(Ở đây Tuyên Hoài Phong hỏi là chiêu bài. Cũng chỉ món đặc sắc hay nổi tiếng của quán)
Tiểu nhị đáp: “Chẳng phải tôi nói ngoa, tiệm chúng tôi thì tiếng tăm không được tốt lắm, chứ về khoản chọn món ăn thì rất tốt, phàm là món ăn vùng Đông Bắc, sẽ chẳng nơi nào làm được như sư phụ của chúng tôi đâu. Nếu nói đến món nổi tiếng thì có thịt tẩm bột chiên, thịt xào lăn, thịt luộc lòng nhồi, ruột già xào lăn, hầm thập cẩm, sườn nấu dưa chua, thịt heo hầm miến, cá chép sốt hành, gà hầm rượu trà xanh hạt tiêu,…”
Đúng là người giỏi tài ăn nói, thao thao bất tuyệt xổ một tràng tên các món ăn mà chẳng thở dốc chút nào.
Tuyên Hoài Phong nghe đến sửng sốt, cười ngắt lời hắn. “Dừng lại, cậu càng nói càng loạn. Tôi hỏi cậu, có nấu được món Sơn Đông nào ngon không?”
Tiểu nhị đang định gật đầu, Bạch Tuyết Lam đã cười thành tiếng, lắc đầu tấm tắc nói: “Câu em vừa hỏi có vấn đề rồi nhé. Món Sơn Đông là món Sơn Đông, Món Đông Bắc là món Đông Bắc, em coi thành một sao?”
Tuyên Hoài Phong tò mò nói: “Em tưởng không khác biệt mấy. Còn có gì phải chú ý sao?”
Bạch Tuyết Lam nói: “Tám món chính: xuyên, việt, tô, mân, chiết, tương, huy, lỗ. Em nghe qua chưa?”
Tuyên Hoài Phong nói: “Đương nhiên em biết điều đó. Món lỗ chính là món ăn Sơn Đông, đúng không?”
Bạch Tuyết Lam định trả lời, thấy tiểu nhị kia sững sờ ngây ngốc đứng một bên liền căn dặn: “Chúng tôi không gọi món, cậu thấy món gì ngon thì cứ làm rồi bưng lên đây. Mang thêm mấy món đồ chay thật ngon, đừng chỉ mang mỗi đồ mặn, người bạn này của tôi thích món thanh đạm.”
Giọng điệu hắn như vậy, nhiễm nhiên chính là khách hàng hào phóng.
Người mở quán thích nhất là loại khách này. Tiểu nhị lập tức cười như nở hoa, dạ một tiếng, vội vàng đi chuẩn bị.
Trong phòng chỉ còn lại hai người, Bạch Tuyết Lam nói tiếp lời khi nãy: “Em nói đúng, món Lỗ chính là món ăn Sơn Đông. Ơ chỗ anh, ý của nó có nghĩa là một món mặn và một món tươi, cộng thêm tay nghề xào nấu tài giỏi của đầu bếp nữa thì món ăn mới đủ vị. Món Đông Bắc và món ăn ở Bắc Kinh na ná nhau, ý là một món có nhiều vị, mặn ngọt rõ ràng. Cho nên trong quán ăn Đông Bắc, muốn nếm được hương vị đặc sắc thì sẽ gọi món hầm, món kho. Hoặc là gọi dưa, món dưa chua ở các quán ăn Đông Bắc đều có hương vị khác biệt.”
Tuyên Hoài Phong nghe rất hứng thú, cười nói: “Em thực sự không biết, hóa ra anh còn là một ẩm thực gia đấy.”
Bạch Tuyết Lam chuyển mắt nhìn về phía y, ánh mắt sinh ra chút ái muội, khẽ nói: “Điểm tốt trên người anh ấy mà, còn rất nhiều chỗ em không biết đâu. Hết cách, vừa vặn để em dành cả đời từ từ khai quật.”
Tuyên Hoài Phong cười nói: “Quả nhiên không thể khen ngợi anh được, cho anh chút màu mè, anh lập tức tính kế mở phường nhuộm. Anh thật sự muốn làm ẩm thực gia trước mặt em đấy à? Được lắm, anh tiếp tục nói về cách ăn uống nữa đi.”
Bạch Tuyết Lam hỏi: “Nếu anh thực sự giảng giải, anh được lợi gì nào?”
Tuyên Hoài Phong lại trầm mặc, mội hồi sau, y ngẩng đầu lên, nói với Bạch Tuyết Lam: “Lợi ích anh muốn chẳng qua chỉ là chuyện đó, hà tất mỗi lần đều thể hiện thái độ ngang ngược cưỡng đoạt như thế? Con người em, tuy rằng chẳng ưu điểm gì, nhưng chuyện phản bội người yêu, đó là chuyện dẫu chết vẫn không biết làm, đâu có chỗ nào khiến cho anh bất an như vậy?”
Bạch Tuyết Lam nghe xong cũng trầm mặc một hồi, chỉ đưa một tay qua, nhẹ nhàng khoát lên vai Tuyên Hoài Phong.
Tuyên Hoài Phong thở dài một tiếng, nói: “Đến tận giờ anh vẫn chưa hiểu em? Bạn học cũ cũng thế, Âu Dương tiểu thư cũng thế, quan hệ của họ với em ra sao, còn quan hệ của anh với em thế nào? Nói ở bên anh cả đời, chính là cả đời, không có gì phải suy nghĩ nhiều. Cho nên, anh nghĩ thử xem, anh muốn làm những chuyện thân mật này với em, không chỉ em là đối tượng duy nhất của anh, mà đối với em, anh cũng là đối tượng duy nhất…”
Dù sao da mặt y vẫn mỏng, nói đến dạng ngôn từ to gan ấy, vành tai liền đỏ lên, âm thanh cũng dần thấp xuống.
Nhưng mà, khó có được cơ hội nói chuyện thế này, thực không nên bỏ dở giữa chừng, y lại cố gắng, cắn răng, nói ra câu cuối cùng: “Chuyện kia, chỉ có thể làm cùng anh, tuyệt không thể làm cùng người thứ hai. Em đã đem những lời này… coi như lời thề độc mà nói ra, anh không tin sao?”
Ngũ tạng Bạch Tuyết Lam sôi trào, ôm y thật chặt, hô một tiếng. “Cục cưng! Em hà tất phải thề độc? Anh đâu có bất an đối với em! Anh chỉ sợ mình đang ở trong mộng!”
Tuyên Hoài Phong cảm nhận được lồng ngực của hắn, biết hắn thực sự kích động, bản thân y cũng dâng trào cảm xúc, đáp lại hắn, chủ động đưa môi lên.
Hai đầu lưỡi ẩm ướt vừa chạm vào nhau liền như dòng điện được thông suốt, tia lửa văng lên.
Hai người thiên lôi câu động địa hỏa, tưởng như quên hết tất thảy. Ngoài cửa gõ ba tiếng, thình lình khiến đôi tình nhân nhỏ giật mình tỉnh lại.
(Thiên lôi câu động địa hỏa: Nói về tình cảm thì câu này có nghĩa tình yêu giữa hai người vô cùng mãnh liệt, tình cảm phát triển nhanh chóng. Đồng thời câu này cũng chỉ dục vọng của hai người (thường là nam và nữ), chỉ bản năng tự nhiên và nguyên thủy của con người: dục vọng. Dục vọng không thể kháng cự)
Tuyên Hoài Phong vội vàng thả lỏng tay, quay đầu nhìn, đúng lúc tiểu nhị đẩy cửa ra, một tay nâng một chiếc khay.
Tiểu nhị nói: “Quý khách, đồ ăn đã ra khỏi nồi, để hầm ngon đồ ăn thì phải tốn chút thời gian, hai vị ăn trước chút đồ ăn lót dạ nhé.”
Nói rồi liền đặt vài chiếc đĩa nhỏ lên bàn.
Đều là chút rau trộn, hay thịt luộc cuốn như ý, bánh bột lọc ngon miệng, thịt bò sốt tương.
Bạch Tuyết Lam đang cực kỳ hưởng thụ lại bị gã tiểu nhị không thức thời này cố tình chen ngang, kìm nén đến nỗi cổ đỏ cả lên, ánh mắt nhìn tiểu nhị kia có chút bất thiện, lạnh lùng nói: “Đã bảo bạn tôi thích ăn nhẹ, cậu không nghe thấy sao? Những thứ dầu mỡ thế này, bảo người ta ăn thế nào được?”
Tiểu nhị ngẩn người, thầm nghĩ: Thịt luộc cuốn như ý và thịt bò sốt tương đại khái hơi dầu mỡ, nhưng bánh bột lọc ngon miệng đâu thể coi là món mặn được nha.
Gã bèn cười nói: “Quý khách, ngài vừa nói là có món nào ngon thì cứ bưng lên. Ngài nếm thử xem, hương vị món rau trộn này cũng không tệ đâu.”
Tuyên Hoài Phong liếc bộ dạng đó của Bạch Tuyết Lam, biết là hắn bực tức, y cũng vừa bực vừa buồn cười.
Đường đường một hải quan tổng trưởng, muốn thỏa mãn dục vọng trong quán ăn, chẳng may bị chen ngang, vậy mà lại không phong độ đi trút giận lên tiểu nhị cơ chứ.
Y tranh mở miệng trước Bạch Tuyết Lam, cười nói: “Tuy rằng tôi không thích ăn mấy món rau trộn này, nhưng nhìn rất đẹp, bày đó đi, nhìn cũng thoải mái. Có nộm tỏi dưa chuột không?”
Tiểu nhị đáp: “Có.”
Tuyên Hoài Phong nói: “Vậy đem trước một đĩa lên đây đi.”
Tiểu nhị cũng nhận ra Bạch Tuyết Lam có dấu hiệu không hài lòng, bản thân cũng không muốn đắc tội khách lớn nên nghe theo lời Tuyên Hoài Phong nói, vội ra ngoài.
Tuyên Hoài Phong chờ tiểu nhị đi rồi bèn đưa tay qua, vỗ vỗ lên mu bàn tay Bạch Tuyết Lam, mỉm cười nói: “Anh thực sự có ý kiến với món rau trộn này nhiều đến thế sao? Chúng ta khó lắm mới ra ngoài, chiếu lời anh nói là muốn đi tìm kiếm lãng mạn. Giờ anh phụng phịu thế này là dọa cho lãng mạn chạy mất đấy.”
Cầm lấy đũa, tự tay gắp một miếng thịt luộc cuốn như ý đưa đến bên miệng Bạch Tuyết Lam.
Bạch Tuyết Lam ăn món thịt luộc cuốn như ý, càng nhấm nháp càng cảm nhận được hương vị ngọt ngào, mắt chuyển liếc nhìn lên bàn một cái, nói: “Thêm một miếng thịt bò sốt tương.”
Tuyên Hoài Phong nói: “A, anh thực sự sai bảo rồi đây này.”
Gắp một miếng thịt bò sốt tương được thái cực mỏng cực ngon miệng lên, hầu hạ Bạch thiếu gia.
Gắp thêm vài gắp nữa, Bạch Tuyết Lam không giấu nổi nụ cười. Hắn vốn vì cực đói nên mới phát hỏa, hiện tại mặc dù chưa được tức thì thỏa mãn mong muốn, song dù sao cũng là lót bụng.
Chẳng bao lâu, món nộm tỏi chưa chuột Tuyên Hoài Phong muốn cũng được đưa lên.
Tuyên Hoài Phong ăn một miếng dưa chuột, khen: “Vị chua được chế biến không tồi.”
Bạch Tuyết Lam liền lười biếng liếc nhìn y.
Tuyên Hoài Phong cười hỏi: “Anh tưởng em trêu ghẹo anh hả? Xin lỗi, công phu ngấm ngầm hại người ấy đó mà, em đâu thể sánh bằng anh. Đúng rồi, vừa nãy đang nói đến cách ăn của ẩm thực gia, ngắt giữa chừng, không bằng anh lại nói tiếp?”
Trong ghế lô không có người ngoài, Bạch Tuyết Lam đã sớm nhích lại gần, nghe người yêu muốn tìm hiểu mình, vẻ mặt hắn rất ung dung, lấy đôi đũa trong tay Tuyên Hoài Phong, đặt cạch một tiếng lên bàn, thản nhiên nói: “Cục cưng ngốc, đều là thứ ăn vào trong bụng, có gì hay để phân biệt? Cái gọi là ẩm thực gia, chẳng qua cũng là thứ ăn cơm đỡ đói thôi. Có điều, em muốn nghe, anh sẽ nói về hai loại. Trong tám loại món, em cứ coi như tám người để cảm nhận, mỗi loại món đều có tính cách riêng.”
Tuyên Hoài Phong nói: “Hình dung như vậy rất thú vị.”
Bạch Tuyết Lam nói: “Ví như món Sơn Đông, thích xào rán, hương vị nặng, nhiệt lượng lớn, chính là một đấng nam nhi cao lớn hào khí nhất trời, đầu đội trời chân đạp đất. Lại tỷ như món Giang Tô, tinh xảo, thiên về ngọt, sắp xếp cũng xinh đẹp yểu điệu, là một cô gái Giang Nam thanh tú mỹ lệ.”
Món ăn Quảng Đông, cũng chính là thức ăn quê nhà của Tuyên Hoài Phong.
Bạch Tuyết Lam cười nói: “Món Quảng Đông sao. Món Quảng Đông chú ý nấu tinh tế chế hoàn mỹ, nhẹ nhàng hợp lòng người, có thể xem là công tử phong lưu nho nhã.”
Tuyên Hoài Phong không khỏi nói: “Công tử phong lưu nho nhã văn nhã, em không hứng thú. Nhưng thật ra, vị nam nhi phương Bắc hào khí nhất trời, đầu đội trời chân đạp đất kia lại khiến tâm can người ta hướng tới đấy. Lúc nào chúng ta đi một chuyến, nếm thử món ăn Sơn Đông, mở mang tầm mắt về vị nam nhi phương Bắc đó mới được.”
Bạch Tuyết Lam ngẩn ra, thần sắc nghiêm túc truy hỏi: “Lời này của em là nói thật lòng?”
Tuyên Hoài Phong hỏi lại: “Sao không thật lòng?”
Bạch Tuyết Lam nói: “Muốn nếm món ăn Sơn Đông chính hiệu thì sẽ phải đến quê nhà của anh. Em có sợ không?”
Tuyên Hoài Phong đáp: “Mới vừa nói xong, em sẽ ở bên anh cả đời. Anh đi đâu, em sẽ theo đó.”
Vừa dứt lời, tiếng gõ cửa lại vang lên.
Lần này đưa lên là thức ăn nóng, bởi vì Bạch Tuyết Lam nói có món ngon cứ đưa lên, cho nên quán ăn đâu chịu buông tha mối làm ăn ngon lành ấy. Đồ ăn được đưa lên liên tục không ngừng, nào là trứng cua cá bạc, nào là gà hầm nấm, từng món rời chảo, bánh nướng cá bột, cải trắng sào mộc nhĩ, cả chiếc bàn tròn to như vậy gần như không đặt đủ.
Trong ghế lô, hương vị món ăn lượn lờ dày đặc.
Tuyên Hoài Phong nói với tiểu nhị: “Thế này được rồi, nói với sư phụ ở phòng bếp một tiếng, ngừng lại đi.”
Tiểu nhị lấy can đảm đặt lên mặt bàn, suy nghĩ: Đồ ăn thế này rất nhiều, tiền tốn không ít, luôn sẽ trả lại một hai đĩa, mà cho dù có trả lại thì việc làm ăn cũng không lỗ.
Hôm nay thấy Tuyên Hoài Phong không nói trả lại, chỉ nói đừng đưa lên nữa, trong lòng tiểu nhị rất cao hứng, sảng khoái đáp một tiếng “vâng”, lại hỏi: “Quý khách gọi rượu lâu năm không ạ? Chúng tôi tự cất lấy, ngài gọi rất nhiều đồ ăn rồi, rượu ngài cứ việc uống đi ạ, không thu tiền.”
Tuyên Hoài Phong vừa định lắc đầu, Bạch Tuyết Lam đã lên tiếng: “Mang lên, ít nhất phải hai vò lớn.”
Tuyên Hoài Phong nói muốn về quê cùng hắn, việc tỏ thái độ này thực sự quá ý nghĩa.
Tâm trạng vui sướng của Bạch tổng trưởng đánh thẳng vào trí óc, rượu mạnh chưa xuống yết hầu đã bị niềm vui sướng chuốc cho say. Rượu lâu năm bưng lên, Bạch Tuyết Lam nghĩ sức khỏe Tuyên Hoài Phong yếu, không cho Tuyên Hoài Phong uống, bản thân thì uống rất nhiều, một chén tiếp một chén, lấy ánh mắt cực kỳ dịu dàng của người thương bên cạnh, lấy hạnh phúc vô vàn, lấy sự vui vẻ để nhắm rượu.
Giữa chừng nhìn đồng hồ đeo tay, thời gian suất chiếu phim thứ hai đã bị bỏ lỡ.
Nhưng hai người đều không cảm thấy tiếc nuối.
Hôm nay ra ngoài, muốn làm chuyện tốt lại gặp nhiều gian nan, song chung quy bữa cơm tối này khiến người ta ăn thật thống khoái.
Chỉ là Bạch Tuyết Lam uống thực sự nhiều, gần như đến đường cũng không phân biệt được. Tuyên Hoài Phong cùng một hộ binh dìu hắn hai bên trái phải, đưa hắn vào ô tô, lái xe về Bạch công quán trong gió đêm.
Vào trong phòng rồi, Tuyên Hoài Phong không để đầy tớ trai hỗ trợ, y khổ cực cởi tất, thay quần áo cho Bạch Tuyết Lam, bản thân cũng mệt mỏi, khắp người đầy mồ hôi, y vào phòng tắm tắm một lượt.
Vốn nghĩ, gã động vật ăn thịt này say như chết, đương nhiên đã từ bỏ kế hoạch ăn thịt.
Chẳng ngờ Tuyên Hoài Phong sạch sẽ nằm lên giường, mùi hương sảng khoái của xà phong thơm Pháp như quyến rũ người ta, trêu chọc gọi cho Bạch Tuyết Lam ngủ say sưa tỉnh lại, ánh mắt mông lung, tay chân loạng choạng xoay người, phủ lên cơ thể Tuyên Hoài Phong. Người này khi say rượu sẽ chẳng biết khống chế như lúc tỉnh táo.
Một buổi tối, trời nghiêng đất ngả, khiến Tuyên Hoài Phong toàn thân từ trên xuống dưới, hàng tỉ lỗ chân lông đều bị nghiền ép đến cùng cực.
Chờ đến khi ăn thật no say, trở mình lại nằm trên giường, cánh tay hắn ôm lấy người nọ.
Say sưa đi vào giấc mơ.
Giấc mơ kia, đẹp vô cùng.
Không có gương mặt đã chết tái nhợt của Knapp, không có tiếng rít gào rung cả nóc nhà của đường ca.
Không có tờ giấy giao dịch của nữ tướng quân, không có ánh nhìn gắt gao như hổ rình của Triển Lộ Chiêu.
Không có khói thuốc súng tràn ngập chiến trường, không có kẻ thù giết hoài không hết.
Không có quan trường ngươi lừa ta gạt, không có đám thương nhân đấu mãi chẳng xong.
Trong giấc mơ của Bạch tổng trưởng, chỉ có, người mà tự tay hắn ôm vào lòng, người khiến hắn ấm áp.
Hắn nằm mơ, mơ thấy Tuyên Hoài Phong.
Giống như trong giấc mơ của Tuyên Hoài Phong, cũng mơ thấy hắn.
Giấc mơ của hai người, chỉ có đối phương.
Hắn mơ thấy, hắn đưa Tuyên Hoài Phong về nơi hắn đã sinh ra.
Mà tất thảy những điều ngăn cản con đường trở về của bọn họ, đều bị hắn nghiền thành tro bụi, chẳng chút lưu tình.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT