Đối với chuyện nhục thân mình biến mất, bản thân lại hóa ra một khối cầu ánh sáng nhỏ màu xanh, Tô Trần cảm thấy vô cùng nghi hoặc, không sao lý giải nổi.
Trông thấy khoảng hư không phía trước nhô lên một ngọn núi đá nham thạch nhỏ màu tro, y lại càng thêm kinh ngạc. Phát hiện ấy của y đã vượt xa khỏi tưởng tượng của thế nhân.
Đấy là một ngọn núi nhỏ màu xám tro trông rất tầm thường, không đáng để ngó tới, song lại gợi cho người ta cảm giác thần bí vô cùng.
Những hằn vết trên núi đã hình thành nên một cách tự nhiên hai chữ đại tự cổ phù: “Linh Sơn”!
“Lẽ nào đây chính là thứ mà trong rất nhiều điển tịch của đạo gia đều có biên chép: Linh Sơn thần bí?” Tô Trần nói khẽ, trong lòng chấn động khôn xiết.
Những đoạn văn tự y đã thấy qua khi lần giở trong vô vàn thư tịch của Tàng Thư Các tại Dược Vương Sơn Trang, bấy giờ đều từng dòng, từng dòng một hiện ra...
“Con người đều có nguyên thần, ký thác tại ‘Nê Hoàn Cung’ trong Thức Hải. Nê Hoàn Cung còn gọi là Tử Phủ, danh xưng khác là Linh Sơn.”
“Linh Sơn, chính thị tâm.”
“Linh Sơn nứt, thì nguyên khí thệ.”
“Mắt thông với tâm.”
“Nguyên khí thệ, tràn ra ngoài qua mắt.”
Y nghiền ngẫm hồi lâu, dần dần mới hiểu được: tòa tiểu sơn trước mắt này, e rằng chính là tòa Linh Sơn thần bí mà mình đã vất vả tìm kiếm bấy lâu nay. Nếu ngọn núi này đã là “Linh Sơn”, thế thì bản thân y bấy giờ đã ở ngay bên trong Nê Hoàn Cung - vùng đất thần bí mà kẻ sĩ giang hồ thường vẫn thường gọi là “Thượng đan điền”.
Có điều, tòa Linh Sơn này trống không chẳng có gì, chỉ là một khối đá nham thạch trơ trụi, không hề có điểm chi kỳ lạ, mà cũng chẳng có vết nứt nào. Vết nứt thực sự không ở trên Linh Sơn, mà nằm trên vỏ trứng khổng lồ bên ngoài Linh Sơn.
Quả trứng khổng lồ bao bọc lấy cả tòa Linh Sơn, bên trong trứng còn có rất nhiều thanh khí. Số thanh khí này tiết ra ngoài qua khe nứt trên vỏ trứng, có lẽ đều là nguyên khí của chính y. Một khi y đã rơi lệ, nguyên khí óng ánh sắc xanh sẽ theo nước mắt chảy ra ngoài.
Thế nhưng, y vẫn chưa thấy được nguyên thần ở nơi đâu.
“Thế còn nguyên thần?”
Tô Trần ngóng vọng tứ bề. Y bay đi bay lại trong Linh Sơn, tìm kiếm khắp mọi ngóc ngách mà vẫn chưa tìm ra bất cứ thứ gì có liên quan đến nguyên thần.
Đột nhiên, y nhớ ra được chuyện gì, bèn ngẩn ra, rồi tự nhìn lại mình.
Bản thân y bấy giờ đã là một khối quang cầu nhỏ màu xanh, sáng rọi bốn bề, trông rất hút mắt...
“Chao ôi… Lẽ nào ta chính là nguyên thần ấy?” Y nghĩ, trong lòng vừa ngạc nhiên vừa cảm thấy thích thú.
Không sai, tất thảy đều khớp cả rồi!
Y giờ đây đã biến thành nguyên thần, đã vào được Thượng đan điền, còn tìm được cả Linh Sơn.
Linh Sơn cực kỳ thần bí, nào phải vật tầm thường nơi thế tục(*).
(*) Nguyên văn Hán Việt theo nguyên tác là “phi đồng thế tục phàm hưởng”. “Phàm hưởng” chỉ những nhạc khúc bình thường, phổ thông trong dân gian; “phi đồng phàm hưởng” ngụ ý đối tượng được nói đến rất có giá trị, không phải vật tầm thường. Tác giả thêm “thế tục” vào để nhấn mạnh, đồng thời khiến cho câu văn trau chuốt hơn. Tạm dịch: “nào phải vật tầm thường nơi thế tục”.
Trong những điển tịch, đạo thư mà Tô Trần đã xem qua, những mô tả về tòa Linh Sơn trong truyền thuyết này vẫn còn nhiều nữa...
“Phàm phu không thể vào trong Linh Sơn.”
“Linh Sơn thông thiên, vọng xuống đất bằng.”
“Dưới tòa Linh Sơn, thác gửi thần thức; trên cõi giang hồ, lưu dấu hành tung.”
“Linh Sơn chân quyết đã tu đặng, trần thế còn lưu ngộ đạo thiên(*).”
(*) Thiên: bài văn, áng văn
Tô Trần không kiềm được phải hồi tưởng lại những dòng mô tả về Linh Sơn trong các điển tịch của Đạo gia.
Có điều, mấy dòng mô tả này đều rất mơ hồ. Chỉ nói vài lời úp mở. Chỉ cho hay sự huyền diệu phi phàm của Linh Sơn. Nhưng lại chưa từng nói rõ nguyên thần và Linh Sơn rốt cuộc là để làm gì, nên tu luyện thế nào.
Một tiểu ngư dân thôn Chu đến Dược Vương Sơn Trang bái sư học nghệ chưa đầy nửa năm như y, chỗ dược thư và tạp thư của đạo gia chỉ cố nuốt cho trôi, muốn hiểu được mấy lời sâu xa huyền hoặc này, rõ ràng có hơi khó khăn.
Y vẫn chưa biết gì về tác dụng thực sự của nguyên thần và Linh Sơn.
Nghĩ không thông, Tô Trần bèn thôi không nghĩ nữa. Y rất nhanh đã không còn chú ý đến Linh Sơn, bởi y trông thấy vùng không gian xung quanh đấy, mấy trăm làn thanh khí đương phiêu lãng.
Số thanh khí này đều có tác dụng đại bổ nguyên khí!
Y hiện tại là một khối quang cầu nhỏ, cũng chẳng biết ăn thật nhiều thanh khí rồi, cụ thể sẽ có được ích lợi gì; chỉ cảm thấy sau khi ăn xong thì thỏa mãn vô cùng, tựa như gã hán tử đương lúc bụng đói cồn cào lại vớ phải một mâm cao lương mỹ vị thịnh soạn nên thấy hết sức hài lòng.
Vả lại, thanh khí còn có thể giúp khối quang cầu nhỏ như y trở nên sáng hơn, rực rỡ bốn bề, tựa hồ càng thêm mạnh mẽ, sung sức hơn!
Tô Trần lập tức truy đuổi theo, ngốn cho kỳ sạch lượng lớn thanh khí trong vùng không gian này. Từng làn thanh khí vừa chạm phải đều nhập làm một với y.
Không bao lâu, số thanh khí trong khoảng không này đều đã bị y ngốn ăn hết, chẳng còn sót lại dù chỉ một làn một sợi.
Sau khi ăn hết một lượng lớn thanh khí, y lúc này đã biến thành một khối quang cầu nhỏ màu xanh, trông tựa một hạt đậu xanh be bé. Tuy vẫn còn rất nhỏ bé và yếu ớt, nhưng so với quả cầu ánh sáng nhỏ, ảm đạm vô quang của trước kia, khối quang cầu xanh ấy chừng như đã lớn mạnh hơn gấp chục lần.
Mà hình như y vừa ợ một cái, cảm giác như mình đã ăn một bữa tiệc thịnh soạn, giờ no căng cả bụng, hả lòng hả dạ.
Ăn hết toàn bộ thanh khí xung quanh, y tiếp tục trôi nổi trong khoảng không gian của vật thể khổng lồ vô tri, bay đi bay lại hòng tìm ra vài thứ mới mẻ trong Linh Sơn.
Qua một đỗi, y bèn cảm thấy cụt hứng, bởi vùng không gian bên trong quả trứng khổng lồ chỉ có mỗi tòa Linh Sơn trơ trụi, ngoài đá nham thạch ra chẳng còn thứ gì khác.
Thanh khí thì đã bị y ăn sạch cả. Cả vùng không gian bên trong vật thể vô tri chỉ còn lại mình y là vật sống, dẫu y có lớn tiếng gào thét cũng không có lấy bất cứ phản hồi nào.
“Tòa Linh Sơn này… chẳng biết có tác dụng gì? Có lẽ ảo diệu vô cùng chăng!” Tô Trần bay lơ lửng giữa không trung, vòng quanh tòa Linh Sơn này những mấy vòng, mà thủy chung chẳng thấy được điểm nào quan trọng.
Y bay trong không trung đã lâu, đâm ra lười nhác, lại có chút mệt mỏi. Y muốn rời nơi này, lại cũng có chút không đành.
Tuy hiện tại y là một khối quang cầu nhỏ, nhưng cứ trôi dạt mãi trong cõi hư không vô tận thì có khác chi cánh phù bình không cội rễ. Thế nên y cứ thấp thỏm không yên. Trong tiềm thức, y luôn cảm thấy phải tìm được một nơi nghỉ chân mới có thể thực sự yên tâm.
Y bấy giờ không dễ dàng gì mới phát hiện được một tòa tiểu sơn có thể dừng chân như thế, đương nhiên nhất thời không đành rời đi.
“Ở đây chắc an toàn lắm nhỉ! Ta nghỉ ngơi một chút, lại đi nơi khác dạo chơi.”
Tô Trần lại cẩn thận bay vòng quanh Linh Sơn mấy vòng. Không phát hiện thấy bất kỳ nguy hiểm gì, y mới thận trọng đáp xuống vùng đất bằng ngay trung tâm, trên đỉnh tòa Linh Sơn.
Sau khi ăn uống no say, y mệt mỏi rã rời, bèn lăn ra ngủ một giấc thỏa thích trên tòa tiểu sơn.
oooOoOoOooo
Y ngủ một giấc này chẳng biết đã bao lâu.
Tô Trần - bấy giờ là một khối quang cầu nhỏ - tỉnh lại lần nữa, tinh thần sảng khoải. Y vươn mình lười biếng, muốn bay lên vận động một chút.
Lúc này, y bỗng kinh ngạc phát hiện ra, mình lại không thể cử động được, dường như bị thứ gì đó dưới đất kéo lại, không sao cất cánh bay lên.
y da, đại sự bất diệu(*)!
(*) “Đại sự bất diệu”: thành ngữ, chỉ việc lớn ập đến nhưng không nghĩ ra được cách giải quyết.
Chuyện gì đang xảy ra? Sao ta lại không nhúc nhích được?
Tô Trần có hơi bàng hoàng, đâm ra lúng túng.
Y gắng gượng trấn định, cố giữ bình tĩnh, cúi đầu ngó xuống.
Y không khỏi kinh hãi khi phát hiện: ra trong lúc y say giấc, “lòng bàn chân” y - khối quang cầu nhỏ màu xanh - chẳng biết tự lúc nào lại mọc ra một sợi “rễ xanh”, cắm sâu vào lòng đá nham thạch.
Sợi rễ xanh này xuyên phá lớp đá nham thạch cứng chắc, cuộn xoắn sâu trong lòng đất, giữ y bất di bất dịch trên tòa Linh Sơn này.
Tô Trần vội vàng vùng vẫy, muốn bay trở lên. Thế nhưng, y nào có tay chân, bất quá chỉ là một khối ánh sáng màu xanh mà thôi.
Y vốn có thể tự do tự tại bay lượn, nhưng lúc này dưới chân đã mọc rễ. Bị cắm vào lòng đá nham thạch này rồi, y đã chẳng thể bay lên được nữa. Giống như một hạt mầm tròn vo vốn có thể lăn long lóc; nhưng rễ đã mọc ra, đành chịu cố định trên đất, không còn cách gì chuyển động được nữa.
“Ta… Thế này là thế nào?” Tô Trần kinh ngạc, ngẩn ra hồi lâu, không biết phải xử trí ra sao.
Chẳng biết y đã vùng vẫy bao lâu, nhưng cội rễ dưới chân chẳng hề lỏng ra dù chỉ một chút, ngược lại còn tiếp tục chầm chậm sinh trưởng, cắm sâu vào lòng đá nham thạch.
Y không khỏi đau lòng. Cứ thế này, chẳng biết sẽ lại qua bao nhiêu thời gian đằng đẵng.
Tô Trần tuyệt vọng, không còn bất cứ cách gì có thể giãy bứt sợi rễ ra khỏi lòng đá nham thạch. Cuối cùng y bỏ cuộc, không vùng vẫy nữa, ngoan ngoãn yên vị trên quả núi nham thạch nhỏ bé này.
Trong vùng không gian này, dường như thời gian trôi đi rất nhanh, lại dường như tháng năm đã ngưng đọng.
Trong lòng chỉ còn lại nỗi tuyệt vọng, y lọt thỏm trong sự tịch mịch vô biên, rơi vào trạng thái suy tư sâu lắng...
“Ta là ai?”
“Ta là Tô Trần… Không, ta là nguyên thần của Tô Trần!”
“Ta đang ở đâu?”
“Đương nhiên là ở Nê Hoàn Cung, Thượng đan điền, bên trên tòa Linh Sơn thần bí trong vỏ trứng!”
“Ta đang làm gì thế này?”
“Ta cũng chẳng biết ta đang làm gì, nguyên thần sao lại sinh căn trên Linh Sơn… Hay là, nguyên thần sẽ còn nảy mầm tiếp, rồi ra hoa, kết nên quả vàng rực! Nguyên thần kết quả, có thể lấy ăn không? Mà ai có thể ăn, chứ ta có thể ăn chính mình sao?”
Tô Trần ngồi ngẩn ra trên tòa núi nham thạch.
Y ngẩn trông vùng không gian hỗn độn này, trong đầu hỗn loạn những nghĩ suy.
Trong không gian lại lần lượt xuất hiện từng làn thanh khí, nhưng lúc này y đã chẳng thể bay lên được, đương nhiên cũng không có cách gì bắt lấy chúng.
Những thứ này đã là gì. Y bị kẹt tại nơi này không cách gì thoát thân, cũng chẳng còn tâm tư bắt thanh khí mà ăn.
Chuyện khiến Tô Trần phiền não nhất chính là… Một nguyên thần nhỏ bé, yếu ớt như y, chẳng lẽ cứ như vậy, vĩnh viễn kẹt lại nơi tòa Linh Sơn này? Thế thì quá bi thảm rồi!...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT