỏi tình huống của Tuyên Hoài Phong.
Bác sĩ dùng thứ tiếng Trung nửa sống nửa chín nói: “Chưa xuyên qua, may mắn, ghim vào, cơ bụng. Viên đạn, đã được, lấy ra.”
Tuyên Đại Vân xông tới hỏi: “Nó sẽ khỏi chứ? Không lưu lại dị tật gì chứ?”
Bác sĩ nói: “Đây, chỉ là vết thương nhẹ, không di chứng.”
Vừa nói xong, Tuyên Đại Vân trút được toàn bộ áp lực trên người, ngược lại còn khóc.
Vú Trương đỡ cô, vui mừng che miệng khóc.
Bạch Vân Phi ở bên cạnh nhu hòa khuyên bảo.
Bạch Tuyết Lam cố gắng kiềm chế hơn những người khác, vẫn đi theo tới phòng bệnh, thấy y tá chuyển Tuyên Hoài Phong lên giường bệnh, muốn hỗ trợ lại bị từ chối, đứng ở một bên, kiên trì dặn dò: “Cẩn thận! Cận thận! Đừng đụng tới vết thương của cậu ấy, cậu ấy mới mổ xong.”
Y tá nhìn khí thế lợi hại của hắn nên không dám quá vô lễ, chỉ là trong lòng thật sự tức cái tính dông dài của hắn, liếc nhìn một cái, nói: “Chúng tôi biết rồi.”
Vất vả lắm mới an trí xong cho Tuyên Hoài Phong, các y tá muốn đi, Bạch Tuyết Lam không yên lòng, kéo tay một y tá, hỏi: “Sao đã đi rồi? Tốt xấu gì cũng phải gọi bác sĩ khám chứ, nhanh lên, mau gọi bác sĩ tới đây.”
Y tá nói: “Bác sĩ rất bận, còn nhiều người bị thương nặng hơn thế này cũng không gọi bác sĩ chuyên môn tới.”
Tôn phó quan ở bên nói: “Tổng trưởng, cô ấy không biết thân phận của ngài, để tôi đi tìm viện trưởng, kêu hắn sắp xếp.”
Bạch Tuyết Lam ngẫm lại, một y tá cũng chẳng hiểu biết nhiều, cho dù Tuyên Hoài Phong có xảy ra chuyện gì cũng chẳng dùng được, ngược lại cần phải sắp xếp một bác sĩ mới ổn, lập tức thả y tá ra, để Tôn phó quan đi tìm người.
Bản thân hắn đi đến trước giường nhìn Tuyên Hoài Phong.
Không ngờ, đi tới đầu giường, ánh mắt chăm chú một lúc lại phát hiện lông mi Tuyên Hoài Phong nhẹ nhàng lay động.
Khi phẫu thuật, Tuyên Hoài được dùng morphine, nửa tỉnh nửa mê, bên tai vẫn nghe thấy âm thanh như gần như xa. Hiện tại, nghe thấy tiếng Bạch Tuyết Lam loáng thoáng như đang ở bên cạnh, y cố gắng mở mắt, một hồi lâu mới tìm được gương mặt kia trong tầm nhìn, khẽ ừ.
Bạch Tuyết Lam nghe thấy âm thanh yếu ớt đó, tựa hồ thấy được một dải hào quang trong địa ngục, phút chốc, cảm động cơ hồ muốn rơi lệ.
Ngực nén đầy khí lại không dám cao giọng nói lớn, sợ khiến cảm giác vui sướng kia chạy mất.
Hắn hơi hạ giọng, cúi đầu, dụi mặt lên má Tuyên Hoài Phong, hỏi: “Vết thương còn đau không?”
Trên người Tuyên Hoài Phong vẫn còn thuốc nên phản ứng chậm chạp, kinh ngạc, lâu sau mới nói: “Không đau, chỉ buồn ngủ.”
Bạch Tuyết Lam nói: “Buồn ngủ thì ngủ một giấc đi.”
Nghiêng người ngồi bên giường, vươn tay vuốt má Tuyên Hoài Phong.
Bỗng nhiên, không dự liệu được có người đẩy cửa phòng, vội vã tiến vào.
Bạch Tuyết Lam nhìn thấy Tuyên Đại Vân, nhanh chóng rút tay về, thế nhưng không còn kịp nữa.
Tuyên Đại Vân cũng thấy rõ ràng, giật mình đứng hình tại chỗ, trừng mắt nhìn Bạch Tuyết Lam chằm chằm như thấy quỷ.
Bạch Tuyết Lam thầm nghĩ không ổn, chậm rãi đứng lên, mỉm cười, ôn hòa nói: “ Niên phu nhân, mời ngồi bên này.” Chỉ về phía giường, tự động nhường chỗ.
Lúc này Tuyên Đại Vân mới bước tới, nhưng không ngồi, nhìn về phía Tuyên Hoài Phong, nhỏ giọng hỏi: “Nó ngủ hả?”
Bạch Tuyết Lam nói: “Uhm, bác sĩ nói dùng morphine kiềm đau cho cậu ấy, đầu óc hơi mơ hồ, vừa ngủ xong.”
Tuyên Đại Vân nhẹ nhàng ừ một tiếng, vươn bàn tay trắng nõn muốn vuốt ve gương mặt đang say ngủ của Tuyên Hoài Phong, chẳng biết cô bỗng nhiên nhớ tới điều gì, bàn tay ngừng lại giữa không trung.
Sau một lúc lâu, chậm rãi thu tay lại, cúi đầu trầm ngâm.
Chóp mũi Bạch Tuyết Lam như ngửi được mùi vị của bão tố.
Quả nhiên, chỉ chốc lát, Tuyên Đại Vân lên tiếng: “Bạch tổng trưởng, nếu Hoài Phong ngủ, vậy chúng ta đừng làm ồn nó. Mời ngài theo tôi, tôi muốn nói với ngài vài lời.”
Bạch Tuyết Lam liếc mắt nhìn thân thể dưới lớp chăn, nói: “Được.”
Lập tức đi theo Tuyên Đại Vân ra khỏi phòng bệnh.
Tống Nhâm chờ ở bên ngoài, thấy Bạch Tuyết Lam đi ra, định đuổi theo, Bạch Tuyết Lam phất tay, không cần hắn đi cùng, lại chỉ về phía phòng bệnh, muốn hắn chăm sóc Tuyên Hoài Phong. Tống Nhâm gật đầu, dừng chân.
Tuyên Đại Vân cùng Bạch Tuyết Lam đi tới căn phòng nhỏ cuối hành lang, bên trong không có người, Tuyên Đại Vân bước vào, chờ Bạch Tuyết Lam cũng vào theo, cô nhẹ nhàng đóng cửa lại, xoay người đối diện với hắn.
Bạch Tuyết Lam im lặng chờ cô mở miệng.
Tuyên Đại Vân rụt rè, lịch sự, lên tiếng cảm ơn trước tiên: “Bạch tổng trưởng, ngài có ân huệ với chúng tôi, trong lòng tôi hiểu được, đương nhiên cũng vô cùng cảm kích.”
Bạch Tuyết Lam nghe xong, trong lòng vừa chua chát vừa tê dại, cười khổ: “Niên phu nhân, thân thể phu nhân không tiện cho lắm, đứng nói chuyện sẽ mệt, chúng ta miễn những lời khách sáo đi. Vừa rồi phu nhân nói có mấy câu muốn bàn với tôi, mời phu nhân nói thẳng.”
Tuyên Đại Vân nói: “Tốt lắm, vậy tôi nói thẳng.”
Cô dừng một chút, trên mặt lộ vẻ kiên định: “Tôi muốn thay Hoài Phong từ chức với ngài.”
Bạch Tuyết Lam hỏi: “Đây là vì cái gì? Không hài lòng vấn đề lương bổng? Vậy chúng ta có thể thương lượng.”
Tuyên Đại Vân nói: “Ngài mới nói rồi, chúng ta sẽ miễn nói những lời khách sao. Một khi đã như vậy thì tôi cũng chẳng nói những lời dối trá. Đến tột cùng thì tôi muốn từ chức vì nguyên nhân gì, trong lòng ngài nhất định rõ ràng hơn người khác.”
Bạch Tuyết Lam nhẹ nhàng nói: “Cùng lắm là vì chuyện tôi vừa giúp cậu ấy lau mồ hôi chứ gì. Niên phu nhân, phu nhân hiểu nhầm điều gì chăng?”
Tuyên Đại Vân chậm rãi đưa mắt liếc hắn một cái: “Cũng không chỉ vì hiểu lầm này, tôi còn có lý do lớn hơn nữa. Tôi biết, ngài rất chú trọng tài năng của Hoài Phong nhà chúng tôi, nhưng không sợ ngài giận, tôi ăn ngay nói thật, phúc phận Hoài Phong nhà chúng tôi mỏng, thật sự không chịu nổi sự coi trọng của ngài. Trước kia, nghe mọi người nói làm người của hải quan tổng thự sẽ gặp nguy hiểm, thứ nhất: tôi không tin, thứ hai: Hoài Phong khuyên tôi không nên suy nghĩ bậy bạ. Chính vì hai lý do này nên ý định kêu Hoài Phong từ chức đã bị dẹp lại. Nhưng là, ngài nhìn hoàn cảnh hiện tại chưa? Hôm nay, tôi sợ tới mức xém mất hồn vía. Tuy rằng bác sĩ nói vết thương nhẹ, nhưng nghĩ cẩn thận lại, có thể không sợ sao? Tuyên gia chỉ có Hoài Phong là độc đinh, nó có chuyện gì, nếu sau này chết đi thì cha mẹ đã khuất sẽ mắng người chị như tôi ra sao đây? Bạch tổng trưởng, chúng tôi nợ ngài, sau này sẽ trả lại ân tình ấy. Tuy nhiên, hiện tại ngài đắc tội với quá nhiều người, muốn để Hoài Phong của tôi làm sĩ quan phụ tá đỡ đạn cho ngài thì không thể thương lượng. Ngài bảo Tuyên Đại Vân tôi vô tình cũng được, vong ân bội nghĩa cùng được, bỏ đá xuống giếng cũng xong, tôi nhận hết. Tóm lại, cầu ngài giơ cao đánh khẽ.”
Làm sĩ quan phụ tá của ngài, đỡ đạn cho ngài…
Một câu này khiến Bạch Tuyết Lam đau lòng, tim như rỉ máu, từng dòng máu đỏ tươi chảy xuống, cảm giác đau đớn khiến hắn không thốt nên lời, ngoài mặt lại gượng cười: “Niên phu nhân, người làm quan chức, cho dù không muốn làm nữa cũng phải đệ đơn xin từ chức, chưa có người nào nhờ chị mình xin từ chức hộ.”
Tuyên Đại Vân nói: “Nói vậy là ngài không đồng ý?”
Hiện tại, Bạch Tuyết Lam cũng tự hận bản thân liên lụy tới Tuyên Hoài Phong, nghĩ đến tương lai Tuyên Hoài Phong tự mình xin từ chức, đau lòng khó tả, lại nghĩ: để Tuyên Hoài Phong an toàn, không thể cố gắng giữ y lại.
Khó chịu cùng cực, hận không thể cắn răng đồng ý với Tuyên Đại Vân.
Nhưng lời lên tới yết hầu lại chẳng thể thốt ra.
Nếu lỡ miệng, sau này Tuyên Hoài Phong từ chức, hắn thực sự có thể để y đi sao? Bạch Tuyết Lam không tự tin mình sẽ làm được.
Để y đi, chỉ sợ không bao giờ thấy y được nữa.
Khó khăn cực khổ mãi mới dựng được chút cảm tình với y.
Rất vất vả.
Tâm trí Bạch Tuyết Lam quay một vòng, từ ngữ ngắc ngứ trong yết hầu bị nuốt trở vào, ngoài cười nhưng trong không cười, nói: “Không phải không cho phép, là thật sự không có quy tắc ấy. Hôm nay mở ngoại lệ cho phu nhân, sau này thân thích của bộ viên đều đến hải quan tổng thự thay mặt từ chức, vậy tổng trưởng như tôi biết xử trí ra sao?”
Tuyên Đại Vân thấy hắn nói như vậy, rõ ràng là không đồng ý, cô không khỏi tức giận, lại không thể không nể mặt: “Theo lời ngài nói, nếu không thể thay mặt từ chức, vậy chính nó từ chức là có thể?”
Bạch Tuyết Lam vừa nghe đã hiểu cô tính kêu Hoài Phong tự mình từ chức, đáp: “Cũng phải xem tình huống.”
Tuyên Đại Vân hỏi: “Tình huống thế nào?’
Bạch Tuyết Lam nói: “Khi cậu ấy tới xin từ chức, phải xem tình hình của hải quan tổng thự ra sao đã.”
Tuyên Đại Vân tức giận một lúc mới lên tiếng: “Tôi chỉ nghe nói chính phủ khai trừ quan chức, chưa từng thấy việc không cho quan chức từ chức.”
Bạch Tuyết Lam nói: “Khó nói lắm, quan chức mới lên dù sao cũng phải có chút quy tắc mới.”
Cuối cùng Tuyên Đại Vân mới phát hiện bộ mặt cường đạo của hắn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT