Nửa đêm nửa hôm, Niên Lượng Phú ngồi ô tô chạy tới phía bắc bến tàu, nơi hải quan giam giữ đội thuyền.
Hắn là xử trưởng phụ trách việc tra xét của hải quan, luận về chức trách thì thường xuyên phải lui tới nơi này, đương nhiên sẽ có quyền uy tương đối lớn ở đây. Từ lúc hắn ngồi xe đến nơi, đám người giữ cổng đều đã nhận ra, nghe tiếng kèn đồng vang lên liền vội vàng mở rộng cửa cho ô tô của hắn, cười nói: “Niên xử trưởng, trễ thế này còn xử lý công vụ sao?”
Niên Lượng Phú nào có tâm tư hàn huyên với kẻ không liên quan, lạnh mặt ngẩng đầu hỏi, “Hôm nay bắt giữ một chiếc thuyền gọi là Hồng Phúc Hào, là thuyền của hiệu buôn dương hành Đại Hưng, giờ nó đậu ở đâu?”
(P/S: mấy chương trước Vũ dịch thành thuyền mang tên hiệu Hồng Phúc, từ chương này sửa lại tên nó là Hồng Phúc Hào. Sau này Vũ sẽ sửa lại tên thuyền ở các chương trước đó.)
Người giữ cửa chỉ hướng cho hắn, hắn vội vàng giục tài xế lái xe đến đó.
Leo lên thuyền, đương nhiên vẫn sẽ gặp đám binh lính hải quan phụ trách trông coi lúc trước, Niên Lượng Phú lấy giấy tờ chứng nhận thân phận xử trưởng ra, đám binh lính hiển nhiên chỉ luôn miệng nịnh hót, cũng không dám to gan lớn mật hỏi tại sao nửa đêm hắn lại đến nơi này.
Niên Lượng Phú hỏi qua tình huống từ chỗ bọn họ, biết đã có người tới kiểm tra qua liền lo lắng, không biết họ có tra được thứ không nên tra ra hay không, hắn truy hỏi: “Gã trưởng ban kia tên gì? Bọn họ kiểm tra trong bao lâu? Tra xét những chỗ nào? Có lật tung hàng hóa lên không?”
Thứ gã đầu lĩnh canh giữ kia đang cất trong lòng chính là chiếc đồng hồ nhỏ của Tây Dương, nào dám không giúp người ta che giấu, vội vàng làm bộ thành thật nói, “Giấy chứng nhận tuyệt đối không sai, tôi đã nhìn kỹ rồi, chỉ là không nhớ rõ tên, hình như vị trưởng ban kia họ Đinh. Đây không phải là việc làm cho có lệ thôi sao? Cho nên bọn họ cũng chẳng tra xét gì mấy, nhìn thoáng trên boong tàu một chút, sau đó xuống cầu thang, lấy đèn pin chiếu lung tung vài cái, chỉ có một lúc như thế thôi, làm gì còn thời gian lật tung hàng hóa lên nữa.”
Niên Lượng Phú cười lạnh, “Đám các người đúng là phường dối trá, lẽ nào các người tưởng tôi không biết các người đã làm những chuyện hèn hạ bẩn thỉu ra sao chắc? Tôi đã từng nghe tên vị Đinh trưởng ban kia rồi, hắn là loại quen thói mò mẫm chuộc lợi, chờ khi nào rảnh rỗi, tôi phải lập báo cáo sai người điều tra mới được.”
Gã đầu lĩnh nọ lúng ta lúng túng, cúi đầu không dám nói nữa.
Niên Lượng Phú cho rằng bọn họ chỉ là ăn được chút lợi ích, mà đây cũng chẳng phải chuyện lớn lao gì, thành ra hắn còn có thể yên tâm trở lại.
Niên Lượng Phú nói: “Nếu đã kiểm tra qua rồi thì không cần tiếp tục giam giữ nữa. Thả hết thuyền viên của người ta ra, cho bọn họ lái thuyền đi.”
Gã đầu lĩnh canh giữ lấy làm lạ hỏi: “Đêm nay thả ra luôn sao? Có cần đợi đến ban ngày không?”
Niên Lượng phú nghiêm mặt nói: “Ngày mai còn phải giữ thuyền cần kiểm tra lại nữa, cậu xem cái bến tàu tí tẹo này còn chỗ trống không? Không hiểu thì nói ít thôi.”
Hắn là xử trưởng hàng thật giá thật, theo lý thì những việc như giam giữ đội thuyền, tra xét thuyền đều thuộc sự quản lý của hắn.
Gã đầu lĩnh canh giữ sao giám nói không với hắn.
Càng không biết trong nha môn muốn thả đội thuyền bị giam cần phải có công văn gì, phải làm thủ tục gì.
Nhìn sắc mặt Niên Lượng Phú, biết tâm trạng hắn đêm nay rất xấu nên chẳng ai dám phật ý vị nhân vật lớn này, tất cả đều vội vội vàng vàng làm việc theo sự sai phái của hắn, thả hết thuyền viên, lại bảo bọn họ lái thuyền về bến tàu phía tây – bên tàu nơi các đội thuyền buôn chuyên dụng.
Thuyền trưởng không ngờ đêm nay có thể rời đi, mừng đến nỗi liên tục cảm ơn Niên Lượng Phú, lại còn nói lời nịnh nọt.
Niên Lượng Phú bực mình phất tay áo, “Bảo thiếu gia nhà các người trả nhân tình? Lời này sai rồi. Bản xử trưởng trước nay làm việc không luận tình riêng, luôn xử lý theo phép công, các người đã được kiểm tra qua, cho nên tôi mới cho các người đánh thuyền đi. Đừng ở đây cản trở nơi làm việc của chúng tôi nữa. Đi đi, đi đi. Không đi nữa thì sẽ giam tiếp.”
Niên Lượng Phú rời thuyền, đứng ở bên bờ nhìn đám thủy thủ trên Hồng Phúc Hào bận bịu một trận, nhổ neo kéo còi thuyền, chậm rãi lái đi. Sau đó hắn mới tự bước lên ô tô.
Nhớ tới Lục Phù Dung đầu kia điện thoại hoảng sợ đến thế, hắn không thể không tới an ủi một phen.
Dù sao cũng đã cãi vã với Tuyên Đại Vân, là chồng, bị chọc tức nên một đêm không trở về nhà cũng đâu phải chuyện gì đáng kể.
Đây là cái kế lưỡng toàn vừa có thể an ủi người đẹp, lại vừa có thể nâng cao địa vị người chồng.
Niên Lượng Phú lập tức căn dặn tài xế, “Đến tiểu công quán.”
Đến tiểu công quán, Mạc đại nương – mẹ Lục Phù Dung nghe tiếng còi ô tô liền biết Niên Lượng Phú tới, vội vội vàng vàng chạy ra mở cổng lớn cho hắn.
Niên Lượng Phú thấy bà liền hỏi: “Cô nương nhà bà đã ngủ chưa?”
Mạc đại nương nói, “Ai nha, ngủ thế nào được? Vốn đã ngồi xuống bàn chuẩn bị ăn cơm tối, ai biết bỗng nhiên có cuộc điện thoại gọi tới, con bé đi nhận điện thoại xong lại vội vàng đánh điện thoại cho Niên đại gia ngài. Thế rồi, con bé nói không đói, không muốn ăn cơm. Tôi còn thấy nó khóc. May mà Niên đại gia ngài tới rồi, con bé chỉ nghe lời ngài thôi.”
Vừa nói bà vừa đưa Niên Lượng Phú đi vào phía trong.
Niên Lượng Phú nhiễm nhiên đã trở thành nửa chủ nhân ở chốn này, vậy nên hắn chẳng còn gì khách khí, xốc rèm cửa đi thẳng vào phòng Lục Phù Dung, thấy cô ngồi trước gương bàn trang điểm, ngẩn người nắm chiếc lược trong tay, hắn lập tức tiến tới, “Như vậy không tốt đâu, nếu em muốn chải đầu trang điểm thì ngồi soi gương cũng được, tại sao cứ ngồi yên mà ngắm gương vậy chứ? Cẩn thận tâm thần bất ổn đấy. Người già vẫn nói thứ này là vật nhiếp hồn, chắc hẳn đã có chút căn cứ.”
Nếu Tuyên Đại Vân ở đây, chắc chắn cô sẽ vô cùng kinh ngạc.
Đã lâu lắm rồi cô không thấy người chồng lạnh nhạt của mình tỏ ra ôn tồn săn sóc phụ nữ như vậy.
Lục Phù Dung nhìn thấy hắn qua gương bèn nhẹ giọng nói, “Nha, cuối cùng anh cũng tới, làm em lo lắng quá.”
Bỏ chiếc lược trong tay lên bàn, cô đứng lên nói với Niên Lượng Phú, “Anh nói thế từ sớm thì em đã không ngồi trước gương. Em nghe lời anh, chúng ta đến ghế sô pha ngồi đi.”
Cô ngồi xuống phía trong chiếc ghế sô pha trước, giãn lưng, nhẹ nhàng dựa lên lưng ghế, xoay nửa người, cúi đầu nói, “Anh qua đây.”
Một cái xoay người đó khiến đường nét vòng eo cực kỳ xinh đẹp, cực kỳ quyến rũ.
Niên Lượng Phú hắn rất hiếm khi phải làm việc lớn như vậy vì người khác, nửa đêm nửa hôm phải chạy đến bến tàu một chuyến, về đến tiểu công quán rồi mà tim vẫn đập mạnh, mi mắt vẫn run rẩy. Giờ nhìn thấy tình nhân của mình, nào ngờ lòng hắn lại đột nhiên cháy lên suy nghĩ muốn bảo vệ người khác của cánh đàn ông, cảm thấy bản thân mình phải điềm tĩnh mới được. Vì vậy, hắn mỉm cười hỏi: “Sao em không hỏi anh xem chuyện đêm nay có thành công hay không?”
Hắn cẩn trọng đi chầm chậm tới cạnh sô pha, đôi tay nhẹ nhàng đặt lên vai Lục Phù Dung.
Lục Phù Dung nói: “Em còn cần phải hỏi sao? Anh là người làm đại sự, em thấy, phàm là lúc làm những chuyện to bằng trời bằng đất, anh chỉ cần búng tay vài cái đã có thể hoàn thành. Em hoàn toàn tin tưởng vào năng lực của anh.”
Nét cười của Niên Lượng Phú mang theo vẻ kiêu ngạo, dẫu vậy hắn vẫn vờ bình tĩnh đáp: “Chuyện bên hải quan không đơn giản như em nghĩ, anh mới chỉ bảo bọn họ thả thuyền ra trước, vì anh có cái quyền đó. Nhưng ngày mai còn phải đi bổ sung một số thủ tục. Nếu là người khác thì sẽ không có năng lực làm được việc đó. Tuy nhiên, nói chung anh đã giúp em hoàn thành công việc, không để cho em phải lo lắng chút nào hết.”
Lục Phù Dung nghe vậy bèn gật đầu, vẻ mặt chỉ thản nhiên.
Niên Lượng Phú nhìn cô như vậy liền hỏi, “Anh tưởng em sẽ vui vẻ chứ, nhìn em thế này hình như còn băn khoăn nhiều hơn thì phải?”
Lục Phù Dung đáp: “Anh đừng đứng mãi như thế, ngồi xuống cạnh em đi. Em muốn nói mấy câu với anh.”
Niên Lượng Phú vòng qua sô pha, đến ngồi xuống bên cạnh Lục Phù Dung.
Lục Phù Dung liền cầm lấy tay hắn, suy nghĩ một hồi, cô hơi sửa lại động tác, luồn bàn tay trắng nõn mềm mại của mình vào trong lòng bàn tay Niên Lượng Phú, dường như có ý khẩn cầu Niên Lượng Phú dùng lòng bàn tay hắn truyền cho mình chút hơi ấm.
Đây là vẻ điềm đạm đáng yêu mà bất kể gã đàn ông nào cũng phải động tâm.
Kể cả vị Niên xử trưởng đây cũng bất giác nổi lên ham muốn được bảo vệ cô, hắn dịu dàng hỏi: “Em muốn nói gì với anh nào? Anh đang lắng nghe.”
Lục Phù Dung cất tiếng: “Anh biết đấy, kiếp này em đã rơi vào vũng bùn, vốn chẳng thể mong đợi vào điều gì nữa. Nhưng trời cao đã cho em gặp được anh, lại cho em thêm niềm hi vọng vào cuộc sống. Em muốn hỏi một câu, anh thật sự muốn tiếp tục chung sống cùng em sao?”
Niên Lượng Phú nghiêm mặt nói: “Hỏi vậy là sao? Đến giờ em vẫn hoài nghi anh hả? Đương nhiên anh sẽ không chia cách với em rồi. Chẳng qua vì cái vị ở nhà kia thôi. Nếu không nể cái bụng lớn của cô ta, và anh cũng không đành lòng làm chuyện tổn thương đến cô ta, không thì anh đã sớm…”
Lục Phù Dung vội vàng nói: “Trước tiên không nhắc đến chuyện gia đình anh, em biết những điều khó xử của anh mà. Hơn nữa, gia đình anh vốn không phải vấn đề khó khăn nhất đối với chúng ta.”
Niên Lượng Phú hỏi: “Vậy em thử nói xem, vấn đề khó khăn nhất đối với chúng ta là cái gì?”
Lục Phù Dung yếu đuối liếc nhìn hắn, “Trải qua sự việc hôm nay rồi mà trong lòng anh vẫn chưa rõ ràng? Hiện tại không chỉ có em, mà ngay cả anh cũng đã bị Tuyên Hoài Mân dùng thế lực cưỡng ép. Bây giờ em đã hoàn toàn lĩnh giáo cái họa dùng ma túy là thế nào rồi, chỉ hận không giãy ra được thôi. Ngay cả người trong gia đình em cũng phải chịu sự giày vò như thế.”
Niên Lượng Phú nhớ tới thái độ Tuyên Hoài Mân qua điện thoại nên cũng cảm động lây, than thở, “Mọi khi em vẫn nói hắn lợi hai, nhưng anh lại không nhận ra được điều đó. Hôm qua nghe khẩu khí sai khiến người ta của hắn qua điện thoại, rốt cuộc anh cũng được mở mang tầm mắt. Hắn nghĩ chúng ta dùng ma túy của hắn thì phải làm nô lệ cho hắn. Hôm nay anh giúp hắn một phen cũng xem như tự giúp mình. Song cứ thế mãi… anh không thể chịu được cơn tức nghẹn uất này được.”
Lục Phù Dung nói, “Đều do em sai, em không nên lôi kéo anh dùng ma túy. Em là đồ con heo đầu óc ngu muội, bản thân chịu khổ thì thôi đi, đó là số của em, nhưng còn người như anh… tại sao lại phải chịu dằn vặt vì em chứ.” Nói xong, nước mắt tiếp tục rơi xuống.
Niên Lượng Phú vội vã muốn lau giúp cô, chỉ trách quá nóng lòng ra ngoài nên chưa bỏ khăn tay vào túi áo, hắn đành phải dùng tay áo vụng về chấm một cái lên gương mặt cô, khuyên nhủ: “Đừng khóc, cho dù hôm nay em có khóc đến chết cũng không khóc trôi được cơn nghiện ma túy trên người anh đâu. Ngày mai em còn phải lên sân khấu hát hí khúc nữa đấy, cẩn thận làm mắt sưng lên, khiến đám người mê xem hát chế giễu.”
Lục Phù Dung thút thít, “Em cũng đâu muốn khóc, nhưng nghĩ đến cái số khổ sở của mình… đã vậy em lại còn đứa xui xẻo nữa, cho nên cứ không kiềm được lệ. Là em có lỗi với anh. Em cầu xin anh, anh mau cai nghiện đi. Trước kia anh luôn nói người có nghị lực vẫn sẽ từ bỏ được mà. Không chỉ anh, em cũng muốn cai. Không thể để người ta dùng thế lực chèn ép cả đời được, làm người như vậy thì còn ý nghĩa gì nữa?”
Niên Lượng Phú nói: “Em nói đúng, quả thực phải cai. Anh đồng ý với em, bắt đầu từ mai anh sẽ không hút ma túy nữa, được chưa?”
Dựng thẳng một tay lên định lập lời thề.
Lục Phù Dung vội vã nắm tay hắn, “Đừng. Thứ anh hút đều do Tuyên Hoài Mân cung ứng mỗi ngày, chưa bao giờ phải ngừng thuốc, cho nên anh không biết sự thống khổ khi dứt thuốc đâu. Nếu nói không hút nữa mà có thể ngừng ngay thì trên đời này còn nhiều kẻ nghiện ngập như vậy sao? Kiên quyết ngừng thuốc, thứ nhất là bản thân cực kỳ thống khổ, thứ hai… sợ rằng ngược lại còn nguy hiểm đến tính mạng. Anh không biết đó thôi, có người vì cai thứ này mà sống chẳng bằng chết. Em không muốn anh liều lĩnh làm chuyện nguy hiểm như vậy.”
Niên Lượng Phú đã từng nghe nói, người cai nha phiến lúc nào cũng giãy giụa kêu la đòi chết đòi sống, mà nỗi khổ khi cai ma túy còn lớn hơn nhiều, sợ rằng chẳng dễ chịu đựng.
Trước giờ hắn đâu phải kẻ ý chí kiên cường, khi nãy muốn lập lời thề… chẳng qua là do ở trước mặt tình nhân nên nhất thời phẫn nộ xúc động.
Thật ra, khi nghĩ đến nỗi thống khổ kia, hắn cũng rất kinh hãi.
Niên Lượng Phú nương đó mà nói: “Đã vậy thì anh sẽ từ từ đối phó với bọn chúng, vừa hút bạch phiến của bọn chúng vừa nghĩ cách. Kỳ thực, bạch phiến cũng có chỗ tốt của nó, chẳng qua vì nó nên mới phải chịu sự khống chế của người khác, điều này thì không ổn.”
Lục Phù Dung thấy hắn định bàn lùi, cô rời khỏi lòng hắn, ngồi thẳng người dậy, gương mặt lộ vẻ nghiêm túc, “Anh hiểu lầm ý em rồi. Em chỉ nói với anh: Tối nay em đã nghĩ rõ ràng, chúng ta không thể không thoát khỏi xiềng xích của hắn. Bạch phiến kia tốt ở đâu mà tốt, thời gian em hít thuốc dài hơn anh, anh đã thấy khắp người em đều là bệnh chưa? Ngay cả giọng nói cũng chẳng được như trước? Đây không phải đều là lỗi của bạch phiến là gì? Anh đừng tưởng hít nó vào, người ngợm thoải mái một chút thì đấy là điều tốt. Anh phải biết rằng thuốc đắng mới dã tật, lời thật thì khó nghe, những thứ khiến anh sung sướng thế này trái lại mới là thứ đoạt mạng anh.”
Niên Lượng Phú hiếm khi thấy Lục Phù Dung nghiêm túc như thế, tưởng chừng như sừng sổ lên để giáo huấn người ta. Tuy nhiên, cho dù Lục Phù Dung có nghiêm mặt thế nào thì cô vẫn cứ xinh đẹp quyến rũ như thường, huống chi chủ ý của cô cũng là vì suy nghĩ cho hắn.
Niên Lượng Phú trước là kinh ngạc, sau đó bật cười, “Mỗi lời em nói đều là chân lý. Thế nhưng hợp vào với nhau lại khiến người ta khó hiểu. Anh lập lời thề không hút nữa, em ngăn, nói đừng nên mạo hiểm. Anh nói trước tiên tìm cách đối phó, sau đó xem xét tình hình, em lại nói anh hiểu lầm ý em. Rốt cuộc em muốn thế nào, sao không nói thẳng ra luôn đi?”
Lục Phù Dung nói: “Chẳng phải nãy giờ chúng ta nói tới nói lui đều là về việc cai nghiện hay sao? Anh suy nghĩ thử xem, bây nói đến cai nghiện thì cách nào vừa tốt lại vừa an toàn?”
Niên Lượng Phú hỏi: “Cách nào?”
Lục Phù Dung nhắc nhở hắn, “Anh thử suy nghĩ về phía thân thích bên vợ anh xem.”
Niên Lượng Phú bừng tỉnh, ồ lên một tiếng, “Anh nghe nói, hiện giờ người quản viện cai nghiện của hải quan chính là Tuyên Hoài Phong. Đó là công việc của hắn, bình thường anh không hỏi đến. Em không nhắc đến, nhất thời anh cũng không nghĩ ra được. Thế nào? Em muốn chúng ta vào viện cai nghiện để cai nghiện hả? Vậy sợ rằng không ổn. Thứ nhất là quá mất thể diện, thứ hai là ảnh hưởng đến công việc của anh. Anh đường đường là một xử trưởng lại hút bạch phiến, phải cai nghiện, vậy anh còn có thể ở lại hải quan không? Đến lúc đó sẽ trắng tay, chỉ còn mang trên người cái tiếng xấu đã hút bạch phiến mà thôi.”
Lục Phù Dung đáp: “Em đã từng suy nghĩ rất cẩn thận về những điều anh vừa nói. Đương nhiên chúng ta không thể cứ thế mà vào, cần phải tìm hiểu trước khi hành động.”
Niên Lượng Phú khó hiểu, hỏi: “Tìm hiểu trước khi hành động?”
Lục Phù Dung đáp: “Anh nhìn người nhà em đi, mẹ em và chị em nhà em đều hút bạch phiến. Cho dù mặc kệ sống chết của mình thì em vẫn không thể bỏ mặc sự sống chết của họ được. Đã có con đường giải thoát là cai nghiện, vậy nên em rất muốn thử xem sao. Không bằng trước hết cứ để cho chị gái, em gái và mẹ em đi cai thử. Không biết viện cai nghiện kia có thực sự hữu dụng hay không. Nếu vô dụng, đành phải tiếp tục hút thuốc như trước. Nếu hữu dụng, vậy thì mừng cho họ thoát khỏi cái nghiện, và chúng ta cũng có thêm một con đường khác để đi. Số tiền mấy tháng nay anh cho em, còn cả tiền lương hàng tháng của em nữa, em đều dành dụm lại cả, đủ để trả phí dụng cho viện cai nghiện. Cơ mà… vẫn còn vấn đề vô cùng khó xử, nếu không giải quyết chuyện đó, cách em đưa ra vẫn chưa thể dùng.”
Niên Lượng Phú hỏi, “Khó xử gì?”
Lục Phù Dung nói, “Chuyện hôm nay chúng ta bàn bạc tuyệt không thể để cho Tuyên Hoài Mân biết, giống như anh đã nói vậy, trước khi chưa nắm chắc thì nhất định phải suy nghĩ chu toàn, đừng để hắn cắt đứt nguồn bạch phiến của chúng ta. Hắn mà biết em đưa người nhà vào viện cai nghiện, lẽ nào hắn lại không phát hiện ra kế hoạch của chúng ta, không trở mặt với chúng ta hay sao? Cho nên phải giữ bí mật việc vào viện.”
Niên Lượng Phú không cần suy nghĩ nhiều, vỗ ngực nói, “Việc này dễ ợt. Anh tìm Hoài Phong nói mấy câu, bảo đó là người nhà của bạn anh, người ta lại còn là phụ nữ nên da mặt mỏng, muốn cai nghiện song lại sợ phải công khai. Hắn nể mặt anh, kiểu gì cũng phải lo ổn thỏa việc này. Chúng lại không thiếu phí cai nghiện của hắn, cần bao nhiêu thì cứ đưa cho hắn bấy nhiêu. Tuy nhiên, em vẫn phải căn dặn mấy vị nhà em đã, nếu vào đó rồi thì đừng mở miệng nói bậy. Em phải biết rằng, quan hệ giữa anh và em bây giờ… Phòng bên kia lại là chị ruột của hắn, để hắn biết thân phận người nhà của em… việc đó không hay đâu.”
(Phòng: đây là một trong các cách ám chỉ các vợ theo cách nói ngày xưa. Nhất phòng, nhị phong, tam phòng… tương ứng là vợ một, vợ hai… Các nhà giàu có, danh gia ngày xưa khi có thê thiếp thì mỗi thê thiếp sẽ ở một phòng (viện, đình, các,…), khi nào người chống thích ở với ai sẽ đến phòng người đó.)
Lục Phù Dung đáp: “Biết rồi, mẹ em chưa ăn được thịt heo thì cũng đã được thấy heo chạy, sao có thể ăn nói lung tung được?”
Thương lượng tương đối ổn thỏa rồi, vẻ nghiêm túc trên mặt Lục Phù Dung biến mất chẳng chút tăm hơi, lần thứ hai dịu dàng như nước chủ động dựa vào lòng Niên Lượng Phú.
Niên Lượng Phú ngáp, thúc vai cô hỏi, “Còn hàng không? Em lấy ra chút đi.”
Lục Phù Dung nói, “Vừa nãy còn định lập lời thề, qua một hồi đã không nhịn được nữa? Nghị lực của anh đâu rồi?”
Niên Lượng Phú nói, “Cái thứ đồ chơi tên nghị lực này ấy mà, nó là thứ phải tích cóp, chờ đến khi quan trọng mới lấy ra sử dụng. Bây giờ một là chưa trở mặt với Tuyên Hoài Mân, hai là phải tiếp tục nghĩ cách, ba là không phải không có hàng, anh hà tất phải nhịn? Ngược lại còn phải hút thật nhiều, để Tuyên Hoài Mân cung ứng nhiều hơn nữa, tiêu phí tiền hàng của hắn, miễn cho hắn tồn hàng cầm đi hại người khác.”
Lục Phù Dung cười giễu một tiếng, hỏi: “Anh còn muốn hút thỏa thích? Hút nhiều quá, hắn tiếc, hắn không cho anh nữa thì phải làm thế nào đây.”
Niên Lượng Phú mỉm cười, “Phỏng chừng hắn chẳng có gan làm vậy đâu. Anh đã biết hắn lợi dụng hiệu buôn dương hành Đại Hưng để buôn lậu, đắc tội với anh, vậy chẳng phải ngày nào thuyền của hiệu buôn dương hành Đại Hưng cũng bị kiểm tra hay sao? Rất nhiều việc hắn còn phải cầu xin anh nữa kìa. Đừng càm ràm nữa, lấy hàng tới đốt cho anh, đã ghiền rồi… chúng ta lại vui vẻ một trận thỏa thích.”
Hắn dâm tà nhéo nhéo lên vòng eo nhỏ bé của Lục Phù Dung.
Lục Phù Dung ngoan ngoãn đứng lên, lấy một bao bạch phiến ra khỏi ngăn kéo. Thật ra, kéo Niên Lượng Phú xuống nước thì Lục Phù Dung mới có lợi, chí ít hiện tại số bạch phiến Tuyên Hoài Mân cung cấp hào phóng hơn trước rất nhiều. Chẳng cần cô phải đi năn nỉ, thuốc vẫn luôn tới đúng hạn.
Cô mở khăn tay, để lộ ra thứ ‘hàng’ vừa quý vừa hại người, song lại khiến người ta sung sướng tột cùng, liếc nhìn Niên Lượng Phú, hỏi: “Anh muốn cuốn vào thuốc hút hay muốn hít trên giấy bạc?”
Niên Lượng Phú nói: “Bình thường vẫn chơi bằng hai cách đó, chả vui. Gần đây anh nghe được thứ rất thú vị, hay là thử xem.”
Ghé bên tai Lục Phù Dung nói vài câu.
Hai gò má Lục Phù Dung ửng hồng, thẹn thùng nói, “Là tên nào chán sống rồi hay sao mà lại nghĩ ra thứ mánh lới hạ lưu như vậy hả? Thứ này có thể dùng để bôi vào nơi đó? Quá bẩn thỉu.”
Niên Lượng Phù cười khà khà, “Có thể bôi hay không… chẳng phải cứ thử là biết hay sao. Người bạn kia của anh nói có thể làm vậy thì chắc là sẽ làm được. Nếu bạch phiến này có thể hút bằng miệng, hít bằng mũi, vậy sao không thể dùng ở nơi còn sung sướng hơn nữa? Tên đó học tây y mấy năm liền, hắn nói cần phải bôi vào niêm mạc gì gì đó, không được để khô, hơn nữa còn phải xoa xoa một lúc, để nó thẩm thấu vào da mới tốt. Ấy vậy mà hay, anh vốn muốn xoa xoa xoa xoa em một chút, ân ân ái ái với em một chút nữa cơ mà. Lại đây, chúng ta dùng trò mới thử xem, cùng nhau sung sướng.”
Lục Phù Dung không kìm được sự thúc giục của hắn, cô chỉ nói, “Nếu không nể đêm nay anh bôn ba mệt mỏi, em sẽ không thèm hợp tác với anh làm cái thứ chuyện mắc cỡ chết đi được thế này đâu.”
Nhéo nhẹ một cái.
Sau mới nghe theo ý Niên Lượng Phú, cô cởi bỏ quần áo, để lộ ra thân thể trắng nõn xinh đẹp ngập tràn những đường cong quyết rũ, chầm chầm “hành sự”.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT