Nghe Bạch Tuyết Lam nói xong, Tuyên Hoài Phong chỉ sợ hắn có kế hoạch điên cuồng gì, đang định hỏi rõ, Bạch Tuyết Lam lại không chịu bàn sâu vào vấn đề, kéo Tuyên Hoài Phong, muốn ra ngoài giải sầu.
Tuyên Hoài Phong nói: “Sắp đến giờ cơm tối rồi, còn giải sầu gì nữa?”
Bạch Tuyết Lam nói: “Vừa hay. Trước đưa em đi ăn món Âu, sau đó đi xem phim. Chúng ta quen nhau bao lâu rồi, vẫn chưa từng cùng nhau xem bộ phim điện ảnh nào đâu. Cẩn thận suy ngẫm lại, đúng là đáng thương quá.”
Tuyên Hoài Phong nói: “Nhắc tới món Âu, em muốn hỏi, anh có thể cho phép phòng thu chi ngày mai chi cho em một khoản tiền lương không. Em hứa với Tôn phó quan là mời cậu ấy một bữa đồ Âu rồi.”
Bạch Tuyết Lam hỏi: “A, cậu ta giúp em ân huệ lớn gì mà lấy được một bữa đồ Âu vậy?”
Tuyên Hoài Phong nói: “Đây là chuyện của em. Anh phê chuẩn không? Nếu phê chuẩn thì nói với bên kế toán một tiếng, em tiện tới lãnh. Em định lĩnh tiền lương từ trước đến nay luôn một lần.”
Bạch Tuyết Lam cười nói: “Còn phải phê chuẩn gì nữa? Tiền của anh không đủ để em tiêu hoài không hết sao?”
Tuyên Hoài Phong nói: “Tiền của anh là tiền của anh, tiền lương của em là tiền lương của em, đừng nói nhập làm một.”
Bạch Tuyết Lam hiểu, không thể lay chuyển được vị phó quan quật cường này về mấy phương diện ấy, cũng không đáng để tranh luận, hắn gọi tài xế chuẩn bị xe, kéo Tuyên Hoài Phong ra cửa, đi hưởng thụ lãng mạn.
Lên ô tô rồi, Tuyên Hoài Phong hỏi: “Đi đâu ăn?”
Về mặt tiền tài, trước nay Bạch Tuyết Lam chẳng mấy kiềm chế, huống chi là ở cùng với người yêu thì càng phải tìm loại hưởng thụ cao cấp, hắn không do dự mà nói: “Phong Sơn thì sao?”
Tuyên Hoài Phong nói: “Chẳng qua chỉ ăn một bữa cơm, tiết kiệm chút việc đi, đừng tới nơi nào xa quá. Tùy tiện chọn một chỗ trong thành đi, chỗ nào chẳng được?”
Bạch Tuyết Lam nói: “Phải rồi, ăn cơm xong còn đi xem phim nữa. Đúng là không nên ra ngoại thành.”
Vị hải quan tổng trưởng hắn đây, ở đâu cũng được mọi người cung phụng, đã sớm quen với những nơi ăn uống cao cấp trong thành phố. Thoáng suy nghĩ một lúc liền cười nói: “Anh biết một chỗ, nhất định em sẽ thích.”
Nói một địa chỉ cần đến với tài xế ngồi phía trước.
Tài xế lập tức lái ô tô ra đường cái, vòng vòng rẽ rẽ một hồi, dừng lại trước một nơi xây bằng gạch đỏ.
Tuyên Hoài Phong xuống xe, nhìn lại, nơi này cũng coi là trong ngõ hẻm, là một căn nhà gạch đỏ cũ rất đặc sắc, thoạt nhìn có chút cổ kính, trên bậc cửa hiện vết tích rêu xanh, trước cửa lác đác đậu hai ba chiếc ô tô, trông không giống nơi ồn ã chuyên phục vụ mọi người ăn uống.
Tuyên Hoài Phong cười nói: “Đây chính là vết rêu xanh trên thềm cửa, có chút thú vị.”
Bạch Tuyết Lam nói: “Anh biết em sẽ thích mà. Đây là trò mới gần đây xuất hiện trong thành, chẳng hiểu tại sao có mấy vị phu nhân ngoại quốc có địa vị lại hứng thú với việc buôn bán nhỏ lẻ, họ thuê công quán này làm thành nhà hàng đồ Âu. Có người nói, rau dưa mỗi ngày đều do các phu nhân ngoại quốc này chọn lựa, đồ ăn dùng để buôn bán cũng do họ tự tay làm. Chỉ dựa vào điều này cũng đủ để đầu cơ kiếm lợi rồi. Tuy nhiên, mấy vị phu nhân này thẩm mỹ cũng khá, họ bày biện bố trí bên trong y như England. Hiện tại, khách quý có tư cách đến đây ngồi ấy mà, không có chút thân phận thì đừng hòng.”
Tuyên Hoài Phong ghẹo hắn: “Nói vậy, không có tổng trưởng dẫn đường, tôi vẫn chưa có tư cách đến nếm thử món ngon ở đây rồi.”
Bạch Tuyết Lam chớp chớp mắt với y, vẻ mặt ái muội nói: “Kiểu gì cũng phải cho em ăn no, em mới có thể cho anh ăn no chứ. Anh dẫn đường là tuyệt đối cam tâm tình nguyện.”
Tuyên Hoài Phong bị hắn nói khiến cho tâm can nóng lên, lại lo lắng hắn nhất thời hưng phấn, tiếp tục nói ra vài lời khiến cho người ta càng không chống đỡ nổi, y đành cười nói: “Đúng là hơi đói. Mời ngài mau dẫn đường đi.”
Nhà hàng này được cải tạo lại từ một tiểu công quán, mặc dù địa điểm không lớn, nhưng chuyên nghênh đón khách khứa không tầm thường nên bồi bàn đều đã luyện được vài phần nhãn lực. Ô tô Bạch Tuyết Lam vừa dừng lại, bồi bàn lập tức nhận ra đó là biển số xe của hải quan tổng trưởng, liếc thấy Bạch Tuyết Lam sóng vai cười nói với Tuyên Hoài Phong liền vội vã cung kính đón vào, lại hỏi: “Quý khách thích ngồi ở vị trí nào?”
Tuyên Hoài Phong hỏi: “Có phòng nhỏ không?”
Chẳng đợi bồi bàn trả lời, Bạch Tuyết Lam liền nở nụ cười: “Em tưởng chỗ này là Kính Hoa Lâu à? Lấy đâu ra nhiều phòng riêng được. Ở ổ chim sẻ lớn thế này, bất luận là ai tới cũng chỉ có thể ngồi trong phòng khách của bọn họ. Bất quá, phòng khách đó bố trí rất đặc sắc, có thể sẽ khiến em nhớ lại vài hồi ức đấy.”
(Ổ ma tước: cái này mình tìm rất lâu nhưng vẫn chưa tìm được ý nghĩa của nó. Chỉ biết ma tước chính là chim sẻ thôi. Cầu cao nhân giải thích hộ.)
Bồi bàn lập tức đưa bọn họ đến vị trí gần cửa sổ trong đại sảnh.
Tuyên Hoài Phong nhìn bài biện chung quanh và rèm cửa, không khỏi hiểu ra mà bật cười. Phong cảnh và các kiểu bài biện ở đây đều phảng phất phong cách nước Anh, đồ dùng phong cách Châu Âu, rèm cửa sổ bằng nhung màu xanh đậm, có cả những pho tượng thiên thần nhỏ, đều là những thứ y đã thấy trong thời gian du học ở Anh.
Thảo nào Bạch Tuyết Lam nói: Sẽ gợi ra chút hồi ức.
Bạch Tuyết Lam vào chỗ ngồi, thấy Tuyên Hoài Phong quan sát chung quanh rồi gật đầu mỉm cười, biết y rất hài lòng, trong lòng hắn bèn có vài phần đắc ý vì lấy được lòng người yêu. Bà chủ nhà hang đồ Âu này cũng biết chú trọng đến sự riêng tư của khách hàng, đại sảnh chỉ bày lác đác vài chiếc bàn, hơn nữa còn điểm tô thêm ít rèm lụa, hai bên vừa không thể liếc mắt nhìn qua, lại vừa thêm chút không khí thần bí.
Bồi bàn hai tay đưa thực đơn tới, Bạch Tuyết Lam nhận lấy, hỏi Tuyên Hoài Phong: “Muốn ăn gì nào?”
Vì bị bệnh, mấy ngày qua, Tuyên Hoài Phong bị hắn ép buộc rất nhiều, y đã sớm có lòng kháng nghị, nghe vậy bèn hỏi lại: “Em muốn ăn gì cũng được phải không?”
Bạch Tuyết Lam cười với y, không đáp lại câu này, chỉ tùy tiện lật thực đơn, lật một lúc, liếc nhìn Tuyên Hoài Phong, ung dung nói: “Em chê anh quản quá nhiều thứ, tưởng anh không biết sao? Nhưng rất nhiều điều đều do bác sĩ nói, anh chỉ phụ trách chấp hành thôi. Lẽ nào chấp hành lời của bác sĩ cũng là lỗi? Ừm, các loại hải sản như cá tôm hay cua đều là thức ăn gây dị ứng, người bệnh không nên ăn. Cà phê, anh thấy cũng nên bỏ qua. Trà sẽ tổn thương dạ dày.”
Hắn suy nghĩ một lát, nói với bồi bàn. “Đưa trước hai cốc sữa bò nóng, sau đó là hai phần bít tết.”
Tuyên Hoài Phong nói: “Thêm một phần trái cây lạnh.”
Bạch Tuyết Lam lắc đầu nói: “Mấy thứ như trái cây lạnh thì chờ khi nào em khỏi bệnh rồi ăn.”
Nghe giọng điệu đó của hắn, tính cách ương ngạnh chuyên chế từ trong xương cốt tuyệt không thay đổi, Tuyên Hoài Phong lại cảm thấy buồn cười, vừa thấy tức giận, đổi đề tài hỏi: “Em gọi cho anh ăn, lúc anh ăn thì chia cho em một miếng nhỏ, được chưa?”
Bạch Tuyết Lam sửng sốt, ánh mắt nhìn Tuyên Hoài Phong không khỏi lộ vẻ cưng chiều, suy nghĩ một chút, quay đầu nói với bồi bàn: “Thêm một trái cây lạnh.”
Tuyên Hoài Phong không khỏi mỉm cười.
Dặn bồi bàn xong, Bạch Tuyết Lam đột nhiên quay đầu lại, nhìn thấy nụ cười khôi ngô vui vẻ của Tuyên Hoài Phong, ngay cả tim cũng mềm nhũn, chỉ hận dù sao ở đây cũng có người ngoài, không thể lập tức làm ra hành động yêu đương cuồng nhiệt.
Bởi vậy, cảm xúc yêu thương kích động đó bị giữ trong lòng lại càng thêm nồng nàn, chỉ còn chờ đến khi rượu lên hương, chờ khi đêm xuống để được thưởng thức.
(Nguyên câu “rượu lên hương” là “nhưỡng xuất kim dịch”, ý chỉ rượu ngon)
Chưa được bao lâu, bồi bàn quay trở lại, bưng theo hai ly sữa bò ấm, còn thêm một đĩa trái cây lạnh óng ánh dễ thương, đặt trên bàn, bày thêm một chiếc thìa bạc nhỏ bên cạnh đĩa.
Xem ra danh tiếng của nhà hang đồ Âu này đúng là xứng đáng, ít nhất thì trái cây lạnh được chế biến vô cùng khéo léo, hấp dẫn.
Bạch Tuyết Lam nói: “Lạ thật, món chính còn chưa lên, vậy mà đã đưa món ngọt lên trước rồi.”
Tuyên Hoài Phong nói: “Chúng ta đâu phải người ngoại quốc, không cần nhiều quy tắc vậy, quan tâm món nào lên trước lên sau làm gì. Trái cây lạnh tới đúng lúc đấy, em đang chờ nó mà.”
Bạch Tuyết Lam nhìn y muốn vươn tay lấy thìa bạc nhỏ, hắn liền nhanh tay cầm trước, cười hỏi: “Lâu rồi không ăn trái cây lạnh, thành mèo đói rồi sao? Đã nói chỉ chia cho em một miếng, đâu thể để em ăn hết được.”
Ngoài miệng nói như vậy, song dù sao hắn vẫn cực kỳ dịu dàng săn sóc. Biết Tuyên Hoài Phong thích ăn đào trong số trái cây lạnh, hắn bèn lấy thìa đưa vào chỗ trái cây đông lạnh, cố ý múc một miếng đào nhỏ ngọt ngào ra, đưa đến trước mặt Tuyên Hoài Phong.
Tuyên Hoài Phong nói tiếng cảm ơn, đang định thưởng thức, bỗng nghe có người ngạc nhiên kêu lên: “Tuyên, chúng ta đúng là có duyên gặp gỡ đó!”
Tuyên Hoài Phong ngoái đầu nhìn, từ mảnh rèm ren lụa lất phất phía bên kia phòng khách, một người ngoại quốc điển trai, thân mặc âu phục cổ da bước ra. Chính là Anjar Charts gần đây như cá gặp nước ở thủ đô.
Thời còn đi học, Tuyên Hoài Phong rất không thích gặp người bạn học này, sau này lại biết hắn liên quan tới việc buôn lậu thuốc phiện từ miệng Bạch Tuyết Lam, y lại càng thêm chán ghét hắn.
Vậy mà cảnh tượng hưởng thụ ngọt ngào của mình và Bạch Tuyết Lam lại bị hắn nhìn thấy. Đúng là phá phong cảnh cực kỳ.
Vừa thấy hắn, Tuyên Hoài Phong đã khẽ nhíu mày.
Anjar Charts đã triệt để thoát khỏi nỗi ám ảnh bị bắt cóc. Để hắn trải qua việc xui xẻo ngoài ý muốn như vậy ở địa bàn của người Trung Quốc, lại qua lời ám chỉ của anh rể ở đại sứ quán của hắn, chính phủ dân quốc đã thêm chính sách bồi thường cho công việc làm ăn của hắn. Nếu nói theo lời người Trung Quốc, có thể xem là trong họa gặp phúc.
Điều duy nhất không thuận lợi là việc hợp tác của hắn với quân Quảng Đông dạo này không ngừng xảy ra vấn đề.
Nhưng chút không hài lòng ấy đã bị tin tức cực tốt hôm nay đập tan. Chính vì tin tức này, hắn mới tới nhà hang đồ Âu để ăn mừng. Chẳng ngờ lại gặp được người thanh niên tuấn tú mà mình thèm nhỏ dãi. Charts không khỏi thầm đắc ý, hôm nay đúng là ngày may mắn.
Charts vừa chào hỏi vừa đi tới trước bàn, vươn tay về phía Tuyên Hoài Phong, y hệt một quý ông ngoại quốc lịch sự.
Tuyên Hoài Phong tuy rằng chán ghét, trong lòng lại nghĩ, sau lưng người này là đại sứ Anh quốc, hiện Bạch Tuyết Lam đang huyên náo bất hòa với người ngoại quốc, quả thực không tiện chọc ra thêm việc khác.
Cho nên y không thể tránh né, đứng dậy khỏi chỗ ngồi, đưa cánh tay đặt trên bàn qua bắt tay với hắn, gật đầu nói: “Ngài Charts.”
Charts nắm chặt tay y, cảm nhận được làn da mịn màng đặc trưng của người phương đông. Chỉ tiếc Tuyên Hoài Phong vẫn luôn cẩn trọng như vậy, chỉ bắt tay thật nhẹ, sau đó rất tự nhiên rút tay về.
Mấy ngày không gặp, Charts nói tiếng Trung Quốc ngày càng rõ ràng, cười hỏi: “Tuyên, sao lại khách khí vậy? Gọi tôi Anjar là được. Cậu cũng dùng bữa ở đây à? Đúng là trùng hợp, dạo này tôi với đám bạn hay tới đây. Đã khó có dịp gặp nhau thế này, mọi người cùng ăn với nhau thì sao?”
Nói rồi, lợi dụng như vẻ đã quen, vươn tay muốn đưa Tuyên Hoài Phong về bàn mình.
Còn chưa kịp chạm tới người thanh niên phương đông khiến lòng hắn ngứa ngáy, một bàn tay từ bên cạnh đã đưa tới. Bàn tay kia thoạt nhìn cũng không phải cơ bắp cuồn cuộn, song sức mạnh không thể thấy được cơ hồ lại giấu trong những đốt ngón tay. Charts bị bàn tay này tóm lấy, nhất thời không động đậy được, duỗi ra không được mà muốn rút lại cũng chẳng xong, đành phải quay sang, dùng ánh mắt không hài lòng mà trừng vị hải quan tổng trưởng bất lịch sự, nói: “Ngài Bạch Tuyết Lam, tôi không hiểu ý nghĩa của hành động dã man này của ngài.”
Bạch Tuyết Lam bắt tay hắn, chậm rãi đứng dậy, lúc này vừa vặn ngăn cách giữa Tuyên Hoài Phong và Charts, vô thưởng vô phạt cười nói: “Ý nghĩa của hành động này, đương nhiên là biểu đạt sự thân thiện của hải quan chúng tôi với ngài Charts. Bắt tay là phép lịch sự cơ bản khi bạn bè gặp nhau, sao lại nói là dã man?”
Nói rồi, cầm lấy tay Charts, có thể nói là nhiệt tình nắm thật chặt.
Charts lập tức rút bàn tay đang bắt tay với hắn lại. Theo khía cạnh khác mà nói, vị hải quan tổng trưởng này có thể coi là kẻ địch, một mặt thì phá hoại việc buôn bán ở cửa hàng dương hành của hắn, một mặt khác lại phá hoại sự hợp tác của hắn với quân Quảng Đông, thủ đoạn tầng tầng lớp lớp, khiến người ta thống hận.
Hiện tại đứng trước mặt hắn, bản năng Charts ngửi được mùi nguy hiểm đang nhàn nhạt tỏa ra từ chiếc mặt nạ mỉm cười của người đàn ông Trung Quốc cao lớn này.
Bạch Tuyết Lam bắt tay với Charts, trên mặt chẳng có lấy chút mất hứng nào, trái lại còn thể hiện chút khách sáo ân cần, mỉm cười nói: “Gần đây hải quan chấn chỉnh hành vi không hợp pháp ở các cửa hàng dương hành, cửa hàng dương hành của ngài Charts hẳn không chịu ảnh hưởng gì chứ?”
Charts nghếch chiếc mũi to cao thẳng lên, kiêu ngạo đáp: “Ai cũng biết, cửa hàng dương hành của tôi luôn tuân thủ pháp luật. Hơn nữa, nếu những người thương nhân Anh quốc như chúng tôi bị đối xử bất công trên đất Trung Quốc, ngài đại sứ đáng mến của chúng tôi tuyệt sẽ không bỏ mặc, không để ý đến lợi ích của chúng tôi.”
Bạch Tuyết Lam gật đầu nói: “Tổng lý chúng tôi cũng cực kỳ tán thưởng năng lực của ngài đại sứ. Nghe nói ngài đại sứ này may mắn cưới được vị phu nhân dịu dàng xinh đẹp, mà vị phu nhân này lại có quan hệ rất sâu với ngài Charts đây.”
Nhắc đến ngọn núi chống lưng cao lớn của mình, sức mạnh của Charts càng thêm mạnh mẽ, liếc nhìn Tuyên Hoài Phong luôn giữ thái độ trầm mặc bên cạnh, hắn cố tỏ vẻ khiêm nhường trả lời: “Người ngài nhắc tới chính là chị của tôi.”
Nhắc tới người đẹp ngoại quốc, Bạch Tuyết Lam dường như hứng thú, tò mò hỏi: “Tôi từng tán gẫu với một người bạn đến từ nước Anh, vừa vặn đã đề cập tới vẻ cao quý và xinh đẹp của đại sứ phu nhân. Người bạn của tôi nói, trong giới thượng lưu nước Anh, đại sứ phu nhân là một vị phu nhân cực kỳ nổi tiếng. Khi cô ấy còn chưa trở thành đại sứ phu nhân, đã có rất nhiều người nhiệt tình theo đuổi, trong đó có một vị thậm chí còn là hiệp sĩ địa vị xã hội rất cao.”
Trong mắt người Trung Quốc, nếu như một người đàn ông bỗng nhiên nhắc tới vẻ đẹp của nữ quyến trong nhà, vậy chính là lòng dạ bất chính.
Song người ngoại quốc thì ngược lại, bạn nói chị gái của anh ta xinh đẹp, vậy đó chẳng những không phải là xúc phạm, ngược lại còn là sự khen tặng. Mặc dù Charts và Bạch Tuyết Lam lập trường đối nghịch, nhưng hắn khen chị mình xinh đẹp thì chẳng có gì phải phản đối.
Trong nụ cười của Charts bèn xuất hiện vẻ kiêu ngạo. “Người ngài nói là hiệp sĩ Tom Hanks chăng? Không sai, hắn đã từng điên cuồng say mê chị tôi.”
Bên này đang nói chuyện, ở đầu khác, trên bàn cơm của Charts, mấy người bạn tóc vàng mắt xanh cùng hắn đến dùng bữa đã chờ không nổi nữa, một người đàn ông mặc âu phục cổ da đi đến, dùng tiếng Anh hỏi hắn sao vẫn ở chỗ này.
Tuyên Hoài Phong nhìn người ngoại quốc đột nhiên xuất hiện, nhẹ nhàng a một tiếng. “Neil?”
Người ngoại quốc tóc quăn màu vàng kia vốn chỉ tới tìm Chars, không nhìn chung quanh, nghe có người gọi tên mình, ánh mắt đảo qua bên cạnh, nhất thời đặt trên người Tuyên Hoài Phong, vui mừng cực độ kêu lên: “Ôi! Tuyên! Là Tuyên!”
Hắn nhanh chân bước tới, vươn tay về phía Tuyên Hoài Phong.
Đáy lòng Bạch Tuyết Lam nảy sinh ý nghĩ xấu xa, thầm nghĩ, một tên chưa tống cổ xong đã tới thêm một tên nữa, đám người ngoại quốc này đúng là đáng chết. Đang định ngăn cản, khóe mắt lại liếc thấy gương mặt Tuyên Hoài Phong lộ nụ cười vui mừng thật sự, đã cực kỳ chủ động đưa tay ra.
Bạch Tuyết Lam giật mình, lập tức tránh ra.
Tuyên Hoài Phong bắt tới với Neil, dùng tiếng Anh hỏi hắn: “Không phải cậu đã về nhà giúp đỡ cha cậu rồi sao? Sao lại xuất hiện ở đây?”
Neil cũng dùng tiếng Anh trả lời, nhún vai nói: “Chính vì giúp đỡ cha nên tôi mới đến Trung Quốc. Bây giờ, người làm ăn khắp thế giới đều thích đến Trung Quốc, đây là nơi của cải dồi dào.”
Hai người xì xồ nói một hồi, Tuyên Hoài Phong cảm nhận được Bạch Tuyết Lam lộ ra ánh mắt hơi nguy hiểm, y mới giật mình phát giác bản thân đã gạt người yêu qua một bên. Cái người thích ăn giấm chua này rất thích tính sổ, vậy nên y vội quay người lại, giới thiệu Bạch Tuyết Lam: “Tổng trưởng, đây là bạn học của tôi ở Anh, Neil White.”
Lại nói nới Neil: “Vị này là cấp trên của tôi, hải quan tổng trưởng, Bạch Tuyết Lam.”
Neil bắt tay Bạch Tuyết Lam, nắm chặt, dùng tiếng Trung mà nửa đời hắn không quen biết nói: “Chào ngài, chào ngài. Tuyên là một, rất có năng lực, là người rất có năng lực làm việc. Ở Anh, tôi và Tuyên, có một học kỳ, từng ở chung một tổ kế hoạch. Cậu ấy rất giỏi, ngài rất may mắn.”
Bạch Tuyết Lam cười một tiếng, đáp: “Đúng vậy, tôi rất may mắn.”
Hôm nay Charts tới đây ăn cơm cùng đám bạn học, Tuyên Hoài Phong từng cùng trường với Charts, Tuyên Hoài Phong biết những người này, quả không ngoài dự liệu của Charts. Tuy nhiên, trước đây Tuyên Hoài Phong và Charts không cùng một lớp, không biết tình bạn giữa Neil và Tuyên Hoài Phong lại sâu như vậy. Sớm biết thế, biết đâu đã có phương thức tiếp cận Tuyên Hoài Phong mau lẹ hơn rồi.
Thời gian Charts ở Trung Quốc, trong tay có tiền, lưng có chỗ dựa, bản thân lại cao lớn, có chút điển trai. Dựa vào những điều kiện này, hắn đã sớm thưởng thức qua rất nhiều cơ thể Phương Đông mềm mại mịn màng xinh đẹp.
Đa số đàn ông đều có một thói xấu, thứ quá dễ dàng lấy được thì chẳng là gì, thứ liều mạng cũng trộm không được mới đáng giá.
Nếu như Tuyên Hoài Phong chấp nhận đơn giản, biết đâu Charts đã sớm bỏ qua. Nhưng hắn tìm mọi cách quyến rũ dụ dỗ, Tuyên Hoài Phong vẫn mãi không thuận theo. Sự cẩn trọng cao ngạo ấy tựa ma túy tinh khiết, khiến cho người ta muốn ngừng mà không ngừng được, mãi lún sâu xuống đó.
Tuyên Hoài Phong và Neil lâu ngày gặp lại, đôi bên vô cùng hưng phấn, giới thiệu Neil cho Bạch Tuyết Lam xong, y lại cưỡng không được mà dùng tiếng Anh nói chuyện với Neil.
Bạch Tuyết Lam biết y đang hưng phấn khi gặp lại bạn cũ, song nhìn người yêu của mình mỉm cười vui vẻ trò chuyện với một người đàn ông xa lạ, trong lòng bèn sinh ra chút khó chịu.
Hôm nay là cơ hội ra ngoài hưởng thụ sự lãng mạn hiếm có của họ cơ mà.
Nhưng nếu thực sự chen ngang lại có vẻ không phong độ.
Thật ra việc này đã giúp Charts một tay, hắn vỗ nhẹ hai tay, dùng tiếng Anh nói chen vào: “Đám bạn học chúng ta gặp nhau nơi đất khách thế này đúng là thượng đế an bài. Neil, Tuyên, đừng đứng trò chuyện nữa, chúng ta cùng nhau ngồi xuống thưởng thức bữa tiệc ngon lành thôi. Neil, bàn chúng ta hẳn có thể xếp thêm một vị trí nữa nhỉ.”
Vừa dứt lời, Bạch Tuyết Lam liền ngoắc tay với bồi bàn, gọi hắn đến, thản nhiên dặn: “Tính tiền.”
Hai chữ Trung Quốc này rất đơn giản, không chỉ Charts, ngay cả Neil không giỏi tiếng Trung cũng hiểu. Nhất thời, tất cả mọi người đều nhìn Bạch Tuyết Lam. Chẳng chờ bồi bàn báo giá, Bạch Tuyết Lam rút ba tờ một trăm đồng tiền mặt khỏi túi, đặt lên bàn, nói với Tuyên Hoài Phong: “Ăn xong trái cây đông lạnh rồi, cũng nên đi thôi.”
Tuyên Hoài Phong hiểu suy nghĩ của hắn, hắn tuyệt không đồng ý mình và Charts ngồi chung một bàn. Huống hồ, chính y cũng đâu tình nguyện gần gũi với Charts, y lập tức tán đồng. “Đúng vậy, cần phải đi rồi.”
Tuyên Hoài Phong quay về phía Neil, lại bắt tay hắn, chân thành, lưu loát nói bằng tiếng Anh: “Tôi có chút việc phải đi trước. Neil, gặp lại cậu, tôi rất vui. Nếu như cậu cần giúp đỡ gì trong thành này, lúc nào cũng có thể tới gặp tôi. Đây là địa chỉ và số điện thoại của tôi.”
Neil vội gọi bồi bàn đem giấy bút tới, ghi lại địa chỉ và số điện thoại Bạch công quán, nói với Tuyên Hoài Phong: “Bây giờ tôi đang ở khách sạn Hoa Hạ, nếu có cơ hội, chúng ta cùng ra ngoài dùng bữa cơm. Tuyên, tôi rất nhớ thời gian chúng ta học cùng nhau.”
Tuyên Hoài Phong gật đầu, chào có lệ với Charts rồi lập tức cùng Bạch Tuyết Lam rời khỏi nhà hàng đồ Âu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT