Nói như vậy một hồi, không khí không còn lạnh nhạt như trước nữa, hai người lẳng lặng ăn điểm tâm, thầm cho rằng Tuyên Đại Vân sẽ nhanh chóng trở về, không ngờ đến giữa trưa vẫn chưa thấy bóng Tuyên Đại Vân đâu.

Vú Trương đứng trên hành lang rình coi vào phòng khách, thấy Tuyên Hoài Mân không có ý rời đi, trong lòng thầm mắng hắn mặt dày mày dạn không biết xấu hổ.

Bất quá, Tuyên Hoài Mân là khách, lại là tam thiếu gia của Tuyên gia, bà cũng không biết làm thế nào với hắn. Nhà ăn đã chuẩn bị bữa trưa cho khách, chỉ có thể gọi người hầu đem bàn đồ ăn vốn tỉ mỉ chuẩn bị cho chị em Tuyên Hoài Phong dọn ra để hai vị thiếu gia dùng.

Hai anh em họ đều có suy nghĩ riêng, ăn uống qua loa, lại đợi hồi lâu mới nghe thấy hai tiếng còi ô tô từ phía xa truyền tới.

Tuyên Hoài Phong nói, “Nhất định chị ấy đã về.”

Vội vàng đứng lên, đến cửa tiền sảnh đón người.

Quả nhiên nhìn thấy hai cô hầu gái ôm đầy tay đồ vật bước vào, có túi da ngoại quốc, có hộp đựng nho nhỏ bằng thủy tinh. Những người hầu khác cũng bưng trên tay mấy khúc vải màu sắc rực rỡ.

Tuyên Đại Vân cầm trên tay một chiếc túi xách nhỏ xinh, thân mặc một bộ sường xám thu thủy, khoác ngoài một chiếc áo hoa văn vàng xen vân đen, ưỡn chiếc bụng bầu, để một lão mụ tử dìu mình, lắc lư từng bước đi tới.

Tuyên Đại Vân nhìn thấy Tuyên Hoài Phong liền cười mắng, “Em cũng bận rộn quá nhỉ, chị ở nhà đợi bao nhiêu ngày, đến cái bóng dáng cũng chẳng đợi được, vậy mà vừa ra ngoài một chuyến là em đã tới rồi, muốn chị làm thế nào đây? Đoán ngày chắc? Chị biết, giờ em đã là nhân vật lớn rồi, cũng chả đem ai để vào mắt hết. Giờ khác xưa rồi, em còn nhớ ai là anh là chị nữa đây? Không muốn gặp chị thì đừng có tới.”

Tuyên Hoài Phong không dám phản bác, chỉ có thể xấu hổ cười cười, khoanh tay đứng bên cạnh nghe cô quở trách, thấy cô cố sức bước lên thềm đá ở cửa chính, y nhanh chóng chạy xuống, cùng lão mụ tử đỡ cô lên.

Tuyên Đại Vân không chịu để cho y đỡ mình, hơi tránh người sang một bên, bàn tay quơ qua, nhẹ nhàng vẫy trên không trung nửa vòng, điểm lên trán y, trừng mắt nói, “Đừng tưởng rằng dâng tí ngoan ngoãn ân cần là chị sẽ nhận sự dỗ dành của em. Hôm nay chị mua vải, đăng ten ngoại quốc, hương liệu, còn có một đôi vòng tay vàng nho nhỏ, đó là cho ngoại sanh tương lai của em, tổng cộng hết khoảng sáu bảy trăm đồng, em tài trợ đi, xem như tiền phạt. Em có nhận hình phạt không?”

(Ngoại sanh: cháu trai đằng ngoại)

Tuyên Hoài Phong gượng cười nói, ” Nhận phạt thì nhận phạt, nhưng rốt cuộc em làm gì khiến chị tức giận vậy?”

Tuyên Đại Vân vừa muốn nói chuyện, một bóng người từ cánh cửa đằng trước thình lình xuất hiện, đứng trước mặt cô gọi một tiếng: “Đại tỷ.”

Tuyên Đại Vân hoảng sợ, tập trung nhìn lại, thì ra là Tuyên Hoài Mân. Cô có chút kinh ngạc, nhìn Tuyên Hoài Mân từ trên xuống dưới vài lần mới nói: “Thì ra là tam đệ. Đến thủ đô khi nào vậy? Từ lúc đến đây, chị rất ít khi nghe tin tức về em với mẹ của em.”

Tuyên Hoài Mân hì hì nói, “Em mới đến một thời gian thôi. Mẹ nói em lớn rồi, cũng nên đi ra ngoài trải qua sự đời. Lúc đến thủ đô em đã gặp nhị ca vài lần rồi. Nhị ca không nhắc tới em trước mặt đại tỷ sao?”

Tuyên Đại Vân thản nhiên nói: “Nhị ca của em bận rộn, cho dù nó có không nói với chị thì em cũng có thể đến đây bất luận lúc nào. Dù sao cũng là người một nhà.”

Tuyên Hoài Mân nói, “Đúng là có ý này. Đại tỷ đừng đứng như vậy, ngoại sanh sẽ mệt đấy, để em dìu chị.” Vươn tay ra.

Tuyên Đại Vân không tiện tránh đi, chỉ có thể để hắn đỡ, cùng nhau tiến vào đại sảnh.

Tuyên Hoài Mân mang theo rất nhiều quà, tất cả đều đặt trong phòng khách, tất cả đều dùng giấy đỏ bao lại, danh mục quà tặng rất giống quy củ tặng quà thời xưa.

Tuyên Đại Vân thoáng nhìn qua cũng nhận thấy có ít nhất mười món là đồ vật quý hiếm.

Cô là tiểu thư trong gia tộc lớn, tuy trong lòng có chút kinh ngạc vì hắn ra tay hào phóng nhưng gương mặt vẫn tỏ ra thận trọng, đặt danh mục quà tặng xuống, nói với Tuyên Hoài Mân, “Làm gì thế này? Tình cảm chị em nhà chúng ta không cần những thứ này. Cho dù em có tiền độ rộng mở, kiếm được nhiều tiền, nhưng lúc đến thăm đại tỷ cũng không cần xa hoa lãng phí như thế.  Góp tiền lại để mẹ em cất giữ đi. Mấy bộ quần áo cho trẻ mới sinh này chị sẽ nhận, những món khác em mang về đi.”

Tuyên Hoài Mân nói, “Đây đều là đồ em mua cho đại tỷ, tại sao lại muốn em mang về? Chẳng phải như vậy là không cho em chút thể diện nào? Tuy nói em là con của vợ nhỏ, nhưng đại tỷ cũng từng nói, mọi người không phân biệt đích thứ, tất cả đều là anh chị em tình thâm. Nếu đã là chị em tình thâm, tại sao đồ em trai tặng chị mình mà chị mình lại trả lại cửa? Nếu chị không muốn mấy thứ này thì cứ ném đi. Em không có mặt mũi nào nhận lại đâu.”

(Đích thứ: Trong các gia đình thời xưa, đích là con cái của vợ cả, chính thất. Thứ là con cái của thê thiếp.)

Đối với Tuyên Hoài Phong – người em trai huyết thống gần nhất với mình, Tuyên Đại Vân luôn có gì nói nấy, qua lại rõ ràng.

Nhưng, đối với tam đệ do thiếp thất sinh ra này, cho dù trong lòng khinh ghét, ngoài mặt cũng không thể không thể hiện phong độ con cái chính thất, ngược lại, cô luôn trưng vẻ mặt ôn hòa, chưa từng nói một câu nặng lời.

Nghe hắn nói như vậy, Tuyên Đại Vân không tiếp tục từ chối, cười nhạt nói, “Em tiêu tiền thế này, mẹ em biết sẽ không mắng chửi sao?”

Tuyên Hoài Mân nói, “Tháng nào em cũng gửi tiền cho mẹ, bà ấy có tiền tiêu pha liền mừng rỡ, hơi đâu quản việc của em.”

Tuyên Đại Vân cùng Tuyên Hoài Phong lặng lẽ liếc nhìn nhau một cái.

Nhị nương vốn không phải người có quy củ, năm đó kiêng kị cha hai người mới ngoan ngoãn trong Tuyên gia vài năm. Nay cha đã qua đời, không có ai quản bà ta, trên tay lại có tiền riêng… không biết sẽ làm ra những chuyện gì khác người.

Thế nhưng, cho tới bây giờ vẫn chưa có ai khác xen vào chuyện này.

Cứ mặc kệ vậy.

Bời vì có mặt Tuyên Hoài Mân ở đây, Tuyên Đại Vân có rất nhiều việc không tiện trách mắng Tuyên Hoài Phong trước mặt hắn, ba chị em ngồi trong phòng khách nói đủ chuyện thiên nam địa bắc, hỏi han tình hình gần đây, tất cả đều là những việc chẳng quan trọng, bất tri bất giác đã qua rất nhiều giờ đồng hồ.

Dù sao Tuyên Đại Vân cũng là người đang mang thai, ra ngoài một chuyến lại tiếp khách đến tận lúc này nên sắc mặt dần lộ ra nét mệt mỏi, nhiều lần nhìn Tuyên Hoài Mân lại chẳng thể mở miệng tiễn khách.

Cô thầm cảm thấy kỳ lại, tại sao hôm nay Tuyên Hoài Mân lại nói dai như vậy, mông hắn cứ như cái đinh ấy, ngồi xuống rồi liền không chịu đứng lên. Trước kia, lúc ở nhà, hắn là người không thích trò chuyện.

Tuyên Hoài Phong thấy nét mệt mỏi trên gương mặt cô cũng đoán được vài phần, quan tâm nói, “Chị ngồi lâu rồi, đi vào nằm một lúc đi, em thay chị tiếp tam đệ vậy.”

Tuyên Đại Vân đang mệt, đành phải gật đầu rồi nói với Tuyên Hoài Phong, “Chị thật sự không cố được nữa, vào nghỉ một lúc sẽ ra. Dù sao em cũng là nửa chủ nhân ở đâu, thay chị tiếp khách cũng thích hợp. Tối nay em ở lại ăn cơm đi, chị còn có việc muốn hỏi.”

Nghe được câu cuối cùng, tim Tuyên Hoài Phong treo ngược lên.

Không biết đại tỷ muốn hỏi điều gì, nếu lại buộc y rời khỏi Bạch Tuyết Lam, vậy cuộc hỏi đáp này kiểu gì cũng phải diễn ra, không bằng làm sớm một chút.

Tuyên Đại Vân vào phòng, ước chừng mười năm phút sau, Niên Lượng Phú đầu đầy mồ hôi trở về, hắn mang theo một tập công văn lớn, vừa bước vào cửa đã quát tháo kêu người hầu mang nước lạnh tới, còn nói cái thời tiết quái quỷ này nóng kinh lên được.

Hai người trong đại sảnh đều đứng lên, gọi một tiếng, “Tỷ phu.”

Niên lượng phú quay đầu lại nhìn, vui vẻ, “Ai u, khách quý! Tại sao hai anh em lại cùng đến thế này?”

Mọi người lại ngồi xuống tán gẫu, Niên Lượng Phú nhìn danh mục quà tặng Tuyên Hoài Mân đem đến liền khen hắn có tiền đồ, tặc lưỡi nói, “Quả là rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, nhạc phụ của anh là người làm đại sự, hai tiểu thúc của anh đương nhiên cũng phải làm người gây dựng sự nghiệp lớn. Tuy nhiên, tam đệ, phần lễ này em đưa tới cũng quá nhiều, anh làm sao dám tay không nhận quà?”

(Nhạc phụ: Bố vợ.

Tiểu thúc: Em trai vợ)

Tuyên Hoài Mân nói, “Tỷ phu đừng nhắc tới vấn đề này, em cứng rắn cả nửa ngày với đại tỷ thì chị ấy mới chịu gật đầu đồng ý đấy.”

Niên Lượng Phú cười nói, “Đại tỷ của em đã đồng ý rồi, vậy anh cũng không cự lại em nữa.”

Nói chuyện một hồi, vú Trương tiến vào hỏi việc chuẩn bị cơm chiều.

Niên Lượng Phú hỏi, “Phu nhân đâu?”

Vú Trương nói, “Phu nhân mệt, đang ngủ.”

Niên Lượng phú ‘ừ’ một tiếng, nói tiếp: “Ngủ rồi thì đừng đánh thức cô ấy nữa. Cơm chiều…” Nâng mắt lên, dùng ánh nhìn hỏi hai người đối diện.

Tuyên Hoài Phong đang muốn thừa dịp chị mình ngủ để tránh khỏi trận tra hỏi kia, y vội đáp: “Em còn có công vụ phải giải quyết, không ăn cơm chiều.”

Vú Trương vô cùng thất vọng, không khỏi than thở một tiếng, “Tiểu thiếu gia, khó lắm cậu mới trở về một lần…”

Không đợi bà nói xong, Niên Lượng Phú liền nhíu mày quát lớn: “Thôi đi, bà lại thế nữa rồi, đàn ông chúng tôi có chuyện lớn phải làm, nào có thời gian để ý đến đám thiển cận các người.”

Tuyên Hoài Phong vội vàng lên tiếng: “Tỷ phu, vú Trương cũng chỉ quan tâm đến em thôi mà. Đáng tiếc, tối nay không thể ở lại đây dùng bữa, ngày khác vậy.” Quay lại mỉm cười với vú Trương.

Tuyên Hoài Mân cũng nói, “Tối nay em có hẹn với khách, em cũng không ở lại dùng bữa.”

Niên Lượng Phú, “Nếu vậy thì tôi cũng không ăn ở nhà nữa.”

Nói với vú Trương,”Bà chuẩn bị một phần cơm chiều cho phu nhân thôi, cô ấy bận bịu cả ngày rồi, đúng lúc cần phải cho cô ấy một bữa tối yên tĩnh.”

Vú Trương chỉ có thể đáp ứng rồi rời đi.

Sau đó, mọi người chẳng còn chuyện gì để nói, Tuyên Hoài Phong nhớ ra Bạch Tuyết Lam đánh mạt trượt suốt đêm, không biết tình hình ra sao rồi, y lập tức đứng dậy tạm biệt.

Niên Lượng Phú cùng Tuyên Hoài Mân đều đứng lên, tiễn y ra tới bậc cửa phòng khách, Tuyên Hoài Phong bảo bọn họ dừng bước, tự mình đi về phía cổng chính.

Thấy bóng dáng Tuyên Hoài Phong biến mất sau hòn giả sơn, Tuyên Hoài Mân hỏi Niên Lượng Phú: “Tỷ phu, tối nay em mời anh một bữa, anh có nể mặt không?”

Niên Lượng Phú bật cười, hỏi hắn, “Chẳng phải tối nay em có hẹn với người khác sao?”

Tuyên Hoài Mân mỉm cười, “Nào có hẹn ai đâu? Em không quen ăn trong nhà lớn, ăn uống ngượng nghịu. Đã không vui vẻ thì dù có sơn trân hải vị cũng nuốt không trôi.”

Lại hạ giọng nói, “Vừa rồi có vú Trương ở đó, em không tiện nói thẳng. Bà già kia là người của đại tỷ, đương nhiên đến tối sẽ báo lại với chị ấy, em cũng chả dám chọc vào bà ấy.”

Vừa nghe lời ấy, Niên Lượng Phú lập tức nổi lên cảm giác cùng chung mối thù, gật đầu nói. “Quá đúng, quá đúng. Đàn bà không dễ chọc, lão mụ tử càng không dễ chọc, ngày nào cũng đâm thọc, theo dõi khắp nơi, đầu đường cuối ngõ, tam cô lục bà mà buông lời gièm pha, quả thực so với cảnh sát mặc thường phục càng thêm đáng sợ. Anh đâu có dám để bà ta hầu hạ, bà ta mà thiếu châm ngòi ly gián trước mặt vợ anh là anh đã cảm ơn trời đất rồi. Anh ra ngoài uống vài chén rượu, về đến nhà mà bà ta lại dám trưng mặt lạnh với anh. May là biết bà ta là lão mụ tử, nếu không còn tưởng rằng bà ta là nhạc mẫu đại nhân của mình ấy chứ.

(Tam cô lục bà: chỉ những người phụ nữ làm nghề bất chính, lừa đảo. Ba cô trong đó có đạo cô, cô đồng. Sáu bà gồm bà mối, bà lang, mẹ mìn, chủ nhà chứa.

Nhạc mẫu đại nhân: Mẹ vợ)

Tuyên Hoài Mân vô cùng đồng tình, vỗ vai hắn nói, “Tỷ phu không cần nói, em hiểu được điều khó chịu trong lòng anh. Dù sao đại tỷ cũng đang ngủ, không bằng chúng ta nhanh chóng ra ngoài đi. Nói trước, bữa này em làm chủ.”

Niên Lượng Phú hỏi, “Đi đâu đây?”

Tuyên Hoài Mân hỏi: “Phi Yến Các thì thế nào?”

Niên Lượng Phú lắc đầu, “Không tốt, không tốt. Ở đó chẳng cô nào là anh không biết, rất nhiều khuyết điểm.”

“Nói chơi thôi, ở Phi Yến Các đều là hàng bị chơi hỏng rồi, làm sao chiêu đãi quý nhân như tỷ phu được?” Gương mặt Tuyên Hoài Mân lộ tia giảo hoạt, đưa đầu lại gần, thấp giọng nói, “Tỷ phu cảm thấy Lục Phù Dung thế nào?”

Niên Lượng Phú hỏi, “Lục Phù Dung nào? Không phải thanh y hát bài “Lê Hoa Lệ” mới đến Thiên Tân chứ?”

(Thanh y: Là một vai đào trong hát hí khúc)

Tuyên Hoài Mân nói: “Ngoài cô ta ra còn ai vào đây?”

Ánh mắt Niên Lượng Phú sáng lên, sau đó lại lộ vẻ không tin, “Em nói mạnh miệng thế. Nghe nói Lục Phù Dung này là người trẻ tuổi, bộ dạng xinh đẹp nhất đẳng, bất luận là kẻ nào danh tiếng ra sao, kể từ khi cô ta đến thủ đô rồi thì đều tỏ ra phục tùng, không dám khinh thường. Cô ta lại vô cùng kiêu ngạo, khinh thường không thèm lên đài của Tiểu Vũ, nói phải đợi tới vở diễn then chốt ở Thiên Âm Viên. Cũng chính vì cái tính kiêu ngạo đó nên chỉ một thời gian ngắn đã trở nên nổi tiếng, rất nhiều quan lớn muốn mời cô ta dùng bữa, vậy mà cô ta lại làm giá không chịu. Ngoài kia, người ta nói rằng cô đào này tuy hát hí khúc nhưng trong truyện nam nữ lại rất non tay, vô cùng thận trọng.”

Tuyên Hoài Mân nói, “Non hay không thì em chả biết. Bất quá, nếu tỷ phu có hứng thú, đêm nay thử cô ta cũng được, nếu non thật cũng chẳng sao, thuận tiện khai bao cho cô ta.”

Niên Lượng Phú giật mình, “Cái gì? Có thể hẹn cô ta ra ngoài dùng cơm đã không dễ dàng, cô ta lại đồng ý nghe lời em cùng người khác qua đêm sao?”

Tuyên Hoài Mân gật đầu một cái.

Cổ họng Niên Lượng Phú thốt ra âm thanh kỳ quái, ánh mắt hưng phấn, hỏi, “Lão đệ, em làm thế nào vậy? Nói cho anh đi, anh cũng thử xem.”

Tuyên Hoài Mân mỉm cười, “Anh đừng hỏi, dù sao em muốn cô ta làm gì thì cô ta sẽ làm như thế, tỷ phu cũng không cần thương tiếc xem cô ta có non hay không, nếu có trò gì ngày thường không tiện chơi thì cứ chơi trên người cô ta là được. Đảm bảo cô ta sẽ ngoan ngoãn nghe lời.”

Hai miếng thịt béo trên mặt Niên Lượng Phú rung lên, “Lão đệ, em không đùa anh đấy chứ? Anh tin bây giờ.”

Tuyên Hoài Mân nói, “Em lấy tính mạng ra đảm bảo, ổn chưa? Có một điều là tuyệt đối không được để cho đại tỷ biết, nếu không em chẳng chịu được đâu.”

Niên Lượng Phú liên tục gật đầu: “Đương nhiên, đương nhiên! Anh có điên mới nói cho cô ấy biết. Việc này không nên chậm trễ, chúng ta đi ngay bây giờ đi, thế nào?”

Tuyên Hoài Mân hỏi, “Ngồi xe của anh hay của em?”

Niên Lượng Phú đáp, “Đương nhiên là xe của em, nếu lấy xe của anh đi, đến lúc trở về, nhất định cô ấy sẽ hỏi tài xế hành tung của anh. Đầu năm nay cái gì cũng tốt, chỉ có hoạt động giải phóng phụ nữ là ngọn nguồn đau khổ cho cánh đàn ông thôi.”

Tuyên Hoài Mân nghe xong liền cười ha hả, “Phu nhân được giải phóng đã quá đủ rồi, đã vậy lại thêm một lão mụ tử lắm miệng, một tiểu thúc không hiểu phong tình, lại còn là phó quan của tổng trưởng cục hải quan, đúng là càng thêm đau khổ muốn chết.”

Niêng Lượng Phú càng gật đầu lia lịa, liên tục nói, “Chính xác! Chính xác!”

Hắn cùng Tuyên Hoài Mân nói chuyện một phen đã như tri kỷ, chỉ hận gặp nhau quá muộn, chẳng chút do dự, hắn thân mật vạn phần mà nắm lấy tay Tuyên Hoài Mân, ra ngoài, lên xe, nghênh ngang mà đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play